Chưởng Ôn

Chương 50: Bước vào bức màn




Căn phòng trống rỗng, chìa khóa chuyển động trong ổ tạo ra âm thanh phá vỡ không gian yên tĩnh. Nơi này đã lâu không có ai đến, vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề giống như mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp qua, chỉ là thiếu đi hơi thở của người sống. Nghiêm Văn Khâm đi đến ban công, mở cửa, từng trận gió mát thổi vào, mang theo cảm giác mát lạnh nhàn nhạt, làm cho con người ta phá lệ dễ chịu.

Nơi này là nơi hai người thường xuyên gặp nhau, nhưng cũng chính ở nơi này nàng phát hiện tất cả mọi chuyện đều là do nàng tự mình đa tình. Nơi đây cất giấu bố cục kín đáo, nàng là một quân cờ hữu dụng, Diệp Tiêu Nhiên là như thế nào bày mưu tính kế, nắm giữ toàn cục. Mà đằng sau lợi dụng liệu còn có thể nói đến tình cảm sao?

Cước bộ Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, kéo bức rèm ra, ánh trăng liền chiếu vào, hốt hoảng chiếu lên gương mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng. Nàng ngồi bên giường, vươn tay vuốt ve tấm drap giường mỏng manh, chậm rãi nằm xuống, nhắm hai mắt lại, tựa như có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc. Tay nàng vuốt ve chăn đệm, trong phòng yên lặng không chút tiếng động.

Phòng trang trí rất đơn giản, ngay cả ảnh chụp cũng không có, chỉ có bức rèm trắng thanh lịch, đồ đạc màu trắng tinh. Diệp Tiêu Nhiên cả đời khao khát sự trong sạch, đơn giản trôi qua, nhưng vận mệnh khiến cô gặp phải biến cố lớn. Lần cô mất tích đó, Nghiêm Văn Khâm không dưới một lần bước vào nơi này, từ sau khi hai người trở mặt thì Diệp Tiêu Nhiên cũng không có quay lại nơi này, cả phòng không có hơi thở của người kia, nhưng mỗi ngày đều có người đến quét dọn.

"Bà chủ, tóc em sờ vào thật sự rất thoải mái". Nghiêm Văn Khâm vuốt ve mái tóc dài của cô, không nhịn được lên tiếng tán thưởng.

"Lãnh đạo, tóc của chị cũng rất thơm". Diệp Tiêu Nhiên tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, chóp mũi tràn ngập hương khí, không tự giác xoa xoa mái tóc của nàng, nói: "Chị nên dưỡng tóc dài một chút, nhất định sẽ càng quyến rũ động lòng người".

"Vậy, sau này sẽ để em ngắm tóc dài của tôi". Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu lên, khóe miệng hé mở, hơi thở phả ra, khiến cả không gian chìm trong sự tinh khiết và ôn nhu của nàng.

Hương khí trên tóc khiến cho người ta say mê, Nghiêm Văn Khâm chưa bao giờ quên việc rúc vào lòng cô, trên người cô có mùi hương làm cho nàng mê muội. Hơi thở của Diệp Tiêu Nhiên luôn có mùi khói thuốc nhàn nhạt, hỗn loạn với mùi cồn nhưng chưa bao giờ khiến nàng phản cảm. Nghiêm Văn Khâm vén mái tóc trên đầu vai, ngồi thẳng dậy, nhìn trên giường trống trơn, nàng hạ mi mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng lên đi đến thư phòng. Nhìn thoáng qua mật thất trước mặt, nàng ấn hạ chốt mở, cửa mở ra hiện lên mật thất đã bị bịt kín từ lâu

"Cô ấy đã sớm biết chuyện mình phát hiện cô ấy lợi dụng mình sao?". Tâm Nghiêm Văn Khâm sinh nghi ngờ, đóng chốt mở, nàng có chút đăm chiêu, đến gần cửa sổ, ánh trăng đem hình dáng của nàng khắc họa trên cánh cửa thủy tinh.

