Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 28: Long Tiềm Uyên




Nam Uyên cảm thấy mình vừa phát hiện một bí mật lớn quá chừng.

Hóa ra Thiên Đế lại đồng thời thích hai người!

Không trách gã vừa mới quấn lấy hắc long kia mà vẻ mặt của ngân long đã tức giận như vậy, còn mang vẻ nóng nảy và chán ghét nữa, không trách lúc gã vừa khích bác hai người, bầu không khí lúc đầu lại kì quái như thế, vẻ mặt của bọn họ cũng có chút mất tự nhiên, hóa ra tất cả cũng là để che giấu cái chuyện Long Quân Trạch thích hắc long!

Nói không chừng, chuyện hắc long hiến tế năm ấy cũng có liên quan đến việc này, không trách Thiên Đế trăm năm không lộ mặt, bây giờ nghĩ lại hẳn là xuống phàm trần, xuất hiện cùng một lúc với sư đồ Phượng Trường Ca, tỷ như Thiên Đế thích hắc long, nhưng lại mê mẩn Phượng Trường Ca, hắc long tâm như tro tàn đành lên đài hiến tế, Phượng Trường Ca cảm thấy thẹn với Thiên Đế cho nên cự tuyệt lời cầu hôn của y, một lòng cứu sống đồ đệ, Thiên Đế trở về Thiên Cung trấn áp phản loạn, đem toàn bộ Thiên Cung bỏ vào trong túi, nhưng ngày càng thấy trống rỗng, tâm linh trước sau tịch mịch khó an, vì vậy không tiếc lấy tôn vị Thiên Đế cưỡng chế ép cưới Phượng Trường Ca…

Nam Uyên càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này của mình là đúng, ánh mắt nhìn Long Quân Trạch cũng càng ngày càng khinh bỉ.

Hóa ra là một con rồng háo sắc, thật đúng là không thẹn với uy danh của dâm long.

Long Quân Trạch ho nửa ngày cuối cùng mới hoãn khí được, vừa nhấc mắt liền thấy vẻ mặt này của Nam Uyên, tức khắc cả thân rồng đều không tốt, nhưng cố tình y lại không thể giải thích được, chẳng lẽ lại nói hắc long này chính là thân thể trước đây của ta, ta thấy chính mình bị ngươi liếm thực ghê tởm sao, thế không phải để lộ thân phận của y rồi sao, nếu y còn sống, hiến tế lúc trước khẳng định có vấn đề, thân phận Phượng Trường Ca cũng khó giữ được.

Cho nên, y chỉ có thể nhịn.

Nhưng nhịn đến mức thân rồng sắp nổ rồi đấy!

Ngân long vung đuôi, bọt nước văng tung tóe, trong lỗ mũi thỉnh thoảng còn có khí rồng rét lạnh phun ra, đủ để thấy nó tức giận thế nào, “Các ngươi không phải đối thủ của hắn, đi ra ngoài chờ ta, tên khốn này giao cho ta!”

Phượng Trường Ca còn đang suy nghĩ làm thế nào để tìm một cơ hội thích hợp nhìn như lơ đãng để con rắn này chạy thoát, nghe vậy cũng không do dự, nói: “Ngươi cẩn thận chút.”

Hắn và Tề Mục Nhiên hai mắt nhìn nhau một cái, xoay người đi ra ngoài, nghe sau lưng từng tiếng rồng ngâm cùng tiếng gào thét vang lên, đi đôi với tiếng nước chảy ào ào, nói thanh thế thật lớn cũng không quá đáng.

Tề Mục Nhiên khẽ mỉm cười, “Tiểu long này ngược lại cũng thông minh, biết chúng ta muốn để cho gã chạy, mượn cơ hội đuổi chúng ta đi, bây giờ thế nào, ở bên ngoài chờ y?”

