Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Hà Tất đoán không sai, cuối cùng thì viện bọn họ cũng thua, nhưng bù lại thì bọn họ cũng nhận được không ít sự cổ vũ nhiệt tình, hơn nữa đội đối thủ còn là đội chủ lực của toàn trường, bọn họ thua cũng không oan.
Sau khi kết thúc, Hà Tất bị Mục Khải An kéo đến phòng y tế để khám và nhận thuốc trị cảm, lúc này Mục Khải An mới biết, hoá ra từ tận 5, 6 ngày trước Hà Tất căn bản không đem chuyện mình bị cảm xem ra gì.
May mắn bệnh không tồi tệ hơn trong khoảng thời gian ấy, hơn nữa tố chất thân thể của Hà Tất thực sự rất tốt, bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên chỉ cần uống chút thuốc và tiêm là được, nhưng Hà Tất sống chết thế nào cũng không muốn tiêm.
Mục Khải An ngẫm lại bản thân mình lúc như thế này cũng không khác gì anh.... vì thế không cưỡng cầu, nhưng sau khi trở về ký túc xá liền lập tức bắt Hà Tất phải ăn uống để dùng thuốc ngay.
2h chiều, Hà Tất và Mục Khải An đúng giờ đi đến sân vận động. Tổng cộng 8 người tham gia trận chung kết, tuy rằng không phải thi đấu chính quy gì, nhưng nhìn tổng thể bốn phía thì rất có phong trào và tinh thần.
Hà Tất giúp Mục Khải An đeo balo, cầm lấy áo khoác của cậu rồi chờ cậu ở điểm đích, Mục Khải An thì cùng các thí sinh khác vận động làm nóng người ở vạch xuất phát.
Hôm nay trời tuy rằng không nắng, nhưng thời tiết cũng không thực sự lạnh, chỉ có gió nhẹ thoang thoảng. Hà Tất đứng ở điểm đích nhìn trở về vạch xuất phát ở xa xa, hoàn toàn không rõ tình hình bên đó; hai bên đường băng vây kín người, đợi đến khi tiếng súng "đoàng" một tiếng thì lập tức bốn phía vang lên âm thanh hỗn độn, Hà Tất mới biết đã bắt đầu rồi.
Hà Tất bất động như núi, nhưng chớp mắt đã thấy Mục Khải An xuất hiện trong tầm mắt mình, giống như một trận cuồng phong xô mạnh tới, Mục Khải An vẫn luôn xuất sắc dẫn đầu.
Thật ra thì Hà Tất có chút ngoài ý muốn, biết cậu có thể chạy, không ngờ là cậu có thể chạy đến mức ấy. Đúng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tám người kỳ thật không phân cao thấp, dù sao cũng là những người cuối cùng đi tiếp đến vòng này, cho nên khoảng cách cũng không kéo dài. Nhưng ngay lúc bọn họ chạy qua đường cong thì đằng sau Mục Khải An có một bạn học không giữ được trọng tâm nên lao thẳng về phía trước.
Cậu ta đứng ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba, lúc này Mục Khải An lại đang dẫn đầu bọn họ một chút, vừa lúc đi qua đường cong, thân thể không chuyển tư thế kịp liền đẩy cả người vào Mục Khải An.
Hà Tất cả kinh, liền thấy Mục Khải An lảo đảo gập thân thể lại, còn cậu bạn học đã trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.
Hà Tất chạy nhanh tiến đến, lúc này điểm chạy của bọn họ đã cách vạch đích hơn trăm mét. Nhưng không đợi Hà Tất chạy quá hai bước, Mục Khải An đang lảo đảo đã ổn định thân hình, lại lần nữa nhấc chân nhằm vạch đích mà chạy, chỉ là lúc này, vị trí thứ nhất đã biến thành vị trí đứng đầu đếm từ dưới lên trên.
Mục Khải An lúc chạy qua Hà Tất, anh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt cậu đang nén đau, trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng Mục Khải An lại cắn răng chỉ nhìn chằm chằm vạch đích. Hà Tất không có biện pháp, chỉ chạy đi theo cậu đến đó.
Đợi đến khi cậu chạy qua khỏi vạch đích thì Hà Tất mới vội vàng đến đỡ lấy, "Thế nào, vừa rồi không sao chứ?"
