Đối với tâm lý học, Tiết Tiểu Tần hoàn toàn là dân tay ngang. Thậm chí cô còn chẳng biết nên bắt tay từ chỗ nào, cho nên ngay từ đầu cô liền rơi vào trạng thái đầu óc mê muội. Hơn nữa, cô còn mua một đống lớn sách chuyên ngành ở trên mạng, nhưng gặp phải vô số thuật ngữ chuyên ngành cô liền cảm thấy đau ‘trứng’, ngây ngốc không cách nào hiểu nổi.
Cô không ngốc, trái lại cô rất thông minh. Thế nhưng, mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm của Tiết Tiểu Tần chính là học thuộc lòng. Trước tiên, cô xem hết số sách tâm lý học và lịch sử tâm lý học… toàn là sách nhập môn. Sau đó, cô dùng hơn nửa tháng để làm một bản ghi chép.
Kết quả cuối cùng… Không có hiệu quả gì.
Điều duy nhất chính là kể từ đó Tiết Tiểu Tần oán hận người đàn ông tên Sigmund Freud.*
*Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.
Ném sách sang một bên, đầu óc Tiết Tiểu Tần rơi vào trạng thái trống rỗng. Không ngờ cô lại có khuôn có phép đọc sách nửa tháng trời, nhưng lại chẳng có bất kỳ tác dụng gì. Hiện tại, trong đầu cô ngoại trừ mấy thuật ngữ chuyên ngành bay tới bay lui, hoàn toàn không có một chút tinh thần phân tích gì hết.
Cô… Không thích hợp làm bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ tâm lý!
Thật ra thì cũng có vài cuốn sách thú vị làm cho Tiết Tiểu Tần xem say mê, trong đó có câu chuyện thuộc khẩu vị nặng khiến cô líu lưỡi. Thuận tiện cô còn tìm được tư liệu thực tế mới, có linh cảm mới. Tiếp đó, cô cảm thấy ngứa tay rất muốn vẽ tranh.
Nhắc tới vẽ tranh, lâu rồi cô không có làm mới, cũng chẳng có lên weibo. Tiết Tiểu Tần nghiêm túc nghĩ rằng nếu mình tiếp tục đọc mấy cuốn sách này, rất có thể Hoắc Lương chưa chữa khỏi bệnh, bản thân cô đã phát điên rồi.
Người sống đơn giản, lạc quan giống như cô căn bản không thể nào chịu đựng khó khăn đi nghiên cứu tâm lý học được.
Đối với lý tưởng hào hùng của Tiết Tiểu Tần, lúc mới bắt đầu, Hoắc Lương đã biết trước cô nàng không kiên trì nổi. Không phải cô yêu anh không đủ, mà do thiên phú của cô không nằm ở lĩnh vực này. Chẳng nhẽ so về chuyên ngành, bác sĩ tâm lý lại không bằng cô? Lệ thuộc sách vở căn bản không có hiệu quả gì, cho nên anh thấy Tiết Tiểu Tần đắp lên mặt nằm ngủ ở phòng sách, không nhịn được cười nghĩ. Đáng tiếc, môi anh chỉ giật giật vài cái, rốt cuộc chẳng nhếch lên được —- Cuộc sống của người không biết cười quả thật rất bi ai.
Buổi chiều, anh có một ca giải phẩu nên không thể ở nhà cùng cô. Nhưng nhìn Tiết Tiểu Tần ngủ say anh lại không nỡ đánh thức cô. Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đúng 7 giờ cô liền thức dậy, chạy đến phòng sách nghiên cứu tâm lý học. Hoắc Lương không muốn đả kích cô, cho nên anh không nói gì hết. Thế nhưng xem tình huống hiện tại, Tiết Tiểu Tần hẳn là chịu không ít đau khổ, tự biết bản thân không phải người có thể nghiên cứu lĩnh vực này rồi chứ?
Nghĩ tới đây, Hoắc Lương liền cầm điện thoại di động đặt trước người cô. Sau đó, anh dùng điện thoại di động của mình phát một weibo: Em đã làm rất tốt rồi.
Sau đó, tag Tiết Tiểu Tần vào.
