Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 30: Đều thành ma đi




Long Tiềm Uyên tự mình hạ lệnh, tất cả Long tộc tất nhiên đều tuân lệnh, lúc ấy Phượng Chước Hoa hỏa phượng đốt tâm, đã gần lâm vào hôn mê, sức mạnh không bằng một phần mười ngày trước, ắt không phải đối thủ của bọn họ, nhưng hắn còn có một vũ khí lợi hại nhất — tự bạo.

Khi đó hỏa phượng tàn phá trong cơ thể hắn, toàn bộ kinh mạch đều đứt, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể hóa thành một quả cầu hỏa phượng trong nháy mắt, thiêu hủy toàn bộ Long cung, mà đây, đối với người không còn mong đợi bất cứ điều gì nữa như hắn mà nói, đó cũng là suy nghĩ duy nhất.

Ít nhất ta chết, ta còn có thể kéo đám nghiệt long vong ân phụ nghĩa này chết cùng.

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại bị một kích trí mạng đánh lén từ phía sau.

Long Tiềm Uyên điểm một chút lên mệnh huyệt của hắn.

Hắn ngã bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, đã ở trong hàn đàm, tu vi toàn thân bị phong ấn, kinh mạch tê liệt lại hoàn hảo như ban đầu, chẳng qua hỏa phượng trong cơ thể gần như không còn.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Cách đây không xa, một cái đầu rồng màu trắng nhô ra khỏi một hàn đàm khác, Long Thương Gia khạc nước trong miệng ra, nói: “Hôn mê ba năm, rốt cuộc đã tỉnh.”

“Ba năm!”

Phượng Chước Hoa cả kinh lên, “rào” một tiếng mang theo nước khắp người, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ có một tầng giao sa mỏng, gần như không che được cái gì, nhưng đây không phải lúc để hắn quan tâm, hắn nhìn về phía Long Thương Gia, gấp giọng nói: “Phượng Hoàng tộc đâu? Phượng Hoàng tộc thế nào rồi?”

Long Thương Gia phất đuôi, kèm theo một trận xiềng xích “leng keng” vang dội, lúc này Phượng Trường Ca mới phát hiện trên người nó quấn đầy xiềng xích, một đầu khác của xích gắn ở giữa vách động, vững vàng giam nó bên trong hàn đàm, không thể động đậy.

“Phượng Hoàng tộc sao…” Bạch long hơi cúi thấp đầu xuống, thanh âm thật thấp vang lên, “Không còn.”

Phượng Chước Hoa như bị đòn nghiêm trọng, nháy mắt trong đầu trống rỗng, nhất thời khiếp sợ đến mức không có cách nào nói chuyện.

Hồi lâu hắn mới hé môi, lẩm bẩm thì thầm: “…Không còn?”

Bạch long chật vật gật đầu một cái, “Ba năm trước, không bao lâu sau khi ngươi hôn mê, cả tộc họ đi vào nhật luân để ổn định lửa, sau đó không đi ra nữa.”

Phượng Chước Hoa trầm mặc thật lâu, đau đến mức tận cùng, đã không còn làm được vẻ mặt gì nữa, chẳng qua chỗ khóe mắt có hai hàng thanh lệ chảy xuống.

Hồi lâu, hắn chợt nghĩ đến gì đó, thanh âm khàn khàn hỏi nhỏ: “Kỳ Nguyệt đâu? Kỳ Nguyệt đến nguyệt luân, nó hẳn không vào trong lửa, nó đâu? Có còn sống hay không?”

Bạch long quả thực không đành lòng đả kích hắn nữa, nhưng chuyện này Phượng Chước Hoa là người có quyền được biết nhất, trầm mặc hồi lâu, vẫn phải nói: “Có người ở trong đám phượng hoàng lao vào lửa… nhìn thấy một con bạch phượng.”

Phượng Chước Hoa cũng không nhịn được nữa, há miệng phun ra một búng máu, người mềm nhũn, từ từ ngã quỵ trong hàn đàm, khóe mắt khép chặt có hai giọt huyết lệ chậm rãi chảy ra, mang theo một ngọn lửa, rơi vào trong hàn đàm lạnh như băng, phát ra một tiếng “xèo” nhỏ.

Bạch long thở dài, “Lúc ấy kinh mạch của ngươi bị xé rách, hỏa phượng tàn phá, huống chi lại dùng cách tự bạo, không đến một nén nhang cũng sẽ bị hỏa phượng sinh sôi căng bạo cơ thể mà chết, Bệ hạ vì giải hỏa độc trong cơ thể ngươi, đặt ngươi vào trong hàn đàm để đóng băng hỏa phượng, lại dùng Băng Tủy Long Tâm Ngọc nối lại kinh mạch cho ngươi, sợ tro tàn của hỏa phượng lại cháy, không thể làm gì khác hơn là phong ấn tu vi của ngươi, để ngươi ở đây ngủ say ba năm.”

