Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 45: Phượng Hoàng lửa đến




Long Quân Trạch nhìn thanh kiếm gác ở cổ Phượng Trường Ca, cả trái tim đều căng lên, nếu như lúc này y ở trạng thái bản thể thì chắc chắn vảy toàn thân cũng dựng hết lên rồi.

Trạng thái bây giờ, y phải bảo đảm Phượng Trường Ca ở vị trí trong lòng y, nếu không sơ sẩy một cái, bọn họ thật sự sẽ giết Phượng Trường Ca, cho nên những cách giả bộ như không quan tâm hoàn toàn không thể thực hiện được, chỉ có thể nói ra điều kiện.

Y hít sâu một cái, miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Hai vị, chúng ta nói rõ mọi chuyện một lần, các ngươi muốn chính là vị trí Thiên Đế, vị trí thừa kế này, có hai thứ không thể thiếu là Băng Tủy Long Tâm Ngọc và chiếu thư truyền ngôi, nếu các ngươi ép đến mức này thì tất nhiên là chúng ta không giữ được mạng, cho nên cũng đừng nói gì mà giao ra đồ là có thể tha cho hắn một mạng với ta, chúng ta đều biết điều đó là không thể, không bằng nói gì đó thực tế đi, yêu cầu của ta cũng không nhiều, nếu hắn còn sống, ngươi có thể thử ngồi vị trí Thiên Đế này một chút, nhưng nếu hắn chết, ta nhất định sẽ tự bạo với hai thứ đồ này, ta bảo đảm, ngay cả một chút ngọc mảnh vụn các ngươi cũng không tìm được!”

Hồng Chúc nhất thời phát cáu, lỗ mũi cũng phun ra hai luồng khí rồng, “Băng Tủy Long Tâm Ngọc là chí bảo truyền thừa của Long tộc, long ngọc vừa mất, toàn bộ truyền thừa của Long tộc cũng sẽ đoạn tuyệt, ngươi muốn để Long tộc cùng chôn theo?”

Long Quân Trạch cười lạnh một tiếng, “Chết thì đều chết hết, tại sao phải để ý nhiều chuyện như vậy, dù sao ta cũng không thấy được nữa.”

Y vốn chính là một hắc long bị Long tộc đuổi ra ngoài, cách chức hạ phàm, chuyển thế sống lại thành ngân long, y không có một chút trí nhớ nào, lúc từ trong trứng rồng đi ra, bên cạnh không có ai hết, cha mẹ cũng đã sớm không biết đi nơi nào, có lẽ là bị những người Long tộc này cưỡng chế đuổi giết rồi, thật vất vả mơ mơ màng màng sống đến giờ, liền bị người ta tình cờ phát hiện, dưới sự sợ hãi nhốt y dưới đáy hồ Miểu Yên, nhốt một lần chính là tám mươi chín năm, thẳng đến khi gặp được Phượng Trường Ca, hắn một chút cũng không chê nhận y làm đồ đệ, hết lòng dạy dỗ, thành tâm mà đợi, y ở nhân gian một hơn trăm năm, làm đồ đệ của hắn hơn trăm năm, đoạn trí nhớ này quá mức sâu sắc, sâu sắc đến mức cho dù sau đó y khôi phục trí nhớ lúc ở thiên giới, vẫn để cho nhân cách hình thành những năm gần đây chiếm chủ thể.

Y vốn là một hắc long, một kẻ mà cái gì cũng không có, chỉ là hắc long cùng sư tôn sống nương tựa lẫn nhau, bất kể Long tộc, chúng sinh, hay là Thiên Đế, vốn cách y rất xa xôi, ngay cả thúc phụ Long Tiềm Uyên cũng chỉ có công ơn nuôi dưỡng y hơn hai mươi năm, huống chi những trí nhớ kia phần lớn là ở thời thơ ấu, đã không quá rõ ràng, đương nhiên cảm tình cũng không quá mức đậm đà, y cũng không tha thiết với lòng trung thành này lắm, thứ vốn không thuộc về mình thì buông tha cũng không sao cả, thứ mà y quan tâm nhất trong sinh mệnh của mình chỉ là sư tôn không chê y, không e ngại y, một lòng một ý dạy dỗ y trưởng thành.

