Nam Phong được Mao gia sắp xếp cho ở trong một căn phòng không nhỏ, lại gọn gàng, dịu nhẹ mùi đàn hương.
Khi người hầu thị dẫn hắn đến nhận phòng vừa rời đi, hắn ngay lập tức đóng chặt cửa lại, bắt tay ngay vào công việc tu luyện, tiếp tục nghiên cứu sức mạnh của Linh Nhân cảnh.
Linh Nhân cảnh có thể làm gì, khả năng gì thì hắn đã khá rõ, nhưng phải như thể nào để sử dụng chúng hiệu quả nhất thì hắn cần nổ lực rèn luyện hơn nữa. Đâu phải ai vừa bước vào Linh Nhân cảnh cũng đều trở nên bá đạo. Họ đều phải trải qua một quá trình rèn luyện khắc khổ và minh ngộ rất nhiếu mới thành thục sử dụng được sức mạnh của Linh Nhân cảnh, tạo nên hiện tượng người mạnh, kẻ yếu trong chiến đấu cùng cấp.
Khi tối đến, trời đã lơ lửng gần khuya, bỗng chợt có tiếng gõ cửa phòng vang lên làm phiền dù hắn đã cố ý tắt nến từ trước. Hắn vội thu thế tu luyện lại, bước ra mở cửa.
Cửa vừa được mở, xuất hiện ngay trước mắt hắn, dưới ánh trăng mờ nhạt là một thiếu nữ độ khoảng 17 tuổi, mái tóc đen xõa có cài trâm hoa, gương mặt xinh đẹp, mặc bộ quần áo trắng mỏng lụa, rất dễ dán sát vào người, làm lộ ra da thịt trắng mịn bên trong nếu dính nước. Nàng đứng trước cửa, thân hình mảnh mai làm nổi trội lên bộ ngực đầy đặn, tay bưng một ấm trà, ánh mắt đen long lanh như chứa một màn hơi nước nhìn hắn. Âm thanh của nàng dịu dàng bật thốt.
- Trân Trân xin chào Phong công tử. Trân Trân được gia chủ phó thác, đêm nay hầu hạ công tử được an giấc.
Nam Phong vừa nhìn thấy nàng, hạ bộ của hắn không ngờ lại tự ý xung động, khiến hắn phải lập tức quay người đi. Hắn khước từ.
- Cảm ơn ý tốt của Mao gia chủ, nhưng ta không muốn bị người làm phiền lúc tĩnh tu. Ngươi về đi, từ nay về sau cũng đừng đến nữa, ta không hứng thú với chuyện nam nữ giao hoan.
Trong lòng hắn không khỏi cảnh giác.
“Là mị cốt. Không ngờ Mao gia lại dùng đến con bài mê người này để câu dẫn ta khi đêm xuống, đúng là rất có tâm huyết”.
Mị cốt vốn là một thứ hấp lực được trời cao ban tặng riêng cho nữ nhân. Nữ nhân có mị cốt chính là có thêm một loại hấp dẫn có thể dễ dàng làm nam nhân chú ý đến họ, khiến dục vọng của nam nhân trỗi dậy trong vô thức, mãnh liệt muốn chiếm đoạt họ làm của riêng.
Mao gia lựa chọn thời điểm đêm khuya, khi thân thể một thiếu niên sung sức như hắn mẫn cảm nhất với chuyện nam nữ giao hợp thì tung đến một thiếu nữ không những xinh, mà còn sở hữu mị cốt. Đây đúng là một tính toán gần như hoàn hảo.
Thế nhưng kỳ lạ, Trân Trân lại đỏ mặt, xấu hổ nói.
- Phong công tử, người hiểu lầm rồi. Ta không phải đến đây để làm “chuyện đó” với công tử, ta đến theo lệnh gia chủ chỉ để xoa bóp thân thể cho công tử thôi. Gia chủ bảo công tử tuổi nhỏ nhưng thành tựu cao, ắt hẳn phải thường xuyên tập luyện rất khắc khổ, cơ thể sẽ có nhiều chỗ uể oải, cương cứng, cần được thư giãn. Ta từng học qua một khóa trị liệu mệt mỏi bằng phương pháp xoa bóp trong hai năm, khá thành thạo nên mới được gia chủ lệnh đến để xua đi mệt mỏi cho công tử, giúp công tử được một đêm an giấc.
