Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 1: Đến khách sạn bắt gian




Edit: Chiêu Nhi

Beta: Tiểu Ngạn

Mười một giờ đêm, Tiền Phỉ lái xe đến trước cửa khách sạn Trường Anh.

Cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi Uông Nhược Hải: “Anh đang ở đâu? Khi nào thì anh về?”

Khoảng chừng 5 phút sau Uông Nhược Hải mới trả lời một câu: “Anh phải tăng ca cùng cấp trên, đêm nay không về, em mau ngủ sớm đi.”

Tiền Phỉ khẽ cắn môi, đi vào khách sạn.

Diêu Tinh Tinh đang trên sô pha trong đại sảnh đợi cô, thấy cô đi vào, “sạt” vội đứng lên giữ chặt lấy cô, kích động giống như trời sắp sập xuống, cằn nhằn nói với cô: “Sao bà lại chậm chạp như vậy? Tôi đã chờ bà gần một tiếng đồng hồ rồi, chậm thêm một lát nữa, hai kẻ kia có thể đã làm xong việc trở về nhà rồi cũng nên, bà còn bắt gian gì nữa?”

Tiền Phỉ hỏi lại: “Bà chắc chắn Uông Nhược Hải đưa một cô gái đến đây thuê phòng?”

Diêu Tinh Tinh đấm ngực dậm chân: “Bà còn nghi ngờ cái gì nữa? Thị lực của tôi từ bé đến lớn có bao giờ dưới 1.5 chưa? Tôi cũng đã sớm nói với bà, Uông Nhược Hải có gì đó khác thường, tên đó chắc chắn có người khác bên ngoài! Làm gì có ai ngày nào cũng đi xã giao chứ?”

Bước đến thang máy quẹt thẻ phòng, nhưng hai cô lại không có thẻ, Diệu Tinh Tinh nhân lúc không ai chú ý kéo Tiền Phỉ về phía cầu thang bộ.

Vừa leo lên cầu thang, Diêu Tinh Tinh vừa nghiêng đầu kể rõ tình hình cho Tiền Phỉ: “Tối nay công ty chúng tôi tổ chức liên hoan ở một nhà hàng Tứ Xuyên, đúng lúc Uông Nhược Hải đang ăn tối cùng một cô gái, tôi nhìn thấy hắn nhưng tên đó không nhìn thấy tôi, khi tên đó ra về, tôi thấy cô ả kia quấn chặt lấy người thằng cha kia, tôi cảm thấy không bình thường nên cũng đi theo ra ngoài, kết quả vừa ra tới nơi thì thấy hai người họ đang hôn nhau say đắm! Sau đó, Uông Nhược Hải gọi một chiếc xe rời đi, tôi cảm thấy có vấn đề nên đã vẫy một xe khác đuổi theo, hay thật, còn bị tôi bắt được, họ bắt taxi chạy thẳng đến đây thuê phòng đấy. tôi mất rất nhiều sức lực, đứng trước quầy lễ tân vừa lừa vừa dọa mới hỏi thăm được, phòng 1208, bà mau đi nhanh một chút nha, chậm thêm chút nữa là bọn họ làm xong việc,bắt đầu kéo quần lên rồi, đến lúc đó người ta lại bảo chỉ đóng cửa nói chuyện phiếm, lúc đó bà lại phí công vô ích.”

Tiền Phỉ cắn răng nói: “Nếu anh ta thực sự dám không mặc quần mà ra mở cửa, tôi sẽ dám đạp một phát làm hỏng của quý của anh ta luôn.”

Hai cô thở phì phò leo đến tầng 12, tìm đến phòng 1208, ghé sát vào cửa nghe ngóng.

Bên trong có tiếng rên rỉ mơ hồ.

Tiền Phỉ cảm thấy tim như thắt lại.

Cô gõ cửa. Tiếng rên rỉ bên trong ngừng lại. Giọng đàn ông khó chịu hỏi: “Ai vậy?”

Tiền Phỉ nghe thấy giọng nói này, hàm răng cắn chặt đến mức gần như chảy máu.

“Thưa quý khách, quầy lễ tân nhận được cảnh báo trong phòng ngài có khói, vui lòng cho chúng tôi vào kiểm tra phòng một chút được không?”

Diêu Tinh Tinh đứng ở một bên, giả giọng bịa chuyện.

Một lát sau, cửa mở.

Uông Nhược Hải mặc áo choàng tắm của khách sạn đứng ở bên trong, Tiền Phỉ mặt tái nhợt đứng bên ngoài.

Một giây sau, Tiền Phỉ dùng hết sức lực tặng một cái tát lên mặt Uông Nhược Hải.

