Trong phòng nghỉ thủ phủ, quốc vụ khanh đại nhân đứng ngồi không yên, Côn Tháp ngược lại thì ở một bên nhàn nhã uống trà.
“Thật khó được nhìn thấy ngươi như vậy.” – Giáo thụ đầy mặt trêu tức nhìn người đã từng là học sinh của mình – “Lâm Đống Lương luôn luôn lãnh tĩnh ôn hòa, thủ tịch Averio đời thứ mười… Chúng ta lúc ấy đã nghĩ ngươi nhất định sẽ trung thành với Nội Các.”
Lâm Đống Lương nhíu mày, hắn nhìn về phía Côn Tháp:
“Thầy…”
Côn Tháp khoát tay:
“Ta biết ngươi tự có lập trường của mình. Lúc còn ở trường học ngươi cũng là ngươi rất có chủ kiến.”
“Thầy.” – Lâm Đống Lương thở dài, trên mặt không hề có tiếu ý – “Ngài phải thừa nhận, tại Nội Các không có công bằng, học viện Averio cũng như vậy. Các ngươi không hề chấp nhận bất cứ đứa trẻ nào dù tinh thần hệ không mạnh lại rất có thiên phú, nhưng thường thường họ mới là lực lượng số đông, quyết định trụ cột cùng sự phát triển tương lai của đế quốc.”
“Tinh thần hệ chỉ lựa chọn cường giả.” – Côn Tháp nắm chặt chén trà, ông có chút phẫn nộ, trong mắt nồng đậm miệt thị – “Gene đã quyết định đẳng cấp của một người. Chỉ có người đẳng cấp càng cao mới xứng đáng được hưởng thụ quyền lợi. Người thường đều phân ba bảy loại, huống chi là Lính gác hay Dẫn đường.”
Côn Tháp đứng lên, tuổi tác ông đã cao, lại cũng không hiển chút già nua nào xứng với tuổi, lưng thẳng thắn mà cả vú lấp miệng em:
“Đi đón tướng quân của ngươi đi, quốc vụ khanh đại nhân. Hi vọng tương lai chúng ta có thể ở chung hòa thuận.”
Thời điểm Scart từ phòng tạm giam đi ra, gã đã vài ngày không cạo râu. Tướng quân phục của gã treo trên cánh tay, đáy mắt có vết bầm nhàn nhạt.
Lâm Đống Lương nhìn thấy gã, nháy mắt liền đỏ hốc mắt, hắn đi nhanh vài bước lại gần trước mặt Lính gác, tựa hồ muốn ôm đối phương lại cố nhịn xuống.
Scart ôn nhu cười vươn tay ra.
Lâm Đống Lương gắt gao cầm lấy, hắn nhẹ nhàng dán trán lên bả vai đối phương, hít sâu một hơi, nức nở nói:
“Hoan nghênh trở về.”
Tuy rằng đã được thả khỏi phòng tạm giam, nhưng binh quyền Scart vẫn không được khôi phục. Thủ đoạn của Nội Các cường ngạnh, hoàng thất không nắm chắc 100% cũng không tiện triệt để xé rách da mặt với đối phương, nhưng may mắn là người đã an toàn.
Lâm Đống Lương trước tiên cùng Mặc Xá Lý trò chuyện, biểu tình đối phương trong hình ảnh toàn tức thuỷ chung chỉ có bình tĩnh.
“Người không có việc gì là tốt rồi.” – Mặc Xá Lý tựa hồ đang ở trên phi cơ riêng – “Để Scart hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi cũng có thể xin nghỉ phép để bồi tên đó.”
“…” – Lâm Đống Lương có chút khó xử – “Ta lúc trước vừa mới dùng hết rồi.”
Mặc Xá Lý vẻ không quan trọng, nói:
“Không sao cả, ta phê chuẩn.”
Lâm Đống Lương: “…”
“Đúng.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nhớ ra – “Ta muốn kết hôn.”
Lâm Đống Lương: “?!”