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút, nói: “Lấy thực lực của Nam Uyên, mặc dù không phải là đối thủ của Tiểu Hắc, nhưng Nam Uyên luôn giỏi ẩn núp và dùng độc, muốn chạy trốn chắc không khó, Tiểu Hắc có Thần Nguyên Đan trong người, tạm thời không sợ độc, Nam Uyên cũng không làm gì được y, bên kia không có việc gì, chúng ta đi xem hai giọt Thái Nhất Thần Thủy một chút đi, nếu mục đích của bọn chúng là Thái Nhất Thần Thủy, hẳn là chuẩn bị đầy đủ, sẽ không chỉ có một tên Nam Uyên.”

Tề Mục Nhiên gật đầu một cái, “Được.”

Nhân gian có nhiều môn phái tu tiên, nhưng nổi danh nhất chỉ có mấy cái như vậy, từ xưa đã nói Côn Luân phía tây, Trường Bạch phía đông, Thiên Sơn phía bắc, nam có Bồng Lai, giữa là Thục Sơn, truyền thừa của ngũ đại môn phái rất xa xưa, nhất là Côn Luân truyền thừa lâu nhất, đại khái từ lúc thiên địa sơ khai, Côn Luân đã có, rất nhiều chuyện liên quan tới thiên địa bí văn, Côn Luân là tông phái bảo tồn hoàn mỹ nhất.

Ngũ đại môn phái có thể truyền thừa bất diệt, đều có căn bản lập phái, mỗi nơi đều có chí bảo trấn phái, ngay cả Thiên Cung cũng phải thèm thuồng ít nhiều, Côn Luân có Thiên Mệnh Thư đổi được thiên mệnh, Trường Bạch có Lưỡng Sinh Hoa câu thông âm dương, Thiên Sơn có Thái Nhất Thần Thủy tụ hồn ngưng phách, Bồng Lai có Giao Nhân Ca dung hợp vạn vật, Thục Sơn có Vãng Sinh Kính thấy được tương lai.

Truyền thuyết kể rằng, nếu thu được năm thần khí, thậm chí có thể làm sống lại bất kì một ai đã chết, nhưng từ xưa âm dương khác biệt, nếu cứu sống một người, nhất định phải có người khác hiến tế, cũng giống với tà pháp, bởi vì uy lực quá mức mạnh mẽ, năm phái lúc khai sinh, tổ sư từng lập có quy định, trừ khi có chuyện liên quan đến chúng sinh, nếu không tuyệt đối không thể tự mình dùng năm thần khí này, cũng vì thế mà bày thần trận bảo vệ, chỉ có chưởng môn các phái mới biết cách phá trận.

Yêu tộc lần trước đoạt Thiên Cung thất bại, mất đi không ít tộc nhân, tổn thương nguyên khí nặng nề, một triệu năm không thể khôi phục nguyên khí, Thần Hư đã đợi một triệu năm, thất bại, tất nhiên sẽ không còn kiên nhẫn cái triệu năm thứ hai nữa, gã khẩn cấp muốn làm Yêu tộc khôi phục nguyên khí, Yêu tộc chết đi sống lại, sẽ có ý đánh vào năm món thần khí, cũng nằm trong dự liệu.

Nơi giữ Thái Nhất Thần Thủy, trong lòng đất.

Dưới hơn ngàn thước đất.    

Hai người dùng Độn Địa Thuật đi xuống, còn chưa tới sâu trong lòng đất, xung quanh chợt truyền tới cảm giác đất rung núi chuyển, cách hai người không xa, một cột nước ánh sáng màu lam từ lòng đất bắn lên rất nhanh, có lôi quang lóe lên xung quanh hơi nước lượn lờ trong, mơ hồ lại có thế nước từ dưới đất lao lên để mở đường.

Hai người lúc này liền biến sắc mặt, Phượng Trường Ca nói: “Ngươi đi xuống xem Thái Nhất Thần Thủy, ta đuổi theo!”

Tề Mục Nhiên biết tốc độ của mình không bằng hắn, ngược lại cũng không cậy mạnh, nói: “Ngươi cẩn thận.”

Dứt lời, hóa quang chui xuống đất, lập tức liền không thấy bóng dáng.

Phượng Trường Ca rút kiếm ra khỏi vỏ, ngọn lửa trên thân kiếm hừng hực, dưới linh lực cường đại hỗn loạn biến thành một con phượng hoàng lửa to lớn, giương hai cánh, mang chủ nhân nó lao lên.

