Cách nhau một thành phố, cách nhau quãng đường dài tám giờ, hai người như có sự ăn ý tâm linh mà gặp nhau, lại ở chính nơi như thế này mà gặp nhau. Không có ước hẹn, không có liên lạc, đó là loại ăn ý không thể nói bằng lời, vượt qua năm tháng, loại cảm giác trong lúc từng bước gian nguy nhưng có thể nhìn thấy người kia bình an vô sự trước mắt mình, thật sự khiến cho người ta buông đi tảng đá đè nặng trong lòng.
"Tiêu Nhiên, em không sao chứ?". Nghiêm Văn Khâm khẩn trương nắm lấy hai tay cô, lúc nãy đọc được tin nhắn kia vẫn khiến nàng kinh hồn chưa tan, vẫn luôn lo lắng không thôi.
"Không phải tôi vẫn còn rất tốt đây sao". Diệp Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc khi gặp Nghiêm Văn Khâm ở đây, cô đã cố ý không để cấp dưới đi theo, một mình đi lên đây, cửa bị người ta cạy mở cô biết, cũng biết mấy năm qua có vô số người đã tới đây, chính bản thân cô cũng phái không ít người đến, rất ít khi cô tự đến đây.
"Em không thể cứ lấy thân mình mạo hiểm như vậy, tránh đi một chút". Lực đạo trên tay Nghiêm Văn Khâm không khỏi tăng lên, Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được khẩn trương của nàng mà thản nhiên cười, đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt nàng, vuốt ve gương mặt tinh xảo kia. Trong mắt nàng tràn ngập lo lắng cùng đau lòng, tình cảm bộc lộ trong lời nói ấy tràn đầy chân thành, làm cho tâm Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Chuyện cho tới bây giờ cô chưa bao giờ muốn tổn thường Nghiêm Văn Khâm nửa phần, cô có thể nhẫn tâm tiếp cận nàng để phục vụ cho kế hoạch của mình, nhưng không hề hi vọng nàng vì mình mà bị chuyện tình bên trong liên lụy đến. Tuy rằng biết Tô gia không dám động đến người nhà Nghiêm gia nhưng trong lúc nguy hiểm thì khó tránh khỏi người dưới tay chúng không nhận ra thân phận của Nghiêm Văn Khâm mà ngộ thương nàng. Mà phần thâm tình kia của nàng, cô không biết làm cách nào để đáp lại, muốn đi yêu rồi lại không dám dấn thân vào, tổn thương đã được định sẵn, hai người sẽ có không có kết quả gì tốt hơn nhưng cô vẫn nhịn không được tham luyến quan tâm của nàng, ấm áp của nàng.
Khẽ vuốt gương mặt của nàng, trong mắt Diệp Tiêu Nhiên đong đầy trìu mến, khí tràng Dạ Kiêu không biết từ khi nào đã bị Nghiêm Văn Khâm chậm rãi xua tan, có lẽ chính cô cũng phần nào hiểu được chuyển biến trong lòng mình được gọi là yêu. Thế nhưng cô không muốn đối diện chính trực với lòng mình, càng không muốn lệch bước kế hoạch mình đã dày công dàn dựng, mặc kệ là yêu hay không yêu, có yêu thì cũng coi như đó là lướt qua mà thôi, cô nhất định sẽ không dừng chuyện báo thù cũng như mục đích của mình.
"Người của Nghiêm gia đã qua huấn luyện, chẳng những phản ứng nhanh nhẹn mà thân thủ cũng rất tốt. Văn Khâm, chị phái người của Trung Á đến bảo vệ tôi như vậy là đã làm trái với tác phong của chị rồi". Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm, mày hơi nhíu lại, nói: "Trong công việc chị vẫn luôn khiêm tốn, làm một thẩm phán thế nhưng lại vì tôi bôn ba mọi nơi như vậy, ngay cả vệ sĩ cũng xuất động. Đáng giá sao?".
Giương mắt nhìn đến ánh mắt nghi hoặc cùng ngữ khí có chút áy náy của Diệp Tiêu Nhiên, Nghiêm Văn Khâm thả tay Diệp Tiêu Nhiên ra, đi đến phòng khách nhìn một lượt, lúc này mới chậm rãi quay đầu, nói: "Có thể vì một người thủ vững nguyên tắc thì cũng có thể vì một người đánh vỡ quy tắc".
