Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 48: Anh nhìn gì mà nhìn




Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn

Thấm thoắt Lý Diệc Phi đã đi công tác được 1 tuần. Một tuần này anh ta cũng không nói chuyện điện thoại với Tiền Phỉ. Cô cũng không thể nói rõ cảm giác của mình là gì, ba ngày đầu tiên, mỗi khi di động vang lên, cô cứ cảm giác là Lý Diệc Phi, mà đến lúc biết là không phải, đáy lòng thở phào một hơi, đồng thời cũng có một chút xíu thất vọng. Mấy lần trước, trước khi xuất hiện trạng thái này, cô còn nghĩ hay là cô gọi điện hỏi thăm người ta trước. Mấy ngày nay như nào, bao giờ thì hoàn thành công việc? Nhưng sau khi nghĩ lại, người ta trốn cô đến nỗi lấy cả cớ đi công tác, cô còn gọi điện liên tục như thế, vậy thật là quá không biết xấu hổ sao?

Vì thế, cô bỏ ý định, buông điện thoại xuống, ngày nào cũng bình thản ăn cơm một mình, đi làm một mình, xem TV một mình, giặt quần áo của một người, thu dọn nhà cửa, phòng ốc của một người, nói chúc ngủ ngon với vách tường một mình. Lúc cảm thấy cô đơn thì gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh.

Diêu Tinh Tinh nghe ra tâm trạng của cô không bình thường, liền hỏi: “Khỉ đầu chó, bà lại đang yêu hay lại thất tình vậy?”

Tiền Phỉ hỏi cô, sao lại hỏi như vậy, Diêu Tinh Tinh nói: “Bởi vì trên đời này còn có người hiểu bà hơn chính mình, đó là tôi! Tôi có thể nghe được và cũng có thể ngửi thấy bà không giống bình thường!”

Tiền Phỉ mắng cô là cún, sau đó kể chuyện giấc mộng xuân kia không phải là mộng, và chuyện Lý Diệc Phi trốn tránh cô đến nỗi phải kiếm cớ đi công tác, hỏi Diêu Tinh Tinh: “Bà nói đi cục diện bế tắc, khó xử như này thì phải tháo gỡ như nào?”

Diêu Tinh Tinh ở phía bên kia điện thoại lại im lặng. Thật lâu sau cô mới lên tiếng: “Khỉ đầu chó, bà thích tên đó à?”

Tiền Phỉ hoảng hốt, trước đó cô thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cô cố gắng tập trung tư tưởng, suy nghĩ, rồi nói với Diêu Tinh Tinh: “Hình như không đến mức quá thích, nhưng không có anh ta ở đây tôi lại cảm thấy rất cô đơn, có lẽ là làm bạn lâu nên quen rồi!”

Diêu Tinh Tinh “à” một tiếng, nói: “May quá, bà cũng không có yêu thích gì cậu ta. Dù sao thì bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Nói chung là hiện tại tôi cảm thấy tên kia cũng không được tính là người đi chung đường với chúng ta, cậu xem, cách tên đó ăn mặc chơi bời, rõ ràng là không cùng loại với chúng ta!”

Tiền Phỉ hỏi: “Chúng ta thế nào? Tên kia thế nào?”

Diêu Tinh Tinh nói: “Chúng ta mà còn phải hỏi sao, mặc như con ăn mày! Còn tên kia hả, không biết nhà người ta có địa vị như nào, lăn lộn quen biết đều là con nhà cao phú soái đấy, cũng có nhiều cách để kiếm tiền, đại gia Trạch Trạch nói với tôi, hình như Lý Diệc Phi cũng có trao đổi buôn bán riêng gì đó, dường như cũng kiếm được không ít tiền. Cụ thể như nào thì đại gia Trạch Trạch bảo với tôi là đã ký hợp đồng bảo mật gì đó, nên không thể nói với tôi quá nhiều!”

Tiền Phỉ “À” một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Cái mồm bà ngày nào không ngứa răng đặt biệt danh cho người khác là không sống được à, lại còn đặt một cái nick name mới cho người yêu nữa!”

