Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 62: Trận chiến cuối cùng




Tịch Diệt Hải, sóng lớn mãnh liệt.

Bầu trời chẳng biết lúc nào đã có một tầng mây thật dày, mây đen che đỉnh, sóng lớn ầm ầm, chỉ nhìn đã khiến người ta có một loại cảm giác áp bách cực lớn, trong mây sóng cuồn cuộn còn có tia chớp màu tím lóe lên không nghỉ, mặt biển sóng lớn mãnh liệt, đáy biển thỉnh thoảng lộ ra bóng một con hải thú to lớn, cả thế giới giống như đến ngày cuối cùng, bầu không khí quỷ dị xơ xác tiêu điều.

Đông nam tây bắc bốn phương sáng lên, Lưỡng Sinh Hoa đông Trường Bạch, Sách Thiên Mệnh tây Côn Luân, Thái Nhất Thần Thủy bắc Thiên Sơn, Giao Nhân Ca nam Bồng Lai, cùng với Vãng Sinh Kính trung Thục Sơn.

Năm thần khí tề tụ.

Lưỡng Sinh Hoa ở phương đông, Sách Thiên Mệnh ở phương tây, Thái Nhất Thần Thủy ở phương bắc, Vãng Sinh Kính ở phương nam, ở giữa có một con giao nhân màu tím trồi lơ lửng.

Đó là một con giao nhân nam rất đẹp, da thịt trắng nõn, vảy tím ảo mộng xinh đẹp, mái tóc dài màu lam nhạt rủ xuống trước ngực, ánh mắt màu tím không một gợn sóng, bình tĩnh tựa như nước đọng.

Phượng Kỳ Nguyệt hóa thành hình dáng một con bạch hổ con đứng hướng về đám thần khí, bên người hắn có một con bạch hổ to lớn hư không, dùng tư thế bảo vệ canh ở một bên, nhìn chằm chằm tình huống xung quanh, đề phòng xuất hiện tình huống gì, xung quanh bạch hổ còn có một con rắn lớn, cùng với một con báo đen, tư thế cũng đều là phòng bị khẩn trương, mơ hồ còn có vẻ kích động.

Phượng Kỳ Nguyệt đưa móng vuốt lên, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi.”

Giao nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như ca hát vang lên, “Ngươi thật sự nghĩ xong rồi? Một khi bắt đầu, sẽ không còn đường sống quay lại đâu.”

Phượng Kỳ Nguyệt khẽ mỉm cười, “Từ khi bắt đầu ta đã nghĩ rất rõ ràng, chưa bao giờ hối hận.”

Giao nhân than thở một tiếng, hồi lâu mới nói: “Năm đó ta đã đáp ứng ngươi, nếu có thể cứu được ta thoát khỏi nô dịch Bồng Lai, ta nguyện thỏa mãn một yêu cầu của ngươi, nhưng ngàn lần ta không nghĩ tới lại là yêu cầu này.”

Hắn lắc đầu một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một vẻ đau buồn, “Ngươi sẽ chết.”

Phượng Kỳ Nguyệt không thèm để ý, hoặc là hắn đã chuẩn bị quá lâu vì chuyện này, đã coi chuyện này thành chuyện đương nhiên, lơ đễnh nói: “Người chết cũng không phải là ngươi, có cái gì đáng tiếc, nếu không làm luôn, sẽ có người tới quấy rối.”

Giao nhân than thở, không do dự nữa, hơi ngước đầu nhắm mắt lại, bắt đầu ca hát.

Tiếng hát du dương tự chậm rãi bay ra khỏi đôi môi nhạt màu, âm điệu mượt mà, uyển chuyển du dương, chỉ nghe mà linh hồn cũng muốn bay lên, chỉ muốn nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ, đó là âm thanh thật sự khiến cho lòng người hỗn loạn.

Theo tiếng ca vang lên, thần quang của bốn thần khí vốn bài xích không cho đến gần dần dần rung chuyển, tản ra tựa như nước chảy, những quầng sáng với màu sắc khác nhau dần dung hợp vào một chỗ, khí tức êm dịu, trọn vẹn như một, lại không có bất kỳ cảm giác bài xích nào.

Năm thần khí sở dĩ có thể truyền lưu đến nay mà vẫn chiếm vị trí thần khí, là bởi vì chúng có năng lực cường đại không thể thay thế.

Sách Thiên Mệnh nắm giữ số mạng, tất cả những thứ được viết nên sẽ trở thành thật, dùng nó để phá trừ số mạng đã chết, đắp ra sinh mạng mới.

Vãng Sinh Kính làm chủ trí nhớ, liên kết thời gian, chỉ cần đã xảy ra thì đều hiện lên trên kính, có thể hóa tất cả những người đã qua đời thành trí nhớ, để cho Thái Nhất Thần Thủy chi phối hồn phách, ngưng tụ nguyên thần trùng sinh ra.