"Với tôi mà nói em cùng Thấm Tuyết không có gì khác nhau, ông trời muốn dẫn Thấm Tuyết đi tôi không ngăn được, thế nhưng có người muốn động vào em, vậy thì.... Đừng hòng!". Nghiêm Văn Khâm nói xong, trong mắt tản ra quang mang kiên nghị, hiển nhiên hiển lộ nên tư thái vương giả, cỗ cứng cỏi này thế nhưng lại làm ấm áp lòng của người đang đứng trong phòng. Cứ như vậy trong nháy mắt Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy mình đã cảm động, thế nhưng bị chính kiên nghị của nàng làm lay động vì cô biết rằng sự cường ngạnh đó của nàng có thể khống chế được mình. Cô thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không nên hãm sâu, chẳng sợ gặp dịp thì chơi, chứ tuyệt đối không để tình yêu trở thành uy hiếp của mình.
Dạ Kiêu cô không có thứ gì có thể bị người ta uy hiếp, về phần con gái, cô tin tưởng một ngày nào đó Tô gia sẽ lấy con bé ra làm khó mình, nhưng cô cũng đã chuẩn bị đường lui cho bản thân rồi. Rất nhiều chuyện cô có thể nắm trong lòng bàn tay, thế nhưng cô không có biện pháp nắm chắc cảm tình của Nghiêm Văn Khâm. Kế hoạch hoàn mỹ, thuận lợi tiến triển, tình yêu say đắm không nên có này lại trở thành quân cờ hoàn mỹ cho ván cờ này.
Thấy cô không nối gì, Nghiêm Văn Khâm ra vẻ thoải mái tiến lên, kéo lấy cánh tay cô, nói: "Tôi phát hiện một chút manh mối, định trở về sẽ nói với em, chúng ta trước tiên rời khỏi đây đi".
"Ừm". Diệp Tiêu Nhiên lôi kéo tay Nghiêm Văn Khâm chuẩn bị ra cửa, lại cảm giác được động tĩnh khác thường từ bên ngoài truyền vào
Diệp Tiêu Nhiên cầm tay Nghiêm Văn Khâm, gắt gao chế trụ, hai người ăn ý lui về sau mấy bước, cửa đột nhiên bị phá ra, bốn người đàn ông đồng thời tiến vào. Diệp Tiêu Nhiên làm sao không biết đoạn thời gian này mình đang bị vây trong hiểm cảnh, tùy thời đều bị người ám toán truy sát, cho nên đi đến nơi nào cô cũng mang theo thủ hạ, hôm nay cố tình lại để người dưới lầu không mang lên, lại không ngờ được nửa đường xuất hiện bốn tên sát thủ này.
Chiếc xe lúc sáng khi vừa ra cửa hiển nhiên là vì mình mà đến, lúc trước cũng đã gặp qua chuyện này nhưng đều thoát thân được. Cô luôn có người bảo hộ bên cạnh, thủ hạ cũng phản ứng nhanh nhẹn, hôm nay vậy mà cũng trở tay không kịp, cũng may là có hai người xuất hiện đúng lúc, cản trở tốc độ của xe, sau đó đẩy mình ra ngoài, nếu không cứ như vậy đâm vào thì không chết cũng là bị thương nặng. Đó là hai người thanh niên thân thủ nhanh nhẹn, không giống vệ sĩ bình thường, trái lại giống như người đã trải qua huấn luyện của quân đội, khiến cho cô ngay lập tức đoán được là đội bảo an được huấn luyện của Nghiêm gia. Nghiêm Công xuất thân là quân nhân, đội bảo an của ông tất nhiên có phong phạm quân đội, loại vệ sĩ đã trải qua đặc huấn này nhân vật bình thường trong xã hội không có khả năng sở hữu.
Nhưng mặc kệ là người bảo vệ hay giám thị thì Diệp Tiêu Nhiên đều không thích, cô có thói quen dùng người bên cạnh mình, cho dù biết là do Nghiêm Văn Khâm phái tới thì vẫn để thủ hạ dây dưa với họ, còn bản thân mang theo Liễu Thi và Hạ Diệp tới thành phố B, không ngờ đến lại gặp Nghiêm Văn Khâm ở đây.
Nhìn tình hình bây giờ xem ra là có người muốn úng trung tróc miết*, đã biết Diệp Tiêu Nhiên đến nơi này, tất là có người luôn giám thị nơi này, thế nhưng dưới lầu có người của mình và Nghiêm Văn Khâm, mấy người này thế nào lại lên được đây?