Diêu Tinh Tinh nổi giận: “Khỉ đầu chó, tôi hỏi bà, bà có thể tập trung vào chủ đề chính được không? Tôi đang nói với bà chuyện của Lý Diệc Phi, bà lại kéo đại gia Trạch Trạch vào làm cái gì?” Cô ngừng một chút, ẩn ý nói: “Khỉ đầu chó, bà biết không, lần nào bà đánh lạc hướng, nói sang chủ đề khác, là chứng tỏ bà rất để ý tới chuyện đấy!” Cô thở dài, lại nói, “Dẫu sao thì tôi vẫn cảm thấy Lý Diệc Phi rất thích hợp làm bạn thân, quen biết nhiều người, chơi với nhau thoải mái, sống thoáng, tự do, rất nhiều chuyện anh ta có thể giúp đỡ, nhưng nếu làm người yêu thì phải cân nhắc cẩn thận, bởi vì tôi cảm thấy nếu nói chuyện yêu đương với anh ta thì sẽ rất mệt mỏi, bà nghĩ đơn giản mà coi, anh ta bộ dáng anh tuấn, ánh mắt bất cần, dáng người cao lớn, mấy mẹ già giàu có mà thấy đều muốn cởi quần, vung tiền muốn ‘ăn thịt’! Người như vậy, tôi và bà không khống chế nổi, bởi vậy nên bà đừng suy nghĩ nhiều, khoảng thời gian này khó chịu thì cứ khó chịu, xấu hổ thì cứ xấu hổ đi, chờ qua đoạn thời gian nữa thì thuận theo tự nhiên, lắng lại, quan hệ của hai người cũng tự nhiên sẽ tự nhiên, thoải mái như cũ. Không phải cao tăng đã nói rồi sao, thời gian có thể xóa đi tất cả, chúng ta chỉ cần yên lặng xem xét!”

Tiền Phỉ suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra vị cao tăng nào đã từng viết những câu này. Nhưng mà cô vẫn quyết định nghe theo lời Diêu Tinh Tinh, toàn bộ cứ thuận theo tự nhiên.

Hai ngày sau, lớp trưởng thời đại học gọi điện cho cô, nói cuối tuần này giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ làm đại thọ 60, hỏi mọi người là cuối tuần này có bận gì không, nếu không bận gì thì cùng tới mừng sinh nhật thầy, nhân tiện họp lớp một chút.

Tiền Phỉ nói không thành vấn đề, hôm đó nhất định sẽ tới.

Trong điện thoại, giọng nói của lớp trưởng có chút ngập ngừng: “Tiền Phỉ, ngày hôm đó… ừm… ngày hôm đó có thể Uông Nhược Hải cũng tới, không sao chứ?”

Tiền Phỉ cười cười: “Bọn tôi chia tay đã gần một năm rồi, còn có thể có vấn đề gì chứ!”

Lúc cô nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi một chút khó chịu.

Sau đó cô lại gọi điện cho Diêu Tinh Tinh, hỏi cô ấy có tới tham gia họp lớp không, Diêu Tinh Tinh nói hiện tại công việc quá nhiều, sẽ không thể về được, bảo Tiền Phỉ gửi giúp một bao tiền mừng.

Tiền Phỉ lung ta lúng túng nói: “Bà không về, hôm đó một mình tôi phải đối mặt với Uông Nhược Hải rồi!”

Diêu Tinh Tinh hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Đối mặt với thằng đó làm gì! Tôi nói cho bà biết, dựa vào giọng nói và dáng vẻ hiện tại của bà, chỉ có chuyện thằng đó bò tới đối diện với bà thôi! Tôi lại nói cho bà biết, chỉ cần nó dám tiếp cận tới trước mặt bà, bà cứ quăng hai cái tát tới, nó sẽ hỏi bà làm cái gì vậy, bà cứ nói là tôi bảo bà đánh đấy, có giỏi thì cứ tới tìm tôi, chỉ cần nó dám đến, bà đây sẽ cho nó vé máy bay khứ hồi luôn!”

