Chước Phù Dung

Chương 33: Muội muội song sinh




Chuyện này…

Nghê Ngạo Lam nhìn chăm chú vào hoa văn đỏ tươi thêu trên áo bào của hắn, cắn cắn môi, không biết nên thừa nhận hay là nên phủ nhận.

Đội nhiên nhớ đến bảo bối của hắn không thể nói chuyện, Nam Cung Lân mở miệng nói: “Làm muội sợ rồi ư? Ta suýt nữ thì quên mất muội không thể mở miệng nói chuyện được.”

Ách… Xem ra Hoàng thượng vẫn chưa nhận ra nàng chính là Hữu thừa tướng mỗi ngày giúp hắn giải quyết công vụ kiêm giải thỏa dục vọng.

Thoáng thở dài một hơi, Nghê Ngạo Lam dè dặt ngẩng đầu, nháy cặp mắt to vô tội nhìn khuôn mặt của Nam Cung Lân, khẽ cong môi.

“Hiểu Lam, từ biệt sáu năm, ta đi tìm muội đã rất lâu, lại không nghĩ rằng muội vẫn ở đế đô.” Nam Cung Lân kích động ôm chặt nàng, không nhịn được nghĩ, đêm đó đúng là mộng tưởng của hắn.

Hiểu Lam chân chính không thể nói chuyện, nhưng Hiểu Lam trong giấc mộng lại biết nói, giọng nói kia hắn vô cùng quen thuộc, chính là Nghê Ngạo Lam, trầm thấp khàn khàn, mang theo một vẻ lười biếng quyến rũ.

Ai, xem ra hắn thật sự đã bị mê dược làm cho đầu óc lú lẫn rồi.

Lẽ nào trong tiềm thức của hắn vẫn luôn hi vọng Nghê Ngạo Lam là nữ nhi, nhưng y lại là một thân nam nhi, cho nên mới nhìn thấy bóng dáng của Hiểu Lam trên người y?

Từ giây phút tách ra đó, Nam Cung Lân vẫn luôn không ngừng phái người tìm kiếm nàng, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tin tức, manh mối duy nhất chính là bộ xiêm y thủy lam thêu hoa phù dung bị trận tuyết lớn ngày đó vùi lấp.

Hắn không tin Hiểu Lam đã tán thân trong tuyết, nhưng không tìm được người sống khiến cho hắn cảm thấy thất vọng cực độ, mà ngày hôm nay lại có thể ở Nghê phủ ngoài ý muốn gặp lại nàng.

Nghê Ngạo Lam lúng túng nở nụ cười, đang suy nghĩ làm sao giải thích với Nam Cung Lân việc mình đang ở Nghê phủ, dù sao Nghê Chính Quân từ đầu tới cuối đều không nhắc qua với người ngoài mình có nữ nhi, mà chỉ có một nhi tử.

“Đúng rồi, sao muội lại ở Nghê phủ? Ta chưa từng nghe nói Nghê Thượng thư có nữ nhi.” Nam Chung Lân nhấc tay xoa xoa gò má phấn nộn của nàng, cử chỉ nhẹ nhàng ôn nhu như đang nâng niu món bảo vật vô giá.

Giờ thì hay rồi, ông trời không cho nàng thời gian chuẩn bị liền đã đẩy vấn đề hóc búa tới trước mặt nàng rồi.

Thoáng giãy giụa, Nghê Ngạo Lam hạ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay che chắn bộ ngực của mình, hai bên má ửng hồng. Nam Cung Lân theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, mới sực nhớ ra lúc này nàng đang không một mảnh vải che thân, tuy rằng trong đầu không ngừng xuất hiện tư thế kiều mị của nàng trong giấc mộng xuân kia, trong lòng cũng đang rục rịch xúc động, nhưng vừa mới gặp lại nàng, hắn không muốn hành vi phóng túng của mình sẽ dọa nàng sợ mà chạy mất.

Hắn liền vô cùng tri kỷ mà với lấy một chiếc khăn lông to mềm mại, giúp nàng che lai thân thể mê người kia, rồi nói: “Muội hãy mặc y phục vào trước đi, huynh ra ngoài phòng đợi muội.”

*****

Vườn hoa bên ngoài đang rực rỡ khoe sắc, bên trong phòng tuấn nam mỹ nữ đang sóng vai nhau ngồi trước một chiếc bàn dài, tay nàng cầm bút lông, ở trên tờ giấy trắng tinh viết xuống từng câu từng chữ.

“Cho nên… muội là song sinh muội muội của Ngạo Lam?!” Giọng nói mát lạnh của Nam Cung Lân vang lên bên tai mang theo sự kinh ngạc và sáng tỏ, chẳng trách mỗi lần hắn nhìn Nghê Ngạo Lam thì đều cảm thấy ngũ quan của y và Hiểu Lam rất giống nhau.

“Nhưng ta chưa từng nghe Ngạo Lam nhắc tới muội, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Nghê Thượng thư còn có một nữ nhi.” Hắn thắc mắc hỏi, nhìn thiếu nữ da thịt vô cùng mịn màng, liền nhớ tới Nghê Ngạo Lam da vàng như nghệ kia, hắn không nhịn được nghĩ, nếu như y cũng có làn da trắng mịn như vậy, khẳng định sẽ là một mỹ thiếu niên như hoa như ngọc.

--Thiếp thân thân thể không tốt, năm ấy liền bị cha đưa đi phương xa tĩnh dưỡng, gần đây sức khỏe tốt hơn một chút liền trở về, cha vốn không thích nhắc tới chuyện trong nhà với người ngoài, Hoàng thượng chắc hẳn cũng biết.