Ánh mắt của nàng bỗng dừng lại vài giây, quay đầu, giương mắt, phát hiện phía sau giá sách mơ hồ lộ ra một mini camera, Nghiêm Văn Khâm nhất thời hiểu được tất cả. Nàng nhìn camera đó hồi lâu, trên mặt bỗng nhiên nổi lên ý cười, nàng đứng tại chỗ, gió ngoài cửa sổ tiến vào, nàng cầm điện thoại gọi ra ngoài.

"Tiểu Đường, điều tra xem mấy thủ hạ của Diệp Tiêu Nhiên gần đây đang làm gì". Nói xong liền cúp điện thoại, đang muốn rời khỏi thư phòng thì lại chú ý đến bàn làm việc, nàng chậm rãi đi qua, nhìn thấy trên bàn xuất hiện một bức tranh, nàng tiện tay cầm lấy mở ra.

Đồng tử Nghiêm Văn Khâm đột nhiên phóng đại, hai tay cầm bức tranh thậm chí đã run rẩy, bức tranh theo gió ngoài cửa sổ rơi xuống mặt đất. Nàng chống trán, chân mày cau lại, có chút đứng không vững chống tay lên mặt bàn, vô lực chống đỡ cơ thể của mình, ánh mắt vẫn như cũ nhìn xuống bức tranh trên mặt đất kia.

Nàng giống như có thể thấy được tâm tình của Diệp Tiêu Nhiên khi vẽ bức tranh này. Kéo bước chân nặng nề đi lên phía trước, nàng cúi người nhặt bức tranh, trong tranh là một người mặc chế phục thẩm phán, trong tay cầm pháp chùy, đối diện với thẩm phán đó là một bóng lưng của một phạm nhân. Nét bút thản nhiên nhưng tái họa sinh động, giống hệt như tràng cảnh phiên tòa ngày hôm đó.

"Tiêu Nhiên.....". Tầm mắt Nghiêm Văn Khâm mơ hồ dừng trên bức tranh, miệng ngâm nhẹ tên của cô, thật sâu thở ra một hơi, thu hồi bức tranh liền rời đi.

Tập đoàn Trung Á cùng nguồn tài nguyên mới của Hoằng Đạt chính thức kí hợp đồng, Nghiêm Văn Khâm lấy thân phận đại diện của tập đoàn Trung Á tham gia lần kí kết này, mà cùng lúc đó nàng đem tất cả khoản kim ngạch thiếu hụt của từng công ty con đăng kí dưới tên một công ty đầu tư vô danh khác, bổ sung tất cả những khoản thiếu hụt này. Động thái rõ ràng muốn kết hợp với Tô gia này của nàng lọt vào mắt Nghiêm Quốc Lương, hắn tránh mặt Nghiêm Văn Huy, tìm Nghiêm Văn Khâm nói chuyện.

"Con mới tiến vào tập đoàn không lâu đã đem mọi chuyện làm xuất sắc như vậy, Văn Khâm a, ta đã sớm nói qua, con là kì tài kinh doanh, để con trở về giúp ta vậy mà con không chịu nghe lời". Nghiêm Quốc Lương mặt mang theo ý cười nói.

"Tùy hứng lâu như vậy cũng phải về nhà thôi, con cũng không muốn Văn Huy vất vả như vậy, cũng không muốn chú hai lớn tuổi rồi mà vẫn phải quan tâm nhiều chuyện của tập đoàn như vậy. Chú a, làm lụng vất vả cả đời cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi, bồi ông nội chơi golf, bồi ba con uống trà". Nghiêm Văn Khâm tươi cười nói.

"Con hiếu thuận như vậy là phúc của Nghiêm gia chúng ta, Văn Huy chuẩn bị mang thai, không quản được nhiều chuyện, trước mắt tập đoàn phải để con vất vả rồi".

"Văn Huy chuẩn bị mang thai?". Biểu tình Nghiêm Văn Khâm khẽ biến.

