Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 5: Những va chạm liên tục




Khi Tiền Phỉ chạy tới khu trung tâm thương mại Vương Phủ Tỉnh, Hồ Tử Ninh đang cầm hai cốc Cocacola đứng ở cửa đợi cô.

Cô vừa định nói lời xin lần nữa vì đã đến muộn, anh ta đã đưa Cocacola tới: “Đã tới rồi ư? Có vẻ thở gấp đấy, nhanh muốn một hớp cho bình tĩnh nào!”

Lúc cô nhận lấy Cocacola, cảm thấy mình đã cảm động đến suýt khóc. Cô cảm thấy mình vận khí thật quá tốt, cô đã sắp 27 rồi, chớp mắt sắp biến thành mụ già không gả đi dược rồi, ông trời lại có thể đưa đến cho cô một người đàn ông tốt cẩn thận biết chăm sóc như vậy!

Khi mà Hồ Tử Ninh đi mua vé, cô không nhịn được gọi điện cho Diêu Tinh Tinh rất nhanh biểu đạt một chút vui sướng trong lòng.

“Yêu tinh bà nói đi làm sao tôi còn có thể gặp được một người đàn ông săn sóc dịu dàng như vậy đâu? Anh ta còn khen tôi xinh đẹp nữa này!”

Diêu Tinh Tinh theo phản xạ có điều kiện giội cho cô một gáo nước lã, “Tiền Phí Phí tôi nói cho bà biết nhé, thằng đàn ông nào mà như vậy bình thường đều là lăn lộn trong đám phụ nữ đi ra đấy, rất có biện pháp dỗ dành các chị em phụ nữ! Nhưng mà tên đó có thể dùng lương tâm nhìn cái gương mặt chỉ vỗ Đại bảo của bà mà khen xinh đẹp cũng coi như là lương thiện rồi.”

Cô nàng dừng lại một chút, chuyển chủ đề, “Tôi nói này, người khác rốt cuộc có dạng gì, tôi chưa kịp nhìn, lúc chuẩn bị nhớ gọi cho tôi trước hai ngày không chưa chắc tôi đã đi được, cũng không kịp cho bà học tập cái gì được rồi, mọi việc bà tự mình coi chừng nhiều nhé! Bà cứ từ từ ở cùng nhau thôi, đừng có gấp gáp động phòng gì đó nhé, quay lại tôi sẽ có cơ hội kiểm tra giúp bà!”

Tiền Phỉ thét lên với cô nàng: “Cút! Động lực lớn nhất tìm đối tượng của tôi chính là vì sớm ngày động phòng để cân bằng nội tiết chứ, ai có thời gian chờ bà!”

Cô cúp điện thoại, Hồ Tử Ninh cũng cầm vé xem phim về, anh ta muavé sau đó năm phút.

Bộ phim này là do Phạm Băng Băng diễn đấy, tên là “Hai lần gặp mặt” (*), tình tiết có chút lộn xộn, Tiền Phỉ cố gắng chăm chú dõi theo mà cũng không hiểu gì, đoạn giữa còn buồn ngủ một lúc, thật vất vả mới nhịn được đến hết phim, cô nghe thấy Hồ Tử Ninh vẫn chưa thỏa mãn hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”

(*) Các bạn có thể search tên phim trên youtube để ra nhé. Đây là tên tiếng Việt của phim.

Cô cứng ngắc đáp: “Vô cùng đặc sắc! Anh nói đi sáng tạo ra thể loại xuyên không trọng sinh này, làm sao mà biên kịch có thể nghĩ ra được vậy? Rất có tài hoa!”

Dáng bộ tươi cười của Hồ Tử Ninh có chút bất cứng ngắc, “Đây không phải là xuyên không trọng sinh!”

Tiền Phỉ không giấu được sự nghi hoặc trong lòng: “Phạm Băng Băng kia không phải là trọng sinh sao, hai lần đã xảy ra việc gì khác lạ?”

Hồ Tử Ninh kiên nhẫn giải thích: “Đó không phải là trọng sinh, mọi việc lúc trước đều là do Phạm Băng Băng tưởng tượng ra thôi!”

Tiền Phỉ “Ồ” một tiếng, “Nói đúng ra Phạm Băng Băng là tinh thần phân liệt rồi!”