Luồng sáng xanh kia thấy có người đuổi theo, tốc độ lập tức tăng không ít, chớp mắt vượt được ngàn thước, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi phượng hoàng lửa càng ngày càng gần phía sau lưng, vừa lao ra khỏi mặt đất mười mét đã bị ngọn lửa bao lấy, thoáng chốc một tiếng tiếng kêu gào tức giận vang lên, một con hắc báo to lớn lao ra khỏi ngọn lửa hừng hực, bốn móng mang mây đột nhiên đạp đất, cuốn theo lôi quang liệt liệt, ngửa mặt lên trời rống dài, giữa mi tâm có ánh nước màu lam lóe lên không nghỉ, ngưng tụ lại một tầng sương mù nhàn nhạt, hoàn toàn ngăn lại ngọn lửa bốn phía, không đả thương được nó một chút nào.

“Liệt Hỏa Lôi Vân Báo!”

Giữa không trung vang lên một tiếng quát lạnh, một luồng bạch quang tới cực nhanh, rơi xuống đất liền biến thành một bóng người, chính là Long Thương Gia.

Tay hắn cầm trường kiếm, nhíu mày, đáy mắt lạnh như băng có hàn quang dần dần ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Ngươi đường đường là thần tướng Yêu tộc, tại sao lại tới tông môn nhân tộc?”

Ngọn lửa tản ra bốn phía hắc báo, Phượng Trường Ca từ trong lửa đi ra, chắp tay thi lễ với Long Thương Gia, “Nó lấy Thái Nhất Thần Thủy, Long Tướng quân, hãy giữ nó lại!”

“Thái Nhất Thần Thủy!”

Long Thương Gia tất nhiên không phải người ngu, lập tức liền hiểu Yêu tộc có ý gì, cười lạnh một tiếng, nói: “Yêu tộc các ngươi ngược lại càng ngày càng cuồng si, không cho chút dạy dỗ, thật đúng là sẽ không ngoan ngoãn làm yêu quái!”

Hắn dứt lời, trên người bạch quang chợt lóe, thoáng chốc một con bạch long dài ngàn mét đã xuất hiện giữa không trung, há miệng rồng một cái, phun ngay một luồng hơi băng hàn vào giữa hắc báo. 

Hắc báo gầm thét, há miệng phun ra một tia chớp, lôi băng đụng nhau, “uỳnh”  một tiếng vang thật lớn, một đống hơi nước mang lôi quang nổ giữa không trung, hắc báo nhảy lên một cái, bốn móng đạp không, dưới vuốt có mây, nhanh như tia điện vây quanh mình rồng to lớn, thỉnh thoảng có một đạo lôi quang lóe lên đánh vào mình rồng, bắn ra tia lửa tán loạn.

Bạch long bay lên không, há miệng một cái, một tiếng tiếng rồng ngâm du dương vang lên, sóng âm chấn động bị khống chế giữa mình rồng, không khí theo sóng âm không ngừng rung động, không gian cũng không yên ổn, nhất thời khiến tốc độ của hắc báo chậm lại, bạch long nắm chắc thời cơ phun ra một hơi, hắc báo không tránh kịp, lúc sắp bị đánh trúng, giọt nước lam giữa trán nó đột nhiên sáng rực rỡ, ngăn cẳn khí rồng ở bên ngoài.

Phượng Trường Ca nhíu mày một cái, một ánh sáng xanh đột nhiên lao ra từ dưới đất đến bên cạnh, rơi xuống đất hóa thành Tề Mục Nhiên, nhưng hoàn toàn là do linh lực trong suốt biến thành.

“Trường Ca, tình huống không ổn.” Thân hình Tề Mục Nhiên hiện ra liền nói: “Con hắc báo kia đánh thủng toàn bộ thần trận, dùng sừng Thao Thiết, nó chỉ lấy một giọt Thái Nhất Thần Thủy, linh khí một giọt khác rất mạnh mẽ, phản kháng kịch liệt, nó không mang theo được, bây giờ thần trận không yên, ta phải ở lại để giữ trận, tạm thời không thể phân thân, ngươi ở trên này để ý một chút.”