***

Tiền Phỉ nhìn nhìn một nửa căn phòng trống rỗng, đau lòng khổ sở, không ngừng khóc lóc.

Cô dựa vào góc tường, ngồi trên sàn nhà.

Sau khi bị bắt gian, ngay ngày hôm sau Uông Nhược Hải thẳng thắn đối mặt nói chia tay với cô.

“Một cái tát này của cô đánh đúng lắm, làm cho tôi tỉnh lại, vốn tôi còn do dự nên chọn cô hay cô ấy, nhưng một cái tát này của cô cũng hoàn toàn đánh tan luôn tình cảm nhiều năm qua của chúng ta.”

Anh ta thản nhiên nói một câu như vậy, giống như người phản bội chính là cô.

Cùng ngày hôm đó, anh ta thu dọn hết đồ đạc rồi đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Tiền thuê nhà tôi chỉ đóng hết tháng này, kể từ tháng sau, cô tự lo toàn bộ. Còn căn nhà mà tôi và cô thích, mười vạn tiền đặt cọc kia thì mỗi người một nửa, cô đưa tôi năm vạn là được. Bốn mươi lăm vạn tiền gửi ngân hàng thì cứ chia 3:7, cô bảy tôi ba, chi phí ăn mặc bình thường coi như tôi trả.”

Tiền Phỉ nhìn Uông Nhược Hải, cảm thấy mình hoàn toàn không hề quen biết người này.

Cô vẫn còn nhớ rõ bộ dáng kiên trì theo đuổi cô hồi năm thứ ba đại học, vậy mà chớp mắt anh ta lại có thể lạnh lùng tính toán rõ ràng rành mạch từng khoản tiền với cô như vậy.

Cô cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.

Bọn họ đã bên nhau bảy năm, bảy năm thanh xuân tốt đẹp của cô dành hết cho anh ta, còn vì kết hôn với anh ta mà mua nhà, ăn mặc tiết kiệm để thanh toán tiền trả góp, không ngờ rằng tiết kiệm để rồi anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác.

Cô không nhịn được hỏi Uông Nhược Hải: “Cô ta là ai? Hai người ở cùng với nhau từ khi nào?”

Uông Nhược Hải bỗng nhiên nổi giận, bực mình nói: “Tiền Phỉ, tôi chán ghét cô như vậy! Tôi và cô đã chia tay rồi, cô còn vặn hỏi mấy chuyện này làm gì, có ý nghĩa gì sao?” Anh ta bực mình đá vào tường một cái, “Tôi nói cho cô biết Tiền Phỉ, tôi đã không chịu nổi cô từ lâu rồi! Cô chỉ biết trách tôi bắt cá hai tay, sao cô không tự nhìn lại chính mình xem, cô có gì xấu không? Khi còn đi học, cô ngây thơ trong sáng, ai gặp cũng thích. Tại sao sau khi tốt nghiệp, cô không khác gì mấy bà trung niên? Cô nói tiết kiệm tiền mua nhà, được, nhưng tại sao cô bắt tôi cũng phải tiết kiệm như cô chứ? Không ăn diện, không dạo phố, không giải trí, ngày nào cũng như Dương Bạch Lao(*) sống trong xã hội cũ. Cô cảm thấy sống như vậy là giản dị, là tốt, nhưng chưa từng hỏi xem tôi có chịu được không? Lần nào cùng đồng nghiệp đi xã giao, tôi bị người ta chê cười là ăn mặc khó coi? Tôi muốn đổi điện thoại di động mới cô cũng ngăn cản, người ta dùng Iphone đầy đường, sinh nhật tôi cô mua cho tôi một chiếc Lenovo không đến một ngàn, lại còn giống như lão đại bố thí cho! Tốt xấu gì tôi cũng làm trong công ty chứng khoán, nhưng cuộc sống của tôi còn không bằng gã bảo vệ tòa nhà! Tiền Phỉcuộc sống như vậy tôi thực sự không thể sống cùng với cô được nữa. Cô nói xem, mấy năm nay cô tích góp được không ít tiền, nhưng không trông coi cái quyển sổ tiết kiệm, còn kéo tôi sống cuộc sống ăn mày theo,để được cái gì chứ!”

*Dương Bạch Lao: một lão nông dân nghèo khổ trong tác phẩm ca kịch “Bạch Mao Nữ” của Đinh Nghị.