Sắc mặt Tử Cầm cũng lạnh xuống, “Ngươi là tộc trưởng Long tộc, ngươi làm như vậy không phụ lòng vị trí này của ngươi sao?”

Long Quân Trạch sao cũng được nói: “Dù sao rất nhanh thì không phải nữa, có liên quan gì đâu?”

Tử Cầm nhíu mày giận dữ, “Ngươi là một hôn quân! Ngươi không xứng với vị trí tộc trưởng này!”

Long Quân Trạch nhún vai một cái, dửng dưng nói, “Ngươi nói thế nào thì cứ cho là vậy đi.”

“Tiểu Hắc!”

Phượng Trường Ca từ đầu đến cuối trầm mặc đột nhiên mở miệng, “Không cần phải nói chuyện như vậy.”

Long Quân Trạch sợ run sửng sốt một chút, “Sư… Ái phi?”

Phượng Trường Ca hơi ngước mắt nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ không chết, cho nên không cần làm trái tâm ý của mình mà nói như vậy.”

Long Quân Trạch chớp chớp mắt, trong mắt như có ánh nước.

Phượng Trường Ca hơi nâng khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo nhưng lại rất ôn nhu, “Cho dù tình cảm của ngươi đối với ta thật sự thâm hậu, cho dù đúng là ngươi oán giận Long tộc rất nhiều, tuy đồ thuộc sở hữu không mạnh, nhưng ngươi vẫn không dứt bỏ nó được, ngươi sống ở Long tộc, chỉ ở Long tộc, Long tộc là nguồn gốc của ngươi, là trách nhiệm của ngươi, ngươi có nghĩa vụ kéo dài nó, Băng Tủy Long Tâm Ngọc không thể hủy, tin rằng ngươi cũng không muốn thật sự phá hủy nó, không muốn Long tộc thật sự chôn vùi ở trong tay ngươi, đã như vậy thì không cần phải nói những điều làm trái ý mình.” 

Long Quân Trạch há miệng một cái, có chút không nói nên lời.

Đúng vậy, cho dù y oán giận Long tộc rất nhiều, nhưng chung quy y vẫn là tộc trưởng Long tộc, là người thừa kế mà thúc phụ cực kì hi vọng, dù sao y cũng ở Long tộc hơn trăm năm, thật sự có thể không cố kỵ gì mà phá hủy Băng Tủy Long Tâm Ngọc như vậy sao?

Cho dù ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng thật sự phải làm, y… chắc là vẫn không nỡ bỏ.

Không phải vì cái chỗ ngồi này, chẳng qua là… y không thể phá hủy Long tộc.

Y lắc đầu một cái, ánh mắt do dự nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ là muốn cứu ngươi…”

“Được rồi.”

Tử Cầm giương tay một cái, một quyển trục màu vàng bay ra từ trong tay áo, rơi vào giữa không trung rồi mở ra, phía trên viết chằng chịt những chữ triện màu đen, đại thể nói là Thiên Đế bất hạnh bị Thần Hư làm thương nặng, không sống được bao lâu, hai tộc Hồng Tử Long là một tấm gương sáng trong Long tộc, sẽ phong Long Cửu Âm là đế.

“Chỉ cần ngươi đóng con dấu Băng Tủy Long Tâm Ngọc ở phía trên này, ta có thể phong bế trí nhớ của hắn, để cho hắn rời đi.”

Tử Cầm nói: “Nhưng hôm nay ngươi phải chết, chúng ta đều biết không thể nào thả ngươi đi, chỉ có thể thả hắn, nếu có thể dùng một người không liên quan để đổi lấy phần chiếu thư này, chúng ta cũng sẽ không cho mình thêm nhiều phiền toái nữa, nhưng chuyện hôm nay vạn lần không thể tiết lộ, tất nhiên trí nhớ của hắn sẽ bị phong ấn, như vậy ngươi có thể đồng ý kí phần chiếu thư này không?”

Long Quân Trạch liếc nhìn Phượng Trường Ca, lại thấy hắn nhắm mắt khẽ cúi đầu, trên mặt không cảm giác, giống như đang đối mặt với một chuyện không liên quan đến mình.

