Phượng Trường Ca vừa nói câu kia ra, cả hòn đảo nhất thời yên tĩnh trong nháy mắt.
Không, hẳn là trong nháy mắt Phượng Trường Ca để lộ thân phận thật sự, tất cả mọi người đều không thể thốt lên lời nữa rồi.
Vào ba trăm năm trước, Thần Hư tập kích Thiên Cung, đại đa số người đều cho rằng Phượng Hoàng tộc sớm bị diệt, lúc Long tộc thấy Phượng Chước Hoa đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng lâm vào tình huống như vậy.
Nhưng khi đó, trừ khiếp sợ sợ hãi căm thù ra, càng nhiều hơn là kích động mừng rỡ.
Có Phượng Hoàng thần, mục đích Thần Hư xâm chiếm Thiên Cung khẳng định không thể đạt thành, bọn họ được cứu rồi.
Mặc dù sau đó nói chuyện với Phượng Hoàng thần như thế nào, xử lý hắn như thế nào là một vấn đề chật vật, nhưng may mắn là lần đó Phượng Hoàng thần kéo Thần Hư cùng nhau rơi vào thiên hà, hơn nửa phần là đã chết trận.
Nhưng bây giờ, Phượng Chước Hoa mà bọn họ cho là đã chết, mà họ cũng đã hoàn toàn đắc tội Phượng Chước Hoa, Phượng Trường Ca, Long Quân Trạch, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Lấy thân phận của Phượng Trường Ca, xuất hiện như Phượng Hoàng thần!
Giờ khắc này bọn họ cảm giác được khiếp sợ ràn đầy trong lòng, sợ hãi cùng với tuyệt vọng, thậm chí ngay cả cảm giác căm thù cũng không thể chống đỡ được.
Sức mạnh của thần rốt cuộc mạnh như thế nào, cứ nhìn lúc đầu mất đi sự che chở của Long Tiềm Uyên, bị Thần Hư dẫn theo Yêu tộc thực lực thấp hơn Thiên Cung suýt chút nữa xâm chiếm toàn bộ Thiên Cung thì biết, còn sự phản kháng của Long tộc…
Long tộc chia theo màu sắc, chia làm tám đại chủng tộc, dựa theo địa vị chính là: Ngân, bạch, kim, xanh, lam, tím, đỏ, xám.
Không giống với Phượng Hoàng tộc số lượng thưa thớt, huyết mạch Phượng Hoàng tộc hết sức thuần khiết, bởi vì trong cơ thể có lửa thuộc tính ngọn bá đạo, bọn họ cùng với chủng tộc khác thì không sinh được đời sau, tộc nhân chỉ lèo tèo ba mươi sáu người, nhưng tình cảm nhưng hết sức hòa hợp, trong Phượng cung phần lớn đều là các loại tộc có lông vũ, nhìn như đông đúc, nhưng thực ra cũng không phải Phượng Hoàng tộc thật sự.
Long tộc thì không giống vậy.
Rồng vốn có tính dâm, giữa Long tộc cùng các chủng tộc khác cũng có một ít quan hệ mập mờ, bởi vì nguyên nhân huyết thống ưu việt, sinh ra đời sau phần lớn đều nghiêng về hình rồng, chỉ cần có bề ngoài thì gần như đều bị sắp xếp thành Long tộc, phân cho tám đại bộ tộc quản lí, vì vậy số lượng tộc nhân sẽ nhiều hơn, chừng năm ngàn, nhưng so sánh với Long tộc thuần chíng, thực lực còn kém không ít, mà nay huyết mạch rồng thuần khiết trong Long tộc chỉ có vài người, trong đó Ngân Long tộc có huyết thống thuần khiết nhất, tuy bây giờ chỉ có Long Quân Trạch là một Ngân Long, nhưng thực lực lại ở trên tất cả những con rồng còn lại, xứng đáng là Thiên Đế.
Sức mạnh của một con rồng thuần chính có thể bằng một con phượng hoàng, mà một con phượng hoàng đủ để nghiền ép mấy trăm á long, nếu phượng hoàng thành thần, sự so sánh về sức mạnh sẽ phải tăng gấp mấy lần, thậm chí diệt toàn bộ Long tộc cũng không phải là không thể!