Hồ Tử Ninh cười ha ha: “Tiền Phỉ cô thật đúng là một cô nàng thú vị!”

Tiền Phỉ không hiểu sao bỗng nhiên được khen ngợi, trong lòng bỗng nhiên có chút dâng trào.

Hồ Tử Ninh hỏi Tiền Phỉ có đói bụng không, Tiền Phỉ nói: “Thật đúng là có chút đói bụng! Hai ta đi ăn cơm thôi!”

Bọn họ tùy tiện tìm một nhà hàng và chọn vài món.

Cho tới khi ăn xong Tiền Phỉ đòi tính tiền, Hồ Tử Ninh nói: “Nào có phụ nữ mời đàn ông đâu!” Vừa nói vừa rút ví tiền.

Tiền Phỉ vẫn ngăn nhân viên lại, không cho cô ta nhận tiền của Hồ Tử Ninh, “Cũng không thể bữa ăn nào cũng do anh mời được! Lại nói anh cũng đã mời tôi xem phim rồi!” Cô đưa tiền cho nhân viên phục vụ.

Hồ Tử Ninh vừa cất tiền vào ví, vừa cảm thán: “Tiền Phỉ, cô đúng là không giống những cô gái khác!”

Tiền Phỉ nghe được lời này thấy rất được, cô vui thích mà đỏ mặt.

***

Hồ Tử Ninh đề nghị đưa Tiền Phỉ về nhà. Tiền Phỉ nhìn trời bên ngoài, mới chín giờ mười lăm phút, rồi nói: “Không cần, bây giờ còn chưa phải là muộn, tôi đi tàu điện ngầm về, hai chúng ta hai hướng khác nhau, anh đưa tôi về cũng bất tiện!”

Hồ Tử Ninh lại đưa cô đến trạm tàu điện ngầm.

Sau khi Tiền Phỉ lên tàu điện ngầm, nhận được tin nhắn của Hồ Tử Ninh.

“Tiền Phỉ, hôm nay tôi rất vui vẻ, cám ơn em đã mời tôi ăn cơm! Tôi rất có cảm tình với em, nếu em cảm thấy chúng ta cũng có thể, chúng ta hãy nhanh xác định mối quan hệ đi! Em cảm thấy được chứ?”

Tiền Phỉ mất một phút chăm chú nhìn điện thoại, cô cảm thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch.

Mấy năm nay cô luôn luôn đặt Uông Nhược Hải lên đầu, cô đã vội quên được người khác phái theo đuổi có tư vị như thế nào. Thì ra lại khiến cho người ta có cảm giác tốt đẹp dâng trào như vậy, cô cảm thấy mình giống như đã quay về tuổi mười tám.

Cô hít thật sâu, trả lời Hồ Tử Ninh: “Em thấy rất ổn!”

***

Tinh thần Tiền Phỉ rất sảng khoái mà trở về nhà.

Cô còn cảm thấy đi trên đường về ngẩng đều nhìn vầng trăng kia thấy nó thật là con mẹ nó tròn, có chuyện tốt đẹp khiến cô nhìn gì cũng thấy thuận mắt.

Cho đến khi về đến nhà, giây phút mở cửa nhà ra, tâm tình tốt đẹp của cô lập tức biến thành số không.

Trong nhà một đống lộn xộn, khắp nơi đều là nước, tất cả đều là nước giống như Kim Sơn xả nước.

Cô thò đầu nhìn về phía phòng bếp, vòi nước vẫn đang ào ào xả nước. Cô tranh thủ thời gian đi thẳng qua, đóng vòi nước, rút cái nút xả nước.

Cô trở về đến gõ cửa phòng bọn người Quế Lê Lê, vài lần đều không có phản ứng, cô cho rằng không có ai ở nhà, cởi áo khoác xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Đúng lúc này, Quế Lê Lê dụi dụi mắt mở cửa.

Rõ ràng cô ta đang ở trong phòng ngủ, tiếng vòi nước chảy ầm ầm như vậy mà một chút cũng không có ầm ỹ đến cô ta.

Tiền Phỉ cảm thấy mình đã tiến vào trạng thái chết lặng.

“AAAAAAA…!” Quế Lê Lê nhìn một phòng đầy nước, kêu một tiếng, “Sao có thể nhiều nước như vậy?”