Tiền Phỉ lập tức cao hứng: “Cứ quyết định như vậy đi!”

  • ︶3︶●

Hôm họp mặt, Tiền Phỉ chọn bộ đồ mà lần đầu tiên khi đi dạo phố với Lý Diệc Phi, anh đã phối đồ cho cô (gồm áo, váy và quần tất) sau đó trang điểm nhẹ cùng với một bộ đồ trang sức trang nhã, và một kiểu tóc phù hợp.

Chuẩn bị xong toàn bộ, cô đứng trước gương soi. Người trong gương có làn da mềm mại như nước, đôi mắt được trang điểm cẩn thận khiến cho chúng như lớn hơn, sống mũi cao thẳng được đánh phấn trông cũng cao hơn, mái tóc dài mềm mại phủ ở trên vai, ngọn tóc dài mềm mượt được uốn xoăn, nhìn bản thân mình trong gương, cô cảm thấy như mình đã lột xác trở thành một người khác.

Tiền Phỉ hài lòng cất bộ đồ trang điểm.

Trước khi ra cửa cô nghĩ nghĩ, rồi cầm theo bình nước khoáng, sau đó xuống lầu đến cửa hàng bán hoa tươi, chọn hoa, rồi lại tới Thiên Nga Đen lấy bánh ngọt, xong xuôi, cô mới gọi xe đến quán đồ nướng kiểu nhật Nguyệt Đàn ở phố Nam.

Trên dường đi rất đông xe cộ, cô sợ hoa héo rũ liền lấy chai nước khoáng, cẩn thận tưới lên cánh hoa. Lái xe nhìn thấy, chậc chậc khen: “Người trẻ tuổi đúng là lắm ý tưởng, chuyện này cũng nghĩ ra được!”

Tiền Phỉ cười cười nói: “Là một người bạn dạy tôi đấy!”

Nói xong, không biết tại sao mà trong lòng lại chùng xuống một chút.

Người bạn này gần đây không để ý tới cô, tránh cô như tránh rắn rết.

Lúc gần đến nơi, Tiền Phỉ nhận được cuộc điện thoại thúc giục của lớp trưởng: “Đến đâu rồi? Mọi người đều tới đủ rồi, chỉ chờ mỗi cậu! Đúng rồi, bánh ga tô là cậu nói cậu sẽ phụ trách, không quên chứ?”

Tiền Phỉ liên tục đáp: “Không quên, không quên, mua được rồi nhé, thật ngại quá, lớp trưởng, đường rất đông!” Cô thở một hơi, nói với lớp trưởng: “Đúng rồi lớp trưởng, hay là cậu ra đón tôi một chuyến đi, tôi mua một bó hoa, lại xách theo bánh ngọt, nhiều đồ quá có hơi khó khăn!”

Lớp trưởng đồng ý.

Lúc tới nơi, Tiền Phỉ đã thấy lớp trưởng đang chờ ở cửa quán nướng kiểu Nhật.

Cô thanh toán tiền, mở cửa xuống xe, đứng ở bên cạnh xe cười dịu dàng chờ lớp trưởng tới tiếp ứng. Nhưng không biết tại sao, ánh mắt của lớp trưởng khẽ quét qua người cô, ẩn giấu một chút khen ngợi, sau đó liền chuyển hướng nhìn ra ngoài đường cái.

Tiền Phỉ ngẩn người, sau đó tới cốp xe lấy bánh ga tô, gào to một tiếng: “Lớp trưởng, cậu nhìn đi đâu vậy, tôi ở đây cơ mà!”

Lớp trưởng quay lại, nhìn cô, há to miệng đi về hướng này, sau khi đến gần thì nhìn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới như giật mình tỉnh mộng, quát to một tiếng: “Cậu là Tiền Phỉ? Hai năm trước hợp lớp lần đó trông cậu không giống thế này! Ôi mẹ ơi, cậu phẫu thuật thẩm mĩ à? Sao lại trở nên đẹp như vậy!”

