Chưởng Khống Tu Chân

Chương 34: Không Thể Vào Thành




Thành Diệu Châu là một trong bảy tòa thành lớn của Hoàng Vân quốc.

Bên trong thành là nơi sâm nghiêm, thiết luật chặt chẽ. Để đảm bảo sự an toàn, trật tự an ninh, dễ dàng cho việc quản lý và cho thấy rằng đây thật sự là nơi cường giả, tầng lớp quý tộc của Hoàng Vân quốc cư ngụ, bên trong thành hoàn toàn không hề có các thế lực từ Đại Linh cảnh trở xuống sinh sống, cũng không có chợ buôn, lâu các, quán xá bình thường, mà đều là thuộc quyền quản hạp của Thành Chủ, cùng một số thế lực danh tiếng trong quốc và đại lục.

Cũng vì vậy, vào được thành là một vấn đề vô cùng nan giải đối với Trần Đan lúc này.

- Dừng lại!

Trần Đan vừa bước đến cổng thành thì lập tức bị sáu vị binh lính canh giữ cổng thành đều có đồng tu vi là Đại Linh cảnh, uy nghiêm chặn đứng.

Trưởng đội binh quản cổng thành, Chiêu Đỉnh Nam, một Diệt Linh cảnh hàng thật, sức thật, nghiêm mặt nói với Trần Đan, cũng là tương tự như đã nói với bao người khác từ bên ngoài đến.

- Người vãng lai, vui lòng đưa ra chứng minh thân phận.

Dựa theo kiến thức hắn có. Chỉ cần là một thế lực trong sạch có cường giả từ Diệt Linh Cảnh trở lên tọa trấn, họ buộc phải đến một số thế lực lớn tựa như thành trì hay tông môn để làm giấy tờ chứng minh thân phận cho từng người bên trong thế lực. Khi có tờ giấy chứng minh thân phận đã được chứng thực bởi ít nhất một thế lực có danh tiếng, người mới có thể tự do qua lại giữa các tòa thành trì hay vùng lãnh địa giao thương, thậm chí sẽ là tấm bùa hộ mạng nếu bị cường giả chính phái kiểm tra đột xuất vì nghi ngờ là người từ tà phái xâm nhập.

Trần Đan thì tất nhiên không có thứ này, hắn đành lòng nói.

- Xin lỗi, chứng minh thân phận là như thế nào? Ta từ một cái trấn nhỏ đến nên không biết. Mong được chỉ giáo.

Chiêu Đỉnh Nam chỉ lạnh lùng nói.

- Mời ngươi rời đi. Ngươi không thể vào thành.

Trần Đan “…”

Hắn cũng chẳng thể nói được gì hơn, đành quay người rời đi, đứng lặng ở một chỗ cách cổng thành không xa.

Không lâu sau, hai người nam nữ đã chỉ đường cho hắn cũng về đến. Hắn liền tranh thủ cơ hội, lần nữa chặn đường họ.

- Thật xin lỗi, ta lại mạo phạm lần nữa rồi.

Người thanh niên đi từ xa đã thấy hắn đứng trực chờ ngay giữa đường thì cũng đoán được sẽ có tình huống này xảy ra, nhưng xét cho cùng thì ở đây rất gần với cổng thành, hai huynh muội họ lại là người trong thành nên nếu có giao tranh, họ sẽ được binh lính giúp đỡ.

Người thanh niên bình tĩnh nói.

- Không có gì. Người gặp khó khăn, ta giúp được sẽ giúp.

Trần Đan lần nữa chấp tay.

- Thật lòng cảm tạ hai vị đã rộng lòng giúp đỡ. Ta là người từ phương xa, ở một vùng hẻo lánh mới đến, nghe theo lời hai vị đi tới được cổng thành thì bị chặn lại, yêu cầu đưa ra chứng minh thân phận mới được vào thành, khiến ta không biết phải làm sao. Xin hai vị chỉ giúp cho ta một cái biện pháp.

Nghe vậy, đôi nam nữ không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện hắn là người từ vùng “nông thôn” mới lên. Nhưng nếu xét đến trang phục quá đỗi bình thường hắn đang mặc trên người, điều này nghe có vẻ hợp lý.