Lưỡng Sinh Hoa nặn ra thể xác, liên lạc âm dương, trùng sinh người mất, bỏ hồn phách vào trong cơ thể mới nặn, chính là làm sống lại một lần nữa.

Bốn dạng thần khí khí mâu thuẫn lẫn nhau, cần tiếng hát nhu hòa uyển chuyển của giao nhân để dung hợp, đạt tới khí tức như một, hòa làm một thể.

Đây chính là tác dụng thật sự của năm thần khí.

Mà bây giờ, khí tức năm thần khí đã dung hợp lại theo tiếng hát của giao nhân, còn lại chính là chuẩn bị tế phẩm, lấy Phượng Hoàng niết bàn lửa khởi động thần khí.

Sau đó chính là, Phượng Hoàng tộc tái hiện.

Ngay lúc này, trên tầng mây trôi lơ lửng phía chân trời phá ra một lối đi, bên trong tiên quang lóe lên, mơ hồ có tiếng rồng phượng vang lên.

Phượng Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói: “Tới.”

Bạch hổ nằm giữa không trung bỗng nhiên đứng dậy, khí thế cả người tăng mạnh, híp mắt nhìn chằm chằm tầng mây giữa không trung, bộ lông màu trắng dựng lên, ánh mắt cũng biến thành đề phòng, lúc nào cũng có thể tiến vào tư thế chiến đấu.

Phượng Kỳ Nguyệt nhàn nhạt nói: “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản bọn họ.”

Bạch hổ cung kính nói: “Vâng, Yêu Tổ!”

Tầng mây phía chân trời, một con ngân long thật dài cùng với một con phượng hoàng màu đỏ kim rất nhanh đã phá vỡ biển mây bay ra, nhìn thấy năm món thần khí trong trạng thái dung hợp lơ lửng giữa không trung.

Lúc này Phượng Trường Ca rung cánh một cái, giận dữ lên tiếng: “Kỳ Nguyệt, ngươi thật sự muốn làm như vậy?”

Phượng Kỳ Nguyệt khẽ mỉm cười, “Ca, ta đã không quay lại được rồi.”

Ngọn lửa toàn thân Phượng Trường Ca bỗng chốc bốc lên, ánh mắt màu đỏ kim hơi nheo lại, gằn từng chữ một: “Ta không cho phép ngươi chết! Ta không cho phép ngươi dùng bất kỳ tính mạng con người vô tội để đổi lấy sự sống cho tộc nhân!”

Trong mắt bạch hổ lóe lên một sự nghi ngờ, nhìn phượng Kỳ Nguyệt một cái, “Không phải chúng ta muốn làm Yêu tộc sống lại sao? Sao hắn lại gọi ngươi là Kỳ Nguyệt?”

Phượng Kỳ Nguyệt “à” một tiếng, mặt không đỏ tim không đập, nhàn nhạt nói: “Hắn là phượng hoàng, lúc trước muốn lấy lửa niết bàn của hắn, đã lấy thân phận đệ đệ hắn để đến gần, bây giờ hắn còn tưởng rằng ta là đệ đệ hắn, ngươi đừng tin hắn.”

Bạch hổ bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy, Yêu Tổ cực khổ, ngài lại ở chỗ này chủ trì trận pháp, ta sẽ hợp hết tất cả lại để ngăn cản bọn họ.”

Phượng Kỳ Nguyệt nghiêm túc nói: “Đi đi.”

Bạch hổ gào to, bốn móng nhảy một cái, lao về phía hai thần thú giữa không trung.

Bởi vì bọn họ nói rất nhỏ, cộng thêm bốn phía có tiếng sấm lóe lên, Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch cũng không nghe rõ, chỉ thấy bọn họ nói mấy câu, con bạch hổ kia liền xông tới, Long Quân Trạch nhất thời gầm một tiếng, thân rồng rung động, dẫn đầu xông ra ngoài.

“Thần Hư, ba trăm năm trước ngươi giết ngàn người trên Thiên Cung ta, hại thúc ta trúng độc, kéo sư tôn ta rơi xuống ngân hà, có thù không đội trời chung với Thiên Cung ta, hôm nay sẽ trả lại hết!”

Bạch hổ cười lạnh một tiếng: “Cứ đến đây!”

“Uỳnh!” một tiếng vang thật lớn, ngân long cùng bạch hổ thoáng chốc đã giao kích ở một chỗ, nhất thời những tiếng pháp thuật va chạm, tiếng va cơ thể vang lên ầm ầm.

Phượng Trường Ca chưa từng rời đi.

Mặc dù hai người bọn họ đều là thần cấp, nhưng thần cấp vẫn có cấp cao cấp thấp, dù Thần Hư có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không bằng Thiên Đế Long Quân Trạch được Long Tổ truyền thừa, huống mà còn có Long Tổ ở trên người y, y sớm muộn sẽ thắng.

