Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 12: Chân tướng Phượng Hoàng




Phượng Trường Ca lơ mơ một lát mới phản ứng được rốt cuộc tên này đang nói đến vấn đề gì, nhất thời thụt lùi lại ba bước, ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn một tên biến thái, “Ta nói này, ngươi…”

Hắn không nhịn được xoa lớp lông măng nổi lên toàn thân, giọng nói có chút kì quái, “Ta sờ đồ đệ ta, liên quan gì đến người, có cảm giác hay không cảm giác, ngươi hỏi cái này làm gì?”

Long Quân Trạch lời ra khỏi miệng mới cảm thấy hỏi câu này đúng là có chút kì quái, bây giờ y lại không muốn để lộ thân phận nữa, lấy thân phận Thiên Đế để xem cái nhìn của Phượng Trường Ca đối với đồ đệ hắn, nghĩ cũng thấy thú vị.

Có trách thì trách Phượng Trường Ca ngày trước quá lạnh lùng, thời gian ở chung với nhau, hắn dường như chưa bao giờ nói ra mình có cảm giác gì với y, báo hại y lúc nào cũng thấp thỏm, nhưng bây giờ mượn cơ hội này, y có thể dò hỏi từ trong miệng Phượng Trường Ca ra cái nhìn của hắn đối với mình.

Ba ngày.

Y thầm nghĩ trong lòng.

Ba ngày, ở hạ giới đợi ba ngày, sau đó đem hắn lên Thiên Giới thành thân, đến lúc đó nói rõ thân phận ra cũng được.

Nghĩ như vậy, y cố ý hừ lạnh một tiếng, “Y chết rồi ngươi còn sờ, sư tôn như ngươi cũng không quá đứng đắn.”

Phượng Trường Ca hất tay một cái, “Đó là vì ta muốn tìm ngọc bội!”

Long Quân Trạch liếc mắt nhìn, hừ một tiếng: “Đồ đệ ngươi chết ngươi còn không để pháp bảo chôn theo y, tìm ngọc bội cái gì chứ, rõ ràng chính là mượn cớ để sờ y!”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca đột nhiên cảm thấy mình có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Thật ra lúc ấy hắn tìm ngọc bội cũng không hề có ý gì khác, khi đó Mặc Huyền vừa chết, nguyên thần không thấy tăm hơi, pháp bảo trên người y chỉ có khối Phượng Huyết Ngọc đã dung nhập vào nguyên thần này là có thể thu được thần hồn, hắn cũng ôm theo suy nghĩ tìm thử một chút, kết quả là hắn lật toàn thân cao thấp cũng không tìm được, thật là gấp muốn chết.

Lúc ấy bởi vì hắn mất quá nhiều máu, cơ thể yết ớt vô cùng, thêm Mặc Huyền đã bỏ mình, tâm trí hắn bị đả kích lớn, gần như ngất tại chỗ, ráng chống đỡ lục lọi trên người Mặc Huyền nửa ngày nhưng không tìm được Phượng Huyết Ngọc, tất nhiên cho rằng có người trộm đi, song lúc ấy hắn quả thật không chịu nổi nữa liền ngất đi, đợi khi tỉnh lại đã là một khoảng thời gian sau đó. Tung tích Phượng Huyết Ngọc tất nhiên càng không tìm được.

Nhưng chuyện này quả thật quá phức tạp, giải thích cũng tốn sức, huống chi đây là chuyện của hắn và Tiểu Hắc nhà hắn, không cần giải thích với vị Thiên Đế này, dĩ nhiên không muốn nói nữa.

Hắn nghĩ như vậy, lạnh lùng phẩy tay áo một cái, nói: “Tùy ngươi nghĩ, ta và Tiểu Hắc nhà ta tâm ý tương thông, nghĩ chắc hẳn y cũng sẽ không để ý.”

Dĩ nhiên là không để ý rồi, thậm chí còn hận không được ngươi sờ nhiều thêm mấy cái ấy chứ.

Long Quân Trạch suy nghĩ trong lòng, tằng hắng một cái, hỏi: “Vậy… Vậy ngươi cảm thấy sờ y… Có cảm giác như thế nào?”

Phượng Trường Ca có chút không nhịn được, “Tất nhiên cảm giác tốt hơn ngươi…”

Lời còn chưa dứt đột nhiên dừng lại, hắn trợn trong mắt nhìn Long Quân Trạch đột nhiên dán sát lại, cầm tay hắn lên, đặt trên tay mình sờ tới sờ lui, ngẩng đầu nhìn hắn, mong đợi hỏi: “Như thế nào? Có phải có cảm giác như thế này hay không?”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca đầy ẩn ý nói: “Còn kém một trăm lẻ tám ngàn dặm.”