Anh có thể nói triền miên dai dẳng ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, hoàn toàn không cần thông qua đại não, nói vô cùng tự nhiên. Thế nhưng ở trên weibo, Hoắc Lương luôn cảm thấy có vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, giống như câu này, anh phải suy nghĩ nhiều lần mới phát ra.
Tiết Tiểu Tần thức dậy, cầm điện thoại lên xem theo thói quen. Kết quả vừa mở khóa giao diện weibo, nhấn làm mới liền thấy cập nhật trạng thái mới của weibo, còn tag cô vào nữa chứ.
Cô không nhịn được cười hì hì. Thực ra thì cô từng có ý nghĩ bỏ cuộc, nhưng không đánh cuộc một lần thì cảm thấy mình thật quá không phúc hậu.
Bên dưới đủ loại bình luận kêu than dậy trời đất, lên án hai người bọn họ chưa tới đêm thất tịch đã diễn ân ái. Tiết Tiểu Tần không có trích đăng weibo của Hoắc Lương mà là nhắn tin riêng cho anh: [Yêu anh] Chồng ơi, muah muah muah!
Làm người ta ngạc nhiên chính là bên kia trả lời rất nhanh: [Xấu hổ] muah muah muah!
Tiết Tiểu Tần ôm điện thoại cười như điên, tưởng tượng đến vẻ mặt bài tú – lơ – khơ của Hoắc Lương đăng biểu tượng xấu hổ kèm mấy chữ muah muah muah thật mắc cười!!! Cô cười đến đau cả bụng, vất vả lắm mới từ trên thảm trải sàn đứng lên. Cười thì cười, cô vẫn phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề của Hoắc Lương.
Nhưng cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách gì hết.
Trái lại linh cảm vẽ vời lại đến…
Vì vậy chờ đến tối, Hoắc Lương về nhà. Tiết Tiểu Tần chột dạ bày tỏ cả buổi chiều cô chẳng xem sách gì cả, nhưng tiến độ vẽ tranh tăng rất nhiều.
Bởi vì hiện tại truyện tranh của cô bán chạy nên bình thường sẽ có nhà xuất bản thu bản thảo. Vẽ tranh là nghề nghiệp Tiết Tiểu Tần yêu thích nhất, một công việc làm ít công to, về phần tâm lý học… Vẫn là thôi đi.
Lúc cô đề xuất thử dò xét Hoắc Lương, anh không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Tiết Tiểu Tần cảm thấy quái lạ: “Sao anh lại sảng khoái như vậy?”
“Em không thích, anh cũng không thích.” Hoắc Lương đang xắc thức ăn, thuận tay mở máy hút khói, nhân tiện nhờ Tiết Tiểu Tần một chuyện: “Tiểu Tần, em lấy tạp dề giùm anh.”
Tiết Tiểu Tần lập tức chạy như điên cầm tạp dề tới, còn chủ động giúp Hoắc Lương mặc vào. Sau đó không nhịn được dính lên người anh, lắc la lắc lư theo động tác của anh.
Hoắc Lương vui vẻ, anh rất thích cô dính anh như thế. Người bình thường sẽ cảm thấy đi đứng như vậy rất khó khăn, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hoắc Lương không nhịn được quay đầu hôn lên cánh môi anh đào của cô, hận không thể cứ dính với Tiết Tiểu Tần mãi mãi. Nếu như cô buông tay không ôm anh, anh sẽ cảm thấy khổ sở.
Tuy hai người thân mật sẽ khiến động tác của anh chậm chạp, nhưng Hoắc Lương lại hành động rất dễ dàng. Anh không nhịn được xác đồ ăn vài cái lại quay đầu hôn Tiết Tiểu Tần một cái. Thậm chí còn hôn cô đến nỗi quên luôn tay phải của mình còn dao phay…
Cuối cùng, Tiết Tiểu Tần mặt đỏ bừng từ trên lưng Hoắc Lương nhảy xuống đi lấy chén đũa. Bởi vì bụng cô bắt đầu biểu tình đòi ăn.
Sau khi dùng cơm tối xong, Tiết Tiểu Tần hăng hái bừng bừng đi tới phòng thể dục để cân, nhìn con số trên bàn cân trái tim cô như bị dao cắt: “Ah!!!!”
Hoắc Lương nghe tiếng hét liền chạy vào: “Làm sao vậy? Có phải đụng chỗ nào hay không? Đưa anh xem!”
