Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Việc học nặng nề ở đại học đã đánh vỡ sự ảo tưởng về cuộc sống tự do khi lên đại học hồi còn ở cao trung, nhưng nó lại là bằng chứng cho sự khác biệt chuyển biến từ học sinh cấp ba lên ngưỡng cửa sinh viên. Trò chơi, hoạt động ngoại khoá, xã đoàn...... Chung quy là chúng rất khác nhau, đặc biệt là cuối tuần.
Bị tín hiệu của điện thoại đi động vang lên làm cho tỉnh, ba người lười biếng kéo theo đôi dép lào lép xẹp đến nhà ăn, nhìn từ cửa sổ vào nhà ăn còn mỗi vài món cơm thừa canh cặn, kết quả là, ba người liền kéo nhau đến khu chợ gần đó, vừa lúc quay trở lại ký túc xá để mang theo xe đạp đi.
Đậu Nha đặc biệt cao hứng vì mấy ngày nay không phải theo các đàn anh đàn chị tổ chức các hoạt động dành cho buổi tiệc tối.
Cũng bởi vì như vậy, yên xe của Hà Tất hôm nay bỗng dưng được phát huy công dụng, Đậu Nha đặc biệt không sợ chết mà đứng thẳng người ở trên yên sau, tay nắm chặt lấy bả vai của Hà Tất mang một tư thế vô cùng nổi bật và điệu bộ rêu rao lượn quanh ký túc một vòng để đến chợ.
Nếu như để cái vị đang luyện tập cho buổi tiệc tối hôm nay mà thấy được phỏng chừng sẽ ghen muốn chết, hơn nữa tư thế này của Đậu Nha còn khoe khoang một cách nguy hiểm, cũng may là sức của Hà Tất đủ lớn để giữ vững xe, mà nói lại thì Đậu Nha cũng thật gan dạ, không biết sợ chết là gì.
Ba người chọn một cửa hàng mới, muốn tìm một nơi ngay giữa phố chợ để có loại khẩu vị phù hợp với bản thân, không quan tâm nhiệt độ trời lúc này nóng đến mức nào mà ăn no nê cả bụng, dường như ăn luôn cả bữa sáng vì ngủ nướng mà chưa có cái gì vào bụng, giải quyết hết một lượt.
Chờ đến khi cơm rượu đã no đủ thì cũng đã đến chiều. Oi bức, bực bội, không thể ngăn được chuột đang vô cùng động tâm.
"Khu nhà 5 tầng của câu lạc bộ tập thể hình ở ngay đây này, có đi hay không?" Chuột vừa nói hai mắt vừa sáng lên.
"Đầu cậu có phải bị thủng không vậy?" Hà Tất tà tà liếc mắt nhìn cậu, giọng của Đậu Nha cũng mềm như bông, "Nóng đến chết mất, chẳng muốn đi đâu cả."
"Cũng đâu phải là rủ mấy cậu đi tập thể hình," Chuột khinh bỉ, vừa nhìn là biết đã tìm hiểu qua từ trước, "Chỗ đó có cả phòng bida, có điều hòa, khung cảnh và không khí ở đó rất không tồi."
Quả nhiên, Đậu Nha và Hà Tất vừa nghe thấy hai mặt cũng sáng rực, "Vậy thì còn chờ gì nữa, dẫn đường!" Cũng không thể dành cả thời gian một ngày đi ngủ, đương nhiên, mấu chốt là buổi sáng đã ngủ đủ rồi.
Nhưng khi ba người vừa mới đến cửa thì Hà Tất nhận được một cuộc điện thoại không thể tưởng tượng nổi, bạn gái cũ của anh —— Trần Lộ Lộ tới, hơn nữa đã sắp đến cửa lớn của K đại.
Trên mặt Hà Tất không có biểu cảm gì mà chỉ hơi suy tư nói với bọn chuột, "Các cậu chơi trước đi, tôi đi đón một người rồi trở lại đây với các cậu."
"Đón ai?" Chuột nghi hoặc truy vấn, chẳng khác gì đang hỏi cung, "Nam hay nữ?"
Hà Tất hơi ngưng lại rồi đáp tiếp, "Bạn học thời cao trung."