Mặc Xá Lý tiếp:
“Chờ ngươi trở về rồi nhớ giúp ta nghĩ coi làm sao để tổ chức hôn lễ, phải long trọng một chút, ân… lễ phục ta sẽ cho Ba Kim đặt trước, ngươi có hội trường nào thích hợp đề cử sao?”
Lâm Đống Lương: “…”
Scart nhìn tiểu Dẫn đường nhà mình vẻ mặt phức tạp đóng máy liên lạc, nhíu mày nghi hoặc hỏi:
“Bệ hạ có ý kiến gì sao?”
“Không…” – Lâm Đống Lương lặng người một chút để tổ chức lại từ ngữ – “Bệ hạ ngài ấy, tâm tình… phi thường tốt?”
Scart mạc danh kỳ diệu:
“…Viện nghiên cứu phát minh ra được thuốc ức chế kiểu mới sao?”
Lâm Đống Lương đối với câu đùa này cũng không tán đồng, hắn bất đắc dĩ nói – “Bệ hạ cho ta nghỉ dài hạn, có thể hảo hảo ở cùng ngươi.”
“…” – Scart kinh sợ – “Sự tình gì cư nhiên khiến tâm tình ngài ấy hảo đến như vậy?! Olympus trở về sao?!”
“Nếu chỉ là Olympus trở về, thái độ bệ hạ chúng ta chắc chắn cũng sẽ chỉ là ‘Sớm nên như thế.’” – Lâm Đống Lương mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm – “Bệ hạ nói với ta, ngài muốn kết hôn.”
Scart: “…”
Lâm Đống Lương tiếp:
“Ngài còn hỏi ta có hội trường nào tốt để đề cử không… Ngươi thấy cái lúc trước chúng ta vừa định thế nào?”
Scart đen mặt:
“Đừng nói với ngài ấy, ta không muốn chờ bọn họ dùng qua xong đến phiên chúng ta lại không thể sử dụng.”
Lâm Đống Lương: “…”
Tần Vân bị Mặc Xá Lý mạnh mẽ kéo lên phi cơ, vẫn còn chưa phản ứng kịp, hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn sắc mặt Berlin phu nhân, chỉ nghe tiếng Tristana hưng phấn thét chói tai, hô to:
“Chúc mừng!”
Chris phi thường chủ động nhường ra phi cơ, cậu kích động đến đỏ bừng mặt, nắm tay Tần Vân đung đưa lên xuống:
“Ta gần đây đang nghiên cứu thuốc phát tình, chính là loại người thường dùng xong cũng có thể phát sinh ra hiệu quả kết hợp nhiệt… A, đương nhiên không có tác dụng phụ, cam đoan sau khi kết hôn tính phúc mỹ mãn!”
Tần Vân: “…”
“Có thời gian ở đây nói chuyện vô nghĩa không bằng cút đi làm việc.” – Mặc Xá Lý lãnh đạm ra lệnh – “Trước khi kết hôn ta muốn nhìn thấy thành quả, nghe được không?”
Chris: “…”
Phi cơ hoàng gia so với phi cơ phổ thông cao cấp không phải chỉ một chút, Tần Vân không phải lần đầu tiên ngồi, nhưng đích xác so với tất cả những lần trước đó đều khẩn trương hơn.
Mặc Xá Lý điều chỉnh chế độ lái tự động, y đem thống lĩnh chế phục cởi ra ném trên ghế điều khiển, đột nhiên thò tay nắm cằm Tần Vân xoay trái xoay phải nhìn nhìn.
“Gầy.” – Hoàng đế nhíu mày nói – “Ngươi có ăn cơm đàng hoàng sao?”
Tần Vân không dám trốn, cương ngạnh gật gật đầu:
Mặc Xá Lý lại hỏi:
“Mỗi ngày ăn cái gì?”
Tần Vân nghĩ nghĩ, thành thật nói:
“Cơm và đồ ăn.”
Mặc Xá Lý: “…”
Tần Vân thật cẩn thận nhìn đối phương, phồng lên dũng khí nói:
“Cái kia… ta biết ngươi vì bảo hộ ta mới nói như vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ không hiểu lầm…”
Mặt Mặc Xá Lý âm trầm cắt ngang hắn:
“Ngươi nghĩ rằng ta là vì cứu ngươi?”