Phượng Chước Hoa trầm mặc, không lên tiếng.

“Bệ hạ vì cứu ngươi, tổn hao hơn phân nửa tu vi, bây giờ thực lực còn không bằng một phần mười ngày trước, lúc trước bị thích khách Yêu tộc phái tới làm thương tổn tâm mạch, suýt nữa thì chết.”

Phượng Chước Hoa vẫn không lên tiếng.

Bạch long có chút cảm khái lắc đầu một cái, “Hắn làm chuyện mà một vị đế vương phải làm, nhưng lại phụ ngươi.”

Phượng Chước Hoa vẫn không nói chuyện.

Hắn có thể nói gì đây?

Lại có thể làm gì chứ?

Diệt Long tộc, báo thù cho tộc Phượng Hoàng?

Phượng Hoàng tộc diệt tộc là thiên tai, không phải do Long tộc, chẳng qua Long tộc lựa chọn khoanh tay đứng nhìn vào lúc tộc Phượng Hoàng gian nan nhất, cần sự trợ giúp nhất, bọn họ không đổ dầu vào lửa, không tham gia diệt tộc, chẳng qua là không thèm quan tâm, đúng, không thèm quan tâm, bởi vì không thèm quan tâm, Phượng Hoàng tộc không còn nữa rồi.

Không cứu là bổn phận, cứu là tình cảm, chẳng qua bọn họ không màng tình cảm, nhiều nhất thì Long tộc chỉ bị coi là bất nghĩa, tai họa của bản thân mới là nguyên nhân tộc Phượng Hoàng bị diệt thật sự.

Hắn ngay cả muốn báo thù, cũng không có đối tượng thích hợp.

Tìm trời báo thù sao?

Hoang đường biết bao.

Trời không còn, thiên hạ sao còn?

“Thật ra thì, Băng Tủy Long Tâm Ngọc không cứu được Phượng Hoàng tộc.”

Long Thương Gia nói: “Ta, bao gồm Bệ hạ lúc trước mới biết, sức mạnh của hỏa phượng vô cùng mạnh mẽ, huống chi là hỏa phượng mất khống chế bùng nổ, Bệ hạ dùng Băng Tủy Long Tâm Ngọc áp chế hỏa phượng của ngươi đã hao tốn gần nửa linh lực của ngọc thạch, cần bảo dưỡng vạn năm mới có thể hồi lại, dù hao phí tất cả linh lực, cũng chỉ có thể cứu về mấy con phượng hoàng, nếu Băng Tủy Long Tâm Ngọc tan vỡ, chí bảo Long tộc liến quan đến truyền thừa của Long tộc, không thể thiếu được, mẫu thân ngươi có quan hệ không cạn với Long thần tôn thượng, chắc cũng biết chuyện này.

Hắn thở dài, nói: “Lam Diên tôn thượng luôn luôn cơ trí, ngay từ lúc tai nạn của tộc Phượng Hoàng mới bắt đầu, Long tộc không đến trợ giúp, nàng phải biết lựa chọn của Long tộc, sở dĩ bảo ngươi đi tìm Long tộc mượn Băng Tủy Long Tâm Ngọc, là muốn đẩy ngươi ra, biết Bệ hạ và ngươi có tình cảm sâu sắc, nhất định sẽ cứu ngươi, bao gồm Kỳ Nguyệt hoàng tử đến nguyệt luân, Kỳ Nguyệt hoàng tử là bạch phượng, cảm ứng lớn nhất với nguyệt luân, lần tai ương này nguyệt luân chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, nàng muốn giữ lại ngọn lửa cuối cùng của tộc Phượng Hoàng, ngươi và đệ đệ ngươi, chính là lựa chọn của nàng.”

Phượng Chước Hoa hờ hững nói: “Cứu hay không cứu, là do tâm.”

Long Thương Gia yên lặng.

Phượng Chước Hoa lạnh lùng cười một tiếng, “Cho dù không cứu được, cho dù tộc Phượng Hoàng thật sự bị diệt, chỉ cần Long tộc cố hết sức, sao ta có thể trách các ngươi, có hiềm khích với các ngươi? Dù các ngươi ra tay chỉ có thể giúp chúng ta áp chế hỏa phượng trong thời gian ngắn, ta đã vô cùng biết ơn rồi, nhưng đến lúc ta cầu cứu, Long tộc các ngươi… Trừ ngươi, các ngươi đều không ra tay, đều không!”