Không ngờ Đậu Nha lại nhạy cảm nghĩ, "Không phải là bạn gái cũ của cậu đó chứ?"
"Không thể nào?" Đậu Nha vừa nhắc nhở như vậy thì chuột lập tức hô lên rồi bày ra vẻ mặt mong chờ, "Hai người quay lại rồi? Mau đón lại đây để chúng ta làm quen đi, tốt nhất là đưa theo cả bạn thân của cô ấy nữa."
Hà Tất trừng mắt khinh bỉ cậu bạn không biết xấu hổ này, lại không ngờ Đậu Nha cũng biết, ngay sau đó liền tưởng tượng ra được bộ dạng khoa trương không biết giữ mồm giữ miệng của chuột, vì thế tức giận nói, "Nói bừa cái gì, đến lúc đó hai cậu đừng có nói mấy chuyện lung tung."
"Biết rồi biết rồi."
Trần Lộ Lộ đi đến đây bằng xe buýt, Hà Tất lái xe ngay đến trạm ở cửa Tây mà cô muốn đến, không ngờ khi anh đến thì Trần Lộ Lộ đã đứng ở cửa trước anh vài phút rồi.
Mấy tháng không gặp, Trần Lộ Lộ nghiễm nhiên thay đổi một diện mạo mới. Bộ váy suông màu trắng tôn lên dáng người cao gầy của cô lại khiến khí chất trở nên thanh thuần và hồn nhiên hơn, đặc biệt là mái tóc xõa bên hai vai, trên mặt được trang điểm nhẹ nhưng lại vô cùng kinh diễm, làm cô vô tình trở thành tiêu điểm của người khác.
"Hà Tất."
Hà Tất dừng xe một cách rất đẹp trai ở cạnh cô, Trần Lộ Lộ mang tâm tình vô cùng tốt mà cười với anh, không có một tia mất tự nhiên hay xấu hổ nào, hào phóng đến mức khiến Hà Tất cũng cảm thấy hoảng hốt, giống như mối quan hệ của họ vẫn là bạn bè nam nữ bình thường, cô cũng chẳng lộ ra một biểu cảm hay hành động nào vượt quá giới hạn.
"Lên xe đi." Rõ ràng chỉ mới hai tháng không liên lạc, Hà Tất lại cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp nhau, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng phức tạp, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì nhiều, ngay cả một chút biến hoá cũng không có.
Trần Lộ Lộ nghiêng người ngồi lên yên sau, sau đó một tay cầm giữ lấy ô còn tay còn lại thì ôm lấy eo của Hà Tất.
Không phải ảo giác, tại thời điểm Trần Lộ Lộ ôm lấy eo của anh, Hà Tất không chờ nổi mà cứng người lại, đồng thời trong đầu lại xuất hiện hình ảnh buổi dã ngoại đi Bạch Tháp Sơn lần trước, Mục Khải An lúc ấy ngồi đằng sau giữ lấy ba lô của anh.
Tuy hình ảnh ấy chỉ chợt loé rồi biến mất, nhưng việc chúng đột nhiên xuất hiện khiến Hà Tất cũng phải giật mình.
Từ cửa Tây đến khu chợ cũng phải mất mười mấy phút, hai người không hàn huyên được bao nhiêu câu, cảm giác như người phía sau đang cố gắng giữ lấy chiếc ô, Hà Tất bất động thanh sắc giảm tốc độ xe lại, mấy cô gái qua đường đều mang ánh mắt hâm mộ nhìn sang, càng có người nghĩ không được mà chụp mấy bức ảnh đăng lên diễn đàn của K đại khoe —— Không phải tất cả những nam sinh của K đại đều là "Hòa thượng khủng long", nhìn xem, soái ca mỹ nữ chúng ta cũng có.
Trần Lộ Lộ ăn cơm trưa rồi mới đến đây, hai trường cách nhau cũng không bao xa, trước lúc Hà Tất đưa cô đi tìm bọn chuột, Trần Lộ Lộ đến một nhà hàng bán đồ uống đông lạnh chọn một vài đồ uống và đồ ăn vặt, lúc này mới cười nói với Hà Tất.