"Ồ? Hai chị em con thân nhau như vậy, ta nghĩ con bé nói với con rồi chứ".

"Con gần đây rất bận, cũng chưa quan tâm em ấy chu đáo". Nghiêm Văn Khâm lập tức thay đổi đề tài, Nghiêm Quốc Lương cười cười, không có để tâm đến gần Nghiêm Văn Khâm, vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Từ trước đến nay con so với Văn Huy đều luôn thích hợp đảm nhận vị trí này, chú hai cũng xem con như con gái ruột, sẽ không bất công hai chị em con đâu a".

"Nguyên nhân cũng là như vậy cho nên con mới muốn ra một chiêu cho thật đẹp, vì lợi ích của tập đoàn Trung Á mà tranh thủ, càng là vì gia tộc mà hết sức. Nếu con đã trở lại thì không có ý định làm nhỏ, đã làm là làm cho lớn, hơn nữa cũng chỉ có Nghiêm Văn Khâm con mới có thể khiến chú hai kiêu ngạo".

"Hahaha, chú hai rất thích khẩu khí này của con, chuyện tập đoàn đầu tư chú không nghĩ để Văn Huy dính vào, con thấy thế nào?".

"Con cũng có ý nghĩ này, chờ sau khi chú hai hoàn toàn tín nhiệm Văn Khâm thì Văn Khâm lúc nào cũng có thể tham gia vào". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm vô cùng chắc chắn, Nghiêm Quốc Lương vui vẻ gật đầu.

Nghiêm Quốc Lương vửa rời khỏi thì Nghiêm Văn Khâm liền đến văn phòng của Nghiêm Văn Huy, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào thì thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bên cạnh Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Văn Khâm kinh ngạc nói: "Bối Nhi?".

"Chị, đến rồi a". Nghiêm Văn Huy cười cười, buông văn kiện trên tay, chỉ thấy Vu Bối Nhi nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì tất cung tất kính cúi chào: "Chào Nghiêm tổng, tôi là trợ lý mới Vu Bối Nhi".

"Hai đứa đây là kẻ ca người xướng sao? Không phải Bối Nhi đi nước ngoài rồi sao, trở về lúc nào?". Nghiêm Văn Khâm vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

"Là em tự mình trở về. Em không muốn xảy ra chuyện gì cũng liền trốn ra nước ngoài, em cũng không muốn để việc lần này khiến mình mất đi cuộc sống bình thường. Cho nên em muốn bắt đầu từ chuyện bình thường nhất, cho nên Văn Huy liền thay em sắp xếp. Em còn nhiều chuyện cần học hỏi, thỉnh Nghiêm tổng chỉ giáo nhiều hơn". Nét mặt Vu Bối Nhi tỏa sáng, người không biết sẽ không thể ngờ được nàng là người từng nghiện ma túy.

Tóc của nàng sóng vai, mặc một thân trang phục chức nghiệp giỏi giang, không có tư thái của ngôi sao nổi tiếng, liếc mắt chỉ thấy khí chất của thành phần trí thức, Nghiêm Văn Khâm nói không nên lời vui mừng, nhưng đồng thời cũng vì hai người kia mà dâng lên cỗ ưu sầu.

"Chị, tìm em có việc sao?". Không biết có phải có Vu Bối Nhi bên cạnh hay không mà nét cười trên mặt Nghiêm Văn Huy lúc này cực kì thu hút. Nghiêm Văn Khâm rất rõ ràng cô em gái này của mình đa số thời điểm đều luôn ẩn nhẫn cảm xúc, chữ trách nhiệm đối với nàng là quan trọng hơn những thứ khác.

"Ừ, có vài chuyện muốn bàn bạc với em". Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua Vu Bối Nhi, Vu Bối Nhi hiểu ý liền cầm văn kiện nói: "Các chị tán gẫu đi, em ra ngoài trước".

Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy Vu Bối Nhi ra ngoài, thẳng cho khi nàng đóng cửa phòng thì mới thu hồi tầm mắt của mình, Nghiêm Văn Huy rót cho nàng ly cafe, nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ Bối Nhi thật tốt".

