Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 53: Tình Long Phượng




Phượng hoàng bùng nổ sẽ có hậu quả gì?

Không có ai rõ ràng hơn Long Quân Trạch.

Phượng Trường Ca một giây trước còn ẩn nhẫn ôn nhu chững chạc hào phóng biết đối nhân xử thế, một giây sau liền bỏ đi tầng trói buộc bên ngoài, hoàn toàn thả dã thú gầm thét trong nội tâm ra.

Hắn vẫy tay, trong tay áo có một chuỗi ngọn lửa màu đỏ thoát ra, trong nháy mắt trải rộng toàn thân cao thấp của y, đi đôi với sự sợ hãi khiếp người và độ ấm nóng rực, trong nhày mắt y phục trên người y đã bị ngọn lửa liếm hầu như không còn, một chút tro bụi cũng không để lại, một chút đau đớn cũng không cảm nhận được.

Long Quân Trạch rất tuyệt vọng.

Tuyệt vọng không phải vì người khác, mà vì mình.

Làm sao hết lần này tới lần khác, ngay tại thời điểm quan trọng nhất, mình lại héo chứ?

Như vậy làm sao có thể khiến sư tôn hạnh phúc đây?

Y áy náy, không nên không nên, cảm thấy mình đơn giản là một tên khốn kiếp, sau khi bỏ thuốc sư tôn mà mình lại không có năng lực, sư tôn làm sao được bây giờ, sao y lại vô năng như vậy chứ?

Đến bây giờ y vẫn còn nghĩ mình ở phía trên, thuộc về bên ưu việt, cho dù thấy Phượng Trường Ca cởi hết đồ của mình, cũng chỉ cảm thấy bây giờ mình khiến cho Phượng Trường Ca quá mất mặt, có chút không có mặt mũi nào đối mặt với hắn, cho nên liều mạng co người lại, nhưng chưa hề nghĩ tới vị trí của mình sẽ bị thay đổi.

Cho nên khi Phượng Trường Ca cởi sạch ra, nghiêng người đè trên người y, cả người y đều bối rối.

Y nhìn người đè trên người mình, nháy mắt một cái, nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra một lý do, “Sư tôn ngươi rất nóng sao? Không sao, ôm ta, ta độ cho ngươi một hớp long khí, như vậy ngươi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Y bị chính mình thuyết phục, duỗi tay ôm lấy hắn cổ hắn, nhấc đầu lên định độ khí cho hắn.

Phượng Trường Ca đưa tay nhấn bả vai y, ấn chặt y ở trên giường, cười như không cười nhướng mày hỏi: “Ngươi cũng khơi lửa của ta lên rồi, lại muốn lừa bịp như vậy?”

Long Quân Trạch nháy mắt, ngại ngùng nói: “Vậy… Vậy…”

Y không biết nên nói cái gì, dẫu sao chuyện này đúng là lỗi của y, nhưng mà y đã tạo thành suy nghĩ cố định, cái đầu lại bị đóng băng quá độ cứng ngắc mà không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cương cứng ở đó.

Phượng Trường Ca đưa tay ra sờ mấy cái lên cằm y, động tác hơi có vẻ mập mờ, giọng nói trầm thấp đã có một tia khàn khàn, “Cái này không thể được đâu, Long gia nói, nếu không ở chung một chỗ, chúng ta sẽ không thể toàn mạng.”

Long Quân Trạch há miệng một cái, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy xuống, “Nhưng mà, ta… ta…”

Phượng Trường Ca hơi nhếch môi, chậm rãi cúi đầu, ghé vào bên tai y, nói từng chữ từng chữ: “Không sao, ngươi nằm hưởng thụ là được, những thứ khác cứ giao cho ta.”

Giọng nói trầm thấp giống như bàn chải phất qua rái tai nhạy cảm, khiến cả người y run lẩy bẩy, trái tim bị đóng băng cũng nhảy mạnh “thình thịch”, sắc mặt tái nhợt hơi mang chút đỏ ửng.

Cả người y như đang ngâm trong suối nước nóng được đặt tên là “Hạnh phúc”, toàn thân đều tê dại không muốn động, trong lòng suy nghĩ, sư tôn thật là tốt, nguyện ý hy sinh vì ta như vậy, ta nhất định phải dốc hết sức đối tốt với hắn.

Phượng Trường Ca nhìn y thả lỏng, rất hài lòng nhếch khóe môi.

Một giây sau, trên giường đỏ bỗng dưng vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“Grào! Ngươi đang làm gì vậy? Grào! Không phải, đau quá đau quá, hu hu! Không nên, không nên, không muốn!”

Phượng Trường Ca đè lại cơ thể giãy giụa không nghỉ của y, giận dữ: “Ngươi còn muốn sống không!”

Long Quân Trạch bị tiếng rống của hắn dọa sợ, che cái mông sững sờ gật đầu, “… Muốn.”

Phượng Trường Ca hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì nằm, đừng động!”

Long Quân Trạch cũng sắp khóc, ” Nhưng… Nhưng mà… Điều này không giống vừa nói…”

Phượng Trường Ca nhướng mày, “Sao không giống nhau? Ta chỉ nói để cho ngươi nằm, cái khác giao cho ta, chứ ta có nói những thứ khác sao?”

Long Quân Trạch nghĩ nghĩ, càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng cả người đều cứng lên.

Phượng Trường Ca nhếch môi, khí thế bùng nổ, “Nằm!”