(*: bắt ba ba trong lọ, nghĩa là muốn lợi dụng địa thế của mình để ám hại người khác)
Bỗn tên đàn ông to cao, nhìn thân hình có vẻ không phải xã hội đen bình thường, bốn người lộ ra sát ý, có loại thị huyết hung mãnh, rút đao từ bên hông, một người hét lên: "Diệp Tiêu Nhiên, hôm nay mày chết chắc!". Nói xong phân tán ra bao vây hai người, môt tên đóng cửa lại, kéo chiếc bàn đến chặn ở cửa, bộ dạng vừa nhìn là biết côn đồ cực ác.
Không thể lui bước, không gian căn phòng cũng chỉ có trăm mét vuông, nghĩ qua cũng biết người của mình bây giờ cũng không rảnh tay, Diệp Tiêu Nhiên dù đã học võ phòng thân nhưng cũng không nắm chắc phần thắng với bốn người có vũ khí như bây giờ. Nhưng cô vẫn kéo Nghiêm Văn Khâm ra sau lưng bảo hộ, bình tĩnh đối diện với bốn người, không chút sợ hãi, trong mắt phát ra cỗ lãnh ý ghê người.
Không thèm nói lời nào cả bốn người đã vung đao nhà đến, Diệp Tiêu Nhiên nhanh nhẹn nghiêng người sang một bên tránh đi đao vừa đến, sau đó lại xoay người né đi công kích của một người khác. Đao đao lấy mạng, ra tay hung ác, bốn người không chút lưu tình, có một loại ngoan khí không lấy được mạng của cô sẽ không bỏ qua.
Vốn nghĩ dù có liều chết thì cũng bảo vệ được Nghiêm Văn Khâm, nhưng cứ không ngừng bị công kích như vậy thì dù cô có thể minh duệ né tránh thì cũng có chút không ứng phó nổi. Đoản đao chém ngang, cô nâng tay chế trụ tay một người, linh hoạt xoay người, một nửa chế trụ hắn mượn lực đấy nhảy lên sau lưng hắn, một cái nghiêng người nâng chân đá lên bụng của người khác, người nọ kêu lên đau đớn lui về sau hai bước. Người bị Diệp Tiêu Nhiên chế trụ dù sao cũng có thân thù, hắn chuyển đao sang tay kia mượn lực chém về phía sau, Diệp Tiêu Nhiên thấy nguy hiểm tới gần thì không chút hoang mang, đầu gối cong lên, mạnh mẽ đánh tới, lực chân cũng tăng mạnh, đá trúng thắt lưng đối phương.
Bốn người tập trung công kích Diệp Tiêu Nhiên mà xem nhẹ Nghiêm Văn Khâm đang đứng một bên, nhưng Nghiêm Văn Khâm nào phải nữ tử liễu yếu đào tơ, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên có chút ứng phó không xuể, nàng bỗng nhiên đáng gãy công kích về hướng Diệp Tiêu Nhiên, lòng bàn tay trái dán đến, hướng cổ tay đang cầm đao chém ngang bên cạnh chụp lại bẻ ngược ra sau.
Thế đứng của nàng thẳng tắp, trọng tâm chuyển qua chân trái, thân trên hơi nghiêng, chân phải vòng đá lên, mũi chân vẽ nên một đường cong hướng người kia đá đến, trọng lực thay đổi khiến hắn lập tức ngã xuống đất. Nhìn nàng thoải mái hạ một người, Diệp Tiêu Nhiên còn chưa kịp sợ hãi than thân thủ của Nghiêm Văn Khâm thì đã thấy tên còn lại cầm đao vọt đến, Nghiêm Văn Khâm đột nhiên phi người trên không, một cước đá bay đao trong tay hắn, xoay người tay trái thủ thế, tay phải một quyền đánh vào đầu hắn.
Mà đối phương cũng không phải đồ bỏ đi, hắn nâng chân phải muốn đá đến thì chỉ thấy tay trái của nàng chặn lại một cước kia, tay phải đánh đến cổ hắn, đánh cho người nọ nổi đầy sao, một quyền nặng nề kia làm hắn nhanh chóng ngã xuống đất. Hai người còn lại tất nhiên kinh ngạc khi thấy bên người Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện một cao thủ như thế, đang muốn đánh úp đến thì chỉ thấy hai người nhìn nhau cười cười. Nghiêm Văn Khâm nói: "Tiêu Nhiên, em nghỉ một lát đi". Nói xong hai mắt nàng sáng như đuốc, đón nhận công kích của hai người kia, chỉ thấy nàng cong thắt lưng ngã người ra sau, độ dẻo của thắt lưng như vậy khiến cho Diệp Tiêu Nhiên kinh ngạc tột độ, hai tay nàng chống trên đất, mũi chân trái nhấc lên đá vào cằm của một người, im lặng xoay người, chân phải vọt đến sườn lưng của người kia, đốn ngã hắn một cách nhanh chóng.