“Em béo!” Tiết Tiểu Tần đáng thương nhìn anh: “Em béo lên…bốn ký…” Hèn chi, cô cảm thấy cái váy mua hồi năm ngoái hơi chật ở phần eo. A a a chẳng lẽ quần áo năm ngoái mua không mặc vừa nữa? Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần xoay người đi về phía phòng ngủ, Hoắc Lương cũng đi theo sau cô.
Vừa vào phòng ngủ, anh liền cảm thấy cổ họng khô khốc bởi vì Tiết Tiểu Tần gấp rút cởi bộ đồ đang mặc trên người xuống. Lúc ở nhà, cô không thích mặc áo lót, nên bây giờ trên người cô chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ, chạy vào phòng quần áo. Mấy phút sau, cô hồn bay phách lạc đi ra, tùy tiện cầm quần áo ở nhà mặc vào, trong lòng hối hận không thôi: Thật là một ngày chó má, quần jean cô mua hồi năm ngoái giờ đã không mặc vừa… Có phải trừ đôi chân ra, các bộ phận khác trên người cô đều béo lên không?
Nghĩ như thế, Tiết Tiểu Tần lập tức đi soi gương, sau đó, giương mắt nhìn về phía Hoắc Lương: “Chồng ơi, có phải em béo lên hay không?”
Hoắc Lương thành thực gật đầu một cái, lập tức giải thích: “Béo càng đẹp!”
Thực sự là như vậy, lúc trước Tiết Tiểu Tần có chút gầy. Hiện tại, gương mặt nhỏ nhắn mượt mà hơn, khi sờ có cảm giác mềm mềm rất là tuyệt: “Em béo lên bốn ký cũng chẳng sao.”
Tiết Tiểu Tần lắc đầu cự tuyệt: “Em không muốn! Em muốn giảm béo! Em muốn mặc quần jean!”
Hoắc Lương nói: “Giảm béo không có lợi cho cơ thể.”
“Vậy sau này anh đừng làm bữa khuya cho em ăn nữa. Em không ăn cơm tối luôn! Về sau, em phải siêng chạy bộ trên máy chạy bộ, gập bụng, lắc vòng…” Nói xong, cô còn gật đầu tự động viên mình: “Em lập tức làm ngay cho nóng!”
Lúc cô đi ngang qua Hoắc Lương, bị anh kéo lại ôm vào lòng: “Tiểu Tần.”
“Làm gì thế?”
“Không phải em muốn chữa bệnh cho anh à?”
Lúc này, Tiết Tiểu Tần mới nhớ tới chuyện đó. Cô bị tin dữ tăng lên bốn ký đả kích nặng, trong chốc lát quên mất việc chính: “Đúng rồi… nhưng em không biết nên làm như thế nào.”
“Không sao, anh có cách.”
“Hở?” Tiết Tiểu Tần hoài nghi nhìn anh: “Anh có thể có biện pháp gì chứ? Nếu anh có biện pháp, nói sớm không phải tốt rồi sao?”
“Biện pháp của anh cần em phối hợp mới được.” Hoắc Lương nghiêm trang nói: “Một mình anh không thể làm được.”
Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ cũng đúng, cô lập tức phụ họa: “Được, anh nói đi. Chuyện gì em cũng có thể làm.”
Đáy mắt Hoắc Lương hiện lên ý cười, ôm cô lên đặt lên đùi, giữ cho cô ngồi vững. Đầu tiên tặng Tiết Tiểu Tần một nụ hôn nồng cháy, hôn đến đầu óc cô choáng váng mới nói: “Đồng ý với anh, đừng giảm béo có được không?”
“Vâng…” Tiết Tiểu Tần ngây ngốc đồng ý. Mấy giây sau cô mới phản ứng, Tiết Tiểu Tần thẹn quá hóa giận cắn lên môi Hoắc Lương một cái: “Không cho phép anh dùng mỹ nam kế!”
“Không được giảm béo, anh không cho phép.” Hoắc Lương nghiêm túc nói: “Về sau, anh sẽ chú ý đến thực đơn hơn, anh đảm bảo sẽ không để em béo lên nữa. Em muốn tập thể dục như thế nào cũng được, nhưng em không được nhịn ăn.”