Điều bây giờ hắn phải làm, là phá vỡ cấm chế năm thần khí, ngăn cản Phượng Kỳ Nguyệt.

Lúc khí tức năm thần khí dung hợp thì đã hình thành một tầng kết giới đặc biệt trong không gian, trừ khi chủ nhân năm thần khí cho phép, nếu không ai cũng không vào được, ai cũng không có cách nào ngăn cản hắn.

Phượng Trường Ca bay đến bên ngoài kết giới, vòng quanh hắn một vòng, không phát hiện tung tích ai khác, không khỏi hỏi: “Ngươi mang Thanh Hồng đi đâu rồi?”

Phượng Kỳ Nguyệt liếc mắt, không quá để ý, “Hắn à, không sao, đang ở Bồng Lai.”

Trong lòng Phượng Trường Ca hơi thả lòng, thấy hắn nâng hai móng lên, ánh sáng lóe lên không nghỉ trong lòng bàn tay, mơ hồ là đang kêu gọi thứ gì, hơi cảm thấy kỳ quái, “Từ đầu đến cuối ta thấy rất kỳ quái, rốt cuộc ngươi lấy cái gì làm tế phẩm?”

Động tác của Phượng Kỳ Nguyệt không ngừng, chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Cho tới bây giờ, ta cũng không cần phải lừa gạt ngươi, bởi vì rất nhanh thì ngươi sẽ biết.”

Hắn thở hổn hển, giống như hao phí không ít pháp lực, thân thể đều có chút trong suốt, nhưng động tác vẫn không dừng lại, cười nói: “Ca, ngươi có biết tổ tiên chúng ta là bị ai giết chết không?”

Cái này có là bí mật gì?

Phượng Trường Ca dù muốn hay không vẫn nói: “Hoang thú.”

Trong nháy mắt nói ra hai chữ này, hắn híp mắt một cái, bừng tỉnh như biết cái gì.

Ngay lúc này, mặt biển sóng lớn mãnh liệt đột nhiên tối dựng lên, ở chỗ sâu mơ hồ có vật khổng lồ gì đó dần dần nổi lên mặt biển.

Phượng Kỳ Nguyệt vẫy đuôi, nói: “Ca, tốt nhất ngươi cách xa một chút, vật phía dưới đối với ngươi cũng là một loại uy hiếp.”

Không cần hắn ta nói, Phượng Trường Ca đã cảm thấy loại uy hiếp cường đại như đến từ thời đại Thái Cổ, khiến người ta nghẹt thở đó.

Hắn rung hai cánh lên, chợt bay khỏi mặt biển, một khắc sau, vật khổng lồ kia đã phá vỡ mặt biển, lộ ra hình dáng thật sự của nó từng chút một.

Chính xác mà nói, đó không phải là một con, mà là rất nhiều con.

Rất nhiều hoang thú lớn nhỏ, hình dáng hung tàn trôi lơ lửng trên mặt biển, đều là thú dữ đáng sợ uy chấn thiên hạ thời đại Thái Cổ, Hỗn Độn, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Quỳ, mỗi một con đều đã từng chiếm đoạt hơn mười ngàn sinh mạng vô tội, lấy giết hại mà sống, lấy tàn ngược làm gốc, là kẻ địch lớn nhất của Thái Cổ Thần Long và Đại Nhật Bàn Phượng, cũng là đầu sỏ giết chết bọn họ.

Cũng là bởi vì những hoang thú này bất mãn với hai chúa tể thần thú thống trị Thần Châu, mới liên hiệp với những hoang thú khác tấn công hai thần thú kia, khiến cho bọn họ chết ở Tịch Diệt Hải, bị Bồng Lai nhốt lại.

Nhưng không phải đám hoang thú này đã biến mất cùng với tổ tiên rồi sao?

Màu môi Phượng Kỳ Nguyệt ảm đạm, nhưng vẫn cười giải thích: “Bọn chúng không chết, lúc ấy bởi vì tổ tiên Bồng Lai quấy nhiễu, may mắn bảo vệ một cái mạng, bị giam trong thế giới vòng xoáy với con Thái Uyên Bạch Hổ kia, bọn chúng ngủ say trong đó, bởi vì thương thế quá nặng lại không có linh khí bổ sung, mặc dù thân thể còn sống, nhưng căn bản không có cách nào tỉnh lại, ta tiến vào nơi đó, dùng ba trăm năm khống chế thần trí của từng con một, bây giờ bọn chúng chính là bù nhìn của ta, sẽ không phản kháng bất cứ mệnh lệnh gì của ta, coi như ta bắt chúng đi hiến tế, bọn chúng cũng sẽ ngoan ngoãn đi.”