Nam Phong hơi khựng người, nhíu mày một chút trong suy tư, rồi lập tức xin lỗi về sự đoán mò của mình.
- Xin lỗi Trân Trân cô nương về ý nghĩ lệch lạch của ta. Nhưng thân thể ta vẫn còn rất tốt lành, thoải mái, không cần xoa bóp nên mời cô nương về cho.
Trân Trân bị từ chối, mặt lền biến sắc, yếu đuối cầu xin nhưng cũng đầy sự ma mị trời sinh, nói.
- Phong công tử, xin công tử cho ta một cơ hội. Nếu ta không làm gì mà đã quay về, gia chủ nhất định sẽ trách phạt ta mất. Phong công tử yên tâm, tay nghề của ta rất tốt, đảm bảo khiến công tử được thả lỏng thân thể. Trân Trân cầu xin.
Nam Phong nghe vậy thì mũi lòng, nghĩ lại bản thân là Linh Nhân cảnh, nàng chỉ là Luyện Khí cảnh nên chắc là không sao. Dù nàng có cởi quần áo trước mặt, miễn hắn không muốn thì nàng cũng không thể làm gì.
Hắn thở dài, bảo.
- Vậy ta cho ngươi một giờ. Lưng ta có chút mệt mỏi, làm không tốt thì cũng đừng nén lại nữa.
- Vâng, cảm ơn công tử.
Trân Trân vui mừng. Nàng nhanh chóng bước vào phòng, thắp nến, đóng chặt cửa lại.
Nàng đặt ấm trà trên tay lên bàn, bảo.
- Công tử, đây là trà Thanh Ô do ta vừa pha chế, có công dụng thanh lọc cơ thể, đặc biệt là dược liệu Hàn Yết Thao bên trong, mang lại tính ôn hòa cho khí huyết. Mời công tử dùng một ly để cơ thể được thư giãn, sau đó ta sẽ tiến hành thực hiện quá trình xoa bóp dịu cơ thể.
Trân Trân rót ra một y trà, đi đến mời Nam Phong.
Nam Phong mãi mới áp chế được sự xúc động của hạ bộ, hắn quay người nhận trà. Quan sát kỹ ly trà, ngửi mùi thơm của ly trà xong, cảm thấy không có vấn đề liền quay người, khẽ hé chiếc mặt nạ ra uống.
Hắn trả lại ly trà cho nàng, bảo.
- Được rồi, tiến hành đi.
Hắn tiến đến giường, cởi áo ra, ngồi quay lưng lại với nàng mà không biết rằng, lúc hắn vừa trả ly trà cho nàng, nàng đã lén đưa môi chạm vào vị trí môi hắn vừa chạm ở trên ly trà, hưởng thụ mọt cách vô cùng mỹ vị và mê người.
Nàng đặt ly trà xuống bàn, gật đầu.
- Ưm.
Nàng nhẹ nhàng tiến đến, vừa thấy tấm lưng trần, rắn chắc của hắn thì giật mình kinh ngạc khi ở trên đó, nàng thấy hình xăm một con đại Hổ đầy dữ tợn, trải dài khắp lưng hắn đang dùng ánh mắt như đao trảm hướng về phía nàng.
Nam Phong cảm ứng được biểu hiện kỳ lạ của nàng, liền nhíu mày hỏi.
- Có gì trên lưng ta sao?
Trân Trân lập tức bình tĩnh lại vì dù sao nó cũng chỉ là vật chết, đáp.
- Không, chỉ là lưng của công tử rất to với rắn chắc, làm ta có hơi bất ngờ.
- Nếu không có gì thì nhanh chóng làm đi, ta còn phải tu luyện.
- Vâng.
Nàng lại gần, lấy trong người ra một chai thuốc nhỏ, nói với hắn.
- Đây là dịch Oải Hường, nó có tính mát, ngấm vào da thịt sẽ khiến da thịt trở nên mịn màn, đàn hồi, hỗ trợ cho quá trình thư giãn của công tử.
Hắn không nói gì với điều này. Nàng cũng bắt tay vào công việc.