Người thanh niên nhìn hắn, xem xét kỹ lại vài giây thì nói.

- Chứng minh thân phận là một loại giấy tờ. Nếu ngươi không có nó thì vô phương vào được thành.

- Vậy, làm thế nào để có được loại giấy tờ này?

Trần Đan vội hỏi.

Người thanh niên liền diễn giải.

- Muốn có được loại giấy tờ này, ngươi phải là người của một thế lực lớn có cường giả từ Diệt Linh cảnh trở lên cư ngụ, hoặc bản thân ngươi phải có tu vi Diệt Linh cảnh. Không thì hết cách.

- Thật sự không có cách nào khác?

Trần Đan mang theo một tia hy vọng yếu ớt trên gương mặt, hỏi

- Không.

Người thanh niên dứt khoát đáp, khiến Trần Đan trở nên sầu muộn.

Đúng lúc này, người thiếu nữ chợt mang theo gương mặt hơi ửng hồng, tò mò hỏi Trần Đan.

- Ngươi thật sự đến từ một vùng tiểu trấn sao?

Trần Đan thành thật trả lời.

- Phải. Cũng không có gì che giấu hai vị. Ta là một thiên tài ở nơi thôn dã, may mắn được tiền bối là Sứ giả của Tiêu Thiên Tông chọn trúng, đưa đến Tiêu Thiên Tông để kiểm nghiệm tư chất, xem có đủ tiêu chuẩn để trở thành đệ tử hay không. Tiếc là ta thiên phú không đủ nên bị Tiêu Thiên Tông đuổi đi, phải tự mình tìm đường quay về nhà. Mà ta thì vốn mang trong người hùng tâm, không cam chịu số phận phải quay về nhà khi chưa có gì trong tay nên mới định tìm kiếm thành trì để gầy dựng sự nghiệp, chờ ngày vinh quy bái tổ. Nhưng bây giờ thì…, haiz. Không ngờ muốn vào được thành lại khó khăn như vậy.

Hai người nam nữ nghe vậy thì lại tiếp tục hết sức kinh ngạc và khó tin..

Người thanh niên lập tức hỏi mạnh.

- Tiêu Thiên Tông? Ngươi không đùa đấy chứ?

Trần Đan nói.

- Ta biết khi nói ra điều này, chắc chắn hai vị sẽ không tin. Nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật, ta không hề nói dối. Không phải hai vị ngay từ đầu đã không thể cảm ứng được tu vi, sức mạnh của ta sao? Phải, ta chính là có thể chất đặc thù nên mới được tiền bối là Sứ giả của Tiêu Thiên Tông chú ý đến.

Nghe được lời này, sự khó tin của hai người thiếu nam, thiếu nữ mới dịu xuống một chút.

Tuy nhiên, người thanh niên vẫn chưa thật sự tin tưởng lời hắn, nói.

- Nếu người thật sự được tiền bối của Tiêu Thiên Tông nhìn trúng, sợ là không chỉ có thể chất đặc thù đâu nhỉ?

Trần Đan không hề phủ nhận điều này.

- Phải. Nói trắng ra, cả ba chúng ta đều có cùng tu vi Linh Nhân cảnh, nhưng ta có thể giết chết hai vị chỉ trong vài hơi thở.

Hai người nam nữ nghe vậy thì lập tức giật mình, cấp tốc lùi ra xa một đoạn. Người thanh niên nhanh chóng lấy linh kiếm trong túi trữ vật ra phòng bị trước mặt, sức mạnh trong người cũng được vận chuyển, chuẩn bị ứng biến cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Trần Đan thấy hai người hành động như thế mới chợt nhận ra lời nói của mình có phần hơi sai sai. Hắn vội xua tay, biện minh.

- Không, hai vị đừng hiểu lầm. Ta tính tình bộc trực, nghĩ gì nói nấy chứ không thật sự sẽ làm vậy. Hai vị không cần lo lắng.

Người thanh niên giữ nghiêm sắc mặt, nói.

- Ngươi hỏi, chúng ta cũng đã tốt bụng trả lời. Mời ngươi tránh qua một bên để chúng ta được vào thành.