Long Quân Trạch chợt rẩy, trong mắt như có hai viên sao băng, vừa u oán vừa sợ trợn mắt nhìn hắn, tủi thân nằm xuống.

Tay còn ôm mông rất chặt.

Giống như thiếu nam đàng hoàng sắp bị ác bá bắt nạt.

Vấn đề là, lúc trước là y không kịp chờ đợi mươn làm chuyện này, thậm chí còn hạ dược Phượng Trường Ca.

Phượng Trường Ca nhìn đến căng khóe miệng, hỏa khí tán loạn trong cơ thể, huyệt thái dương cũng đột nhiên nhúc nhích, nhịn thật lâu mới cắn răng nói: “Nếu ngươi không muốn, bây giờ nói chữ ‘không’, ta bảo đảm sẽ không chạm vào một đầu ngón tay của ngươi.”

Long Quân Trạch do dự chớp mắt, mặc dù trong lòng y biết đây chẳng qua là một chút bên ngoài, nhất định y sẽ nguyện ý, nhưng ai bảo người nào đó lại không cho phép trên mặt y có cảm xúc ưu tư chứ.

Dẫu sao chuyện này thật sự vượt ngoài dự đoán của y, khiến cả tinh thần y cũng hỏng mất rồi.

Phượng Trường Ca chuyển đề tài, giơ tay lên một cái, đầu ngón tay có một ngọn hỏa phượng rực rỡ.

Hắn khẽ mỉm cười, cười rất ôn nhu, giọng nói cũng rất ôn nhu, nói: “Ta nướng đến khi ngươi đồng ý mới thôi.”

Long Quân Trạch dù muốn hay không vẫn phải nộp vũ khí đầu hàng ngay lập tức, “Ta đồng ý ta đồng ý ta đồng ý!”

Phượng Trường Ca thu lửa, mỉm cười nói: “Lúc này mới ngoan chứ.”

Long Quân Trạch yên lặng lấy cái tay che mông ra, trong lòng bi thảm vô hạn.

Sao chuyện này lại thành ra như vậy chứ?

Làm sao có thể như vậy chứ?

Làm sao hết lần này tới lần khác lại như vậy chứ?

Y tưởng tượng hình dáng sư tôn động tình, hình dáng sư tôn đỏ mặt, hình dáng sư tôn lười biếng, toàn bộ lại đổi thành mình…

Y hơi tưởng tượng một chút tình cảnh kia…

Phượng Trường Ca vừa chạm vào bả vai y, chỉ thấy y rung lên một cái thật mạnh, nhướng mi, “Còn thật nhạy cảm.”

Long Quân Trạch thút thít một tiếng, thương tiếc một chút vì mặt mũi sắp chết của mình, tiếp đó chợt đưa tay ra ôm lấy Phượng Trường Ca, giống như trả thù ác độc cắn một cái lên vai hắn, da thịt bóng loáng, cảm giác tốt đến mức hoài nghi vào đời người.

Cuối cùng y vẫn không nỡ cắn.

Đây là sư tôn, là sư tôn y vẫn tâm tâm niệm niệm.

Phượng Trường Ca vỗ sau lưng y, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn…”

Y lau nước mắt, lại nằm lên giường lần nữa, thút thít nói: “Không sao, ta chỉ thương tiếc cho mặt mũi sắp mất của ta thôi.”

Phượng Trường Ca: “…”

Hắn dừng một chút, hỏi: “Hình như ngươi sợ đau, vậy nên làm như thế nào?”

Long Quân Trạch có chút đắc ý nhướng lông mày, “Cái này ngươi không biết nhiều bằng ta đâu, ngươi nhất định phải làm thế này trước, rồi thế này thế kia, sau đó… Còn có, tư thế cũng rất quan trọng, ta nói cho ngươi…”

Y nói một tràng liên tục, sắc mặt Phượng Trường Ca càng ngày càng đen, cuối cùng với không nhịn được ngắt lời: “Ngươi không phải lần thứ nhất?”

Long Quân Trạch vội vàng vô tội nói: “Làm sao có thể, ngay cả nụ hôn đầu của ta đều cho sư tôn.”

Phượng Trường Ca sâu xa nói: “Vậy sao ngươi biết rõ như thế?”

Long Quân Trạch nóng lòng giải thích, dù muốn hay không vẫn nói: “Đương nhiên là xem xuân cung đồ rồi, sư tôn ngươi cũng không biết, ta vì cưới ngươi về mà phải làm bao… nhiêu…”

Nói xong lời cuối cùng chợt sửng sốt, y nháy nháy mắt, dùng dư quang khóe mắt liếc Phượng Trường Ca, chỉ thấy hắn nhướng mày thật cao, khóe môi nâng lên một độ cong cười như không cười, cực kì mị hoặc.

Long Quân Trạch yên lặng nuốt ngụm nước miếng.

Phượng Trường Ca mỉm cười, nói: “Thì ra là như vậy.”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca tiếp tục mỉm cười: “Vừa vặn ngươi vừa cho ta nói rất nhiều kiến thức mới mà ta không biết, chúng ta thực hành từng bước từng bước đi.”

Long Quân Trạch: “…”

Luôn cảm thấy tự đào cho mình một cái hố to.

Y nhìn Phượng Trường Ca từ từ cúi xuống hôn, tim lại không nhịn được nhảy một cái, cả người đều tê dại.

Nhưng mà…

Ai bảo đáy hố là sư tôn đâu, y tình nguyện nhảy.