Tiêu Dịch Thành giật giật khóe miệng, nâng cánh tay còn lại... Chọc chọc Tô Yên Nhiên. Quả nhiên cô lập tức há miệng.
Tô Yên Nhiên tức tối: “Hèn hạ, vô sỉ!” Từ sau khi anh phát hiện cô sợ nhột, mỗi khi cô dùng chiêu cắn, anh sẽ chọc cô nhột... Người đàn ông này, đôi lúc cũng cực kỳ mất phong độ!
Tiêu Dịch Thành nâng mí mắt lên, đáp lại một câu có vẻ không liên quan: “Ừm, cô rất có xỉ.” Hai cái răng nhọn sắc như răng Hổ con, cắn vào đau điếng.
Vì thế, Tô Yên Nhiên trúng ám chiêu không còn gì để đáp trả: “...”
Tiêu Dịch Thành không nói gì nữa, chỉ đứng lên, đi vào phòng làm việc của mình bên cạnh. Tô Yên Nhiên có lại không khí trong lành (không có hơi thở của Tiêu Dịch Thành), thở phào nhẹ nhõm…
Chỉ một lúc sau, Tiêu Dịch Thành lại trở vào, tay cầm một tờ giấy và một cây bút. Sau đó bước tới đẩy giấy bút đến trước mặt Tô Yên Nhiên: “Ngoan, ký đi! Tôi xử lý chút chuyện, đợi tôi mười phút, quay lại sẽ dẫn cô đi ăn.”
Nói xong, không đợi Tô Yên Nhiên Yên Nhiên đáp lại, Tiêu Dịch Thành vừa chỉnh lại cà vạt, vừa đi về phía phòng làm việc.
“Ầm”, cửa phòng làm việc đóng sầm, căn phòng lớn yên tĩnh trở lại. Tô Yên Nhiên nhìn tờ giấy trên bàn, nội dung giống hệt bản hợp đồng trong thư phòng Tiêu Dịch Thành sáng nay, nhưng lúc này, cô không xé nữa... Bây giờ nhìn lại, những điều khoản có vẻ như mỉa mai và chướng mắt đó hình như rất hợp tình hợp lý?
Nếu cô không ký thì sẽ thế nào? Một là phá thai - đừng nói Tiêu Dịch Thành không cho phép, cô cũng khó mà hạ được quyết định tàn nhẫn như vậy; hai là sinh con ra - dù sao cũng phải sinh, cho dù không có ý định quay về... Có thêm một khoản tiền, cũng không có gì không tốt... Đi ngao du đây đó cũng không thể chỉ uống gió Tây Bắc mà sống.
Quan trọng là, đợi Tiêu Dịch Thành quay lại không thấy được đáp án anh mong muốn, hậu quả trước mắt là rất có thể cô không có cơm ăn!... (_)... Mà bây giờ cô cũng đã đói meo rồi... Nhưng không phải Tiêu Dịch Thành vừa đi ăn về sao? Sao anh biết cô đói bụng?
...
Sau khi Tô Yên Nhiên bị ma xui quỷ khiến ký tên xong, chỉ có thể tự an ủi: Tiền bạc ai mà không thích, không lấy cũng phí, cô ký một cái cũng không tính là thiệt thòi... Cô thật sự không phải bán tử cầu vinh nha!... o(_)o...
Bắt chước một câu rất vô sỉ của tên họ Tiêu nào đó: “Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”
Về chuyện giọng nói của một cô gái nghe mà lúc nãy cô nghe được, thêm câu nói của Tiêu Dịch Thành “Tránh mặt mười phút” rõ ràng là đi xử lý chuyện của cô gái đó... Tô Yên Nhiên bịt chặt tai mình, nhủ thầm: “Không liên quan đến mình, không liên quan đến mình...”
“Tôi muốn ăn món này.”
“Ừm, tôi gắp cho em...”
“Tôi muốn ăn món đó.”
“Ừm, tôi bóc vỏ cho em...”
“Tôi còn muốn ăn món kia.”
Tiêu Dịch Thành nghiến răng: “Tô, Yên, Nhiên.” Em xem tôi là người hầu của em đúng không? Đây là nhà hàng Pháp hạng sang... Em lại một mực không chịu vào phòng bao mà muốn ngồi ở đại sảnh... Tôi còn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ nên mới chìu theo em...
Tô Yên Nhiên rụt cổ, không còn chút bộ dạng kiêu căng, phách lối như vừa nãy: “Sao chứ? Yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao? Anh nên biết, không phải là tôi muốn ăn, là con của anh muốn ăn...”
Tiêu Dịch Thành im lặng nhìn Tô Yên Nhiên mấy giây, dùng ánh mắt ra hiệu: “... Tôi nhịn em!”
Hai người bên trong đang sấm chớp ì đùng, nhưng người ngoài nhìn vào lại chỉ thấy một màn thân mật, dịu dàng, thắm thiết.
Bỗng một giọng nói cao vút chen vào giữa hai người: “Tiếu Tiếu, ý em là em có thai thật sao? Là con của người đàn ông này?!”
Rõ ràng là khẩu khí chất vấn, nhưng trong giọng nói quen thuộc không nén được lửa giận...
Tô Yên Nhiên cứng ngắt quay đầu một góc chín mươi độ, sau đó ngẩng cằm một góc bốn mươi lăm độ. Cằm thiếu chút nữa rớt xuống - Sao A Miên lại ở đây...?