Phượng Trường Ca cúi đầu đếm, không nhiều không ít, ba mươi bốn con hoang thú.

Phượng Hoàng tộc tính luôn cả hắn, vừa vặn ba mươi sáu con.

Phượng Kỳ Nguyệt nói: “Đây là tất cả những con còn sống, những con khác đều chết hết.”

Có lẽ là thiên mệnh, có lẽ là định trước, không nhiều không ít ba mươi bốn con, vừa vặn sẽ có một con phượng hoàng không có cách nào sống lại.

Mà con kia, không cần nhiều lời, tất nhiên là Phượng Kỳ Nguyệt chủ trì trận pháp.

Phượng Trường Ca hỏi: “Tại sao không nói cho ta biết?”

Phượng Kỳ Nguyệt cười lắc đầu, “Bởi vì ngươi sẽ tự mình đi, ngươi là hy vọng duy nhất của Phượng Hoàng tộc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội hiến tế.”

Phượng Trường Ca hờ hững.

Đây chính là chuyện hắn sẽ làm, nếu biết được không cần hiến tế chúng sinh mà vẫn làm Phượng Hoàng tộc sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Phượng Kỳ Nguyệt có cơ hội đi hiến tế.

Phượng Kỳ Nguyệt cười một tiếng, khoát tay, trên mặt biển có một luồng sáng thoáng qua, một con phượng hoàng màu trắng vạch nước ra, khẽ rung cánh, dừng ở trước mặt Phượng Kỳ Nguyệt.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Trường Ca, ánh mắt quyến luyến, mang vẻ ngưỡng mộ mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Ca, bảo trọng.”

Phượng Trường Ca nói: “Không được, ta không cho phép.”

Hắn chợt vung cánh lên, móng phượng sắc bén mang theo một lực gió đánh mạnh vào trên kết giới, “Uỳnh!” một tiếng vang thật lớn, kết giới kiên cố chỉ khẽ rung, vẫn hoàn hảo không có tổn hao gì.

Phượng Kỳ Nguyệt cười nhạt, thân hình dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành một luồng sáng trắng nhập vào trong người con phượng hoàng trắng.

Ánh mắt ngơ ngác của phượng hoàng trắng bỗng nhiên có thần thái, hắn nhìn phượng hoàng không ngừng đánh vào kết giới lần cuối cùng, toàn thân cao thấp chợt bùng lên một ngọn lửa màu trắng.

“Kỳ Nguyệt! Dừng tay!”

Phượng hoàng màu đỏ kim rít lên một tiếng thê lương, ngọn lửa toàn thân trong nháy mắt tăng mạnh, hỏa phượng hừng hực không ngừng thiêu đốt kết giới trước mặt, vất vả lắm mới đốt ra một cái lỗ nho nhỏ, còn chưa đi vào, ngọn lửa trên người phượng hoàng trắng đã cháy tới mức cao nhất, hóa thành một hỏa cầu màu trắng, lao vào giữa năm thần khí, ở vị trí phía trên giao nhân.

Toàn thân cao thấp giao nhân bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt, cơ thể dần dần thu nhỏ lại, biến thành một hạt châu màu xanh tím.

Đó là bản thể chân chính của giao nhân — Giao Nhân Châu, cổ vật được một con giao nhân truyền xuống từ thời đại Thái Cổ.

Cái gọi là giao nhân, cũng chỉ là Giao Nhân Châu hóa hình mà thành thôi.

Ngọn lửa do Giao Nhân Châu lan ra dọc theo khí tức liên kết của bốn món thần khí, dần dần bao trùm lên trên năm món thần khí.

Năm thần khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hóa thành một chùm sáng lớn phóng lên cao, thoáng chốc nuốt sống tất cả hoang thú gần mặt biển.

“Kỳ —— Nguyệt ——!”

Tiếng rên rỉ thê lương của phượng hoàng vang khắp trời đất, bầu trời thoáng chốc có một tiếng sét nổ vang, mưa như thác đổ liên miên xuống, cắn nuốt tất cả vùng biển gần đó.

Trong ngọn lửa màu trắng, Phượng Kỳ Nguyệt hơi cong môi, ánh mắt dần dần mông lung nhìn con phượng hoàng màu đỏ kim kia điên cuồng va vào chùm sáng, lẩm bẩm nói: Ca, thật xin lỗi.

Hắn cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Rồi không mở ra nữa.

Ta có một tộc, gọi là Phượng Hoàng tộc.

Nó tốt đẹp hài hòa, phồn vinh hưng thịnh.

Nó lấy việc bảo vệ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, bảo vệ sinh linh hòa bình an vui.

Nó là một thiên đường, một đào nguyên.

Nó là nhà ta.

Ta rất muốn nó.

Rất muốn…

Rất muốn…

Rất… Muốn…