Tiết Tiểu Tần thấy anh nghiêm túc như vậy, không nhịn được gật đầu chấp nhận. Bình thường, Hoắc Lương để mặc cho cô làm mưa làm gió, nhưng một khi anh xụ mặt xuống, cô cũng sợ: “Biết rồi.”
“Ngoan.”
Thanh âm trầm thấp dịu dàng này khiến trái tim Tiết Tiểu Tần nhộn nhạo. Để tránh cho bản thân biến thành sắc ma, Tiết Tiểu Tần nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh vừa nói có biện pháp là biện pháp gì?” Cô điều tra tư liệu, nếu nói đến phương pháp có hiệu quả nhất thì chắc chắn là trị liệu và dùng thuốc. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… không có bác sĩ nào có thể viết đơn thuốc cho Hoắc Lương. Không thể phán đoán bệnh tình nặng nhẹ như thế nào thì làm sao cho đơn thuốc?
Hoắc Lương lại không muốn đi gặp bác sĩ.
Về phần trị liệu bằng tâm lý, càng đừng nghĩ tới. Bởi vì đó là con đường dài nhất phải đi, không thực hiện được. Bản thân Tiết Tiểu Tần cũng cảm thấy đau đầu, Hoắc Lương không giống với người bình thường, chỉ số thông minh, hành vi, khuôn mẫu và tư duy… đều vượt xa người người bình thương một khoảng lớn. Cái này đại biểu cô không thể dùng phương pháp trị liệu cho người bình thường áp dụng lên người Hoắc Lương. Vì hiểu anh, nên cô cố gắng tìm phương pháp thích hợp với anh nhất.
Nhưng tài nghệ của cô không đủ, cho nên tiến lùi đều khó. Trên cơ bản giống như lãng phí thời gian, bây giờ, Hoắc Lương nói anh có biện pháp, Tiết Tiểu Tần tất nhiên sẽ vui mừng.
“Em đi theo anh.”
Tiết Tiểu Tần mờ mịt bị Hoắc Lương dẫn ra khỏi phòng ngủ. Chỉ thấy anh đưa cô đi về căn phòng mình chưa xem kịp, Tiết Tiểu Tần có chút kì quái: “Làm gì thế anh?”
Hoắc Lương nói: “Đến nơi em sẽ biết.”
Biết. Biết cái gì? Tiết Tiểu Tần tiếp tục mờ mịt. Thẳng đến khi đứng trước cửa phòng, Tiết Tiểu Tần mới kỳ quái nhìn Hoắc Lương: “Dẫn em đến đây làm chi? Phòng này không phải phòng khách sao?”
“Em chưa vào phòng này à?” Hoắc Lương hỏi.
Tiết Tiểu Tần thành thực lắc đầu, bệnh lười của cô đến thời kỳ cuối rồi, có thể không di chuyển cô tuyệt đối không nhúc nhích. Hơn nữa, nhà có nhiều phòng như vậy, cô làm gì có lòng dạ đi xem hết.
Hoắc Lương nói: “Chọn căn nhà này làm phòng tân hôn, anh cũng có lòng riêng.”
Tiết Tiểu Tần không hiểu, tò mò nhìn anh.
Hoắc Lương ra hiệu bảo cô đẩy cửa phòng, Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn làm theo. Sau đó, cô ‘woa’ một tiếng: “Này, đây là…” Cái này cũng quá mức xa xỉ rồi! Tại sao lại có căn phòng mang phong cách cổ trong nhà? Ấy vậy mà cô không phát hiện!
Hoắc Lương đứng sau lưng cô, nhìn cô vui vẻ tham quan căn phòng. Kế đó, nhìn cô lăn lộn trên giường, đáng yêu hệt như con mèo nhỏ. Anh không nhịn được suy nghĩ muốn tóm lấy cô hung hăng hôn mấy cái. Tiết Tiểu Tần dạo quanh hết căn phòng mới trở về bên cạnh Hoắc Lương, ôi vào ngực anh hỏi: “Anh chuẩn bị căn phòng này để làm gì?”
“Em muốn biết?”
“Muốn!” Con mèo nhỏ đơn thuần gật đầu, cô tin tưởng Hoắc Lương tuyệt đối không lừa gạt hoặc làm tổn thương mình.