Hắn chợt đứng lên, không để ý gân mạch xé rách, dùng nguyên thần cưỡng ép phá cấm chế trong cơ thể, gọi Đại Thánh Di Âm Cầm, nói: “Nói cho Long Tiềm Uyên, y cứu ta một mạng, ta sẽ trả lại cho y một mạng, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, từ đây chính là người lạ, ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Hắn giơ tay lên lau máu tươi ở khóe môi, lấy đầu ngón tay gảy đàn tấu âm, “tinh” một tiếng rung động, sóng âm cường đại trong nháy mắt đẩy ra không gian trước mặt, tạo thành một vòng xoáy màu đen.

Hắn bước vào một bước, đến lúc sắp biến mất, bên trong vòng xoáy màu đen bắn ra mấy tiếng đàn, rơi lên xiềng xích trói buộc bạch long, trong nháy mắt cắt xích thành mấy đoạn, vỡ vụn “răng rắc”.

Trí nhớ những ngày qua hóa thành mảnh vụn bị chôn vào sâu trong linh hồn, vùi lấp trong kí ức màu máu.

“Ngươi cứu ta một mạng, bất kể vì sao, không có ngươi, ta sẽ chết, ngươi cứu ta là sự thật, cho nên ta dùng một mạng trả lại cho cháu ngươi.”

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Còn đại loạn Thiên Cung 300 năm trước kia, nếu Thần Hư ngồi lên vị trí Thiên Đế, không chỉ có tam giới đại loạn, ngay cả ta cũng không có chốn dung thân, huống chi Thần Hư cũng là kẻ địch của tộc Phượng Hoàng, ta giúp ngươi, cũng là giúp mình, ta không nợ ngươi, ngươi cũng không thiếu ta, giữa chúng ta không còn quan hệ nào nữa, một tiếng tình cảm chân thành này, ta không chịu nổi.”

Long Tiềm Uyên cảm thấy có chút không thể hiểu, “Cho dù ta đã từng vô tình với ngươi, nhưng thứ ta muốn làm sống lại, là tộc nhân của ngươi, ngươi không chuẩn bị làm cùng ta sao?”

Phượng Trường Ca cười lạnh một tiếng: “Làm một người sống lại nào có dễ dàng như vậy? Từ xưa sống chết đã khác biệt, sống lại một người phải có mười người hiến tế, Phượng Hoàng là thần tộc, sinh mạng không biết dài hơn người thường bao nhiêu, ngươi muốn làm một con phượng hoàng sống lại, ít nhất phải có mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn, thậm chí mấy triệu mạng người để hiến tế, toàn tộc Phượng Hoàng có ba mươi sáu con, ngươi muốn bắt toàn bộ phàm giới để hiến tế sao? Coi như ngươi thật sự hiến tế, coi như Phượng Hoàng tộc thật sự sống lại, lấy nhiệm vụ luôn bảo vệ chúng sinh thiên hạ của tộc Phượng Hoàng, ngươi muốn bọn họ đối mặt với nhiều sinh mạng đã chết thế nào? Đó là hình phạt còn đáng sợ hơn cái chết, là tự mình ruồng bỏ tín ngưỡng, lấy dáng vẻ mình sợ hãi nhất, chán ghét nhất để sống, ngươi muốn bọn họ sống thế nào, sống thế nào!”

Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như đã rống lên, “Long Tiềm Uyên, ngươi đừng nằm mơ nữa, ta đã buông chuyện này xuống rồi, nếu đây là lựa chọn của bọn họ, ta sẽ chọn tôn trọng, nếu ban đầu ngươi lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thì ngươi không còn quyền lợi nào xen vào sống chết của bọn họ!”

Long Tiềm Uyên nhàn nhạt nói: “Vậy thì đều thành ma đi.”

Phượng Trường Ca hít một hơi khí lạnh, “Ngươi nói gì?”

Giọng của Long Tiềm Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, “Ta nói, nếu không có cách nào sống bình thường, vậy thì đều thành ma đi, thành ma rồi, ắt sẽ có thể đón nhận, bao gồm cả ngươi.”

Phượng Trường Ca đột nhiên mở to hai mắt, “Ngươi điên thật rồi!”

Long Tiềm Uyên nói: “Ta là ma, ma long, ma long tùy tâm sở dục, chỉ cần ta muốn, ta sẽ làm, ý nguyện của ta, chính là hai chữ ‘chính xác"”.

Y nói xong, một làn ma khí tỏa ra trong lòng bàn tay, trực tiếp đánh một chưởng về phía Phượng Trường Ca.