Y há miệng, kêu một tiếng, “Trường… Ca…”

Lông mi Phượng Trường Ca hơi run một chút một chút, vẫn không lên tiếng.

Long Quân Trạch cảm thấy có cái gì không đúng, Phượng Trường Ca không phải là người tham sống sợ chết, bây giờ đối mặt với sinh tử hiểm cảnh, thậm chí hắn có thể sẽ chết ngay một giây sau, lấy tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết như vậy, chẳng lẽ là có kế hoạch chuyện gì?

Nhưng biểu tình của Phượng Trường Ca rơi vào trong mắt người không biết hắn, lại là một sự lí giải khác.

Trong mắt Tử Cầm có chút khinh bỉ, hơi nghiêng kiếm trên cổ Phượng Trường Ca về phía trước một chút, nhất thời để lại một vệt máu

Nàng cười lạnh một tiếng, “Không hổ là người lấy sắc thị quân, nhanh gục ngã như vậy, cái gì mà chưởng môn Côn Luân, cái gì mà Thiên Hậu, cũng chỉ là bọn chuột nhắt tham sống sợ chết thôi, nếu ngươi có thể khuyên y đóng dấu lên chiếu thư này, ta có thể cân nhắc sắp xếp cho ngươi một danh phận nam sủng ở bên cạnh Cửu Âm.”

Long Quân Trạch giận dữ quát một tiếng: “Ngươi im miệng!”

Tử Cầm cũng không tức giận, trường kiếm trong tay hơi đưa về phía trước một cái, vết máu kia càng thêm sâu, máu tươi đỏ thắm chảy dọc theo cổ vào trong áo, đặc biệt nhức mắt trên một nền trắng nõn. 

Nàng cười nhạt, “Bệ hạ, ngươi nên làm rồi.”

Long Quân Trạch cắn răng, “Các ngươi hãy phát thề, trừ trí nhớ hôm nay, không được làm khó hắn một chút nào!”

Tử Cầm mỉm cười, “Ta thề, không làm khó dễ hắn.”

Hồng Chúc cũng nói: “Ta ắt sẽ không nuốt lời.”

Một con chuột nhắt mà thôi, đoán hẳn hắn cũng không có bản lĩnh lớn gì.

Đây là suy nghĩ chung của bọn họ.

Vẻ mặt Long Quân Trạch nhẹ nhõm, cuối cùng lại quyến luyến nhìn Phượng Trường Ca, vẫn thấy hắn nhắm mắt cúi đầu, không nói cũng không động.

Trong lòng y cảm thấy quỷ dị, nhưng giờ phút này kiếm của Tử Cầm để trên cổ Phượng Trường Ca càng lúc càng dùng sức, mắt thấy máu tươi chảy càng nhiều, rốt cuộc y không do dự nữa, chợt nhắm mắt lại, một ánh sáng màu lam lóe lên chỗ mi tâm, một viên ngọc thạch hình rồng trong suốt chậm rãi bay ra.

Chính là chí bảo Long tộc, Băng Tủy Long Tâm Ngọc.

Suy nghĩ của Long Cửu Âm cũng giống y, giao vị trí này cho nàng, mặc dù tạm thời vẫn bị hạn chế bởi hai tộc Hồng Tử Long, nhưng y tin rằng lấy sự quyết đoán của nàng, cuộc sống như thế sẽ không kéo dài lâu.

Nàng là một người đáng để phó thác.

Vị trí Thiên Đế này, y và nàng ai ngồi cũng giống nhau, chỉ là đổi một người mà thôi, chỉ cần Phượng Trường Ca còn sống, chỉ cần Long tộc không ngày càng tệ hại, những thứ khác đều không sao cả.

Thật ra thì còn có một con đường khác có thể đi.

Y có thể bán đứng Phượng Trường Ca, để đổi lấy cách phong bế trí nhớ hôm nay của mình rồi sống tạm, nói thế nào đi nữa thì y cũng là Long tộc, sẽ không đuổi tận giết tuyệt, mà hôm nay bọn họ hoàn toàn đắc tội Phượng Hoàng thần, nếu để cho hắn sống, không chỉ có Long Cửu Âm sẽ phải gả cho hắn, mạng của bọn họ cũng sẽ không tiếp tục giữ được nữa.