"Chị đương nhiên là yên tâm với em rồi". Nghiêm Văn Khâm nhìn Nghiêm Văn Huy có chút muốn nói lại thôi, Nghiêm Văn Huy cũng tự nhiên giúp Nghiêm Văn Khâm khuấy cafe, nói: "Chị là đến hỏi em chuyện mang thai đi?".

"Chị nghĩ cái gì em cũng biết hết". Nghiêm Văn Khâm cười cười, Nghiêm Văn Huy đến gần nàng, ôm cánh tay của nàng nói: "Chị, em biết chị quan tâm em, chị yên tâm đi, em biết bản thân mình đang làm cái gì mà".

"Mặc kệ thế nào thì cũng không được khó xử bản thân, hiểu không?".

"Biết rồi, không còn sớm nữa, chị, chúng ta đi ăn cơm thôi".

"Ai, chị còn chưa có uống cafe".

"Không quan hệ, quay lại em pha cái khác cho chị".

Hai chị em mang theo gương mặt tươi cười vừa đi vừa nói ra khỏi văn phòng. Thời gian nghỉ trưa này mọi người thấy hai người đều lễ phép ân cần chào hỏi, lúc đi qua bàn làm việc của Vu Bối Nhi thì thấy nàng còn đang cắm đầu vào máy tính, mà phía sau nàng lại xuất hiện mấy người đang chỉ trỏ nàng. Sự kiện hít ma túy rời khỏi giới giải trí của Vu Bối Nhi đã rước lấy gièm pha của mọi người, lần này bắt đầu làm việc như người bình thường thì đúng là rất áp lực.

Nhưng nàng cũng không để Nghiêm Văn Huy cho nàng chức vị đặc biệt gì, không muốn người trong tập đoàn nghĩ Nghiêm Văn Huy đang bao che người thân, để nàng đi cửa sau mà ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy. Thế nhưng vẫn là tránh không được một số lời chế nhạo và châm chọc. Thấy nàng đối mặt với phong ba vẫn bình tĩnh làm chuyện của mình, Nghiêm Văn Khâm liền tiếng lên từng bước, cười nói: "Bối Nhi, đi ăn cơm với bọn chị đi".

"Nhưng em.......".

"Nghiêm tổng cho em đi ăn cơm em còn dong dài cái gì, mau đi". Nghiêm Văn Huy phối hợp Nghiêm Văn Khâm tiếng lên giữ chặt nàng.

"Về sau công tác có vấn đề gì, nếu Nghiêm phó tổng không ở đây thì em liền trực tiếp đến tìm chị, biết không?". Nghiêm Văn Khâm mặt không đổi sắc nói, tuy rằng nói với Vu Bối Nhi nhưng ánh mắt lại quét đến những người ở đây. Nàng chính là muốn dùng ánh mắt này nói cho bọn họ biết Vu Bối Nhi là người hai người để tâm, âm thầm cảnh cáo những người này không được khó xử nàng.

Nghiêm Văn Khâm ở tập đoàn Trung Á làm việc mạnh mẽ quyết đoán, nàng không chỉ trong thời gian ngắn khiến những sản nghiệp trong tay mình rằng mạnh giá trị trên thị trường mà còn rất nhanh đã xuất hiện trên trang bìa tạp chí ở thành phố A, là ngôi sao mới nổi trong thương giới cả nước, thành tích có thể trở thành nhân vật tiêu điểm, nhiều lần tham gia phỏng vấn của đài truyền hình.

Nhiều người cảm thấy nghi hoặc, lúc nàng làm thẩm phán Nghiêm thì luôn khiêm tốn có lễ, thế mà vừa đến thương trường liền biến thành một người khác. Vì gia tộc và tập đoàn mà ra sức ứng phó các loại hoạt động, tiệc tùng ăn uống xã giao linh đình cũng luôn tham gia, lại thành thạo ứng đối tất cả câu hỏi mà truyền thông đưa ra.