Đầu tiên, nàng đặt hai bàn tay nhỏ, mềm mại như nhung lụa của mình lên lưng hắn, xoa bóp nhẹ nhàng toàn lưng hắn, nhất là vùng vai, dưới nách và eo, kích thích sơ bộ.
Sau đó, nàng mới dùng đến dịch Oải Hương thoa vào tay, xoa đều lên lưng hắn, bắt đầu phương pháp trị liệu mệt mỏi bằng cách xoa bóp rất bài bản, thể hiện nàng đúng là có nghề trong việc xoa bóp, không lừa gạt hắn hay có ý đồ khác, khiến hắn yên tâm hưởng thụ dù rằng có nhiều lúc tay nàng hơi bị cấng, cho thấy sự non kinh nghiệm, chưa quá thành thạo.
Khoảng 10 phút trôi qua, hắn dần cảm nhận được sự thoải mái, thư giãn, mát lạnh của tấm lưng. Miệng không khỏi gật gù khen ngợi.
- Tốt lắm, đúng, phải, chỗ đó, ừm.
Nàng ở sau lưng hắn, gương mặt lại muôn màu sắc, lúc thì buồn bã, lúc thì quyết tâm, lúc thì lại biến thành e thẹn, ngượng ngùng, rồi hóa đỏ như quả táo ngọt, người cũng nóng dần lên. Khó có thể hiểu được đầu nàng đang nghĩ gì, bị gì lúc này.
Thế rồi thêm 20 phút nữa trôi đi, cảm giác quái lạ trong người Nam Phong bắt đầu nảy sinh.
Hắn bất chợt cảm nhận cơ thể tự dưng trở nên rạo rực, rất ham muốn đụng chạm da thịt nữ nhân. Người hắn cũng dần ửng đỏ lên, hạ bộ không ý tự dựng. Cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ rồi hoàn toàn trở thành ngọn lửa lớn, nó rất chớp nhoáng, hắn hoàn toàn không tài nào khống chế kịp.
Ở phía sau hắn, Trân Trân rõ hết mọi thứ vì chính nàng cũng ngấm thuốc từ lâu, dục hỏa đã mon men trỗi dậy ngay từ khi bước vào phòng hắn, nhưng được nàng cố hết sức khống chế để không phá hoại kế hoạch đã chuẩn bị, chỉ đợi đến đúng một thời điểm. Và đây chính là thời điểm nàng mong đợi, hắn bị ngấm thuốc không thể cưỡng được.
Nàng lập tức bùng nổ ham muốn đang áp chế, đưa tay cởi nút áo, áo lụa rơi xuống làm lộ ra bộ ngực trần trắng nõn, hình quả đào tròn đẹp của nàng mà mạnh mẽ nhưng cũng đầy mềm mại áp cơ thể vào lưng hắn, hai tay ôm lấy ngực hắn. Nàng đưa môi hồng xà đến tai hắn, thì thào từng làn hơi nóng cùng mùi hương mê man, ngây ngất.
- Công tử, để Trân Trân hầu hạ ngài đêm nay có được không?
Nam Phong tự biết bản thân đã bị dụ kèo. Có lẽ thuốc xuân nằm ở trong trà, mùi hương cơ thể nàng hoặc cũng có thể là dịch Oải Hương đã ngấm vào da thịt hắn. Nhưng thật quái lạ là hắn vốn đã kiểm tra hết tất cả rồi, rõ ràng không phát hiện ra xuân liệu bên trong, vậy tại sao bây giờ lại…?
Một Linh Nhân cảnh như hắn tiếp tục lại mắc sai lầm?
Phải, hắn dĩ nhiên phải sai lầm vì xuân dược hay xuân liệu đều có rất nhiều loại, một kẻ chỉ vừa sống ở thế giới này 15 năm, đa phần thời gian đều dành để theo đuổi sức mạnh như hắn thì làm sao hiểu hết được. Chưa kể, Trân Trân là một nữ nhân có mị cốt trời sinh, chính quy luật trời đất đã khiến cơ thể hắn trong vô thức nảy sinh ham muốn chiến đoạt nàng, dẫn đến lý trí hắn xuất hiện một tia dễ dãi, cho nàng vào phòng chỉ vì nàng tỏ ra yếu đuối.
Dường như, mọi thứ vô hình hay hữu hình đều đang chống lại hắn, ép buộc hắn phải bước đến một con đường duy nhất.