"Cũng do em vội vàng mà đến đây cho nên không mang theo thứ gì, hy vọng bạn của anh không để ý."
Trong lòng Hà Tất khẽ động, Trần Lộ Lộ xác thực là vô cùng chu đáo, ít nhất là chính anh cũng không hề nghĩ đến điều này, vì thế chỉ cười nói, "Sẽ không, Bọn họ cũng dễ ở chung thôi."
"Ừ, em biết mà," Trần Lộ Lộ mỉm cười, "Hồi ở cao trung anh cũng như vậy, bạn bè bên cạnh có thể xếp thành một bang phái, nhân duyên tốt đến mức không lời gì để nói."
Hà Tất không tự chủ mà nở nụ cười, cô nói như vậy, trong đầu liền nhớ đến những hình ảnh và ký ức hồi ở cao trung, bao gồm khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau.
Không thể không nói, cô thật sự là một cô gái không tồi, bất luận là cử chỉ ngôn ngữ đều khéo léo đến mức người khác không thể nào tìm ra một tật xấu gì, cả một thân ảnh mang khí chất khiến người khác phải chùn bước, nhưng từng hành động cử chỉ lại khiến mọi người dễ sinh hảo cảm.
Quả nhiên, Chuột và Đậu Nha đều cho là gặp được nữ thần, đặc biệt là với tên chó FA chuột kia, trong lòng lén hâm mộ diễm phúc của Hà Tất.
Bọn họ ở trong phòng chơi bida cả một buổi, Trần Lộ Lộ không thủ là nữ thần, theo chân bọn họ chơi mấy ván mà không để thua lần nào, khiến 2 tên chuột và Đậu Nha phải khen nức nở. Ngay cả Hà Tất cũng phải tỏ ra kinh ngạc, hồi ở cao trung, anh nhớ là, ngoài việc đi học ra thì chỉ có hẹn hò và tán gẫu ở trong vườn trường mà thôi.
Chớp mắt đã đến thời gian ăn cơm chiều, dưới tình trạng kẻ tung người hứng là chuột và Đậu Nha, Hà Tất dở khóc dở cười mà mời bọn họ ăn một bữa ở một nhà hàng trong khu chợ.
Cơm nước xong thì cũng đã đến 06.00, nhưng anh vẫn chưa biết Trần Lộ Lộ tối nay có trở về trường hay không, Hà Tất dĩ nhiên là không thể trực tiếp hỏi, hơn nữa vì không biết vì sao, nhìn trời càng tối muộn trong lòng anh không tự chủ nhớ đến tin nhắn mà Mục Khải An gửi đến vào buổi sáng.
Chuột và Đậu Nha sau khi cơm nước xong xuôi thì trở về ký túc xá, chuẩn bị tắm rửa thay đồ để đi tham gia tiệc tối ở hội trường lớn K đại, tuy rằng không cứng rắn yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia nhưng bọn họ dĩ nhiên vẫn muốn xem náo nhiệt.
Và lại hai người đều thức thời không muốn làm bóng đèn, căn bản là tiệc đón người mới này không hề nói trước mặt Trần Lộ Lộ, chỉ làm mặt quỷ với Hà Tất đang đèo cô.
Hà Tất mặt không biểu cảm dắt theo xe chậm chậm cùng cô đi trên con đường nhỏ trong vườn trường, lâu lâu giới thiệu cho cô một vài nơi mà chính anh còn không rõ đây là kiến trúc gì.
Thoạt nhìn Trần Lộ Lộ vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nhắc đến chuyện thi đại học và chuyện thi vào B đại, cùng với những chuyện xảy ra sau khi chia tay.
Hà Tất vừa nghe, trong lòng đã hậu tri hậu giác nhận ra ý đồ của cô, nhưng không hiểu vì sao, vấn đề phức tạp này thì không lộ ra còn bên ngoài thì vẫn mang biểu cảm thất thần.
Vì vậy dọc đường đi, Hà Tất cũng chỉ cùng cô ôn lại những chuyện cũ, hoặc là dứt khoát chỉ nghe chứ không đáp.