Nhưng y lại không hề nghĩ đến cách này.

Thậm chí ngay cả một suy nghĩ cũng không từng tồn tại.

Long Tâm Ngọc ở trong ánh mắt nóng bỏng mong đợi của hai người, chậm rãi bay đến tờ chiếu thư lơ lửng giữa không trung, vòng vo một lát ở chỗ đóng dấu rồi chợt vững vàng lại, nhắm ngay vải gấm màu vàng kim kia ấn xuống.

“Keng!”

Một tiếng thanh thúy chợt vang lên, giống như là kim loại gãy lìa phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, tuy yếu ớt, nhưng lại đặc biệt chói tai ở trong vẻ tĩnh lặng này. 

Khối ngọc thạch kia liền dừng lại cách chiếu thư một khoảng, không có tiến về phía trước một chút nào nữa.

Ánh mắt của tất cả mọi người cũng từ chiếu thư rời đi, chậm rãi dừng ở người bị trói trên đài.

Nói chính xác là trên người Phượng Trường Ca.

Người từ đầu đến cuối yên lặng không nói chậm rãi giương mắt, khóe môi nâng lên một nụ cười vô cùng nhạt: “Cuối cùng cũng tháo được.”

Tử Cầm hơi biến sắc, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm xấu, đang định hoành kiếm đảo qua giết hắn, đôi mắt của Phượng Trường Ca đột nhiên động một cái nhìn nàng.

Chỉ là một cái liếc mắt.

Tử Cầm chợt cảm thấy một luồng sức mạnh dồi dào không thể tưởng tượng được từ trong đôi mắt kia trực tiếp xông vào đầu nàng, thoáng chốc một trận đau đớn quét qua toàn bộ thức hải, giống như có một ngọn lửa lớn cháy lên trong đầu, gào thét thiêu đốt, muốn từ bên trong hóa cả người nàng thành tro bụi.

“A a a a a ——!”

Nàng kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt quăng kiếm đi, hai tay ôm lấy đầu điên cuồng thét lên, tựa như làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn, nhưng vọng tưởng cuối cùng chỉ là vọng tưởng, nàng trừ việc đau đến nỗi đồng tử ứ máu sắc mặt trắng bệch, gần như muốn chặt cả cái đầu xuống mà không có một chút giảm bớt nào.

“Cầm nhi!”

Hồng Chúc kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên phía trước ôm lấy nàng, nhưng phát hiện bất kể truyền tiên lực như thế nào đều không thể giúp nàng trấn áp sự đau đớn, nhất thời nhìn về phía Phượng Trường Ca, gần như là gầm thét hỏi: “Ngươi làm cái gì với nàng, làm cái gì!”

Giọng nói bình thản không sóng của Phượng Trường Ca vang lên, “Hỏa phượng đốt hồn.”

Con ngươi của Hồng Chúc chợt co lại.

Hỏa phượng đốt hồn là chiêu thức đặc biệt của Phượng Hoàng tộc, đặc biệt công kích nguyên thần, là một trong những thuật pháp tàn khốc nhất dữ tợn nhất, có thể khiến người ta tan vỡ trong sự thống khổ này.

Nói đơn giản, người trúng loại pháp thuật này, nguyên thần không phải bị hỏa phượng thiêu cháy mà chết, mà là sống sờ sờ đau đến chết.

Trong vòng ba ngày ba đêm, đau đớn đến tan vỡ mà chết, trừ Phượng Hoàng, trừ Băng Tủy Long Tâm Ngọc, cho dù dùng pháp thuật gì cũng không thể dập tắt… Hỏa phượng đốt hồn.