Tiền Phỉ nhìn cô nàng, bất lực nói: “Cô đậy nắp bồn nước, lại quên đóng vòi nước!”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn có tiếng động, Lý Diệc Phi cũng trở về rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ta nhìn nước đầy trên sàn, bộ dạng có chút không vui, nhìn về phía Quế Lê Lê hỏi, “Lại là do em làm sao?”

Tiền Phỉ ngẩng đầu lên nhìn trời.

Xem ra đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm chuyện này rồi.

Quế Lê Lê vẻ mặt vô tội nhìn Tiền Phỉ nói: “Thật xin lỗi nhé Tiền Phỉ! Tôi muốn xả đầy nước để giặt khăn lau đấy, ai nghĩ mới một lát lại ngủ quên mất! Thế nhưng mà cái bồn nước bình thường trên nó đều thông với ống thoát nước đấy sao, sao cô lại để cái này không thông vậy? Nếu như thông thì…, cũng sẽ không như vậy…”

Giọng cô ta yếu ớt, trong phút chốc Tiền Phỉ cảm thấy thật sự cảm thấy mình đã sai rồi, không lẽ cô lại chọn một cái bồn nước thủng sao.

“Em thôi đi! Đã sai mà thừa nhận một lần sai khó khăn như vậy sao, luôn luôn tìm đủ mọi lý do!” Lý Diệc Phi ở bên cạnh nói.

Giọng Quế Lê Lê có chút cao lên, trái ngược với vẻ yếu tớt vừa rồi, “Lý Diệc Phi, anh còn nói tôi! Nếu không phải cuối tuần anh bỏ tôi một mình ở nhà, có thể xảy ra chuyện này ư? Hỏi anh đi ăn cơm ở đâu anh không nói, anh gạt tôi như vậy là có ý gì đây?”

“Mặc kệ em!” Lý Diệc Phi cũng không thèm để ý đến cô nàng, cởi áo khoác quẳng lên trên ghế salon trong phòng khách, bực bội cởi cổ áo.

Quế Lê Lê tức giận đóng cửa “rầm” một tiếng, trốn trong phòng không đi ra.

Tiền Phỉ dường như nghe thấy tiếng Quế Lê Lê đang khóc. Tiếng khóc thê lương kia giống như nhận lấy hết mọi uất ức trên đời, khiến cho cả người cô cũng không được nhiên, trên cánh tay của cô bắt đầu nổi da gà, khẽ nói với Lý Diệc Phi: “Nếu không anh đi vào nhà dỗ dành cô ấy đi? Thật ra nói tiếp cũng vậy, vào ngày cuối tuần, chính anh chạy tới Trình Phủ Yến ăn nhậu nhẹt toàn món ngon, bỏ cô ấy ở nhà giặt khăn lau, nghĩ đến việc này…thật đúng là thê lương đấy!”

Lý Diệc Phi liếc cô một cái, trong giọng mang theo sự nghi ngờ: “Mấy cô gái các cô đều biến hóa vậy sao? Lúc mới yêu thì cứ như là chim non nép vào người, lâu dần vừa nói đã vội vừa khóc vừa gào thét là sao?”

Tiền Phỉ chịu đựng xúc động mắt trợn trắng buông tay ra, “Ai bảo người ta đến thời kỳ tiền mãn kinh sớm đây! Lại nói nếu anh không chọc người ta cũng chưa đã vừa khóc lại còn gào thét…”

“Pháo” của cô nàng này nếu bị khai mở cũng khá lớn đấy, có thể bao phủ cả một góc trời.

“Anh vẫn là đi vào dỗ dành đi thôi, tôi nghe cô ấy khóc giọng này muốn phát hoảng!”

Lý Diệc Phi do dự một chút, nhấc chân đi về phía căn phòng kia. Đi tới trước cửa bỗng nhiên anh ta lại đi ra, nói: “Chuyện tối nay tôi đi ăn ở Trình Phủ Yến, cô cũng đừng nói với cô ấy nhé!”

Tiền Phỉ giật mình, gật gật đầu, “Được! Tôi là kẻ yêu thích hòa bình, tôi chỉ quản thu tiền thuê phòng, không kiêm thêm chức mấy bác gái buôn chuyện mà sống đâu!”

Lý Diệc Phi lại nhìn cô một cái, xoay người đi vào căn phòng.

