Nói đi cũng phải nói lại, may là mỗi lần anh rơi vào vọng tưởng đều tự động thiết lập vào tình huống và cảm xúc chân chính trong đáy lòng, nếu không Tiết Tiểu Tần tuyệt đối không phát hiện ra.
Nhưng… ngàn vạn lần đừng hắc hóa mà! Cơ thể Tiết Tiểu Tần run lên, cô cảm thấy lần ảo tưởng này thật là khó diễn. Bởi vì cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Lương, vừa nhìn mặt anh cô liền si mê, bộ não không thể sắp xếp ngôn ngữ.
“Vì sao em không nhìn tôi?” Hoắc Lương hỏi: “Là không muốn nhìn thấy tôi? Cảm thấy nhìn tôi sẽ làm bẩn mắt em cho nên em oán hận, chán ghét tôi?”
Tiết Tiểu Tần vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn anh để giải oan cho bản thân. Sau đó cô choáng váng, chớp chớp mắt không nói gì, hoàn toàn đánh mất công năng ngôn ngữ.
Một lúc sau, cô si mê lên tiếng: “Chàng rất đẹp trai…”
Tròng mắt đen kịt của Hoắc Lương thoáng dịu dàng, rất nhanh liền đóng băng: “Đừng hòng dời lực chú ý của tôi, em vẫn chưa trả lời tôi, tại sao em chấp nhận lời gạ gẫm, theo đuổi của những người khác?”
Những ngón tay thon dài của anh trượt trên ngực cô, động tác mập mờ tựa như chim phẩy qua. Mặc dù đang vọng tưởng, nhưng thân thể hai người đã quen với sự thân mật của nhau, không thứ gì có thể hòa hoãn, hoàn toàn không kiềm chế nổi xúc động gần gũi đối phương: “Em, em…”
“Đừng mơ trốn tránh.” Anh hiểu lầm cô muốn gần gũi anh là để trốn tránh: “Em đã là tù binh của tôi, không cho phép em đi đâu hết.”
Tiết Tiểu Tần run rẩy, nhỏ nhẹ nói: “Em, em muốn ôm chàng một cái, chàng cởi trói cho em có được không?”
Hoắc Lương lắc đầu: “Tôi không tin em.” Xong, anh bổ sung: “Mỗi đêm, em đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nói mãi mãi không bao giờ rời xa tôi, nhưng mỗi lần đều gạt tôi. Khi tôi tỉnh mộng, em mãi mãi không ở bên cạnh tôi, chỉ còn một mình tôi cô độc.”
“Em không có lừa chàng…”
Tiết Tiểu Tần thấy ánh mắt Hoắc Lương không chút dao động liền biết anh không tin, cô dịu dàng nhìn anh, đôi mắt long lanh chan chứa cảm xúc giống như ngàn vạn đóa hoa đào nở ở bên trong: “Em, em yêu chàng mà…”
“Em lại gạt tôi.” Hoắc Lương bình tĩnh nhìn cô: “Em luôn luôn lừa dối tôi.”
“Em yêu chàng như vậy, làm sao gạt chàng cơ chứ?” Tiết Tiểu Tần tiếp tục nhỏ giọng giải thích: “Nếu chàng không tin thì để em chứng mình cho chàng xem!”
“Chứng minh như thế nào?”
“Trước tiên anh phải thả em ra mới được.” Tiết Tiểu Tần lắc lắc xích sắt trên cổ tay mình. Tuy dây xích không nặng nhưng không đủ dài, tay cô hoàn toàn không thể chạm đến Hoắc Lương.
Hoắc Lương nhìn cô một lúc, giống như đang suy nghĩ lời cô nói là thật hay giả. Điều này chắc chắn là vì hồi đó anh không dám đến gần cô, chỉ biết trơ mắt nhìn cô hẹn hò ăn cơm và nói chuyện phiếm với đối tượng xem mắt. Ghen tỵ, không cam lòng cộng thêm tình yêu không toàn vẹn của anh đều xuất hiện trong lúc vọng tưởng.
Tiết Tiểu Tần chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Chàng hôn em một cái thì biết thôi. Đầu tiên, chàng hôn em, rồi cởi trói cho em, được không?”
Thấy vẻ mặt của Hoắc Lương có chút thả lỏng, Tiết Tiểu Tần tiếp tục cố gắng: “Năn nỉ đó! Em rất muốn chàng hôn nhẹ một cái, nhưng em không tới gần chàng được, chàng có thể tới hôn em không?”