"Nghiêm tổng, thị trường chứng khoán gần đây có chút biến đổi, mời cô nói về cách Trung Á làm thế nào ứng phó với phong ba của thị trường chứng khoán lần này để đảm bảo quyền lợi cho cổ đông?".

"Lần khủng hoảng này có sức ảnh ảnh hưởng trên diện rộng, các cổ đông không cần lo lắng. Tập đoàn Trung Á có biện pháp phù hợp với từng sản nghiệp, sẽ tiến hành phân loại quản lý từng loại sản nghiệp, chúng tôi nhất định đảm bảo lợi ích của các cổ đông.......". Bên trong radio truyền ra giọng nói của Nghiêm Văn Khâm, Hạ Diệp quyết đoán tắt đi, mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa xe.

"Ai, tôi muốn nghe tin tức chứng khoán, cô là có chuyện gì?". Tần Hâm lái xe nói, Hạ Diệp tức giận trừng nàng một cái, bực bội nói: "Cô đừng có nói với tôi là cô cũng mua cổ phiếu của Trung Á".

"Tôi đúng là không mua nhưng bạn tôi mua được chưa?". Tần Hâm đáp trả, Hạ Diệp không để ý đến, quay đầu ra sau nhìn Tề Phi, muốn nói lại thôi, tự giác gãi gãi đầu ngồi ngay ngắn lại.

Nàng cuối cùng cũng không có kiềm chế bản thân mà đồng ý, có thể đến ngục giam bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên là chuyện nàng mong ước cỡ nào, nàng vẫn luôn bảo Niên Thiếu Dương khơi thông quan hệ, thế nhưng không có ai làm được chuyện này. Tuy rằng hoài nghi động cơ của Tề Phi nhưng sau khi nghe ấy phân tích ý đồ của Tô Hoằng thì nàng lại không tìm được sơ hở nào. Huống chi sắp xếp nàng đi vào đó với Diệp Tiêu Nhiên nhìn qua là có lợi chứ không hại, nàng thật nghĩ không ra trong này có thể có âm mưu gì, nếu bọn họ muốn hại Diệp Tiêu Nhiên thì đâu cần đi từng bước như vậy. Mà càng khó hiểu hơn chính là ngày đó sau khi gặp Tề Phi thì liền làm cho nàng hoài nghi người lái xe mô tô cứu mình trong thời khắc nguy hiểm lần kia chính là Tề Phi.

Hạ Diệp thủy chung có sự cảnh giác sâu sắc với sự phi lý này, không chỉ bởi vì cô ấy làm việc cho Tô gia mà còn bởi vì người phụ nữ này thật khiến người ta đoán không ra. Bề ngoài thì đối với người khác rất hòa thuận, tươi cười đầy mặt kì thực là sâu không lường được. Hạ Diệp rõ ràng một chuyện, người phụ nữ như vậy rất đáng sợ, nàng quả thật không dám tùy ý hỏi ra cái gì, vạn nhất bản thân cảm giác sai lầm thì thật sự là hại cái người đã cứu mình kia.

Hạ Diệp là người thông minh, mặc dù không thể so với trí tuệ cùng với năng lực bày mưu tính kế của Diệp Tiêu Nhiên nhưng cũng xem như đầu xuôi đuôi lọt, nhiều chuyện nàng có thể thuận lợi hoàn thành, thời điểm mấu chốt cũng có phản ứng nhanh nhẹn đưa ra phán đoán, duy độc chỉ có một nhược điểm đó là dễ xúc động. Điểm yếu của nàng là Diệp Tiêu Nhiên, một khi liên quan đến an nguy của Diệp Tiêu Nhiên thì nàng hoàn toàn không để ý đến tình huống, dễ dàng làm theo suy nghĩ của mình. Mà hiện giờ đối mặt với bí ẩn lớn như Tề Phi thì nàng càng thêm như ngồi bàn châm, muốn hỏi nhưng phải rụt trở lại.