Huống chi chuyện này vốn là bọn họ đuối lý, nếu Phượng Hoàng thần thật sự sinh ra sát ý, cho dù bọn họ có chạy, cũng sẽ đối mặt với Thiên Đế và Phượng Hoàng thần, cùng với toàn bộ Thiên Cung đuổi giết.
Trong nháy mắt nghĩ rõ ràng chuyện này, Hồng Chúc nhất thời có loại cảm giác mất hết ý chí, cả người lạnh như rơi vào hầm băng, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đang phát ra tiếng rên rỉ.
Xong rồi…
Hai tộc Hồng Tử Long, thật sự xong rồi.
“Không… Không nên từ bỏ…” Tử Cầm chịu đựng đau đớn kịch liệt trong đầu, đỏ mắt nhìn Phượng Hoàng lửa to lớn giữa không trung, khẽ run giọng nói từng chữ một: “Băng Tủy Long Tâm Ngọc… Ở nơi đó… Đoạt lại… Thần Hư… cũng ở nơi đây, cảm ứng được Phượng Hoàng thần… Xuất thế, tất sẽ tới, đến lúc đó… Chính là cơ hội… của chúng ta…!”
Tinh quang trong mắt Hồng Chúc chợt lóe, ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội hình rồng trong ngọn lửa kia, cách bọn họ cũng không xa, gần như đưa tay là lấy được, Phượng Hoàng lửa đang nhìn quanh khắp nơi, vẫn đang tìm bóng dáng của Phượng Kỳ Nguyệt, hình như cũng không chú ý tới bên này.
Ông ta lẩm bẩm nói: “Đây là cơ hội cuối cùng!”
Ông ta khoát tay, một luồng tiên lực xông ra, trong nháy mắt đem bao phủ lấy khối ngọc bội kia, đầu ngón tay bấm quyết một cái, đang muốn dẫn ngọc bội về đây, nhưng lại không được.
Trong ngọn lửa cháy hừng hực, chợt lộ ra một móng rồng bạc nắm chặt lấy ngọc bội, tầng tiên lực bao phủ Long Tâm Ngọc hoàn toàn vỡ vụn.
Con ngươi Hồng Chúc co rút một cái, “Đó là…”
“Grào ——!”
Một tiếng rồng gầm chấn động thiên địa chợt vang lên, trong ngọn lửa màu đỏ, một cái chân rồng màu bạc phá vỡ ngọn lửa trói buộc, phóng lên cao, thân rồng to lớn dài đến mười dặm chiếm cứ giữa không trung, gần như che kín bầu trời, mắt rồng màu tím từ trên cao nhìn xuống một đám Long tộc ở dưới đất, trong tròng mắt là uy nghiêm cao cao tại thượng vô tận, cùng với sát khí lạnh như băng.
“Tử Cầm, Hồng Chúc, các ngươi thân là Long tộc nhưng lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nắm giữ lệnh bài nhưng tự mình hành động, xúc phạm ân nhân Phượng Chước Hoa của Long tộc, uy hiếp trẫm thoái vị cho các ngươi, từng vụ từng việc đều là mưu nghịch, tội không thể tha, trẫm ban cho các ngươi…”
Mắt rồng to lớn hơi nheo lại, lạnh lẽo trong mắt gần như muốn đông cứng lòng người, nó chậm rãi mở miệng, nói ra hai chữ có thể khiến cho mọi người phải run rẩy.
“Tội chết.”
“Ss ——!”
Những tiếng hít khí lạnh vang lên, nhóm thiên binh bắt đầu dao động bất an.
Hốc mắt Hồng Chúc đỏ bừng, không biết là bởi vì giận hay là sợ, ông ta cắn răng, run giọng hét: “Chuyện này là do một mình ta, bọn họ chẳng qua là nghe lệnh ta làm việc, ngươi trừng trị ta là được rồi, bọn họ vô tội!”
Long Quân Trạch cúi đầu nhìn ông ta, cũng không nói lời nào.
Hồng Chúc lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, “Bọn họ cho dù không tốt như thế nào đi nữa thì cũng là gần một nửa tộc nhân Long tộc, ngươi thân là tộc trưởng, thật sự nhẫn tâm diệt hết bọn họ sao?”