Nam Cung Lân vừa thấy thiếu nữ tự xưng thiếp thân, lại gọi hắn là Hoàng thượng, lập tức không vui sửa lại “Không cho phép gọi ta là Hoàng thượng, gọi ta Lân ca ca, cũng không cho phép muội tự xưng thiếp thân.”

Nghê Ngạo Lam le lưỡi, viết xuống.

--Nhưng Lân ca ca hiện tại chính là Thánh thượng nha.

“Ta thích nghe muội gọi ra Lân ca ca, chỉ duy nhất muội mới có thể gọi ta như vậy.” Nam Cũng Lân bá đạo yêu cầu, bày tỏ thái độ không cho phép nàng cự tuyệt.

Đối với lời giải thích của Hiểu Lan, hắn nghĩ, Nghê Chính Quân xưa nay làm việc ngắn gọn nghiêm túc, không thích nhắc tới chuyện riêng trước mặt người ngoài, trong nhà có một nhi nữ song sinh sợ rằng nói ra cũng không phải là chuyện tốt.

Lại nhìn vào con người trong suốt của nàng, Nam Cung Lân nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, rồi lại vỗ về một hồi, cuối cùng quấn vào trong tay, đưa đến chóp mũi khẽ ngửi.

Kỳ quái, mùi thơm này hắn nhớ cũng ngửi thấy được trên người Nghê Ngạo Lam, cả hai giống nhau như đúc.

Nghĩ đến mỹ thiếu niên kia, Nam Cung Lân quan tâm hỏi “Đúng rồi, Ngạo Lam đâu? Ta vống muốn tới thăm y xem bệnh tình đã tốt hơn chưa, không có y, tựa như thiếu đi một cánh tay đắc lực.”

Nghê Ngạo Lam đáy lòng nói thầm, là thiếu đi một cánh tay giúp long căn huynh sảng khoái mới đúng! Hắn không nhẫn nại được mới chạy tới Nghê phủ, hại nàng suýt nữa thì bại lộ thân phận, còn thổi phồng bịa đặt như vậy, lần này thật là hỏng bét rồi.

Nếu như… nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng đề phòng, luôn cảm thấy việc này giấu không được bao lâu.

--Ca ca đi hiệu thuốc bốc thuốc, muộn một chút mới trở về.

“Ồ? Nhưng gã sai vặt sao lại nói y đang ở trong phủ?”

--Có lẽ hắn không nhìn thấy ca ca đi ra ngoài.

Lúc này, Nghê Ngạo Lam thật hy vọng Hoàng thượng sẽ nói câu tiếp theo là, thời gian không còn sớm, cần hồi cung xử lý công vụ.

Giữa lúc hai người còn đang nói chuyện, một loạt tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng thuận thế bị đẩy ra.

“Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng thượng tới chơi, vi thần không thể lập tức nghênh tiếp, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Nghê Chính Quân mặt ngoài bình tĩnh nói, nhưng nội tâm đang không ngừng vang lên hồi chuông báo động.

Sao có thể trùng hợp như vậy chứ, cuối cùng vẫn để cho Hoàng thượng bắt gặp được khuôn mặt thật của Nghê Ngạo Lam.

Nam Cung Lân nhếch môi mỉm cười, “Không sao, trẫm chỉ là muốn đến thăm Nghê ái khanh, nhưng không ngờ lại gặp được muội muội song sinh của y, khiến trẫm vô cùng kinh hỷ.” Con ngươi đen mang theo nhu tình nhìn về phía Nghê Ngạo Lam.

Bên tai nhuộm đỏ, Nghê Ngạo Lam làm bộ nhìn không hiểu ánh mắt của Nam Cung Lân, coi như nghĩa phụ mẫu đã biết được quan hệ giữa nàng cùng Hoàng thượng, nhưng hắn trực tiếp biểu lộ như thế, vẫn khiến mặt nàng đỏ bừng.

Nàng quay sang nháy mắt ra hiệu cho nghĩa phụ.

“Vi thần không biết Hoàng thượng quen biết nữ nhi, khiến vi thần… vạn phần bất ngờ.” Ngụ ý trong lời nói của Nghê Chính Quân chỉ có một mình Nghê Ngạo Lam có thể nghe hiểu.

Thật là một bất ngờ vô cùng to lớn…

Nam Cung Lân và Nghê Chính Quân chậm rãi nói chuyện, Nghê Ngạo Lam thì lại mừng rỡ nhàn rỗi, có thể để cho tay nhỏ nghỉ ngơi rồi, bình thường nàng phê duyệt công văn đã nhiều lắm rồi, hiện tại lại mọc thêm một “nghiệp vụ” mới này, nàng có chút khóc không ra nước mắt.

Sau đó Mạnh Như Diên bưng bánh ngọt tới, bốn người cùng nhau ngồi trò chuyện, cuối cùng Nam Cung Lân không chờ được Nghê Ngạo Lam hồi phủ, liền hồi cung trước.

*****

Phòng khách Nghê phủ.

“Ngạo Lam, sau này con dự tính thế nào?” Nghê Chính Quân trầm tĩnh nhìn nghĩa nữ, “Mặc kệ con dự định làm gì, cha đều ủng hộ con.”

Nàng ảo não nói “Đều là con sai, liên lụy cha mẹ.”

“Hài tử ngốc, có thể… sự tình cũng không như con nghĩ nghiêm trọng như vậy đâu.” Mạnh Như Diên từ ái ôm nữ nhi, bà có thể thấu được Hoàng thượng là thật sự động tâm với nữ nhi của mình.

“Con cũng hi vọng như vậy.” Nghê Ngạo Lam khẽ gật đầu, một lát sau mới mở miệng nói “Trước mặt chỉ có thể cố gắng che giấu Hoàng thượng.”

Hi vọng… Hi vọng, ngày mà chân tướng được công bố, Lân ca ca sẽ tha thứ cho nàng…