Thấy sắc trời đã dần tối, cũng đã gần 07.40, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh của Mục Khải An với mối quan hệ thượng vàng hạ cám của mình và cậu, hơn nữa tần suất xuất hiện lại càng ngày càng cao, Hà Tất cảm thấy cả người không được tự nhiên, cũng may Trần Lộ Lộ cuối cùng đã mở miệng.
"Hà Tất, hôm nay thật là ngại quá, làm anh phải tiếp em từ trưa đến giờ, vốn dĩ em phải đến phòng trọ của một người bạn, nhưng không ngờ cô ấy lại có việc bận, có lẽ bây giờ cũng phải trở về rồi."
Trần Lộ Lộ lộ ra chút biểu cảm áy náy, Hà Tất cũng phát hiện cô vẫn luôn nhìn đồng hồ, nhưng nghe cô nói như vậy anh lại thở dài một hơi, bởi vì bây giờ cũng đã 07.50, tiết mục của Mục Khải An có lẽ vẫn chưa mở màn cho nên hiện tại nếu anh đạp xe đến thì có thể cũng vừa kịp lúc.
"Viện ngoại ngữ sao?" Không tự chủ bản thân mà Hà Tất cảm thấy ngữ khí của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Đúng vậy," Thực ra lúc này Trần Lộ Lộ cũng đang thở phào, lấy cá tính và lòng tự trọng của cô, có thể chống chọi được đến hiện tại để chờ xem thái độ của Hà Tất, giờ cũng coi như đã đến cực hạn rồi, "Cô ấy đang trên đường trở về rồi."
"Đã trễ thế này, để anh đưa em qua đó vậy." Thân là một người đàn ông, Hà Tất cho rằng đây là một chuyện nên làm.
Trần Lộ Lộ cũng không chối từ, Hà Tất ngay lập tức đưa cô đến khu ký túc xá nữ của viện ngoại ngữ.
Nhưng không ngờ chính bạn của cô còn chưa trở lại trường, Hà Tất không thể cứ kệ để một cô gái đứng trước cửa chờ, cho dù không còn cảm giác cô là bạn gái cũ của mình, thế nhưng bỏ đi không phải cách làm của Hà Tất.
Vì thế, anh chỉ có thể đứng đây chờ cùng cô. Thật ra có thể chờ đến khoảng 10 đến 20 phút là cùng, dù sao thì bây giờ mới có 08.00, bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Hà Tất nghĩ như vậy, cho nên anh không nhắn cho Mục Khải An biết là mình có khả năng không đi được, đương nhiên, thực ra cách làm này khiến anh cũng cảm thấy khó hiểu, không thể bởi vì biết là cậu có khả năng là đang thích mình nên có cách đối đãi khác biệt hơn.
Nhưng Hà Tất không ngờ là phải đợi cả nửa tiếng, còn không ngờ là tiết mục của Mục Khải An được xếp ở một trong những tiết mục đầu tiên, vì thế......
Hoàn mỹ bỏ qua.
Trong khoảng thời gian ấy, Mục Khải An nghĩ mối quan hệ giữa cậu và Hà Tất còn đang bị ngăn cách bởi một màn lưới trong suốt, cho nên, chỉ cần đóng thủng màn lưới này thôi là đủ.
Cậu vẫn luôn chờ đợi Hà Tất thổ lộ trước, nhưng chờ mãi mà anh vẫn chưa có hành động nào, Mục Khải An nghĩ trăm lần cũng không ra, lại thiên về lý do rằng Hà Tất không có dũng khí, dù sao thì việc come out đối với đại đa số người là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Cũng may là đám bạn ở trên mạng đã giải đáp thắc mắc cho cậu. Chuyện tình yêu thường khiến người ta trở nên ngu ngốc, hơn nữa người bạn học đó cần không chỉ là dũng khí mà còn có cả hy vọng.
Có ý gì? Bọn họ nói, lớp lưới trong suốt trong mắt Mục Khải An chỉ là một hướng nhỏ, cậu có thể nhìn thấy tâm ý của anh thế nhưng anh lại chưa chắc đã nhìn thấy tâm ý của cậu.
Đối với tư tưởng và triết lý này, Mục Khải An cảm thấy có lý.