Long Quân Trạch lạnh lùng cười một tiếng, “Vậy lúc ngươi kéo bọn họ vào cuộc chiến này, có từng nghĩ tới một khi thất bại, bọn họ sẽ gặp phải kết quả gì không? gặp mặt sắp dạng gì kết quả? Lúc đầu ngươi lập kế hoạch, ỷ vào lý do như chuyện đương nhiên đó mà cầu xin ta đặc xá sao?”
Y giễu cợt hừ một tiếng, “Nhưng tại sao ta phải nghe ý kiến của một kẻ… mưu nghịch chứ?”
Hồng Chúc giận đến mức không nói ra lời, “Ngươi…”
Địa vị của hai tộc Hồng Tử Long tộc ở trong Long tộc cũng không cao, huyết thống pha tạp không nói, thực lực cũng không hề mạnh, chẳng qua là thắng ở số lượng tộc nhân nhiều, vì vậy mới có thể có đầy đủ quyền phát biểu trong Long tộc, chẳng qua bọn họ làm việc quá cương quyết, thuộc về phái cấp tiến, đắc tội không ít những Long tộc khác.
Cứ lấy chuyện Phượng Hoàng tộc bị diệt mà nói, những Long tộc khác cũng sẽ phải nhìn chút mặt mũi, dẫu sao chuyện này đúng là không quá vẻ vang, mục đích của Long tộc đã đạt được, đối mặt với con phượng hoàng còn sót lại là Pượng Chước Hoa, bọn họ cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, huống chi hắn có ơn với Thiên Cung, nếu hắn thật sự sống sót, bọn họ cũng sẽ mặt dày mời hắn ở trong tộc làm một người được cung phụng, cung phụng hắn thật tốt.
Nhưng hai tộc Hồng Tử Long không giống vây, bọn họ sẽ lo lắng để lại một con phượng hoàng sẽ uy hiếp đến an nguy của Long tộc, nếu đã đắc tội, vậy thì dùng hết toàn lực đuổi tận giết tuyệt Phượng Hoàng tộc, giống như lúc Phượng Chước Hoa cứu lúc Long tộc, Long Tiềm Uyên ở trên đại điện cho hắn một chưởng, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, hai tộc Hồng Tử Long cũng thật sự yên tâm, nhưng lại không nghĩ rằng một chưởng kia chỉ để che giấu tai mắt mọi người, Long Tiềm Uyên bí mật dẫn hắn đến hàn đàm chữa thương, bảo vệ hắn, nếu khi đó thật sự bị người khác biết được là hắn còn sống, chỉ sợ hai tộc Hồng Tử Long sẽ phái ra rất nhiều sát thủ.
Hồng Long tộc nóng nảy dễ giận, Tử Long tộc u ám kiêu ngạo, tính cách bọn họ quá mức cố chấp, trong nhân duyên ở Long tộc vốn cũng không quá tốt, nếu lần này thật sự bị Long Quân Trạch giết, sợ rằng Long tộc khác cũng sẽ không nói gì nhiều, dẫu sao lỗi ở chuyện này là bọn họ tự gánh, dựa theo tộc quy là phải xử tử hình.
Đang lúc giằng co lúc, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng Phượng Minh thanh lệ.
“Rít!”
Hỏa phượng hừng hực cháy giống như đang tức giận, phượng hoàng to lớn vỗ cánh mang theo một trận cuồng phong, sự tức giận kia như muốn tạo ra sức gió xé rách hết tâm trạng của hắn bây giờ.
“Phượng Kỳ Nguyệt, ta cho ngươi đầy đủ thời gian suy tính, nếu ta xử lý xong chuyện của bọn họ mà ngươi còn không hiện thân…”
Hắn hơi dừng lại một chút, lần nữa vang lên, uy nghiêm trong thanh âm thoáng chốc như có sương lạnh vô tận phủ xuống.
“Hỏa phượng này sẽ phủ kín đảo Bồng Lao.”
Ngươi tự đi ra, hay là bị ta bức ra, ngươi tự xem mà làm.