Tiêu Dịch Thành đưa tay, bước qua bàn ăn cầm lấy cổ tay Tô Yên Nhiên véo véo, đợi khi Tô Yên Nhiên cảm thấy đau quay lại trừng anh, thì Tiêu Dịch Thành vừa vặn nở một nụ cười với chỉ số sát thương đã tăng đến lũy thừa bậc năm, giọng nói dịu dàng đến mức có thể ép ra nước: “Yên Nhiên, vị này là bạn em? Sao anh chưa từng nghe em nhắc tới.”
Tô Yên Nhiên nhìn Tiêu Dịch Thành bằng ánh mắt ngỡ ngàng, không hiểu sao anh lại siết tay cô. Sau đó quay sang nhìn anh chàng đẹp trai tuấn tú, lịch lãm Diệp Thu Miên bên cạnh: “Ưm?... À... A Miên, sao anh lại ở đây... Đúng là trùng hợp nha, ha ha...” Không phải anh nên ở thành phố A mới đúng sao? Không phải anh đã nói không muốn gặp lại em nữa sao? Sao anh không giả vờ như không nhìn thấy em... T-T
Tiêu Dịch Thành bất mãn, lại véo cô. Đôi mắt âm trầm bắt đầu chuyển động... Đây là cử chỉ anh thường làm khi trong lòng anh đang tính toán hoặc quyết định chuyện gì đó. Có điều Tô Yên Nhiên không rãnh nhìn anh.
Tầm mắt Diệp Thu Miên gắt gao nhìn chăm chú vào cổ tay Tô Yên Nhiên đang bị Tiêu Dịch Thành nắm lấy, chân mày càng nhăn: “Anh, buông cô ấy ra.”
Diệp Thu Miên vốn không có quay về thành phố A. Tối qua nhận được điện thoại của Đoạn Á Hi nói Tiếu Tiếu chưa về nhà, anh vẫn tìm cô suốt... Anh nghĩ có lẽ cô bị Tiêu Dịch Thành bắt đi, vì thế liên tục giám sát hành tung của Tiêu Dịch Thành. Vừa rồi nghe nói sau khi Tiêu Dịch Thành đi ăn cùng một cô gái, lại mang một cô gái khác đi ăn, anh mới hối hả chạy đến... Không ngờ cô gái đó lại là Tô Yên Nhiên...
Tiêu Dịch Thành cười, đáp lại bằng ánh mắt khiêu khích: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Diệp Thu Miên mặc kệ, dùng tay kéo hai tay đang nắm chặt của hai người ra, sau đó nắm lấy cánh tay Tô Yên Nhiên: “Đi theo anh! Tiếu Tiếu, anh không cần sợ anh ta.”
Anh vừa bước vào nhà hàng, đã thấy Tiêu Dịch Thành đang tức giận trừng Tô Yên Nhiên, sau đó Tô Yên Nhiên như một cô vợ nhỏ đáng thương cúi đầu nghe anh ta giáo huấn... Đến gần chút nữa, nghe được nội dung câu chuyện, như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống mà không hề báo trước.
“Cô mang thai... Con của người đàn ông này...” Diệp Thu Miên có một loại kích động muốn giết người! (╰_╯)#
Đi được mấy bước, không biết từ đâu xuất hiện bốn người mặc áo đen, bao vây trái phải trước sau, chặn đường bọn họ.
“Xin lỗi, anh không thể đưa cô Tô đi được.”
Tô Yên Nhiên cảm thấy cổ tay mình bị Diệp Thu Miên nắm chặt đến mức sắp gãy... Dù có lúc Tiêu Dịch Thành ra tay hơi nặng một chút, nhưng luôn không đến mức khiến cô cảm thấy trên người mình có chỗ nào không thoải mái... Dưới cảnh tượng gần như “Bỏ trốn” cùng đàn ông, thế mà Tô Yên Nhiên đột nhiên lại phát hiện ra sự quan tâm chăm sóc tinh tế của Tiêu Dịch Thành.
Tô Yên Nhiên cố gắng rút tay về, lạnh lùng nói: “A Miên, em không thể đi cùng anh.”
Diệp Thu Miên quay lại, nhìn sâu vào mắt cô, gương mặt thanh tú luôn ẩn chứa ý cười nhạt đó lại rất bình tĩnh và kiên quyết.
Vẻ mặt Diệp Thu Miên càng bi thương, khổ sở: “Nói anh biết, tại sao?” Anh ta là kẻ thù của em, không phải sao? Tại sao em lại muốn ở bên cạnh anh ta, mà hất tay anh ra?
“A Miên, anh đã nói, không muốn nhìn thấy em nữa. Còn anh ấy, đúng như anh đã nghe, là cha của con em.” Tô Yên Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thu Miên gằn từng chữ. Sau đó thấy đôi mắt sáng như sao của anh, tối đen lại.
Tiêu Dịch Thành chậm rãi đến sau lưng Tô Yên Nhiên, khiển trách nhóm thuộc hạ của mình: “Đang làm gì vậy? Lui ra! Bạn của Yên Nhiên chỉ muốn nói riêng với cô ấy mấy câu. Đúng không, Yên Nhiên?” Ngược lại quay sang cười ôn hòa với Tô Yên nhiên.
Dưới cái nhìn chăm chú như thiêu đốt của hai người đàn ông, Tô Yên Nhiên khó khăn gật đầu: “... Phải.”