"Tiểu Tần, mở nhạc đi". Trong xe đang im lặng thì vang lên thanh âm của Tề Phi.

"Vẫn bài hát kia?". Tần Hâm hỏi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tề Phi gật gật đầu.

Giai điệu của bài "Chi bằng không gặp" chậm rãi vang lên, giọng hát của Trần Dịch Tấn có chút trầm thấp nhưng mang theo mỗi cỗ ưu thương thản nhiên, giống như có thể vạch trần nơi sâu nhất trong lòng, trong lúc nhất thời trong xe chỉ còn giọng hát này quanh quẩn.

Tề Phi nhắm mắt, ngón tay di chuyển theo điệu nhạc, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Hạ Diệp nghe mà cảm thấy cực kì thương cảm, nhớ đến mấy ngày nay Diệp Tiêu Nhiên ở trong ngục giam, nhớ đến từ lúc gặp được cô, nàng mỗi ngày đều bị sốt ruột và nhớ nhung giày vò. Vô số đau đớn rồi lại không thể làm gì, nàng không có chí hướng lớn, nàng nguyện ý trả giá đại giới cũng không tiếc, nàng chỉ cần ở trong thế giới nhỏ của mình, thầm nghĩ muốn dùng hết thảy phương thức đi bảo hộ cô khỏe mạnh thì cuộc đời này không cầu mong gì nữa.

"Có thể đổi bài khác không? Cái gì mà "chi bằng không gặp"? Vì cái gì mà không gặp?" Hạ Diệp nhìn sườn mặt Tần Hâm nói.

"Vậy vì cái gì muốn gặp? Gặp hay không gặp chẳng qua là mong muốn của cô mà thôi, với đối phương, có cái gì khác nhau?". Tần Hâm nhìn Hạ Diệp nói xong, ánh mắt nhìn vào kính chiếu hậu quan sát biểu tình của Tề Phi.

"Quên đi, nói với các cô cũng như không, căn bản là mấy người không hiểu được cảm giác này". Hạ Diệp ngồi thẳng thân mình lầm bầm.

"Hạ Diệp". Tề Phi đột nhiên mở miệng.

"Cô cuối cũng cũng nói chuyện rồi a". Hạ Diệp quay đầu chống lại ánh mắt của Tề Phi, hai người nhìn nhau, Tề Phi ngược lại cười cười, nói: "Tất cả tốt đẹp đều là tưởng tượng, giống như vậy, tất cả thống khổ và hi vọng cũng đến từ tưởng tượng của mình mà thôi. Rất nhiều chuyện không phải nghĩ đến là được, mà cần phải làm được. Hạn chế để cảm xúc điều khiển cô đi, cô nhất định sẽ càng xuất sắc hơn". Nói xong thu hồi tươi cười, nhìn thoáng về phía trước, nói: "Tiểu Tần, dừng xe đi".

"Đến nhanh như vậy?". Hạ Diệp liếc mắt nhìn một cái, cách đó không xa chính là ngục giam.

"Không phải là muốn chúng tôi đưa cô đến cổng lớn luôn đi? Cô vẫn là tự mình đi báo danh thôi, Phi tỷ không tiện lộ diện". Tần Hâm dừng xe nói với Hạ Diệp.

"Được rồi, mặc kệ mục đích của mấy người là gì thì cũng cám ơn vì đã đưa tôi đến đây". Xuống xe, Hạ Diệp vác ba lô lên lưng nói với Tề Phi. Tề Phi vẫn không nói gì, tầm mắt dừng trên cửa ngục giam, lại thâm sâu nhìn thoáng qua Hạ Diệp, lưu lại một mạt cười ý vị thâm trường, sau đó cùng Tần Hâm rời khỏi.

Tất cả quan hệ đã được khơi thông, hôm nay Hạ Diệp dùng thân phận khác đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên tiếp tục bảo vệ cô, đó là cảnh ngục của phòng giam 07, khu nhà giam số 1.

