Chước Phù Dung

Chương 67: Hoàn chỉnh




Miệng nhỏ của Nghê Ngạo Lam tê dại, muốn nhíu mày, hai chữ “khó uống” suýt thốt ra.

Ưm… thứ thuốc đen ngòm này quả nhiên đắng quá. Khi vừa đến biên cảnh Thường Mãn quốc, thân thể nàng rất yếu, mỗi ngày đều phải uống thuốc, nhưng cũng không đắng tới thế. Thuốc Nam Cung Lân uống đắng gấp mười lần, khó trách hắn không thích.

Đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhúm như bánh bao, Nam Cung Lân không vui hừ lạnh, “Đắng chết nàng chưa! Lại ngậm nữa!”

“Ặc… nếu hoàng thượng đã uống một ngụm lớn vậy, thì uống thêm hai ngụm nữa đi, có được không?” Nghê Ngạo Lam cười nói.

“Trẫm vốn không uống, trái lại nàng cả gan ép trẫm uống.” Nam Cung Lân rất muốn ném bát sứ ấy ra ngoài cửa sổ, để nàng không có cơ hội giày vò hắn uống thuốc nữa.

Lòng đã chết khô dưới ánh mặt trời ác liệt, thân thể có cường tráng hay không cũng không còn quan trọng với hắn.

Nàng không phải bảo bối của hắn, nàng không phải Nghê Ngạo Lam bằng lòng ‘như đôi yến đậu rường nhà, hàng năm thường gặp nhau’, nàng chỉ là một Nghê Ngạo Lam vứt bỏ tấm chân tình của hắn, không muốn đối mặt với hắn.

“Hoàng thượng, còn lại nếu ngài không tự mình uống, thì nô tỳ đành dùng cái miệng này đút ngài uống tiếp.” Nghê Ngạo Lam mím môi, tay nhỏ chợt đưa tới, gần như đem bát sứ đụng vào môi hắn.

Không muốn tiếp xúc với thiên hạn nữa, Nam Cung Lân chẳng nói hai lời bưng bát thuốc ấy một hơi rót toàn bộ vào miệng, sau đó nhét cái bát trở về tay nàng.

Hành động của nam nhân này khiến Nghê Ngạo Lam không biết nên cao hứng hay nên mất mát, thực ra nàng muốn đụng chạm hắn biết bao, nhưng từ ánh mắt hắn, nàng biết hiện tại hắn không thích nàng cỡ nào.

“Nàng có thể đi rồi.” Nam Cung Lân nói xong, lập tức cúi đầu lật tấu sớ.

Nghê Ngạo Lam cũng biết cứ tiếp tục đứng đây chỉ tổ vướng mắt hắn, sau khi cúi chào, nàng rời hỏi Ngự thư phòng.

Nhìn bóng lưng nàng, Nam Cung Lân xoa xoa thái dương, chẳng biết nên làm gì nàng mới phải.

>>>>>>>>>>

Một tuần vội vã trôi qua. Trong lúc Nghê Ngạo Lam chỉ có thể sau bữa trưa, bữa tối mới gặp được Nam Cung Lân, vì muốn cho hắn uống thuốc, thì nàng từng gặp Nghê Chính Quân và Mạnh Như Diên hai ba lần. Ngoại trừ thời gian đó ra, nàng đều ở trong Ngọa các, để ngự y trị liệu là công việc theo thông lệ mỗi ngày.

Quan hệ giữa nàng và Nam Cung Lân cũng không có chuyển biến tốt đẹp, trên thực tế về sau chỉ cần hắn thấy nàng bưng thuốc tới, hắn sẽ lập tức uống cạn một cách dứt khoát, rồi bảo nàng đi.

Rất khó nói được mấy câu với hắn…

Trong lòng nàng vừa sốt ruột vừa bất lực, song nàng vẫn không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể nhân cơ hội dây dưa một hồi, đợi hắn không dùng ánh mắt lạnh nhìn nàng nữa.

Ngồi trong đình nghỉ mát ngoài các, ngây ngốc nhìn phù dung lay động, Nghê Ngạo Lam có loại phiền muộn không biết nên đi nơi nào.

“Ngạo Lam.”

Một giọng nam trầm ổn gọi mạch suy nghĩ đã trôi xa của nàng về, xoay đầu nhìn lại, Nghê Chính Quân mỉm cười đi vào đình ngồi xuống.

“Cha…” Nghê Ngạo lam ỉu xìu, lễ phép gọi một tiếng.

Nhìn ra nghĩa nữ không vui, trong lòng Nghê Chính Quân trầm xuống, hiền lành hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Sống trong cung không như ý à?”

Khi hoàng thượng ở biên cảnh Thường Mãn quốc có gửi thư cho ông, báo cho ông biết tìm được Nghê Ngạo Lam rồi, ông vui đến mức rớt nước mắt. Song, nửa tháng sau, hoàng thượng hồi triều nhưng không thấy con gái theo trở về, ông nhìn sắc mặt cũng biết có vấn đề, bèn len lén đi tìm Kim Phúc công công hỏi một phen mới biết nguyên nhân.

Chẳng qua ông nghĩ dù gì chuyện giữa Hoàng thượng và nghĩa nữ, người ngoài không tiện nhúng tay vào.

“Cha… hình như hoàng thượng ghét con, không chịu tha thứ cho con, con không biết nên làm sao mới phải…” Hai mắt Nghê Ngạo Lam mịt mờ hơi nước, trái tim cay đắng.

“Ngạo Lam, bên ngự y nói tình huống của con thế nào?”