Tiền Phỉ cảm thấy oan ức, “Em không phải vì tương lai của chúng ta sao? Không tiết kiệm như vậy, đến khi nào chúng ta mới có thể mua được nhà chứ? Đây là Bắc Kinh! Không phải thành phố loại ba loại bốn như nhà của anh và em! Một mét vuông là ba bốn vạn chứ không phải ba bốn nghìn đâu! Em không tiết kiệm như vậy anh dựa vào cái gì để mà mua nhà!”

Uông Nhược Hải xua xua tay: “Được rồi, được rồi! Tôi không muốn cãi nhau với cô nữa! Nếu như cô đồng ý để người nhà giúp đỡ, chúng ta có cần phải sống như vậy sao!”

Tiền Phỉ nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin: “Uông Nhược Hải, không phải là anh không biết, tiền của nhà em là của mẹ kế, bà mới gả cho ba em được hơn một năm! Anh bảo em làm sao có thể đòi tiền của bà chứ!”

Uông Nhược Hải không đồng ý: “Mẹ kế thì sao, mới hơn một năm thì sao, đưa tay xin tiền của bà ta thì làm sao chứ? Để bà ta giúp một chút thì có gì là không được, sau này trả lại bà ta chẳng lẽ không được sao! Nói cái gì mà muốn dựa vàobản thân, cô không nhìn xem chính mình có bao nhiêu thực lực! Mua nhà không được, chúng ta cũng không thể sống sao? Chẳng nhẽ vì mua nhà, tôi phải sống trong xã hội cũ giống cô, húp cháo ăn dưa muối qua ngày? Cô cũng nói, đây là Bắc Kinh! Là Bắc Kinh muôn màu muôn vẻ đấy! Tôi không muốn cuộc sống cả đời ở Bắc Kinh của tôi chỉ vì nhà ở mà phải sống một cuộc sống ảm đạm như vậy!”

Tiền Phỉ không kiềm chế được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Uông Nhược Hải, năm xưa khi theo đuổi em, anh không nói như vậy!”

Uông Nhược Hải cũng đỏ hốc mắt: “Khi đó tôi theo đuổi cô, cô cũng không giống như bây giờ! Tiền Phỉ, thôi đi, nói đi nói lại, suy cho cùng là do tôi quá nghèo, sau này cô tìm ai đó có năng lực hơn tôi, có tiền hơn tôi đi, đừng sống keo kiệt như vậy nữa!”

Anh ta nói như là đang suy nghĩ cho cô vậy, nói xong mang đồ đạc bước đi cũng không quay đầu lại.

Tiền Phỉ ngồi dưới đất khóc lớn lên, làm thế nào cũng không ngừng lại được.

Cô nhớ tôii trong ‘Đại thoại Tây Du’ (*),công chúa Thiết Phiến đã nói với Tôn Ngộ Không:

“Trước kia, khi còn thân thiết, chàng còn gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ có người mới, chàng đã gọi ta là Ngưu phu nhân.”

(*) Đại thoại Tây Du: Là một bộ phim bi hài kịch do Châu Tinh Trì đóng vai chính được sản xuất vào năm 1994, được chia làm hai phần ‘Nguyệt Quang Bảo Hạp’ và ‘Tiên Lý Kỳ Duyên’. Đến năm 1997 được tung lên trên mạng internet đã gây xôn xao dư luận một thời gian dài.

Trước đây khi còn theo đuổi cô, anh ta nói cô hiểu chuyện không chi tiêu bậy bạ, bây giờ có người phụ nữ khác, anh ta đã chê cô keo kiệt không có cách nào sống cùng cô rồi.

Tiền Phỉ dùng sức lau nước mắt.

Không phải anh ta cảm thấy cô nghèo sao? Không phải kêu cô đi tìm kẻ có tiền sao? Cô không tin, ở thành phố Bắc Kinh này, cô lại không thể tự mình sống tốt được.

Hai ngày nay Diệu Tinh Tinh vẫn ở lại trong nhà Tiền Phỉ, nói chuyện giúp cô bớt buồn. Vào giờ ăn cơm chiều, Tiền Phỉ ngồi ăn mà vẫn rớt nước mắt. Diệu Tinh Tinh nhìn chằm chằm hai mí mắt sưng húp của cô, bực mình nói, “Bà chị à, bà không sao chứ? Chỉ là thất tình thôi mà, sao cứ khóc mãi không thôi thế? Ban ngày bà đi làm thì thế nào? Cứ như vậy nói khóc là khóc luôn sao? Đồng nghiệp của bà chắc không bị bà dọa sợ chứ?”