Mục Khải An bắt lấy cánh tay Hà Tất, cả trọng lượng thân thể đều đè lên, biểu cảm nén đau trên mặt càng lộ rõ, cũng không cậy mạnh, "Chân hình như bị trật khớp rồi."
"Hả?" Hà Tất cả kinh, "Vậy mà còn chạy?" Dù gì thì cũng biết là đứng bét mà còn chạy, "Thế nào, có nghiêm trọng không?"
Hà Tất nói rồi ngồi xổm xuống, tựa hồ đang tính kiểm tra, không ngờ vừa đụng tới mắt cá chân Mục Khải An thì cậu đã xuýt xoa một tiếng, chân cũng rụt về, "Đau."
Mục Khải An cắn răng nắm lấy vai Hà Tất, "Hơi đau đó, cậu đừng chạm vào."
"Vậy thì mau đến phòng y tế xem thôi." Hà Tất không nói hai lời liền xoay người nửa ngồi xổm xuống, định cõng Mục Khải An lên.
Nhiều người đưa hai mắt trông mong nhìn, đặc biệt là hai người bọn họ còn vốn có độ nổi tiếng khá cao, lúc này mọi ánh mắt đều tập trung lên họ. Mục Khải An mặt đỏ nóng như bị bỏng, đặc biệt ngượng ngùng.
Vừa vặn đúng lúc này, người bạn đã vô tình đẩy cậu đang khập khiễng chân đi tới, vẻ mặt xin lỗi.
"Thực sự rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi, không phải do tôi cố ý đâu, cậu không sao chứ?"
Hà Tất xoay người nhìn lại, bạn học kia vóc dáng nhỏ, nhưng tốc độ không thể chê vào đâu, quả thật phải gọi là phi lao, bằng không cũng không thể chạy ở ngay sau Mục Khải An, không ngờ lại bị ngã ngoài ý muốn, còn liên luỵ đến Mục Khải An đang chạy phía trước.
Hà Tất chỉ thấy trên đầu gối quần của cậu ta bị sờn vài vết chỉ, chỉ sợ bên trong bị rách da rồi, hai tay cũng có vết xước da, có thể thấy vừa rồi bị ngã chính cậu ta cũng chịu không nổi, hơn nữa cậu ta cũng không nhận được thành tích. Dưới tình huống như thế cậu ta vẫn còn nhớ tới việc đến gặp Mục Khải An để xin lỗi, Hà Tất cảm thấy vừa lòng, cho dù vốn dĩ có phần tức giận, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Mục Khải An cũng có suy nghĩ như thế, vì vậy cười nhìn cậu ta, "Không sao, chắc chỉ bị trật khớp chân thôi."
"Trời, thật sự xin lỗi, vậy chúng ta đến phòng y tế khám thôi, tiền thuốc men để tôi trả." Người bạn học này là thật lòng xin lỗi, mà cậu cũng xác thật không phải cố ý.
"Không cần đâu, tôi nhìn miệng vết thương của cậu cũng không nhẹ, cậu đi băng lại đi."
Mục Khải An chối mãi, bạn học nọ đành phải xin lỗi rời đi.
"Cậu thế mà hay." Hà Tất đột nhiên cười nhìn chằm chằm Mục Khải An, thật ra cho dù vị bạn học kia có bỏ tiền thuốc men ra cho Mục Khải An thì cũng hợp tình, nhưng Hà Tất cũng nhìn ra được, quần áo cùng đôi giày mà cậu ta đi, tựa hồ cũng không phải người hoàn cảnh gia đình có điều kiện.
"Đương nhiên, đi thôi." Mục Khải An nhướng mày, một tay đáp ở trên vai Hà Tất, đang chuẩn bị đi, kết quả vết thương ở chân ngay lập tức truyền tới cảm giác đau nhức. Vì thế cậu liền co người xuýt xoa.
Hà Tất vội đỡ lấy cậu, sau đó không khỏi phân trần lại lần nữa ngồi xổm xuống, "Đừng thể hiện, lên đi."
Mục Khải An có chút thẹn thùng quay nhìn xung quanh, đặc biệt nhiều người đang hai mắt nhìn bọn họ, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng bổ nhào lên lưng Hà Tất.
Hà Tất đỡ lấy chân cậu rồi đứng lên, ngay sau đó xuyên qua đám người đi đến phòng y tế.