Phượng Trường Ca hơi biến sắc mặt, “Sừng Thao Thiết? Tại sao bọn chúng lại có thứ đồ của Hoang thú đó?”

Tề Mục Nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta có một suy đoán không tốt lắm.”

Phượng Trường Ca hơi hí mắt, “Đúng lúc, ta cũng có.”

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nói: “Tịch Diệt Hải!”

Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn là Hoang thú viễn cổ truyền thuyết, cùng thời đại với Thái Cổ Thần Long và Đại Nhật Bàn Phượng từ lúc khai thiên lập địa, một bên là thần thú, một bên là hoang thú, yêu thú bây giờ không thể sánh nổi, chẳng qua những loài này bởi vì đủ loại nguyên nhân, hoặc là thoái hóa, hoặc là biến mất, hoặc là niết bàn, hoặc là ngủ say, bây giờ không bất kỳ một con hoang thú nào tồn tại.

Trấn Yêu Tháp của Thục Sơn và Tịch Diệt Hải của Bồng Lai đều là chỗ phong ấn tà yêu, Trấn Yêu Tháp sau khi Thục Sơn lập phái mới tồn tại, Tịch Diệt Hải có mặt lâu hơn Trấn Yêu Tháp cổ xưa không biết bao lâu, nói là tồn tại cùng thời với Thái Cổ Thần Long cũng không quá đáng, mảnh đất cổ kia từ xưa đã phong ấn không ít yêu ma, Bồng Lai sau đó mới lập phái, bởi vì Tịch Diệt Hải là chỗ đặc biệt, liền dùng nơi đó để phong ấn tà yêu, cứ như vậy đến tận ngày nay.

Bây giờ lại có sừng Thao Thiết, rất có thể xuất hiện từ nơi đó, cộng thêm nghi ngờ lúc trước của Phượng Trường Ca, trong Tịch Diệt Hải có một Ma…

Tề Mục Nhiên chợt nghĩ đến cái gì, “Ngươi nói, người sau lưng Thần Hư kia, có phải là Ma đó không?”

Phượng Trường Ca trầm ngâm một hồi, gật đầu, “Thần Hư tồn tại với bối phận như mẫu thân ta, tính tình lại cực kỳ ngang ngược, người có thể dùng người của gã tất nhiên rất bất phàm, nghĩ như thế, có lẽ thật sự…”

Hắn suy nghĩ một chút, rất nhanh đã quyết định, “Đợi giải quyết xong việc ở đây, chúng ta đi Bồng Lai đi một chuyến.”

Vừa mới nói xong, một tiếng rồng ngâm tức giận tiếng vang lên trên bầu trời, Phượng Trường Ca ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hắc báo kia nhả ra một chuỗi sấm sét siết chặt ở cổ bạch long, quanh người bạch long thỉnh thoảng có sương lạnh băng tuyết đánh mạnh về phía nó, nhưng đều bị giọt nước kia cản, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nó một chút nào, mắt thấy bạch long ở thế hạ phong, Phượng Trường Ca rút Phượng Minh kiếm ra, nói: “Ta đi giúp hắn, ngươi đi ổn trận!”

Tề Mục Nhiên đáp một tiếng, nhìn hắn trong nháy mắt hóa thành luồng ánh đỏ lao lên trời, đang muốn tản đi, nhưng chợt thấy cái gì, nhất thời đồng tử co rúc một cái, “Cẩn thận!”

Phượng Trường Ca một tay cầm Phượng Minh kiếm chém ra, phượng hỏa hừng hực hóa thành một con phượng hoàng lửa to lớn, trực tiếp lao về sấm sét của hắc báo đang khóa cổ bạch long, hỏa phượng vỗ cánh bay đi, một con va vào sấm sét, thoáng chốc lôi hỏa văng tung tóe, “ầm” một tiếng lớn, toàn bộ bầu trời đều bị một trận sáng chói bao lấy, nhất thời lại khó thấy rõ tình hình quanh mình, tất nhiên cũng đã nuốt mất câu cảnh báo kia của Tề Mục Nhiên.

