Câu nói vừa ra khỏi miệng, trong phòng phút chốc an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Trong nháy mắt Phượng Trường Ca cho rằng mình nghe nhầm.
Hắn ngây ngốc một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nháy nháy mắt, lại hỏi lần nữa, “Ngươi nói gì?”
Long Quân Trạch dù có phản ứng chậm chạp đi nữa thì bây giờ cũng đã lấy lại tinh thần, dĩ nhiên cũng đã nghĩ rõ được câu nói kia của y có ý nghĩa như thế nào, sau đó cả thân rồng đều không tốt.
Nếu suy đoán kia của hắn đúng, Phượng Trường Ca chính là Phượng Chước Hoa, là vị Phượng Hoàng thần khi y còn bé hành hạ y sống không bằng chết, vậy những lời này của y đã hoàn toàn đắc tội đối phương rồi.
Y biết Phượng Hoàng thần cứu mình, tuy thủ đoạn có hơi tàn khốc một chút, nhưng nếu không có Phượng Hoàng thần, bây giờ y đã sớm thành một khối thi thể, cho nên từ đầu đến cuối y chưa từng động sát tâm với Phượng Hoàng thần, nhiều nhất chỉ có ý muốn phá hủy cung điện của hắn thôi, nhưng cũng chưa từng làm, ngay cả khối Thiên Phượng Bia không có gì bảo vệ kia, y cũng chưa từng xê dịch chút nào.
Bởi vì những thủ đoạn tàn khốc, bóng ma tuổi thơ kia, y sợ hắn, thậm chí vừa thấy hắn toàn thân đã đau, hận không thể lập tức bỏ trốn, loại bản năng này thậm chí khắc sâu vào trong thần hồn, khiến y chỉ nghĩ đến khả năng Phượng Trường Ca là Phượng Chước Hoa còn chưa được chứng thực, sẽ cứng ngắc không làm được gì.
Cho nên vào lúc này, bởi vì không biết nói gì, y không lên tiếng.
Phượng Trường Ca thấy y nửa ngày không nói lời nào, lại mắt đối mắt trước mình, cảm thấy có chút chướng mắt, huống chi dung mạo là một chuyện rất quan trọng đối với chủng tộc thích cái đẹp như Phượng Hoàng tộc, những lời này của Long Quân Trạch có chút chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, vì vậy nói chuyện cũng không còn khách khí nữa, “Ngươi vừa mới nói… Hy vọng ta xấu xí một chút?”
Thiên Đế bệ hạ vẫn im lặng như cũ.
Phượng Trường Ca híp mắt, mắt phượng hẹp dài lướt qua một tia lạnh lẽo, vẻ mặt cũng trở nên nguy hiểm, “Diện mạo của ta có làm phiền ngươi gì sao?”
Thiên Đế bệ hạ vẫn không nói chuyện.
Nói chính xác hơn, y bởi vì kinh sợ quá độ, không biết nên nói cái gì.
Phượng Trường Ca lạnh lùng cười một tiếng, mang chút ý đùa cợt, “Hay ngươi lo lắng Thiên Hậu này là một tên nam nhân, sau khi cưới về gieo họa cho hậu cung của ngươi… Ưm?”
Lời chưa nói hết đột nhiên bị cắt đứt.
Phượng Trường Ca bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy về sau, “rầm” một tiếng ngã xuống giường, hắn có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt gần trong gang tấc, nói chính xác hơn là người ở trước mắt này.
Y hôn lên môi hắn.
Mặc dù nụ hôn này có chút cứng ngắc, còn mang chút nóng nảy, cùng với chút ít sợ hãi thấp thỏm, nhưng đúng là y hôn hắn.
Thiên Đế bệ hạ rốt cuộc bộc phát.
Mắt thấy Phượng Trường Ca càng nói càng lạc đề, càng nói càng không đúng, Thiên Đế bệ hạ không biết nói gì không dám nói gì dứt khoát hôn lên đôi môi của người đang nói kia, đơn giản thô bạo muốn phong bế lời hắn muốn nói.
Sau đó tình huống càng thêm lúng túng.
Ngươi phải phụ trách với sự kích động của mình, những lời này chính là để nói Thiên Đế bệ hạ.