Từ nhỏ đến lớn, trừ lần được ba mẹ cõng qua ngoại chơi, Mục Khải An thật đúng là chưa được ai cõng đi bao giờ, tính thêm cả độ cao so với mặt nước biển, Mục Khải An chỉ cảm thấy khoảng cách của cậu so với mặt đất xa càng xa. Xung quanh còn đang nhìn bọn họ, Mục Khải An ôm lấy cổ Hà Tất chôn đầu vào hõm cổ anh, hận không thể che mặt đi, tận lực tránh tầm mắt người nhìn.
Đây là lần thứ hai được anh cõng, nhưng cảm giác lúc ấy và bây giờ lại hoàn toàn không giống nhau, Mục Khải An không khỏi có tâm tình sung sướng, đầu chôn giữa cổ anh mà miệng thì giấu không nổi nụ cười, cảm giác đau cũng giảm bớt bao phần.
Hà Tất lại hoàn toàn không thèm để ý chung quanh, chẳng qua chỉ là chuyện cõng 1 người trưởng thành, bản thân lại đang bị ốm nên đầu hơi váng chân cũng hơi run, cho nên không lâu sau đầu Hà Tất liền toát đầy mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Từ sân vận động đến phòng y tế đại khái cũng mười phút, Mục Khải An nhanh chóng phát hiện dị thường, biết anh bị ốm không thoải mái, vì thế nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt Hà Tất, "Thả tôi xuống đi, cũng không đến mức đau như vậy, cậu đỡ tôi đi đến đó là được."
Hà Tất không dừng bước, Mục Khải An lúc nói phả hơi thở ngay giữ cổ anh làm anh ngưa ngứa, đột nhiên thoải mái, "Cũng không phải ốm liệt giường, lo lắng cái gì?"
Thật ra việc Mục Khải An cảm thấy xấu hổ vì nhiều người nhìn làm sao mà anh không biết? Biết ngay là tên này bị nhìn đến ngượng suốt chặng đường.
"Vừa rồi nhiều người nhìn như vậy cậu không phải cảm thấy không thoải mái sao." Hà Tất quay đầu cười nói.
Hà Tất là kiểu người nếu đã xác định làm việc gì thì sẽ không quan tâm đến ánh mắt người khác, nếu đã lựa chọn ở bên Mục Khải An, vậy thì anh cũng không sợ hãi bất luận ánh mắt nào, bọn họ quang minh chính đại yêu đương thì có cái gì ngượng ngùng.
Trên thực tế, Mục Khải An tuy rằng da mặt mỏng, nhưng các phương diện khác thì cậu có tư tưởng giống Hà Tất, tỷ như việc yêu đương, vậy quang minh chính đại nói, thậm chí còn muốn làm tất cả mọi người đều biết, dù sao người mà cậu yêu rất ưu tú, đáng để mọi người hâm mộ.
Cho nên cậu không cự tuyệt xuất hiện bên cạnh Hà Tất dưới ánh mắt của đám mữ sinh, cậu vốn dĩ chính là gay, cậu thích Hà Tất nên muốn ở bên cạnh anh, trách cậu làm sao được.
Cho nên vừa rồi nhiều người nhìn như thế, cậu ghé lên lưng Hà Tất, để anh cõng. Khụ ~ đương nhiên, còn một nguyên nhân không thể không nói, đó chính là biểu thị công khai chủ quyền đó!
Những cô bạn đang nhìn lại đây ơi, người này đã là người của tôi rồi.
Mục Khải An nhấp môi cong cong khóe miệng, "Đã khi nào tôi không vui đâu?" Mục Khải An nói xong đột nhiên đưa tay chọc chọc đầu Hà Tất, "Nói nữa, cậu không phát hiện cả một đám người đều không nỡ dời tầm mắt khỏi cậu sao, mà nữa, nhiều nam sinh lắm đấy."
Mục Khải An tràn đầy mùi vị ghen tuông, hiện thực lúc nào cũng là 1 thì thiếu mà O thì nhiều*, cố tình vị này nhà mình lại có chất lượng tương đối hoàn hảo. Không tuyên thệ chủ quyền không được.
*: 1 là công/top/seme; O là thụ/bot/uke
Hiện thực ở đây là công thì ít mà thụ thì nhiều.