Tiền Phỉ rút một tờ khăn giấy lau nước mũi, “Bà không thể an ủi tôi theo cách bình thường được à? Bà nghĩ thử xem, nà thử mất đi một tình yêu bảy năm xem! Từ năm 19 tuổi tôi đã cùng anh ta, trong bảy năm nay ngoài trừ ba mình, tôi cũng không biết đến người con trai nào khác!”

Diệu Tinh Tinh thở dài cảm thán: “Cái tên vương bát đản Uông Nhược Hải này ! Năm xưa khi còn trong trường, nhìn tên đó cũng không ai nghĩ tên đó lại là người như vậy.”

Tiền Phỉ thút thít: “Bây giờ tôi thật sự muốn biết, cô gái mà anh ta bắt cá hai tay là ai, so với tôi hơn ở điểm gì!”

Diệu Tinh Tinh nói: “Chuyện này bà có thể hỏi tôi, công ty CBD kia có ai tôi cũng biết! Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, cô ta là cháu gái một người trong ban điều hành công ty tên kia, cũng coi là lãnh đạo của tên đó, so sánh với bà ý mà, nói là tốt hơn bà điểm nào, chỉ cần ba điểm cũng đủ đè bẹp bà: có tiền hơn bà, có tiền hơn bà, có tiền hơn bà!”

Tiền Phỉ ném khăn giấy đã lau nước mũi về phía Diệu Tinh Tinh.

Diệu Tinh Tinh thét lên chói tai: “Tiền Phỉ, sao bà có thểđáng ghét thế hả!”

Diệu Tinh Tinh vừa tức giận, lau mặt vừa hỏi Tiền Phỉ: “Phí Phí, trước đây bà và Uông Nhược Hải thỏa thuận cùng mua nhà ở, bây giờ bà định thế nào? Còn mua nữa không?”

Tiền Phỉ cắn răng, “Mua! Không mua tôi sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân vì đã ăn mặc tiết kiệm năm năm qua!”

Năm năm qua cô đã hà khắc với bản thân, cũng chỉ vì để mua nhà trả góp trong năm năm, cô đã chịu đựng đủ năm năm, không nhờ lại đẩy Uông Nhược Hải vào lòng người phụ nữ khác.

Vài ngày sau, người trong nhà biết cô và Uông Nhược Hải chia tay, ba Tiền Phỉ gọi cho cô nói: “Con gái, ba và dì Hà con định bán căn nhà lớn này đi, chúng ta chuyển đến căn nhà khác nhỏ hơn. Ba cũng bán xe và gara luôn, ba không biết lái xe, dì Hà nói bà ấy tuổi cũng cao rồi, lái xe không an toàn. Mấy hôm nữa, ba và dì Hà sẽ gửi cả tiền bán nhà bán xe và tiền tiết kiệm trong nhà cho con, chúng ta đã tính qua một chút, thế nào cũng được khoảng một trăm vạn, con mang đi mua căn nhà con đã xem trước kia đi, không đủ tiền thì đi vay, ba và dì Hà sẽ giúp con. Dì Hà con nói coi con như con gái của mình, cho tiền con là đương nhiên, con cũng đừng ngại vì phải dùng tiền của chúng ta, sau này ba và dì con nghỉ hưu, không phải cũng về ở cùng với con sao, cho nên như vậy cũng có thể coi như chúng ta mua nhà cho chính mình. Một mình con ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, đàn ông cũng giống như nhà ở. Uông Nhược Hải xấu xa đó, con đừng vì thằng đó mà khổ sở, giữ vững tinh thần, rồi cũng sẽ qua, sau này sẽ tìm được một người tốt hơn!”

Những lời nói này lại làm Tiền Phỉ bật khóc. Mẹ cô đã qua đời khi cô mới học năm thứ tư đại học, một năm rưỡi trước ba cô tìm được người bạn, bà mặc kệ cô gọi bà là dì Hà. Bà mang cả nhà và xe gả cho ba cô, bây giờ đồ đạc trong nhà hầu như đều do bà mua về. Cô cảm thấy những thứ đó đều là của bà, cô không có tư cách hỏi đến, cho nên đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện nhờ người nhà giúp đỡ mua nhà. Nhưng cô thật không ngờ, cô vẫn phải nhận tiền dưỡng già từ dì Hà và ba. Cô cảm thấy mình đã lớn thế này còn khiến cho ba và dì phải bán nhà bán xe vì mình, cô sống thật thất bại.

Nửa tháng sau, tiền trong nhà gửi đến tài khoản của cô. cảm thấy mũi chua sót như bị ngâm giấm. Cô biết nhất định ba và dì Hà cũng đã lấy hết cả tiền chuẩn bị để dưỡng lão mang cho cô. Cô thề, sau này phải kiếm thật nhiều tiền để báo đáp lại hai người.