Tiền Phỉ cầm bánh ga tô nhét vào trong ngực cậu ta, “Phẫu thuật thẩm mĩ cái gì chứ? Tôi là có lòng nhưng không có tiền!” Cô đẩy khuôn mặt của lớp trưởng đang trừng mặt nhìn mình, “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu thật phẫu thuật thẩm mĩ thì nhìn từ bên ngoài cũng không thấy vết mổ đâu, cậu phải nhét mắt thật sâu vào trong cổ họng mình mới nhìn thấy được cơ!”

Lớp trưởng vẫn còn kinh ngạc, “Buổi tụ họp ngày hôm nay, có rất nhiều người khiến cho tôi phải mở mắt, tất cả đều có thành tựu, nhất là Uông Nhược Hải, nhưng sau khi nhìn thấy cậu, tôi dám chắc hôm nay cậu là một trong số những người khiến cho lớp mình giật mình nhiều nhất!”

Tiền Phỉ nghe thấy anh nhắc đến Uông Nhược Hải, liếc mắt xem thường.

Bọn họ cầm đồ đi vào bên trong, vừa đi Tiền Phỉ vừa hỏi: “Hôm nay ai chọn chỗ này vậy? Một bữa cơm ở đây nhất định sẽ rất đắt đấy!”

Lớp trưởng do dự một chút, nói: “Là Uông Nhược Hải chọn, cậu ta nói bữa cơm này cậu ta mời!”

Tiền Phỉ “à” một tiếng, “Thật đúng là làm cho người ta phải mở to mắt! Chắc công việc hiện tại của anh ta rất tốt?”

Lớp trưởng nhìn cô, thử thăm dò, nói: “Hình như là rất tốt… nghe nói ở công ty đó, hiện tại cậu ta đã lên làm người phụ trách chi nhánh!”

Tiền Phỉ không nói nữa.

Quả nhiên dưới gốc cây là râm mát, trong vài năm qua lại với gốc cỏ khô là cô, anh ta không ngừng thay đổi công việc, đổi sang ôm đại thụ không tới một năm, anh ta đã leo lên vị trí quản lý chi nhánh rồi. Tiền Phỉ mỉa mai nghĩ, xem ra thật đúng là cô đã làm chậm trễ công việc của anh ta rồi.

Lúc đi đến cửa phòng, cô thu lại suy nghĩ. Lớp trưởng ngăn cô ở cửa, nói với cô: “Cậu chờ một chút rồi hẵng vào!” Sau đó xách hộp bánh ga tô đẩy cửa ra, nói với mọi người bên trong, “Mọi người ơi, mở to mắt ra mà xem ai tới này! Ting ting tinh tinh—”

Lớp trưởng nhích người sang một bên. Tiền Phỉ không nhịn được vui vẻ, vừa cười vừa đi từ cửa vào.

Sau đó cô cảm thấy đêm nay, cuộc đời của cô hết lên ngọn núi này lại đến ngọn núi khác.

Mọi người ngồi quanh bàn tròn đều đồng loạt nhìn về phía cô, đánh giá, sau đó bắt đầu có người không thể tin nổi, ngạc nhiên nói: “Tiền Phỉ?! Trời ạ, vị đại mỹ nhân này là Tiền Phỉ?!”

Cô cười cười gật đầu chào hỏi mọi người theo thứ tự. Tới khi đối mặt với vị trí chủ vị của bàn tròn, ở đối diện cửa ra vào thì cô khom người cúi đầu nói: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Sau đó lúc chào hỏi bạn bè phía bên phải thì cô thấy Uông Nhược Hải.

Anh ngồi ở đó, nhìn cô không chớp mắt, trên mặt có vẻ không thể tin nổi, khóe miệng còn hơi cong, như là trước đó đang cười nói với ai đó, còn chưa kịp thu lại nét mặt. Cô nhìn anh một cái, vốn định không cười cũng không chào hỏi, cứ bỏ qua anh, nhưng trong giây lát, suy nghĩ của cô đột nhiên thay đổi. Cô dừng tầm mắt, nở nụ cười ưu nhã nhất mà cô có thể tạo ra với anh.