“Uỳnh!”

Ở cửa đá Thái Nhất Thần Thủy, một con đại xà sặc sỡ người đầy vết thương bị đá bay ra, một ngân long theo sát phía sau, vừa nhìn thấy cảnh tượng lôi hỏa hùng tráng trên trời, còn chưa kịp lên tiếng thán phục, đã thấy một bóng đen như màn đêm chậm rãi bao phủ cả bầu trời.

“Cẩn thận!”

Y hét lên, vẫy đuôi rồng, vội vàng bay lên, nhưng đã muộn.

Phượng Trường Ca cũng cảm thấy trên trời có một thứ khổng lồ, nhưng cảm giác được không có nghĩa là hắn có thể phản ứng được, thứ to lớn như núi kia trực tiếp ép xuống từ đỉnh đầu, không khí đình trệ đến ngay cả chuyển động một cái cũng khó khăn, con bạch long dài ngàn thước trực tiếp bị đè ép rơi xuống đất, trước khi chạm đất hóa thành hình người, may mắn không đè sụp cả Thiên Sơn.

Theo lý mà nói hắn cũng phải rơi xuống, nhưng cố tình lại không bị, hắn được một cái móng rồng to như núi chộp lấy, một bên móng rồng khác đang nắm một con đại xà sặc sỡ và một con hắc báo, từ góc độ này nhìn lại, trong mây mù chìm nổi, mơ hồ có thể thấy một quái vật khổng lồ không thấy được giới hạn trôi lơ lửng giữa không trung, giống như một dãy núi lớn dài vạn dặm, u ám nặng nề, nguy nga bàng bạc, nhìn một cái, thậm chí ngay cả một chút dũng khí phản kháng cũng có.

Đó là một hắc long, một hắc long to lớn như mười dặm núi không thấy được giới hạn.

“Grào——!”

Tiếng rồng ngâm rung trời đất vang khắp thiên địa, một uy thế vừa lớn vừa nặng, bàng bạc hùng vĩ, một tiếng rồng ngâm vạn thú phục, tất cả yêu thú dã thú trong Thiên Sơn bò lổm ngổm trên đất, phát ra tiếng rên rỉ thần phục cung kính.

Hắc long quật đuôi, thân thể trong màn đêm phá vỡ mây mù trùng trùng, bay về phương xa.

“Sư…”

Long Quân Trạch quýnh lên, thiếu chút nữa hô hai chữ “sư tôn”, cuối cùng phải nhịn, trên người ngân quang chợt lóe, vội vàng hóa thành hình dạng thật — một con ngân long to hơn mười dặm, đuổi theo phía sau, một bên đuổi một bên rống giận:

“Ái phi, mau thả ái phi của trẫm ra!”

Hắc long tựa như không nghe được, thân rồng to lớn trôi lơ lửng ở trong màn đêm, thản nhiên phi đi, tốc độ nhìn như chậm chạp, thực chất lại nhanh vô cùng, chốc lát đã bỏ ngân long sau lưng, thậm chí còn có khuynh hướng càng ngày càng xa.

Long Quân Trạch gấp đến độ không nhịn được, lại thấy giữa không trung có một bóng đỏ bay nhanh tới, đến gần mới hóa thành một miếng ngọc bội màu đỏ, chính là Phượng Huyết Ngọc.

Long Quân Trạch vội vàng dừng lại, duỗi móng bắt lấy nó, trong đầu nhất thời vang lên giọng nói của Phượng Trường Ca: “Chớ vội, nó sẽ dẫn ngươi đi tìm ta, cứ đi theo nó là được, đừng lại gần con rồng này quá, ta muốn nhìn một chút nó sẽ mang ta đi đâu.”

Long Quân Trạch cầm ngọc bội hóa thành hình người, sắc mặt hơi có chút phức tạp, lẩm bẩm nói: “Sư tôn, rốt cuộc ngươi định… làm gì thúc phụ ta?”

Hắc long này có một cái tên — Long Tiềm Uyên.

Hắn cũng có một thân phận rất vang dội — Long Đế.