Nàng bộc lộ sức mạnh, từng động tác linh hoạt chuẩn xác, nhìn giống như đã trải qua huấn luyện đặc biệt, mà vị trí nàng đánh đều là bộ vị hiểm yếu của đối phương, trúng một kích liền rất lâu không đứng dậy được. Diệp Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, giờ phút này Nghiêm Văn Khâm như một con sói đang ra trận, bộ dáng uy vũ, ánh mắt sắc bén dũng mãnh, như thế nào cũng không thể ngờ được một thẩm phán một thân chính nghĩa, một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp hào phóng lại có một tư thế oai hùng hiên ngang như vậy. Nhìn Nghiêm Văn Khâm, Diệp Tiêu Nhiên có chút thất thần, nàng ưu việt như vậy, giống như ở trong địa bàn của mình, cho dù đối mặt sống chết thì dáng vẻ đánh lui quân địch luôn khiến lòng người mê mẩn.
"Có bị thương hay không?". Mấy người kia đau đớn bò trên mặt đất, Nghiêm Văn Khâm bình tĩnh đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên ôn nhu hỏi, nàng mặt không đỏ, khí không suyển, giống như chỉ tiêu hao một chút thể lực liền có thể thoải mái đánh bại mấy người kia vậy.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên âm thanh phá cửa, hai người trong đó đã đứng dậy, Nghiêm Văn Khâm nắm tay ở trong thế phòng bị, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, có chút không dám tiến lên, mà lúc này cửa cũng được mở, Tiểu Đường vọt vào trước tiên.
"Đại tiểu thư!". Cơ hồ là theo bản năng thốt ra, thậm chí quên mất xưng hô đã dặn trước, trực tiếp chạy đến trước mặt Nghiêm Văn Khâm bảo hộ. Hạ Diệp cùng Liễu Thi nhìn mấy người ngã trên đất mà khẩn trương, vội vọt đến bên người Diệp Tiêu Nhiên kiểm tra cô có bị thương hay không.
"Người của Nghiêm gia mà các ngươi cũng dám động, có phải chán sống rồi hay không?". Tiểu Đường nắm áo môt người trong đó quát một tiếng, mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, không phải là không thu được chỉ thị không được làm tổn hại người nhà họ Nghiêm, chỉ là bọn hắn trăm triệu không ngờ người phụ nữ có thân thủ vô cùng tốt này chính là Đại tiểu thư Nghiêm gia, Nghiêm Văn Khâm mà ông chủ đã trăm ngàn lần dặn họ không được động đến.
"Kiêu tỷ, chị có bị thương hay không?" Hạ Diệp lo lắng, ánh mắt một khắc không rời khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, sợ cô có điểm không ổn nào. Nếu không vì nàng cơ trí, cảm giác có điểm không ổn thì sợ rằng không phát hiện được hai người này đang gặp nguy hiểm ở đây.
"Không có việc gì". Diệp Tiêu Nhiên nói xong quay đầu nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, một cái liếc mắt kia không hề mất đi ôn nhu, một chút nhu tình không rõ ràng này vừa hiển lộ thì bằng vào mẫn tuệ nhạy bén Hạ Diệp liền phát hiện ra được, chỉ vì nàng luôn đem từng động tác của cô khắc ghi trong lòng.
Thành phố B là địa bàn của Tô gia, muốn giải quyết ai là chuyện rất dễ dàng, chiêu úng trung tróc miết này cũng đủ ngoan độc, Tô gia hiện tại cho dù không tìm được căn cứ uy hiếp chính xác từ Diệp Tiêu Nhiên thì cũng muốn trừ đi ngọn cỏ dại mang tên Diệp Tiêu Nhiên này. Nhưng Diệp Tiêu Nhiên nào phải chỉ là cây cỏ thông thường, không chỉ đốt không cháy mà là càng phá càng lớn, chiếm được bảo hộ của Đại tiểu thư Nghiêm gia chính là bắt được gốc cây cứu mạng rất lớn.