Vì thế Mục Khải An quyết định nói ra tâm ý của mình với anh, nói cách khác chính là chuyện thủ lộ. Chỉ là cậu không muốn nói trắng ra, mà lựa chọn một phương thức uyển chuyển hơn, dù sao thì tính cách ngạo kiều này của cậu đã được hình thành từ nhỏ.
Mục Khải An từ nhỏ đã cảm thụ cảm giác bát phương chú mục là thế nào, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy căng thẳng trước đám đông, đặc biệt còn mãnh liệt hơn, không chỉ căng thẳng mà còn có sự mong chờ khó hiểu, kiềm chế không nổi mà nghĩ đến biểu cảm của người nào đó ở dưới khán đài sau khi xem xong tiết mục của mình.
Khiếp sợ? Không thể tin tưởng? Vui mừng? Kích động...... Nghĩ một lúc, Mục Khải An đầu tiên cảm thấy vui đến mức nở hoa trong lòng, không hề chú ý đến cánh mộ của mình đã cong lên thành một vòng cung nhất định, trông bộ dạng ngốc đến mức nhìn là đã phá hình tượng nam thần của cậu.
"Tiếp theo là tiết mục của viện quản lý kinh tế, bạn học Mục Khải An của chúng ta sẽ mang đến một ca khúc ——《 Có biết tớ thích cậu hay không 》"
Người chủ trì vừa dứt lời, Mục Khải An liền bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay ban đầu hơi nhỏ nhưng khi Mục Khải An bước lên đứng ở ngay giữa sân khấu thì tiếng vang như sấm đột ngột vang lên, tất cả nữ sinh đều không màng hình tượng mà hét vô cùng lớn.
Mục Khải An hóa trang không khác gì hình tượng của một minh tinh, thậm chí ngay cả khuôn mặt khó có thể kinh diễm hơn nữa, đặc biệt là động tác nửa ôm đàn guitar ngồi trên ghế cao của cậu đẹp trai đến mức khiến các cô gái đều mất đi hoàn toàn khống chế mà hét ầm cả lên.
Bộ trang phục này giống như được làm riêng cho mình cậu vậy, hoặc bản thân cậu đã là một chiếc móc quần áo bẩm sinh, làn mi khẽ rủ xuống cùng với dáng vẻ ôm guitar đẹp đến mức khiến người ta ngưng thở, nhưng vừa đưa mắt lên đã lặng lẽ toát ra một thứ ánh sáng khiến người khác phải tim đập chân run.
"Má nó, không hổ là nam thần viện quản lý." Chuột trợn mắt há hốc mồm, có lẽ bởi vì sống gần nhau cho nên cậu dường như đã xem nhẹ dáng vẻ nam thần này của Mục Khải An.
"Thí, đây vốn dĩ đã là nam thần hệ quản lý rồi!" Không biết ai tiếp lời cậu đứng ở ngay bên cạnh.
Chỉ là Đậu Nha dùng ánh mắt nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, đây vốn là vị trí mà bọn họ chiếm cho Hà Tất, thế nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa tới, không cần nghĩ cũng biết hiện giờ đang ở bên cạnh ai, còn không phải chính là vị kia sao......
Có biết tôi thích cậu hay không...... Hiện giờ phải làm sao đây?
Ánh mắt của Mục Khải An không tự chủ mà lướt qua vị trí của viện toán học, trước đó cậu đã tìm hiểu qua, đáng tiếc, lúc này những ánh đèn đều tập trung lên người cậu, dưới khán đài căn bản là một màn đen mơ hồ.
Như vậy cũng tốt, Mục Khải An tự an ủi mình, nếu như nhìn không thấy thì sẽ bớt căng thẳng hơn, tuy rằng cách làm này có phần uyển chuyển, nhưng lại không nói trắng ra những gì muốn nói, ở trước mặt anh ta cậu cũng thấy thẹn thùng.
Nghĩ thế, khuôn mặt của Mục Khải An chuẩn xác nhìn thẳng về vị trí của viện toán học đang ngồi, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười mê người, Sau đó đến bắt đầu màn trình diễn của mình.
Hoàn chương 16.
R🍎: Thương em nó quá!!!