Lần này, Hoắc Lương không để cô phải chờ lâu, anh chậm rãi khom lưng, rất cứng ngắc, rất mới lạ hôn lướt chuồn chuồn lên môi cô một cái.
Tiết Tiểu Tần không hài lòng kháng nghị: “Muốn nữa!”
Vì vậy anh lại hôn thêm một cái.
“Lâu một chút.”
Đôi môi mỏng dán lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn của cô, không có bước tiếp theo. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, sao bình thường không nhìn ra anh trúc trắc như thế, lúc ở trên giường luôn như như rồng như hổ. Hoắc Lương ngốc nghếch giữ khoảng cách vừa phải kiểu này đã khơi dậy ham muốn trở thành nữ vương của cô, thế là cô thử thăm dò đụng vào cánh môi của Hoắc Lương, sau đó chiếc lưỡi thơm chậm rãi vươn ra, ngượng ngùng liếm liếm môi anh, cố gắng cạy miệng Hoắc Lương.
Anh sửng sốt một chút, Tiết Tiểu Tần kiên nhẫn liếm liếm khiến anh rung động, liền há miệng. Tiết Tiểu Tần công thành đoạt đất trong chớp mắt, ‘giết’ đối phương không còn mảnh giáp. Trước tới giờ toàn là Hoắc Lương hôn cô choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên cô phản công thành công, Tiết Tiểu Tầm cảm thấy hết sức hưng phấn!
Cô sử dụng kỹ xảo của Hoắc Lương lên người anh, anh vẫn duy trì tư thế khom lưng, động tác gì cũng cứng ngắc. Tiết Tiểu Tần trong lúc vô tình quan sát trên trần phát hiện ra chiếc gương, tay Hoắc Lương vẫn kề sát khóa quần, không hề nhúc nhích!
Đột nhiên cô muốn cười nhưng cố nhịn xuống, tiếp tục tập trung tinh thần vào nụ hôn. Sau đó, cô len lén nhìn vào đôi mắt Hoắc Lương bị cô hôn đến mê ly, Tiết Tiểu Tần cảm thấy vô cùng kiêu hãnh! Thật bà nội nó tuyệt vời!
Rèn sắt khi còn nóng, lúc kết thúc nụ hôn này cô khẽ liếm môi một cái. Âm thanh ỏn ẻn nũng nịu, nửa dỗ nửa lừa: “Tiên sinh, chàng cởi trói cho em được hay không, em muốn ôm chàng, hôn chàng như thế này khiến em cảm thấy rất khó chịu. Không thể ôm chàng, em không thoải mái.”
Hoắc Lương bây giờ rất dễ nói chuyện, anh không chút do dự cởi trói cho Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần lấy được tự do lập tức nhào vào lòng anh, ôm anh, sau đó giở trò sờ soạng lung tung —— Làm sao cô có thể không sờ, vừa thấy anh mặc như thế này bước vào, cô liền không khống chế được đôi tay của mình!
Hoắc Lương bị cô sờ cứng cả người, khuôn mặt mang biểu cảm lạnh lùng của anh trong mắt cô có chút ngây ngô, đáng yêu. Cô cười hì hì, nhanh chóng phản công đẩy ngã anh xuống giường, bản thân thì cưỡi trên người anh: “Đừng nhúc nhích!”
Hoắc Lương lập tức ngoan ngoãn nằm im.
Tuy cô rất muốn phản công, nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chẳng hạn như giải thích cái vụ ‘người theo đuổi’ với anh. Tiết Tiểu Tần vuốt ve mặt của Hoắc Lương, không biết xấu hổ xoa nhẹ cơ ngực anh, thoắt cái biến thành ma háo sắc: “Chàng không biết đó thôi, phụ vương và mẫu hậu em rất muốn em kết hôn sớm. Bởi vì hai người chỉ có một mình em là con gái, về sau chồng của em sẽ kế thừa vương vị, nhưng người đó là đối tượng họ cảm thấy thích hợp để lựa chọn —— Đương nhiên, em hoàn toàn không có hứng thú với bọn họ đồng thời cũng không muốn chọc cha mẹ tức giận, cho nên mới đồng ý xem mặt bọn họ.”
Tiết Tiểu Tần cười dịu dàng: “Nếu sớm biết chàng thích em, em tất nhiên sẽ chọn chàng. Và dĩ nhiên em sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của chàng, có phải hay không?”
Vì muốn Hoắc Lương tin tưởng hơn, Tiết Tiểu Tần cầm lấy tay anh đặt lên trước ngực mình: “Chàng sờ thử xem, trái tim em vẫn đập bình thường, em không có nói dối.”