Đối với câu trả lời ông nói gà bà nói vịt của nghĩa phụ, Nghê Ngạo Lam không thể hiểu nổi tại sao lại nhắc đến ngự y, nhưng nàng vẫn mở miệng đáp, “Ngự y chẩn ra con bị máu bầm làm tắc nghẽn, theo châm cứ khai thông sẽ có thể khôi phục ký ức.”

“Bao lâu mới hết?”

“Vì con gái sợ đau, nên châm cứ chẳng biết khi nào mới hết, ngự y nói một lần khai thông cũng được, nhưng chỉ sợ con chịu không nổi…”

Nghê Chính Quân gật đầu, nhàn nhạt cười, “Ngạo Lam, con mất trí nhớ cũng không phải là con hoàn chỉnh, con không thể nào hiểu được tâm ý của hoàng thượng dành cho con, một người mờ mịt không biết về quá khứ sẽ không tự tin và xác định.”

Nghe cái hiểu cái không, đôi mắt Nghê Ngạo Lam đầy hoang mang, vẫn chưa biết nên làm thế nào.

“Ngạo Lam, cha nghĩ, con phải đối mặt với chính mình, lần nữa nhặt lại ký ức, con muốn hoàng thượng thích con, đầu tiên phải tìm lại bản thân đã, bằng không, mặc dù con hầu hạ hoàng thượng mấy tháng, cũng sẽ không có tiến triển.” Nghê Chính Quân xoa mái tóc dài của con gái.

Lại nói tiếp, “Con sợ đau, nhưng con có từng nghĩ tới hoàng thượng đau cỡ nào không?”

Nghê Ngạo Lam vừa nghe vậy, nỗi chua xót dâng trào, khiến nàng suýt rơi nước mắt. Trong đầu toàn là hình ảnh khi đó gặp gỡ Nam Cung Lân, nét mặt hắn luôn bi thương cô đơn, vẻ mặt tuyệt vọng thê lương.

Đúng thế, nàng chưa từng nghĩ tới rốt cuộc Nam Cung Lân tổn thương cỡ nào, lại đau khổ bao lâu, nàng chỉ lo đồng tình với người khác, làm kẻ nhát gan hèn yếu, ngay cả tìm lại chính mình cũng yếu đuối như vậy.

“Cha, con gái đã hiểu.”

“Tốt, đợi đến khi con tìm được quá khứ, cha nghĩ quan hệ giữa con và hoàng thượng sẽ chuyển biến tốt đẹp.”

Nghê Chính Quân hi vọng buổi nói chuyện của mình có thể giúp con gái giải hết ưu sầu, mắt nhìn rõ ràng. Nghê Ngạo Lam mất đi ký ức ở mọi mặt đều rõ nhát gan, nhưng người hoàng thượng cần không phải nàng thế này.

>>>>>>>>>>

Trong bầu trời đêm, ánh trăng trắng như ngọc bị mây mù bao bọc, tản ra ánh sáng lờ mờ.

Nghê Ngạo Lam sai thị nữ bên người, Ngọc Nga đi mời ngự y tới. Ngọc Nga xem như cung nữ có tuổi tác rất lớn trong cung, những tin lớn nhỏ đều biết một hai. Mấy ngày trước đây còn nói qua loa Hoàng thượng chung tình với nàng ra sao, nhưng nàng không có cảm giác chân thực.

Đặt rương gỗ lên mặt bàn, lão ngự y mở rương ra, hỏi, “Nghê cô nương, hôm nay chúng ta cũng từ từ châm nhé.”

Nguyên nhân gọi là cô nương vì hoàng thượng chưa ban thưởng phong hào, nên không biết là quý nhân, tần hay quý phi, song không ai vì vậy mà dám thất lễ với Nghê Ngạo Lam, bởi trong lòng những nô bộc bọn họ đều biết rõ tầm quan trọng của vị mỹ nhân này.

“Không… mời ngài châm thông máu bầm một lần trong hôm nay.”

“Chuyện này… Nghê cô nương chịu nổi không?”

Lão ngự y kinh ngạc, không ngờ Nghê Ngạo lam của bảy ngày trước châm vài kim đã kêu đau đớn giờ lại muốn thông máu bầm luôn một lần, trên cơ bản cơn đau này ngay cả một đại nam nhân cũng phải phí sức mới chịu nổi, huống chi là một tiểu nữ tử.

Đôi mắt kiên định nhìn lão ngự y, Nghê Ngạo Lam đáp một cách khẳng định, đồng thời dặn dò Ngọc Nga trói hai tay nàng ra sau lưng, bất luận nàng giãy giụa thế nào cũng phải cố hết sức ngăn cản nàng.

Biết Nghê Ngạo Lam ôm tâm tình bất chấp tất cả, quyết định không thành không bỏ cuộc, lần này khiến lão ngự y và Ngọc Nga đều nơm nớp lo sợ, còn chưa bắt đầu trán đã toát mồ hôi lạnh.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, lão ngự y cầm một cuộn vải bố đi tới bên giường, mở ra, để lên giường. Bên trong căm đủ loại ngân châm dài ngắn, mà chiếc tủ thấp cạnh giường đặt một chậu lửa cháy hừng hực.

Ông chọn một ngân châm to dài, làm sạch bằng vải mỏng, sau đó gác lên ngọn lửa đằng trước hơ. Ngọc Nga nhìn thôi đã sợ đến mức sống lưng rét run, lại nhìn chủ tử, run rẩy hỏi, “Tiểu thư, nhất … nhất định phải làm à?”

“Không làm không được!” Nghê Ngạo Lam lại bảo Ngọc Nga tìm một mảnh khăn, ngậm trong miệng, rồi xoay đầu ra hiệu tiến hành với lão ngự y.

“Vậy lão nô bắt đầu đấy.” Lão ngự y vừa nói xong, tức khắc hạ thủ châm một châm.