Đây cũng là một phần kế hoạch của Diệp Tiêu Nhiên, không nghi ngờ gì khi Tô gia luôn kính sợ Nghiêm gia, mặc kệ là thương hay quan thì Nghiêm gia đều cao hơn Tô gia một bậc. Mà ban đầu Diệp Tiêu Nhiên được Trầm Uy bảo hộ thì Tô gia cho dù có muốn tìm cô gây chuyện thì cũng kiêng kị Trầm Uy, nước sông không phạm nước giếng. Hiện giờ Trầm Uy không lên tiếng nữa, Nghiêm gia đã muốn chen chân vào, đây chính là nước cờ của Diệp Tiêu Nhiên. Cô binh đi hiểm chiêu, không chỉ biết Nghiêm gia có thể bảo vệ được mình mà càng biết Tô gia sẽ kiêng kị Nghiêm gia, không dám tùy tiện động đến mình. Lần này có vẻ Tô gia đã tính toán cá chết rách lưới, nếu không phải vì bản án năm xưa thì cần gì gây chiến như vậy.
Địa vị của Nghiêm Văn Khâm ở Nghiêm gia thì không cần điều tra cũng hiểu, có thể ở gia tộc lớn như vậy kiên trì không kết hôn, kiên trì lí tưởng làm chuyện của mình, chỉ có thể thuộc hai trường hợp. Một là Nghiêm gia hoàn toàn buông tay với vị Đại tiểu thư này, hai là địa vị của nàng vô cùng vững chắc, rất được sủng ái, cho nên mới có thể để nàng phóng túng ở bên ngoài nhiều năm như vậy. Hiển nhiên Nghiêm Văn Khâm thuộc trường hợp thứ hai, đây cũng là nguyên nhân lúc trước cùng lúc gặp được hai chị em Nghiêm gia, Diệp Tiêu Nhiên chỉ lựa chọn tiếp cận Nghiêm Văn Khâm mà không phải Nghiêm Văn Huy, mà trực giác đã dẫn cô đi theo chuyện xưa cùng quá khứ của người phụ nữ này.
"Xử lí bọn chúng thế nào đây?". Tiểu Đường quay đầu hỏi, Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên nhìn mấy người kia, trong mắt không tia gợn sóng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Trở về nói với Tô Kính, nếu muốn người không biết trừ phi là đừng làm. Những chuyện hắn đã làm ta nhất định điều tra rõ ràng, nói hắn chuẩn bị mà ngồi tù đi". Trong giọng nói của cô mười phần hận ý, màn độc thủ này hết thảy là do Tô Kính đứng sau thao túng, chỉ là Tô Hoằng phản bội cô, nỗi hận của cô làm sao không phải là do tuyệt vọng cùng tình yêu năm đó để lại, chỉ là cô đem tất cả đau đớn chuyển thành hận ý, hóa thành một sức mạnh cường đại, đánh thẳng đến bọn họ.
Mấy người nghiêng ngã lảo đảo đứng dậy, đang muốn rời đi thì vang lên tiếng của Nghiêm Văn Khâm: "Đợi đã!". Nàng tiếng về trước hai bước, mấy người kia vì đau đớn lúc nãy mà sợ hãi sự tiếp cận của Nghiêm Văn Khâm, cước bộ không tự giác lui về phía sau.
"Chuyện của Diệp Tiêu Nhiên, Nghiêm Văn Khâm tôi nhất định phải quản, nếu có người muốn đối địch với người của Nghiêm gia, tôi..... Tùy thời phụng bồi!". Nói xong ánh mắt vụt ra hàn ý chưa bao giờ có, khí tràng cường thế kia chưa bao giờ xuất hiện trên người Nghiêm Văn Khâm, khiến mọi người ở đây hôm nay được đại khai nhãn giới.
Mấy người kia mặt mũi xám xịt tháo chạy, Nghiêm Văn Khâm quay đầu lại thì phát hiện những người ở đây nhìn mình đều mang theo kinh ngạc, ngay cả ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng cũng khẽ biến hóa.
"Chúng ta đi thôi, lần này kinh động quá lớn đến người Tô gia, vì an toàn thì trước hết nên về thành phố A". Nghiêm Văn Khâm trời sinh đã có khí thế lãnh đạo, tâm tư kín đáo cùng phương thức bình tĩnh xử lí đều khiến cho người ta sợ hãi thầm than.
Có lẽ, hoa lệ bị vùi lấp, ánh dương quang bị che giấu nhiều năm đang dần dần nở rộ trên mặt đất.