Toàn bộ cơ thể của Hồng Chúc cũng đang run rẩy kịch liệt, ông ta ôm Tử Cầm thống khổ kêu gào, không thể tin nhìn chằm chằm người trước mặt, môi mấp máy nhiều lần, thật lâu mới phát ra thanh âm khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Ngươi… Ngươi là…”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, ánh đỏ trên người chớp động, tầng ngụy trang mặt ngoài chậm rãi tản đi, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp đến mức kinh diễm cả thời gian, hồng y trên người phức tạp hoa lệ, tinh vân màu đỏ không ngừng lưu chuyển, có con phượng lửa xinh đẹp ngao du trong đó, thần bí làm người ta hướng về, khí chất toàn thân uy nghiêm thần thánh, tự có một sự cao quý lãnh đạm khiến người ta thần phục, nhìn mà sợ, tựa như vị thần mãi mãi tồn tại, không thể xâm phạm.

Hắn khẽ hất hàm, đôi mắt nhìn mọi người khiếp sợ trước mặt, môi mỏng hơi cong, nụ cười cao quý ôn nhu tựa như gió xuân, nhưng đáy mắt lại đầy sát ý, lạnh đến mức làm người phải run rẩy trong lòng.

“Các ngươi có gan khi dễ đồ nhi của ta, như vậy đã chuẩn bị lấy mạng để đền chưa?”

Trên đỉnh Bồng Lai, một con bạch loan lẳng lặng đứng trên cây, dưới móng vuốt là một khối đá màu đen, giờ phút này đã bị nó nắm đến mức không thấy rõ hình dáng vốn có.

Nó nhìn cảnh tượng phía dưới, mỏ chim hơi mở, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, Long Quân Trạch, ngươi không phụ hắn, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, phần đại lễ này cũng có một phần cho ngươi.”

Long Tiềm Uyên đứng trên một cái cây khác, hai tay ôm ngực dựa vào thân cây, đôi mắt màu xám tro nhìn chằm chằm viên đá đen không thấy rõ hình dáng dưới vuốt bạch loan, vẻ mặt có chút phức tạp.

Đó là tâm thạch tế trận của đài tế mà Phượng Trường Ca đang đứng kia.

Chỉ cần nó muốn, sống chết của tất cả mọi người trên đài tế đều ở trong một ý nghĩ của nó, vừa rồi nếu Long Quân Trạch thật sự bán đứng Phượng Trường Ca để đổi lấy mạng sống của mình, bây giờ y đã là một thi thể rồi.

“Tìm được truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng và Thái Cổ Thần Long, cần không ít máu long phượng để dẫn.” Long Tiềm Uyên rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Mà nơi này, không ai có thể làm tổn thương được hắn.”

Bạch loan trầm mặc một hồi, nói: “Ta có thể.”

Long Tiềm Uyên hơi nắm chặt ngón tay.

Bạch loan nhìn y một cái, còn nói: “Ngươi cũng có thể.”

Long Tiềm Uyên bỗng nhiên nhấc mắt, thần quang đáy mắt lóe lên không nghỉ, ánh sáng màu xám lại dần trở nên phai nhạt, “Ta…”

Bạch loan lại nghiêng mắt đi, nhàn nhạt nói: “Ta đi là được, còn ngươi, ta sẽ không để cho ngươi tổn thương hắn lần thứ hai đâu.”

Long Tiềm Uyên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi không lên tiếng, chẳng qua là ngón tay nắm chặt đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa chảy xuống, ăn mòn một mảnh hoa cỏ gần đó.

Bạch loan mở cánh, cúi đầu nhìn lông chim trắng tinh của mình, trong mắt lại có sự giễu cợt vô hạn, “Cho dù giết bao nhiêu người, lông chim này vĩnh viễn tinh khiết như vậy, trên tay ta dính quá nhiều máu tươi, đã không trở về như trước được nữa, chết là kết cục duy nhất, hắn chỉ cần hận ta là được, nếu đưa vào quá nhiều tình cảm thì đến lúc ly biệt lại là một lần đau đớn, cần gì chứ…”

Lời hắn còn chưa dứt, tế đài phía dưới đột nhiên vọt lên một luồng lửa cháy hừng hực, một con phượng hoàng lửa to lớn mở ra hai cánh hoa lệ, đột nhiên bay lên từ trong ngọn lửa, theo đó còn có một giọng nói với lửa giận cực mạnh vang khắp cả hòn đảo:

“Phượng Kỳ Nguyệt, ngươi cút ra đây cho ta!”