Hà Tất không ngờ Mục Khải An sẽ nói như vậy, cười thành tiếng, "Ai bảo lão công chân dài như vậy, những hai mét tám liền."
"Xuy ~ gì mà hai mét tám ~" Mục Khải An cười phun ra, thật ra lại xem nhẹ việc Hà Tất trước đây là thẳng nam, sao đột nhiên lại biết được mà xưng "lão công"*, "Dù chân cậu dài thì tôi cũng là một mét tám đấy?"
*: Ở đây ý chỉ vị trí công/thụ, cũng có thể là "lão công"= chồng/ông xã.
"Vậy phía dưới ai dài hơn ai?" Hà Tất cười.
"Không thể so cái đó được." Mục Khải An quyết đoán cự tuyệt.
Không ngờ đi chưa được mấy bước, Hà Tất đột nhiên lao lực quay đầu lại thần bí nhảy ra một câu, "Chân của tôi không những dài mà chân đó cũng cực dài."
Bởi vì Hà Tất đột nhiên quay đầu, đầu Mục Khải An đáp trên vai anh thiếu chút nữa môi cậu đã đụng phải mặt anh, đang co người rụt vai lại, không ngờ Hà Tất liền nhảy ra một câu như vậy, Mục Khải An nhất thời ngơ ngác không hiểu Hà Tất đang nói cái gì.
Vì thế lại nghiêng đầu nghiêm túc hỏi, "Nơi nào dài cơ?"
Hà Tất nảy ra một tia cười xấu xa, nghiêng đầu, dùng thanh âm thực nhẹ nói thầm một câu gì đó, giây tiếp theo, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Khải An đột nhiên mở trừng hai mắt, mặt đỏ tía tai.
Tay đáp trên vai Hà Tất ngay lập tức đấm một quyền lên lưng anh, "Hà Tất!" Mục Khải An cả người nóng bốc hoả, "Cậu, cậu học mấy lời lưu manh như vậy ở đâu thế, thật nhìn lầm cậu rồi."
"Ha ha ha" Hà Tất cười không thở nổi, cõng chàng vợ một mét tám đang mệt chết, "Sớm muộn cũng đến thôi, thẹn thùng cái gì ha ha ha ha ha ha, không được, lại cười đau sốc hông."
Sớm muộn cũng đến thôi...... "Hà Tất! Còn cười! Má nó má nó," Mục Khải An che mặt, "Ngậm miệng lại đi."
"Được rồi được rồi tôi không nói ha ha ha ha ha ha." Hà Tất cảm thấy mình và Mục Khải An đúng là trời sinh một đôi, nói loại lời nói thô tục này cũng không phải là phong cách của anh, lúc còn bên Trần Lộ Lộ anh cũng thuần khiết muốn chết, đương nhiên trước mặt con gái thì không nên nói những lời như vậy. Lúc này thế mà lại nói không hề thấy áp lực, hơn nữa Mục Khải An phản ứng cũng quá thú vị.
"Thế nào, có phải càng ngày càng vừa lòng anh chồng của cậu không?" Dáng người vừa cao ráo...... à, chỗ đó cũng rất dài.
"Trời đất Hà Tất, cậu không phải thẳng nam sao, cậu học được mấy lời đó từ đâu vậy?" Mục Khải An nóng đến mức suýt bốc khói. "Cái gì mà chồng cơ chứ, tôi mới là chồng!"
"Xuy ha ha ha, bảo bối đừng rộn, cậu lại rộn nữa thì tôi đi đứng kiểu gì," Hà Tất cười đến đau sốc hông, chàng vợ một mét tám nặng quá thể, mấu chốt hiện tại anh đang thấy rất váng đầu nặng chân.
Nhưng ngay sau đó Hà Tất vẫn giải thích "Thời gian trước không phải cậu về nhà không để ý đến tôi sao, tôi phát hiện mình cong nên cũng sợ chết khiếp, sau đó tôi liền lên mạng phổ cập kiến thức về Gay. Nhìn rất nhiều diễn đàn trên Tieba, cái gì mà tiểu công tiểu thụ đó, đúng rồi, tôi thấy bọn họ đều xưng hô lão công này, lão bà này, nhưng mà cậu yên tâm, tôi không xem canxi* đâu, xem không được......"
*: Phim gay
"Từ từ!" Hà Tất chưa dứt lời, Mục Khải An đột nhiên kinh hãi hỏi lại anh, "Cậu nói cái gì...... Tie, Tieba?"