Long Quân Trạch: “…”

Không phải chứ, mặc dù thân thể khác nhau, nhưng đều là Long tộc, chênh lệch hẳn là không quá lớn chứ…

Phượng Trường Ca thu tay về, nhìn Long Quân Trạch, bình tĩnh nói: “Bản thể của y là rồng.”

Long Quân Trạch gật đầu một cái, “Ta biết mà.”

Phượng Trường Ca nói tiếp: “Thời điểm rồng chết sẽ trở lại hình dáng cũ.”

Long Quân Trạch mơ hồ cảm thấy mình đã biết gì đó rồi.

Phượng Trường Ca bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta là sờ vảy của y.”

Long Quân Trạch: “…”

Long Quân Trạch: “…Ờ.”

Vậy đúng là kém một trăm lẻ tám ngàn dặm thật.

Da bản thể với da hình người, có thể giống sao!

Thật là muốn quất chết cái tên ngu xuẩn như mình mà.

Bên này hai người đang âm thầm xoắn xuýt, chợt một luồng khí nhàn nhạt thoang thoảng bay đến từ trong không trung.

Ánh mắt Phượng Trường Ca biến đổi, phất tay áo đánh một luồng Hỏa Viêm ra ngoài, “Uỳnh” một tiếng nổ vang, một cây cổ thụ bị lửa đỏ làm bốc cháy hừng hực, một nữ tử áo tím tung người nhảy xuống từ trên cây, đi kèm với đó, một đám người hắc y từ sâu trong rừng cây lặng lẽ xúm lại.

Ánh mắt Long Quân Trạch phút chốc nghiêm lại, con ngươi co thành một cái chấm nhỏ, y hơi híp mắt liếc nhìn bốn phía, nhàn nhạt nói: “Người Yêu tộc?”

Giọng nói dừng một lát, sau đó lắc đầu, “Không đúng, thực lực này ở trên mức thiên tiên, là thuộc hạ của Thần Hư Yêu Tổ.”

Y đưa tay bảo vệ Phượng Trường Ca sau lưng, trầm giọng nói: “Ngươi không phải là đối thủ của những người này, không nên ra tay, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ngươi bảo vệ hắn?” Nữ tử áo tím rơi xuống đầu tiên cười lạnh một tiếng, “Ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội hai ngươi ở chung một chỗ, làm sao có thể cho các ngươi cơ hội chạy trốn?”

Phượng Trường Ca hất tay người đang đứng cạnh hắn ra, khẽ mỉm cười, “Đồn rằng, dưới trướng Thần Hư Yêu Tổ có thập đại thần tướng, tu vi tuyệt đỉnh, chỉ cách vị trí thượng thần một đoạn, ba trăm năm trước ở loạn Thiên Cung, sáu vị thần tướng chết trận, một vị mất tích không thấy, dám đến đây vây công Thiên Đế, chắc hẳn các hạ chính là thần tướng tu vi cao nhất trong ba vị thần tướng còn lại, Khổng Linh đúng chứ?”

Nữ tử áo tím cười khẽ: “Chỉ là một người phàm, không ngờ kiến thức cũng uyên bác đấy, không sai, ta chính là Khổng Linh.”

“Khổng Linh…”

Long Quân Trạch nghiêm mặt, vung tay một cái, trường kiếm ra khỏi vỏ, “Cho dù là Khổng Linh thì sao, trẫm đường đường là Thiên Đế, còn phải sợ ngươi sao?”

Khổng Linh cười lạnh một tiếng, “Có sợ hay không, chiến trước rồi nói sau.”

Vung tay một cái chính là hai tay hai đoản đao, trên lưỡi đao có ánh sáng xanh lá lóe lên không ngừng, rõ ràng là kịch độc.

Ả dịu dàng nhìn đoản đao của mình, giống như đang nhìn tình nhân trân quý nhất, ánh mắt ẩn tình, dịu dàng thắm thiết, “Bảo bối, đã lâu rồi chưa được ăn no, nơi này có một con rồng, bây giờ ta sẽ đút cho ngươi thật no.”

Dứt lời, ả không do dự nữa, thân hình chợt lóe tấn công về phía trước.

Long Quân Trạch nhướng mi, kiếm phong màu bạc nhất thời tăng vọt, lộ vẻ sắc bén, hàn quang léo sáng, vung tay, binh khí va vào nhau “keng” một tiếng, đi đôi với linh khí va chạm kịch liệt, hai người rất nhanh đã giao phong một chỗ.

Đám người hắc y xung quanh nhìn một cái, chuyển mục tiêu nhắm ngay Phượng Trường Ca, từ từ nhích lại gần hắn, vung trường kiếm, chính là một thuật bao vây.