Sau khi tốt nghiệp đi làm được năm năm, bản thân cô cũng tiết kiệm được ba mươi vạn, cô gộp chung hết số tiền này vào với nhau, để riêng mười vạn để về sau còn lắp đặt thiết bị gia dụng, còn lại đều mang đi thanh toán tiền mua nhà, vay thêm một trăm vạn nữa để trả cho đủ, cuối cùng cô cầm về được một cuốn sổ đỏ của căn nhà đã đặt.

Ngay sau khi mua được nhà, ban ngày cô đi làm, buổi tối và chủ nhật dành ra để sửa sang nhà cửa, cứ liên tục như vậy cô cũng không có thời gian để buồn phiền nữa. Một tháng sau, ngoài trừ thân thể có chút mệt mỏi, tinh thần trái lại tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Chỉ là khi dọn nhà, cô tìm được một cuốn album trong gầm giường nhà cũ, nhìn thấy ảnh chụp bên trong của cô và Uông Nhược Hải trước kia, cô không nhịn được lại khóc một trận.

Phòng mới mua ở trong khu nhà ở tốt nhất Đông Tam Hoàn, rất gần với CBD. Trước đây vì để tiện cho Uông Nhược Hải đi làm, hai người mới chọn căn nhà đó. Bây giờ nghĩ lại, Tiền Phỉ cảm thấy chính mình thật thiệt thòi, mọi việc đều lo nghĩ cho Uông Nhược Hải, cô đi làm ở phố Kim Nhai, từ Đông Tam Hoàn tới phố Kim Nhai, buổi sáng phải ngồi từ tuyến tàu điện ngầm số 10 rồi chuyển sang tuyến tàu điện ngầm số 1, trên đường đi vừa đứng có khi bị người đông chèn ép đến ngạt thở, nhưng vì Uông Nhược Hải, cô không hề do dự chọn mua nhà ở Đông Tam Hoàn. Nhưng cuối cùng thì có ích gì chứ? Đến cuối cô vẫn bỏ quên một số thứ khiến cho anh ta cảm thấy không chịu đựng nổi.

Cô muốn ném cuốn album ảnh kia đi, một mình nhẹ nhàng khoan khoái chuyển đến ở nhà mới. Thế nhưng cầm cuốn album kia treo lơ lửng ở miệng thùng trên dưới mười lần, cô cũng không đành lòng buông tay mình ra. Cuối cùng cô đem cuốn album đặt trong đáy thùng giấy, mang về nhà mới.

Diệu Tinh Tinh nhìn không được bộ dạng sợ hãi cầm lên được không bỏ xuống được của cô, đứng bên cạnh nói: “Tiền Phỉ, bà giữ nó lại là muốn một ngày nào đó có thể cùng Uông Nhược Hải gương vỡ lại lành, hai người cùng nhau ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm ánh trăng vừa lật cuốn album sự đau khổ năm đó này đến ngọt ngào ngày sau sao?”

Tiền Phỉ có chút suy nghĩ, nói: “Nói vậy là bà cũng cảm thấy tôi và anh ta có khả năng gương vỡ lại lành à?”

Diệu Tinh Tinh vừa muốn nổi cáu, Tiền Phỉ đã giành trước nói vẻ hung dữ: “Nếu thật có chuyện như thế, lần sau sẽ tới lượt tôi bắt cá hai tay, tôi sẽ tìm gã đàn ông có tiền, cùng đi thuê phòng, tôi sẽ cho đỉnh đầu anh ta một cái nón xanh!”

Diệu Tinh Tinh rất vừa lòng, “Vậy mới được, rất có chí khí!”

Đêm đầu tiên chuyển đến nhà mới, Tiền Phỉ mất ngủ, không vì cái gì khác,cũng bởi vì tiền.

Cô nằm trên giường tính đi tính lại, tuy tiền lương của cô một tháng tám ngàn cũng coi là nhiều, nhưng hàng tháng còn phải trả góp cho ngân hàng bảy ngàn ba, cô chỉ còn chưa được một ngàn đồng, chút tiền đó cô tính thế nào cũng không thể đủ cho mình sống. Cô không thể lại lấy tiền từ nhà nữa, vì căn nhà này của cô, ở nhà đã vét sạch tiền, cô phải nghĩ biện pháp khác để kiếm tiền.

Từ trên giường ngồi dậy, vừa nhìn quanh căn nhà một vòng, vừa đau lòng đưa ra một quyết định.

Cho thuê một căn phòng trong nhà, nếu không cô cũng bị căn nhà này đè chết.