Qua một lúc Quế Lê Lê không khóc nữa. Lại qua một lúc sau cô ta từ trong phòng đi ra giúp đỡ Tiền Phỉ dọn phòng.

Đợi khi phòng đã dọn dẹp ổn, đã hơn mười một giời rồi, Tiền Phỉ vặn xương sống thấy vùng eo đau đau, trở lại trong phòng mình tắm rửa qua, rồi cô bò lên giường.

Đèn điện thoại hiển thị có một tin nhắn, cô thấy là tin nhắn Hồ Tử Ninh gửi cho cô cách đây một tiếng. Anh ta hỏi cô đang làm gì thế.

Nhìn thời gian, cô nghĩ Hồ Tử Ninh đã ngủ, cũng không nhắn tin trả lời.

Một lát sau lại có một tin nhắn được gửi đến.

Cô tưởng là của Hồ Tử Ninh gửi đấy, kết quả là tin nhắn của Lý Diệc Phi.

“Hôm nay rất xin lỗi, sàn nhà bị ngâm nước vểnh lên rồi, cô tính toán xem đổi sàn nhà cần bao nhiêu tiền, lần sau tôi chuyển tiền thuê nhà cũng chuyển luôn cho cô.”

Cuộc đời Tiền Phỉ chính là không chịu được một người có thái độ biết nhận sai, người ta thái độ tốt một, cô lập tức sẽ bỏ qua chuyện qua, nhất là Lý Diệc Phi loại người nhìn qua cũng không giống người biết nhận sai.

“Không sao đâu, dù sao về sau phòng ở không thuê cũng phải sửa chữa đấy, lần này coi như xong.”

Nhưng mà khi gửi tin nhắn xong cô bắt đầu hối hận. Tay cô sao lại có thể thuận tiện như vậy, cùng tiền gây khó dễ làm chi…

Thứ Hai đi làm, nhân lúc buổi trưa ăn cơm mọi người cùng nói chuyện phiếm, cô kể chuyện trong nhà bị ngập nước ra.

Đồng nghiệp nghe xong cô gửi tin nhắn kia, từng người nói với cô đừng buông tha cho việc trị liệu, đã não tàn thì mau đi uống thuốc đi.

Thậm chí Tiểu Viện còn vỗ bàn: “Tiền Phỉ, bà làm người có thể đừng thánh mẫu như vậy được không? Bà xem bà lại lấy thói quen lúc trước với bạn trai cũ ra dùng đấy! Bây giờ bắt đầu thói quen nhà của bà đang cho người ta thuê đấy!”

Chỉ có Hồ Tử Ninh sau khi biết rõ việc này, hết lời tán dương cô: “Tiền Phỉ, em thật là một cô gái lương thiện!”

Tiền Phỉ cảm thấy, mặc kệ những người khác thấy thế nào, cuối cùng cũng có một người như thế, có thể nói với cô một câu như vậy cũng là đủ rồi.

***

Cuộc sống cùng chung nhà từ từ được mở ra, mọi chuyện phiền não cùng theo ra.

Bên cạnh hai vị vô cùng điên kia, thường xuyên trở về muộn, khi trở về động tĩnh lại rất lớn, rửa mặt nói chuyện ngẫu nhiên còn cái nhau, không chỉ một lần ầm ĩ làm cô tỉnh dậy.

Tiền Phỉ đây cái gì cũng tốt, cũng không mở miệng nổi nói ra ý kiến với người khác. Khi mọi việc vẫn còn có thể dễ dàng tha thứ, cô đều chọn giữ im lặng.

Vì vậy sống trong tiếng ồn binh binh rầm rầm, cô đã yên lặng ở trên taobao mua máy trợ thính, mỗi ngày đều mang theo máy trợ thính đi ngủ. Từ nay về sau chỉ cần hai vị kia cãi nhau không quá ác liệt, cô căn bản sẽ không bị tỉnh.

Nhưng mà gần đây cô phát hiện hai vị bên cạnh kia số lần cãi nhau ngày càng nhiều, cô cảm thấy mình cũng sắp bị suy nhược thần kinh trong tiếng cãi nhau của bọn họ rồi.

Mà ngoại trừ vấn đề bên ngoài về muộn, còn có rất nhiều điều phiền não khác nữa.