“…” – Tần Vân gãi gãi mặt – “Không thì sao…?”
Mặc Xá Lý “bá” một tiếng đứng lên, Tần Vân hoảng sợ, vừa định tìm một chỗ trốn liền nghe thấy hoàng đế phẫn nộ chỉ vào mũi hắn rít gào:
“Ta mẹ nó không yêu ngươi làm gì muốn kết hôn với ngươi?! Ngươi ngu ngốc!!”
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý thở phì phò, từ trên cao trừng xuống đối phương.
“Bình… bình tĩnh một chút…” – Tần Vân giơ tay, hơi khụy chân xuống – “Chúng ta hảo, hảo hảo thảo luận…”
Mặc Xá Lý cắn răng:
“Thảo luận cái rắm! Câu trả lời đâu?!”
Tần Vân vội vàng gật đầu:
“Ta đáp ứng a! Kết hôn! Kết hôn!”
“Ai quan tâm cái đó?!” – Mặc Xá Lý phẫn nộ nói càn – “Ngươi dám không cùng ta kết hôn!”
“…” – Tần Vân mờ mịt nhìn y – “…Vậy ngươi quan tâm cái gì?”
Mặc Xá Lý thò tay mạnh kháp cằm Tần Vân:
“Nói!” – Biểu tình y dữ tợn, nhấn từng từ – “Nói ngươi yêu ta!”
Tần Vân: “…”
Sau khi nói chuyện xong với Lâm Đống Lương, Mặc Xá Lý về tới khoang điều khiển, y thấy Tần Vân ghé vào trên bàn làm việc, đi vào mới phát hiện đối phương đang đính kim cương lên một cái nhẫn.
Hoàng đế nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn cánh tay lướt qua bả vai đối phương, đợi đem nhẫn đeo lên trên tay mình mới phát hiện kích thước có gì đó sai sai…
Tần Vân xấu hổ giải thích:
“Ta muốn làm cho Trọng Diễm một cái…”
Sắc mặt Mặc Xá Lý khó coi mắng:
“Cùng ngươi kết hôn là ta! Ngươi làm cái thí gì cho con rồng ngốc đó a!”
“…” – Tần Vân yên lặng đem chiếc nhẫn sửa lại kích cỡ một lần nữa, cuối cùng tạo hình thành một vòng tròn tinh tế, phía trên đính một viên kim cương cực đại, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười…
Mặc Xá Lý không kiên nhẫn thò tay đứng nửa ngày, chờ Tần Vân đeo vào cho y.
“Phải quỳ một gối xuống đất.” – Hoàng đế bệ hạ quy mao (bị té giếng đó) nói – “Ngươi tới cầu hôn.”
“…” – Tần Vân nghĩ, ngươi cầu ta một lần, ta cầu lại ngươi một lần cũng là công bằng. Hắn quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận đeo nhẫn vào cho Mặc Xá Lý, còn chưa nói ra tiếng liền bị đói phương ôm lấy mặt.
Mặc Xá Lý khom lưng chặn lại miệng hắn.
“Ta đồng ý.” – Hoàng đế dán cánh môi đối phương, than thở nói.
“…” – Tần Vân chết lặng – “Ta cái gì cũng chưa nói…”
Mặc Xá Lý thẹn quá thành giận:
“…Ngậm miệng!”
Hai người tiếp tục hôn, Tần Vân vụng trộm hé mắt, phát hiện Mặc Xá Lý cũng đang nhìn hắn.
“Ta biết ngươi hiện tại tiếp thu tin tức tố không được.” – Đối phương đột nhiên mở miệng nói – “Trước kia cũng không phải chỉ có một nguyên nhân như vậy.”
Tần Vân há miệng thở dốc, hắn muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
“Bởi vì muốn hôn ngươi…” – Mặc Xá Lý thân thân mắt hắn, hồi đáp – “…Cho nên mới sẽ hôn ngươi.”