"Báo cáo đội trưởng Hứa, người mới Hạ Diệp đến báo danh". Hạ Diệp đứng trước mặt Hứa Mẫn, thân mình thẳng tắp, tuy chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng đã từng nhìn thấy trên TV và internet, tuy rằng thông qua quan hệ mà vào nhưng đã muốn giả thì cũng phải ráng giả cho giống.

Hứa Mẫn tùy tay lật tư liệu của nàng, giương mắt đánh giá nàng một hồi, hai tay chắp sau lưng, vòng quanh người Hạ Diệp, lẩm bẩm nói: "Chiều cao tương đối, dáng người quá gầy, da tế thịt nộn chứng tỏ chưa từng làm việc nặng. Ánh mắt hữu thần nhưng không đủ uy nghiêm, không có huấn luyện chuyên nghiệp, mặc chế phục vào thì cũng coi như nhìn tạm được.".

Nghe nhận xét của người trước mặt thì trong lòng Hạ Diệp đã sớm đổ mồ hôi như mưa, nhưng không dám hé miệng phản bác. Ở trong hoàn cảnh này nàng rất rõ ràng nghe lãnh đạo nói, quan hệ tốt với lãnh đạo là chuyện hàng đầu, bằng không bị bắt rời khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, bị bắt ở lại đây thì cũng coi như công toi.

"Phải trải qua ba ngày huấn luyện thì mới có thể để cô đến phòng giam 07". Hứa Mẫn lên tiếng.

"Lâu như vậy? Ách, đội trưởng Hứa, không thể........ngắn một chút hay sao? Tôi học cái gì cũng rất nhanh, cam đoan sẽ không gây chuyện đâu". Nàng cơ hồ là muốn khẩn cấp chạy đến bên người Diệp Tiêu Nhiên.

Hứa Mẫn chỉnh lại vành nón trên đầu, vỗ vai Hạ Diệp, nói: "Là người có bối cảnh lớn ra sao mới có thể sắp xếp cô vào đây? Đây là ý tứ của cấp trên, bất quá nếu cô đã đến khu của tôi thì hết thảy nên nghe lời của tôi, bằng không, cô chẳng những không thể làm được chuyện muốn làm mà còn gây phiền toái cho cô ấy".

"Đội trưởng Hứa, cô.........?". Nghe được lời của nàng, Hạ Diệp có chút kinh ngạc nhìn nhìn, nàng cứ tưởng mục đích mình đến đây sẽ không ai biết, nhưng Hứa Mẫn lại bỗng nhiên nói thêm: "Tôi sẽ tự mình huấn luyện cho cô, nếu cô thông minh lĩnh ngộ cao thì có lẽ một hai ngày là đủ. Nếu cô muốn thong thả vậy thì thật có lỗi, chừng nào cô học được tất cả chế độ ở đây thì mới có thể đến phòng 07.".

"Vâng, đội trưởng Hứa, tôi sẽ cố gắng học tập. Vất vả cho cô rồi".

"Hừ, chúng ta bây giờ bắt đầu luôn đi". Hứa Mẫn cười cười liền bắt tay huấn luyện khẩn cấp cho Hạ Diệp. Trong quá trình huấn luyện nàng con mang theo Hạ Diệp đến khu vực hoạt động của phạm nhân để quan sát, nói với nàng một số tình huống cùng với cách dùng cảnh côn, các điều lệ xử phạt của phòng tối.

Thay một thân chế phục Hạ Diệp bởi vì dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, mặc kệ bên ngoài ra sao thì đều khiến nhóm nữ phạm nhân ở đây thổn thức, thậm chí là thèm nhỏ dãi.

"Hảo soái a, không nên khiến cảnh ngục soái như vậy tức giận a".

"Mới đến? Không biết sẽ bị phân đến phòng giam nào?".