“Ý của em là em vẫn thích tôi?”
“Không phải.” Tiết Tiểu Tần lắc đầu, thấy sắc mặt Hoắc Lương thay đổi liền giải thích: “Em yêu chàng.”
Lạnh lẽo trong đáy mắt Hoắc Lương từ từ giảm bớt: “Tôi không thích ánh mắt bọn họ nhìn em, cũng không thích bọn họ lúc nào cũng quấy rầy em.”
“Chàng tin em đi, em cũng không thích.” Tiết Tiểu Tần thề son sắt: “Em chỉ muốn sống chung với chàng.”
Hoắc Lương vòng tay ra đằng sau, vuốt nhè nhẹ lưng cô. Tiết Tiểu Tần cúi xuống ôm lấy anh, khuôn mặt trắng mịn áp sát vào vòm ngực Hoắc Lương, hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau một hồi. Tiết Tiểu Tần đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhoẻn miệng cười thần bí với anh: “Nếu như vậy thì giữa chúng ta đâu còn hiểu lầm gì nữa, có phải nên hòa thuận rồi hay không?”
Hoắc Lương mờ mịt gật đầu.
Tiết Tiểu Tần cười rất đẹp, rất dịu dàng khiến cho anh hoàn toàn lạc mất linh hồn. Chờ anh phản ứng kịp thì đã chậm, dây xích khóa thắt lưng Tiết Tiểu Tần giờ đang dùng lên trên người anh! Nói cách khác, hiện tại cá nằm trên thớt mặc cho người làm thịt không phải Tiết Tiểu Tần mà là Hoắc Lương!
Tiết Tiểu Tần cảm thấy hết sức hài lòng đối với thành quả của mình. Cô vui sướng từ trên người Hoắc Lương nhảy xuống, nghiên cứu một lúc mới phát hiện cái giường này vừa không giống giường lại không giống sô pha là vì được chế tạo riêng biệt. Cái loại mô phỏng cảm giác lắc lư như đi thuyền trên biển đều từ chiếc giường quái gở mà ra.
Chỉ có điều tạm thời cô không có thời gian chơi đùa với Hoắc Lương, quỳ một gối trên giường chồm qua hôn anh một cái: “Xin lỗi nha tình yêu, em vừa dậy chưa kịp đánh răng rửa mặt, chàng chờ em một lát nhé!” Vừa nói xong lại hôn anh một ngụm mới đứng dậy dứt khoát mở cửa đi.
Chỉ còn một mình Hoắc Lương nằm ở trên giường, trừng mắt nhìn cái gương.
Trở về phòng ngủ đánh răng rửa mặt, Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất may là cô và Hoắc Lương không bị chứng thối miệng, bằng không lúc hôn môi sẽ rất thúi. Kế đó, cô thuận tiện ghé thăm phòng bếp một chút, bữa sáng hôm nay làm theo kiểu phương tây, nhưng hình như lúc nãy hai người lãng phí quá nhiều thời gian nên sữa tươi, trứng chiên và thịt hun khói đều nguội. Tiết Tiểu Tần hâm nóng lại thức ăn, đặt lên khay bưng vào phòng số ba.
Hoắc Lương vẫn duy trì tư thế lúc cô rời khỏi, không nhúc nhích tí nào. Lần đầu tiên trong đời Tiết Tiểu Tần có cơ hội phản công, cô hết sức hài lòng. Nếu Hoắc Lương gọi cô là công chúa đại nhân, như vậy tiếp đó cô chính là nữ vương bệ hạ, đương nhiên không thể không phóng khoáng.
Đầu tiên, cô lấy gối đầu để cho Hoắc Lương gối lên. Sau đó, cô cầm ly sữa đút anh. Hoắc Lương không thích uống sữa tươi nhưng Tiết Tiểu Tần tự tay đút cho anh, anh vẫn nhíu mày uống vào.
Ăn điểm tâm xong thì thuận tay đẩy khay thức ăn sang một bên, Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu nhìn tấm gương trên nóc nhà, cô nghĩ nếu để Hoắc Lương nhìn mình, cô sẽ xấu hổ không thể chơi tiếp được nữa, vươn tay lấy chụp mắt cô dùng để ngủ trưa đeo vào cho Hoắc Lương.
Kế đó, cô liền choáng váng.
Hoắc Lương đoe chụp mắt càng đẹp trai hơn! Vầng trán đầy đặn, sống mũi cao, môi mỏng và đường cong hoàn hảo của chiếc cằm, Tiết Tiểu Tần vỗ vỗ ngực mình vì sợ máu trong người chảy ngược dòng mà chết. Cô sắp phun máu mũi rồi… Cho cô một trăm triệu, kêu cô đổi Hoắc Lương cô cũng không đổi!