Phượng Trường Ca ban đầu còn kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, một chưởng đẩy Long Quân Trạch trên người mình ra, nhảy bật dậy, nắm cánh tay của Long Quân Trạch lật lại, tiếng gió chợt động, tay áo tung bay, vị trí của hai người thay đổi trong nháy mắt, Phượng Trường Ca vững vàng đặt Long Quân Trạch dưới thân.
Người Long Quân Trạch chợt run rẩy, rõ ràng phất tay một cái là có thể khiến Phượng Trường Ca rời khỏi người y, nhưng mà nhìn mi mắt anh tuấn, cứ cứng người như vậy không dám làm cái gì.
Phượng Trường Ca nhướng mi nói: “Thật sự ngươi chuẩn bị cưới ta làm Thiên Hậu?”
Long Quân Trạch ngược lại không khó trả lời vấn đề này, “Ừ.”
Cho dù hắn thật sự là Phượng Hoàng thần, nhưng chỉ cần hắn là sư tôn, y phải cưới hắn.
Còn những bóng ma kia, làm sao quan trọng bằng sư tôn?
Phượng Trường Ca cũng không hiểu, “Ngươi và ta chưa từng quen biết, vì sao nhất định phải cưới ta?”
Long Quân Trạch nói chuyện đương nhiên: “Ngươi thiếu ta mạng một đời, ta đòi ngươi một đời tình.”
“Ta thiếu ngươi?” Phượng Trường Ca nhướng mi cao hơn, tựa như một đạo kiếm phá tan bầu trời mênh mông, sắc bén bức người.
Hắn nhàn nhạt nói: “Cả đời này người khác thiếu ta rất nhiều, nhưng ta chưa bao giờ từng thiếu bất kỳ một người, ngươi nói ta thiếu ngươi một cái mạng, lúc nào, chỗ nào, người nào, thiếu như thế nào, ngươi nói tỉ mỉ, nếu thật sự thiếu ngươi, ta sẽ tự bù.”
Long Quân Trạch vừa mới nhớ lại những chuyện y đoán được.
Sư tôn là Phượng Hoàng thần, chân tướng năm đó là sư tôn lấy máu bản thân để hiến tế.
Nhưng chuyện này chỉ là phỏng đoán của y, nhất định y phải chứng thực, chứng thực từ trong miệng Phượng Trường Ca.
Y nói: “Một trăm năm trước, ngươi lấy đồ đệ mình hiến tế để mở thiên lộ, tiếp đón thiên binh thiên giới hạ phàm, trấn áp loạn tà yêu nổi dậy kia.”
Lông mày đang nhướng của Phượng Trường Ca dần chìm xuống, hơi nheo mắt lại, không lên tiếng.
Long Quân Trạch cảm thấy một sự áp lực khó có thể tưởng tượng được, y cắn răng nhịn xuống, trong mắt mơ hồ hiện lên tầng hơi nước, “Đồ đệ của ngươi chết, tức giận chết vì tuyệt vọng và vì sư tôn phản bội, ngươi nói cho ta biết, y bị tế đài cắn nuốt, hay là bị sư đệ của ngươi giết?”
Phượng Trường Ca cư cao lâm hạ nhìn y, giọng nói không gợn sóng không mang theo chút cảm tình nào, giống như nói một chuyện rất bình thường, “Khắp thiên hạ đều biết, thân thể y bị Thanh Hồng giết, nguyên thần bị tế đài hấp thu, cho nên thiên lộ mở ra.”
“Khắp thiên hạ đó không bao gồm ta!”
Long Quân Trạch gần như là gầm thét nói ra những lời này, nước mắt cũng không nhịn được nữa, rốt cuộc chảy ra thành hai vết quanh co trong suốt ở khóe mắt.
Y hít sâu một hơi, miễn cưỡng để cho mình bình tĩnh lại, chất vấn từng chữ một: “Nguyên thần của y hoàn hảo không hao tổn trở lại thiên giới, thân thể bị sư đệ Thanh Hồng của ngươi giết, như vậy, Phượng Trường Ca, ngươi nói cho ta, tế đài kia, tế đài phải lấy thần vật để hiến tế mới có thể mở thiên lộ, năm đó rốt cuộc nó đã hấp thu cái gì?”
—Hết chương 18—