"Nếu đến với chúng ta thì thật tốt, mỗi ngày nhìn cho đỡ thèm". Vừa ra khỏi cửa đã được nhóm nữ phạm nhân ở đây bàn luận, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của nhiều người (haha, cười chết ta, thiếu hơi trai lâu ngày nên cái gì cũng quơ vậy đó hả :)))

Hạ Diệp một bên nghe Hứa Mẫn dặn dò, một bên đưa mắt tìm kiếm trong đống phạm nhân dày đặc này nhưng lại không thấy được người muốn thấy.

"Nơi này là khu công tác tội phạm, mỗi tuần năm ngày, mỗi ngày tám giờ, giống hệt công tác bên ngoài, có thể vất vả hơn người khác. Mỗi người mỗi tổ đều có chỉ tiêu cố định, đây là hoạt động tập thể, cho nên mỗi phòng giam đều phải được tuần tra cả ngày, để tránh cho phát sinh những chuyện nội bộ không ai biết".

"Cái kia...... Cái kia......". Hạ Diệp ấp úng ngẩng đầu tìm người kia, Hứa Mẫn nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng, kêu lên: "Mọi người chú ý, đây là cảnh quan Hạ Diệp mới đến của khu nhà giam số 1, về sau sẽ quản lý phòng 07".

"Hi, chào mọi người, tôi là Hạ Diệp". Bị bất thình lình giới thiệu khiến Hạ Diệp có điểm ngượng ngùng, chỉ đành kiên trì không được tự nhiên đón nhận ánh mắt tiếp đón của đám người này.

Phía sau đám người rốt cuộc có người đứng lên, nghe được tên của Hạ Diệp cô cũng kinh ngạc không thôi, thanh âm kia cô rất quen thuộc, cô cơ hồ là không xác định quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp, thấy được người trong bộ cảnh phục kia đích thị là người quen của mình.

Diệp Tiêu Nhiên chỉ là nhíu mày nhìn nàng, Hạ Diệp nháy mắt đã bắt được hơi thở của cô, kích động nghĩ muốn tiến lên, trên mặt bất giác lộ ra ý cười, Diệp Tiêu Nhiên khẽ lắc đầu, nàng nhất thời hiểu được, dừng bước. Hành động ăn ý của hai người lúc này đều lọt vào mắt Hứa Mẫn, nhưng nàng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

"Oa, người của phòng 07 thật hạnh phúc".

"Ai, sau này chỉ có hoạt động công cộng mới có thể nhìn thấy cô ấy a".

Ánh mắt Hạ Diệp vẫn gắt gao đặt trên người Diệp Tiêu Nhiên, tóc của cô ngắn nhưng vẫn là thần thái sáng láng như cũ, gương mặt xinh đẹp kia có chút gầy yếu, sắc mặt đã không còn hồng nhuận như trước. Thức ăn nơi này nhất định rất kém đi, cũng không phải là nơi có thể ngủ tốt, ánh mắt Hạ Diệp lơ đãng dời đến vết thương trên cánh tay cô, bàn tay buông bên người bất giác siết chặt.

Hứa Mẫn thấy được tất cả hành động nho nhỏ của nàng, chỉ là nhìn về phía nàng, tới bên người nàng, quay đầu, nói: "Xem cũng đã xem qua, đi theo tôi". Hạ Diệp không nhúc nhích, Hứa Mẫn cố ý nâng âm lượng nói: "Mọi người tiếp tục làm việc, Hạ cảnh quan đi theo tôi".

Bước chân của nàng có chút cứng nhắc, Hạ Diệp lúc này mới thu hồi tầm mắt, lúc rời đi còn không nhịn được quay đầu liếc nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, coi như nhìn thấy cô cho mình một nụ cười yên tâm thì mới chịu rời đi.

Kiêu tỷ, tôi đến rồi, tôi nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ chị, không cho bất luận kẻ nào khi dễ chị. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, đi theo bước chân của Hứa Mẫn, tiến vào nhà giam tận cùng của bóng đêm. Với Hạ Diệp mà nói, ánh sáng nơi đây chính là Diệp Tiêu Nhiên, cô ở nơi nào thì nơi đó sẽ là thế giới rực rỡ của nàng.