Nuốt nước miếng suýt chút nhỏ ra ngoài, Tiết Tiểu Tần hóa thân thành nữ sắc ma. Hai người rõ ràng đang cosplay quân nhân phản nước trở thành hải tặc, công chúa điện hạ bị bắt làm tù binh; ấy thế mà bị cô vặn vẹo thành công chúa sắc ma bỉ ổi và quân nhân cấm dục yếu ớt. Địa vị đảo lộn trong chớp mắt, Tiết Tiểu Tần sắp phóng lên trời luôn rồi!
Cô không nhịn được nhào tới, ôm mặt Hoắc Lương si mê hôn chùn chụt lên trán anh, sau cùng hôn lên đôi môi mỏng của anh say đắm. Hoắc Lương ngoan ngoãn há miệng để mặc cho cô hôn, cũng không nói gì, rất yên tĩnh.
Hôn đủ, cô lập tức hỏi Hoắc Lương: “Chàng bây giờ có cảm giác gì?”
Hoắc Lương thành thật đáp: “Cứng rồi.”
Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, rất hài lòng với câu trả lời của anh. Tiếp đó cô như mở một gói quà hoàn hảo, chậm rãi cởi quân phục trên người Hoắc Lương xuống —— Cái loại kích thích thị giác này vượt xa mọi thứ rồi! Người đàn ông này ở trước mặt người khác luôn mang vẻ lạnh nhạt, cao ngạo, nhưng chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể làm cho anh nở nụ cười. Chỉ có cô mới có thể hưởng thụ sự dịu dàng từ anh. Chỉ có cô, duy nhất một mình cô làm vợ anh.
Hai người chúng ta là một thể, ngoại trừ chết, không có bất kỳ ai hoặc việc gì có thể chia tách chúng ta.
Một lúc sau cô tò mò hỏi: “Nếu bây giờ em rời khỏi chàng, chàng sẽ làm sao?”
“Tôi sẽ không để em rời khỏi.” Chân mày Hoắc Lương lập tức cau lại, tuy chỉ nói miệng nhưng anh không thích giả thiết như vậy: “Không có khả năng như vậy.”
“Nếu em nhất quyết rời khỏi chàng? Ví dụ như chàng không cho em đi, em sẽ chết cho chàng xem, hoặc mỗi ngày chửi bới chàng, chống cự chàng, giày vò bản thân, chàng sẽ làm thế nào?” Mặc dù hỏi như vậy nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn dịu dàng vuốt ve Hoắc Lương, để cho Hoắc Lương không căng thẳng, có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.
Trên phương diện tâm lý học, cô hoàn toàn là gà mờ, tất cả những điều cô biết đều là lý luận suông, đọc nhiều sách, thuộc lòng không ít thuật ngữ nhưng chẳng có lợi ích gì. Đột nhiên lúc này, Tiết Tiểu Tần rất muốn hỏi Hoắc Lương, nghĩ như vậy cô liền hỏi.
Cô không cách nào sử dụng thuật ngữ quy định cứng nhắc để hình dung vấn đề giữa Hoắc Lương và cô, hết thảy đều xuất phát từ chân thành và đáy lòng mềm mại của cô. Anh luôn cố gắng thay đổi để bản thân tốt hơn, cô liền giúp anh thay đổi. Kết quả cuối cùng như thế nào cũng không quan trọng, nhưng cô không bao giờ buông tay anh.
Hoắc Lương suy nghĩ về vấn đề này thật lâu, lâu đến nỗi Tiết Tiểu Tần cho rằng anh không có câu trả lời, anh mới khe khẽ đáp: “Tôi liền tự sát.”
Tiết Tiểu Tần sợ hết hồn: “Tại sao muốn tự sát?” Câu trả lời chính xác không phải là buông tay để đôi bên có cuộc sống tốt hơn sao?
Biết ngay là anh chàng này nhất định không buông tay.
“Em muốn rời khỏi tôi, chắc chắn là vì tôi làm không tốt, không thể trở thành mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng em. Tôi sẽ cố gắng sửa lại sai sót, cố gắng thay đổi tốt hơn. Thế nhưng em nói, em nhất định phải rời khỏi tôi; nếu không thả em, em sẽ tự giày vò bản thân, dùng cách đó để hành hạ tôi. Điều đó khẳng định tôi đã bị kết án tử hình.”
Hết chương 56