Sao phải khiến cho anh cảm thấy cô vẫn còn để ý chứ? Cứ ưu nhã cười như vậy, để cho anh hiểu, sau khi chia tay, không phải chỉ có mỗi mình anh là dễ chịu, cuộc sống của cô cũng rất vui vẻ, biểu hiện như vậy không phải là càng chứng tỏ mình thoải mái hơn sao.

Cho nên cô mới cười ưu nhã với anh một cái. Sau đó cô thực sự nhìn thấy, bàn tay cầm chén trà của anh run mạnh lên một cái.

  • ︶3︶●

Toàn bộ chủ đề bữa cơm đều là mọi người chúc cô giáo sinh nhật vui vẻ. Tiền Phỉ ngồi ở vị trí tạo thành góc 90 độ với cô giáo, cả bữa cơm cô đều cảm thấy có hai ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Lúc đầu cô còn nhịn, sau khi uống vài chén rượu vào bụng, cô không nhịn được nữa, quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn người khởi xướng Uông Nhược Hải, dùng khẩu hình hỏi: “Nhìn cái gì?”

Uông Nhược Hải lại cười với cô. Cô thật sự muốn chửi anh ta là mặt thối không biết xấu hổ.

Sau đó ánh mắt anh nhìn về phía cô càng thêm trắng trợn và không kiêng nẻ gì cả. Tiền Phỉ tức giận đến nỗi hàm răng cũng phát ngứa, lại ngại nhiều người nên không thể phát tác.

Cô gửi tin nhắn cho Diêu Tinh Tinh, nói: “Nói cho bà biết, thằng cháu Uông Nhược Hải kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi!

Diêu Tinh Tinh phản hồi ngay: “Chụp một tấm ảnh cho tôi xem nào, để tôi giám định xem có bao nhiêu khả năng bà ảo tưởng sức mạnh, suy nghĩ nhiều.”

Tiền Phỉ lặng lẽ chụp và gửi một tấm ảnh chưa qua phần mềm chỉnh sửa của mình cho cô nàng.

Diêu Tinh Tinh nhanh chóng trả lời: “Mẹ nó! Hôm nay bà như vậy, đừng nóitên đó màtrai cong cũng phải nhìn bàmấy lần! Thằng cháu Uông Nhược Hải kia nhất định là thấy vẻ đẹp của bànhư cây khô gặp mùa xuân, nên háo sắc rồi! Khỉ đầu chó, bà nhớ kỹ câu nói lúc trước của tôi nhé, nếu nódám đến gần, bàcứ táng thẳngvào mồm thằng cha đấy!!”

  • ︶3︶●

Cứ như vậy, ăn xong, hát bài chúc mừng sinh nhật xong, ước xong, cắt bánh sinh nhật xong, sau khi cô giáo nói “Hôm nay thật vui vẻ” và “tửu lượng kém” và “cảm ơn mọi người”, được lớp trưởng hộ tống lái xe đưa về nhà.

Cô giáo vừa đi, mọi người trở nên hoạt bát hơn, không câu nệ nữa, tế bào buôn dưa chém gió bắt đầu sống lại, hỏi thăm công việc gần đây thế nào, có chuyển chỗ làm không, tiền lương một tháng bao nhiêu, mua nhà chưa, bao giờ thì kết hôn, cả ai mới chia tay ai, ai sắp gả cho đại gia, ai sắp cưới vợ là tiểu thư nhà giàu vv.vv…

Lúc nói tới nhưng đề tài này, Tiễn Phỉ bắt đầu ngồi nhìn đồng hồ.

Rốt cục cũng có người không nhịn được, đi tới nhỏ giọng hỏi cô: “Tiền Phỉ, cậu và Uông Nhược Hải thật sự không qua lại nữa à? Tôi thấy cả buổi tối Uông Nhược Hải không làm gì khác, chỉ liếc mắt đưa tình nhìn cậu!”

Tiễn Phỉ đột nhiên bị sặc.

Cô ho khan, cảm giác như có một cục đờm kẹt ở giữa cổ họng, làm cho người ta vô cùng buồn nôn!