Hàm nghĩa chưa nói hết lạnh lẽo xuất hiện trước mặt, Phượng Kỳ Nguyệt không tự chủ được nắm tay một cái.
Chẳng biết lúc nào hắn đã khôi phục hình người, đứng ở trên cây khô, nhìn phượng hoàng lửa tức giận phía dưới, hơi mím môi, cả người cũng có chút căng thẳng.
Long Tiềm Uyên tựa vào cây nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn đi ra sao?”
Phượng Kỳ Nguyệt khẽ mỉm cười một cái, nụ cười lại có vẻ khổ sở, “Ta vốn định đi ra ngoài, chẳng qua là…”
Hắn hơi cúi thấp đầu, mi mắt giống như cánh bướm run rẩy mấy cái, “Không nghĩ tới nhanh như vậy mà hắn đã phát hiện ra thân phận của ta…”
Kế hoạch của hắn chỉ để đánh lén bị thương, hắn không tính nói chuyện Phượng Kỳ Nguyệt còn sống ra, bởi vì cuối cùng hắn nhất định phải chết, huống chi hắn làm việc này, nếu Phượng Chước Hoa biết nhất định sẽ thương giận đan xen, cần gì phải tăng thêm bi thương nữa.
Nhưng bây giờ, Phượng Chước Hoa đã biết.
Hắn hình như cũng không… cần thiết phải ẩn nấp nữa.
Phượng hoàng màu lửa đỏ thu cánh, chậm rãi hóa thành hình người.
Phượng Trường Ca hạ xuống đất, nhìn Hồng Chúc ôm Tử Cầm quỳ ngồi trên trên đất, khóe môi nâng lên một nụ cười vô cùng lạnh, “Lấy sắc thị quân? Làm nam sủng của con gái các ngươi? Các ngươi đúng là thật là to gan.”
Giọng noi của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức có cảm giác ôn nhu, ôn nhu đến… lạnh tận xương tủy.
Không biết có phải ý chí Phượng Trường Ca hay không, đau đớn bởi ngọn lửa trong đầu Tử Cầm chậm rãi giảm bớt, điều này làm cho nàng càng thanh tỉnh để mặt đối với Phượng Trường Ca hiện tại, cũng càng thêm sợ hãi uy áp về thần hũng vĩ trên người hắn.
Nàng run rẩy, được Hồng Chúc nâng đỡ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Phượng Trường Ca, giọng nói khẽ run hỏi: “Ngươi… vì sao lại là hắn?”
Vì sao ngươi còn sống?
Phượng Trường Ca nhàn nhạt mỉm cười, “Vì sao ta không thể là hắn chứ? Làm sao, các ngươi được phép muốn làm gì thì làm khi dễ ta, không cho phép ta phản kích sao?”
Sắc mặt vốn tái nhợt của Tử Cầm nhất thời trở nên khó coi.
Ngân quang chợt lóe trên bầu trời, bóng mờ to lớn che cả bầu trời biến mất không thấy, trên đất đã xuất hiện thêm một người.
Long Quân Trạch đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn trên dưới một cái, có chút do dự nói: “Sư tôn, thân phận của ngươi…”
“Không cần nữa.” Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Người mà chúng ta vẫn luôn đi tìm kia chính là đệ đệ ruột của ta.”
Đôi mắt Long Quân Trạch co rút một cái, không thể tin nói: “Hắn…”
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút giễu cợt, “Hắn sẽ không hại ta.”
Cho nên, đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục ẩn giấu nữa.
Tử Cầm và Hồng Chúc hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt mơ hồ có tinh quang hiện lên.
“Các ngươi đang đợi Thần Hư tới?” Phượng Trường Ca châm chọc nhìn bọn họ, “Không cần thiết, gã và đệ đệ ruột của ta là một phe, cho dù tới cũng sẽ giết các ngươi.”
Hồng Chúc rốt cuộc không nhịn được, kinh hô thành tiếng, “Cái gì!”
Tử Cầm âm thầm nắm chặt tay, hàm răng hơi cắn chặt.
Phượng Trường Ca lại không có ý muốn giải thích, lạnh lùng nói: “Bây giờ, nên tính món nợ của chúng ta thôi.”