Trần Đan không nói gì nữa, lập tức rời ra xa mà đứng để tỏ rõ thái độ của mình với hai người nam nữ.

- Huyên Huyên, chúng ta đi.

Người thanh niên nắm lấy cổ tay của người thiếu nữ, đang định dắt nàng nhanh chóng vào thành thì đột nhiên người thiếu nữ giãy cổ tay thoát ra, nói.

- Ca ca, muội tin tưởng hắn. Hắn sẽ không là người xấu, cũng không nói dối đâu.

Người thanh nhiên liền nhíu mày khó hiểu, bảo.

- Hắn xấu hay tốt thì kệ hắn, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta phải nhanh chóng quay về nhà.

Người thiếu nữ tỏ vẻ không muốn đi trên mặt, rồi bất ngờ nói với người thanh niên.

- Ca, nếu hắn đã được tiền bối của Tiêu Thiên Tông nhìn trúng thì chắc chắn sẽ rất có tiềm lực. Vũ gia chúng ta xưa nay đều thiếu nhân tài, hay là chúng ta thu nhận hắn về Vũ gia chúng ta đi.

Nghe vậy, người thanh niên liền tròn mắt ngỡ ngàng. Hắn nhìn gương mặt đang tràn đầy kiên quyết của muội muội, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm không xong mà hỏi.

- Huyên Huyên, chẳng lẽ, muội đã thích hắn rồi?

Người thiếu nữ lập tức đỏ trắng mặt, kịch liệt lắc đầu.

- Không, không có. Chỉ là tại vì muội thấy hắn rất tội nghiệp thôi. Tự dưng bị đưa đến một nơi xa xôi rồi bị bỏ lại, không thể quay về quê nhà, này không phải là rất tội nghiệp hay sao chứ?

Người thanh niên chẳng hề có cảm giác yên lòng gì với biểu cảm và câu trả lời này của muội muội, nhưng vẫn phải cố nói.

- Vậy thì tốt. Chuyện thu nhận người ngoài vào gia tộc không phải đám tiểu bối như chúng ta có quyền quyết định. Về thôi.

Sau đó, người thanh niên lập tức dùng vũ lực, nắm lấy cổ tay người thiếu nữ, lôi đi.

- Ca ca, mau buông muội ra!.

Người thiếu nữ hết sức giãy giụa, cổ tay nàng liên tục lắc mạnh nhưng chung quy đều không thể thoát khỏi sức lực của người thanh niên.

Lúc này, người thiếu nữ đã biết không thể nào thoát được, liền nhanh trí kêu lên to lớn với Trần Đan đang đứng ở một bên gãi đầu đầy muộn phiền.

- Ngươi đừng đi đâu hết, ngươi ở đây chờ ta. Ta nhất định sẽ quay lại, giúp người vào được thành!

- Ngươi nhớ, tuyệt đối đừng đi đâu đó nha!

- A, ca ca, buông ta ra, mau buông ta ra!

Chớp mắt, người thiếu nữ đã bị ca ca của mình lôi nhanh đến cổng thành, đưa giấy chứng nhận thân phận cho Chiêu Đỉnh Nam kiểm chứng, rồi mất hút một cách nhanh chóng ở bên trong thành Diệu Châu.

Bên ngoài, Trần Đan không hề biểu cảm gì với lời hứa gúp đỡ của người thiếu nữ. Hắn chỉ đưa tay lên sờ soạng gương mặt rồi chập lưỡi.

- Hóa ra, ta chưa cạo râu non.

Vài giây sau, hắn thấy được một lão già bỗng dưng xuất hiện ở gần cổng thành, đi đến đưa chứng minh thân phận rồi tiếp tục lẳng lặng theo sau hai người nam nữ.

Trong kiến thức của Văn lão, cường giả Huyền cảnh có một năng lực đặc thù đó là trở nên vô hình ở trong mắt Linh Nhân cảnh nếu họ muốn. Vậy nên từ nãy đến giờ, thật chất thì Trần Đan vẫn luôn nói chuyện với ba người chứ không phải hai người

Có lẽ, hắn đã biết rõ điều này, mà phải không biết rõ điều này. Đây là điều hắn nên làm, cũng như cái cách mà hắn "không thể vào thành".