Mục Khải An trong nháy mắt kinh sợ, sẽ không phải nhìn thấy mấy bài Tieba thiểu năng trí tuệ của cậu đó chứ, nếu thật thì sắp bại lộ rồi, mất mặt thành như vậy đã quá đủ, giờ còn muốn mất mặt hoàn toàn sao?
"Đúng vậy, Tieba. Cái gì mà đồng tính luyến ái đi, đồng chí đi, gay đi, trời đất không xem không biết, vừa xem đã bị dọa nhảy dựng lên rồi."
Gay đi...... Mục Khải An cơ hồ suýt tuyệt vọng, nhưng thật nhanh cậu nhớ lại, nếu là Hà Tất thì không thể có phản ứng như bây giờ......
Từ từ! Mục Khải An đột nhiên đỡ trán, tự mình lại choáng váng rồi, mấy bài đó không phải đã bị cậu che lại rồi sao. Bởi vì lúc ấy sau khi biết được chân tướng, đống bài đăng nhật ký hàng ngày đó quả là nỗi sỉ nhục lớn, Mục Khải An căn bản không dám nhìn thẳng, nhưng nó đồng thời cũng là mối tình đầu của cậu còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc một cách bi thảm. Cho nên cuối cùng do dự mãi, Mục Khải An không xóa, chỉ thiết lập quyền riêng tư "Chỉ chính tôi".
Cho nên mới nói, đúng là sợ bóng sợ gió một hồi a.
"Làm sao vậy?" Hà Tất phát hiện Mục Khải An không nói chuyện nên nghi hoặc hỏi.
"Không." Mục Khải An hít sâu một hơi, ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, đội bóng chiêu thành viên thế nào rồi? Quên hỏi cậu mãi."
"Sớm ra rồi," Hà Tất nói, "Cũng đã được hơn tháng."
"Hả?" Mục Khải An không hiểu, trước nay không nghe Hà Tất nói qua chuyện này, cho nên đây là...... "Không được tuyển sao? Không thể nào, điều kiện của cậu không thể không được tuyển chứ."
"Thực ra là tuyển vào," Hà Tất vênh váo hống hách trả lời, "Nhưng mà tôi không đi."
"Gì?" Mục Khải An sửng sốt, lại lần nữa nghiêng đầu nhìn sườn mặt Hà Tất, "Vì sao chứ?"
Hà Tất đang hi hi ha ha cũng đột nhiên nghiêm túc nói, "Trong đội có rất nhiều sinh viên khoa thể dục thể thao chuyên nghiệp, bọn họ kỳ thật không đi học thì sẽ chuyên môn huấn luyện, ngày thường còn tham gia các trận đấu nữa."
Mục Khải An khẽ nhíu mày, xác thật là một vấn đề, thời gian lớn dành để huấn luyện và bên cạnh đó còn tham gia thi đấu, việc này không có nghĩa là sẽ từ bỏ việc học sao?
"Tôi thực ra rất thích bóng rổ, nhưng chỉ là thích vận động mà thôi, cũng hề có suy nghĩ khiến nó trở thành một nghề nghiệp, càng không thể vì nó từ bỏ việc học, cho nên tôi liền từ bỏ."
Hà Tất nói rất chắc chắn, lúc này Hà Tất rất ổn trọng, căn bản không giống một sinh viên năm nhất mới vào trường, anh có thể nghiêm túc xác nhận mình muốn thứ gì.
Quyết đoán, trầm ổn, có chủ kiến và lý tưởng, dù thích bóng rổ cũng quyết giữ cho mình một cái đầu lạnh.
Nháy mắt, Mục Khải An đột nhiên cảm thấy cậu căn bản không cần băn khoăn quá nhiều. Vốn cho rằng Hà Tất thay đổi giữa chừng, tương lai có quá nhiều thứ không xác định được, việc anh là song tính luyến lại càng làm Mục Khải An không có cảm giác an toàn*, tựa như mẹ Mục đã nói, tương lai có thể còn tàn nhẫn hơn.