Phượng Trường Ca mượn rừng cây miễn cưỡng tránh thoát mấy đòn tấn công, hơi có chút cảm giác đỡ bên trái hở bên phải.

Long Quân Trạch dư quang liếc thấy cảnh này, nhất thời trên mặt có chút gấp gáp, không để ý một cái, một đạo quang đột nhiên vọt đến trước mặt, y phải ngửa đầu về phía sau mới miễn cưỡng tránh thoát, nhưng không ngờ lại vang lên một tiếng “phập”, y phục trước ngực bị lưỡi đao cắt rách, nguy hiểm dừng ở trước ngực.

“Muốn đi cứu hắn?” Khổng Linh đang giao chiến vẫn không quên nói chuyện, “Xem ra ngươi thật sự nghĩa nặng tình sâu với hắn, bắt Thiên Hậu, không lo ngươi không bó tay chịu trói.”

Ánh mắt Long Quân Trạch rét lạnh, “Tự tìm cái chết!”

Ánh bạc trên kiếm phút chốc tăng vọt, ngân quang chói lóa trong nháy mắt ép người trước mặt lui ra, Long Quân Trạch không do dự nữa, vội vàng di chuyển thân hình một cái, đi đến bên người Phượng Trường Ca.

Khổng Linh khẽ mỉm cười, “Tình cảm đúng là sâu nặng, chẳng qua là…”

Ả búng ngón tay, trên chiếc nhẫn ở ngón giữa thoáng chốc lóe lên một luồng ánh lục, ba ngân châm độc chớp mắt bay ra, nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy.

Ả sờ ngón tay một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta cũng không dễ đối phó như vậy.”

Tu vi của Long Quân Trạch xấp xỉ Khổng Linh, nếu là bình thường, Khổng Linh không thể làm gì được y, nhưng bây giờ y phải bảo vệ Phượng Trường Ca, sức mạnh tiên nhân không phải là thứ mà người phàm có thể ngăn được, Phượng Trường Ca không phải là đối thủ của đám hắc y kia, dưới sự phân tâm, tất nhiên bị đối phương chớp thời cơ đánh lén.

Long Quân Trạch dĩ nhiên phát hiện ra ngân châm không một tiếng động sau lưng, nhưng hắc y trước mắt đang giơ kiếm gần trong gang tấc, nếu y không nâng kiếm mà né tránh, Phượng Trường Ca sẽ chết không nghi ngờ.

Một bên là mạng mình, một bên là mạng sư tôn.

Y không do dự chọn người vế sau.

“Phập!”

Mũi kiếm xé rách thân thể, dưới một mảnh ngân quang chói mắt, hắc y nhân kêu thảm một tiếng rách trời, lúc máu tươi bắn ra, mơ hồ có hồng quang lóe lên, Long Quân Trạch chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trước mặt, đã tối sầm mắt ngất đi.

“Thật là một con rồng ngu ngốc, cố chấp đáng sợ y như Tiểu Hắc vậy.”

Ánh mắt Phượng Trường Ca phức tạp nhìn người hôn mê trong lòng, hơi nhíu mi, nghi ngờ nói: “Long Quân Trạch, rốt cuộc ngươi là ai?”

Khổng Linh nghi ngờ nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, “Ngươi… Ngươi không phải Phượng Trường Ca, ngươi là ai?”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, khom lưng đặt người đang hôn mê trong lòng trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Ta là ai, không phải các ngươi vẫn luôn tìm ta sao?”

Hắn từ từ xoay người, hoa văn trên hồng y biến ảo, tinh huy màu đỏ không ngừng lưu chuyển, trên đó có hình phượng hoàng giương cánh, dung mạo vốn tuấn mĩ càng trở nên vô cùng kinh diễm, chói chang như mặt trời mới mọc, như vầng thái dương treo phía chân trời, uy nghiêm thần thánh, hiên ngang không thể xâm phạm.

Khổng Linh chợt lùi hai bước, ánh mắt vốn bình tĩnh trở nên cực kì kinh hoàng, “Phượng… Phượng Hoàng thần!”

Phượng Trường Ca nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu đã bị ngươi phát hiện ra thân phận, vậy thì không thể để ngươi trở về.”

—Hết chương 12—

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Đồ đệ ngươi có xúc cảm như thế nào?

Phượng Trường Ca: Vừa cứng vừa thô, sờ không tốt lắm. (=]]]])

Long Quân Trạch: Thật… Có thật không? QAQ

Phượng Trường Ca: Tất nhiên, vảy rồng phải như thế chứ, ngươi đang nghĩ đi đâu đó!

Long Quân Trạch: ….