Trong xe trên đường trở về Diệp Tiêu Nhiên lái xe, cùng đi là Nghiêm Văn Khâm, cô thường xuyên quay đầu nhìn Nghiêm Văn Khâm nhưng không nói chuyện, Nghiêm Văn Khâm bởi vì đau đầu nên nhắm mắt dưỡng thần, nhưng luôn cảm nhận được tầm mắt luôn nhìn về phía này của Diệp Tiêu Nhiên.
"Bà chủ, nhìn tôi nữa thì cần phải thu phí đấy". Nghiêm Văn Khâm có chút lười biếng mở mắt, chống lại ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên. Vì lái xe nên Diệp Tiêu Nhiên rất nhanh thu hồi tầm mắt của mình, nói: "Thân thủ của chị tốt như vậy, xem ra lúc nhỏ nếm qua rất nhiều khổ cực đi?".
"Trong thế giới của quân nhân nào có hai chữ khổ cực, từ nhỏ ông nội liền bồi dưỡng tính cách của chúng tôi, trải qua đặc huấn không chỉ vì phòng thân. Đừng nghĩ con gái Nghiêm gia đều yếu ớt, Văn Huy cũng từng học qua một ít, chẳng qua là từ nhỏ tôi lớn lên bên cạnh ông nội, phải trải qua huấn luyện của bộ đội đặc chủng, cường độ huấn luyện không khác con trai chút nào". Nghiêm Văn Khâm thoải mái trả lời, nhưng chỉ có nàng mới biết trước đây vì huấn luyện mà nàng chịu không ít vết thương, gãy xương, thương ngoài da, vết thương là vô số, cũng may bác sĩ gia đình luôn luôn ở bên cạnh. Độ tuổi càng lớn thì chương trình huấn luyện cũng thay đổi, mãi cho đến khi đậu đại học thì các phương diện mới làm đạt tới yêu cầu của Nghiêm Công, cũng bắt đầu để nàng ngẫu nhiên luyện tập duy trì thể lực, nhưng nhiều năm qua nàng cũng không hề lười biếng luyện tập, thân thủ không phải người bình thường có thể ứng phó.
"Lần trong rừng đó đã mơ hồ cảm thấy chị có chút công phu, nhưng không ngờ rằng lại lợi hại như vậy". Diệp Tiêu Nhiên vẫn tán thưởng như trước, cho dù là chính cô thì đối mặt với mấy chiêu phòng thân bình thường là không có vấn đề gì, thế nhưng hôm nay đối đầu với kẻ có thân thủ tốt như vậy thì cô đúng là khó lòng chống đỡ.
"Cái này nên cảm tạ huấn luyện đặc biệt của lão gia tử, bằng không viên đạn kia không chỉ đơn giản là trầy da, chỉ sợ cũng phải......"
"Đừng nói!". Còn chưa nói xong thì Diệp Tiêu Nhiên đã lấy tay chặn miệng nàng, cô không thể tưởng tượng được nếu viên đạn ấy không phải là trầy da mà thật sự xuyên qua thân thể của nàng thì cô sẽ như thế nào. Chỉ nhớ tới thôi thì trong lòng đã mãnh liệt run lên, cảm giác đau đớn lan tràn khiến cô cực kì khó chịu.
"Đồ ngốc, không phải là tôi không có chuyện gì đó sao?".
"Ừm~ ách~, bất quá lãnh đạo, công phu này chị không nên dễ dàng lộ ra ngoài, vẫn nên che giấu một chút sẽ tốt hơn". Không biết Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến chuyện gì, dù ngữ khí vẫn không có gì không ổn, nhưng Nghiêm Văn Khâm rõ ràng hiểu được ám chỉ trong đó, nàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Công phu tất nhiên chỉ dùng lúc cần thiết, cảm tạ bà chủ nhắc nhở, tôi biết nên làm thế nào". Nói xong giơ lên mạt cười xấu xa tràn đầy quyến rũ.
"Nghiêm Văn Khâm, chị là thẩm phán đấy, phải chú ý hình tượng với công chúng!".
"Em là công chúng?".
"Tôi lái xe, chị tốt nhất nên nhắm mắt nghỉ ngơi đi". Bị nói đến không biết nói gì, sóng lưng thậm chí có chút lạnh, Diệp Tiêu Nhiên chỉ biết đạp chân ga, làm bộ chuyên tâm lái xe.
Từ cửa sổ xe nhìn vào chỉ thấy hai người phụ nữ xinh đẹp, khóe miệng câu lên độ cong hoàn mỹ như cầu vồng sau mưa, trở thành hình ảnh đẹp nhất trên con đường rộng lớn này.