*: Lưỡng giới hay còn gọi là song tính luyến ái (Bisexual): chỉ một người bị hấp dẫn về mặt cảm xúc và tình dục với cả hai giới tính nam và nữ. Nhiều quan điểm cho rằng người song tính dành tình cảm cho cả bạn đồng giới và khác giới nên họ trở nên vô cùng lăng nhăng. (À thì dĩ nhiên tình yêu xuất phát từ trái tym, nên những quan điểm như trên không phải lúc nào cũng đúng)
Nhưng giờ phút này, Mục Khải An đột nhiên cảm thấy, Hà Tất có lẽ so với kẻ trời sinh đã là gay như cậu còn kiên định với phần tình cảm này hơn. Anh tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng anh đối xử với cậu như việc xác định với bóng rổ, anh rõ ràng mình nghĩ muốn cái gì, rõ ràng biết mình nên làm như thế nào.
Cho nên, Mục Khải An căn bản không cần băn khoăn. Để mà nói thẳng, cho dù mai sau bọn họ không để cùng đi đến con đường cuối cùng, nhưng việc yêu Hà Tất, Mục Khải An cũng tuyệt không hối hận.
Nếu như vậy, vậy còn có cái gì phải do dự?
Mục Khải An đột nhiên như thông suốt, nắm thật chặt tay Hà Tất, Mục Khải An đáp đầu lên vai anh, "Tôi cảm thấy lựa chọn của tôi đúng rồi."
Hà Tất cong cong khóe môi, "Dĩ nhiên." Cũng chính là cái gọi là phu xướng phu tùy, cảm giác thật tuyệt.
"Mà, tới rồi." Mấy câu đã đến trước cửa phòng y tế, Hà Tất cẩn thận thả người xuống, sau đó anh đỡ lấy nửa người cậu ổn định lại.
"Có thể đi không?"
"Không thể," Mục Khải An vừa đáp chân lên mặt đất, sau đó đột nhiên cười xoay người ôm lấy vai anh, trọng lượng nửa người đều đè lên người bên cạnh, sau đó mới nói, "Cậu đỡ tôi vào đi."
"Ôm cậu đi vào đều được." Không phải là anh sợ Mục Khải An ngượng ngùng sao, nên vừa rồi mới thả cậu xuống.
Mục Khải An nhấp môi cười.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, cũng may là vết thương nhẹ, cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ cho thuốc để về nhà bôi lên, cũng dặn dò mấy ngày tới đừng đi lại quá nhiều là được.
Hà Tất thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ Mục Khải An không sao, chính anh ngược lại mới là tao ương, đột nhiên lại bị Mục Khải An buộc một cái châm, lâu lâu lại châm chọc...... thật là đau.
"Khó trách cậu tình nguyện khó chịu cũng không dám tiêm." Mục Khải An lấy cơ hội cười nhạo Hà Tất.
Hà Tất: "Tôi sợ một mình cậu nhàm chán, mà, có cậu chăm sóc là tôi sẽ không sao, tiêm mấy lần cũng được."
"Mạnh miệng." Mục Khải An câu khoé môi, hai chiếc lúm đồng tiền hiện lên tuyệt đẹp.
Hai tên trời đánh nhìn nhau không coi ai ra gì, ta một câu ngươi một câu, mấy chị gái y tá từ lúc hai người đi vào đã tủm tỉm cười, lúc này mọi người trong phòng đều đang đưa mắt liếc nhìn đôi tình lữ kia.
Hai tên kia vẫn như cũ không coi ai ra gì, chủ yếu là...... không nhìn thấy ánh mắt của người khác, chỉ tập trung chú ý đến vị nhà mình ở trước mặt thôi.
Ai, đúng là tuổi trẻ.
Yêu đương thôi cũng tuyệt vời.
Hoàn chương 35
Tác giả có lời muốn nói: Tất ca sẽ cùng bảo bối của cậu ta ở bên nhau, thật hoàn mỹ...... Cho nên, cũng vào thời điểm kết thúc, tui sẽ viết thêm phiên ngoại gì đó nữa.
O(∩_∩)O
Editor: Nghỉ mất gần 2 tháng không edit, rất sorry những người đang theo dõi truyện. Trong thời gian ấy mình kiểm tra giữa kì, cuối kì và thi học kì khá nhiều, may mà kì này ít môn, không là toi luôn ấy chứ! Bộ này còn 2 chương nữa, phiên ngoại thì mình chưa kiểm tra nên chưa biết tác giả đã viết chưa, nếu có thì sẽ edit nốt (nếu có điều kiện).