Chung Tình 2

Chương 56




Tô Mặc Tu từ cha Tô mẹ Tô trong phòng ra tới, bèn đi tìm Chử Khải Vũ: “Tiểu Vũ, hôm nay anh đưa em đến trường.”

Chử Khải Vũ cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ sao mà muốn đưa tôi vậy?"

Tô Mặc Tu nói: “Anh muốn nói chuyện với em.”

Tô Mặc Tu nói là đưa Chử Khải Vũ, kỳ thật là để tài xế lái xe.

Y buông tâm ngăn trước tài xế và ghế sau, nói với Chử Khải Vũ: "Tiểu Vũ, gần đây em rốt cuộc làm sao vậy? Có ý kiến với ba mẹ? Nếu em có gì bất mãn với ba mẹ hay anh, em có thể nói rõ ràng hay không?"

Chử Khải Vũ không nói một lời, cự tuyệt giao lưu.

Tô Mặc Tu lại ôn tồn mà khuyên vài câu: “Giữa người và người cần phải câu thông, cái gì em cũng không nói thì chúng ta không thể thay đổi được."

Nhưng Tô Mặc Tu nói vài câu, Chử Khải Vũ vẫn không phản ứng như cũ.

Bộ dạng này của gã thật khiến người ta bực bội, Tô Mặc Tu tự nhận tính tình không tồi, gặp gỡ cái đứa em trai này cũng sẽ nhịn không được mà táo bạo: “Tiểu vũ, hiện tại em đã học 12, em có suy xét qua tương lai của mình chưa? Ba mẹ và anh tuy là người nhà của em nhưng cũng không thể chịu trách nhiệm nhân sinh của em.

Nếu em cứ như vậy, tương lai có thể làm cái gì?”

Chử Khải Vũ thành tích không tốt còn chưa tính, hiện tại còn một bộ tính tình thối như vậy……

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Có đôi khi Tô Mặc Tu cảm thấy, đứa nhỏ này chính là đòn hiểm khuyết thiếu xã hội.

“Chuyện của tôi, không cần các người quản.

Các người cũng lười quản tôi thôi?” Chử Khải Vũ cuối cùng cũng mở miệng, mặt đầy trào phúng, “Anh thích đàn ông, đây là chịu trách nhiệm với nhân sinh của mình à?"

Tô Mặc Tu đáp: "Tôi thích nam hay nữ….

Có quan hệ gì với cuộc đời của anh?" Mặc kệ y thích ai, y vẫn là y thôi.

Được rồi, lúc đối mặt với Thạch Thành Anh thật ra y sẽ trở nên không giống bản thân mình nữa.

"Tôi chỉ là tò mò làm sao ba mẹ tiếp thu chuyện anh thích đàn ông dễ dàng như vậy?"

"Ba mẹ đều yêu thương con mà." Tô Mặc Tu đáp.

"Yêu thương? Ha." Chử Khải Vũ nói, “Bọn họ yêu thương anh, nhưng không yêu thương tôi.”

“Em nói bậy gì đó!” Tô Mặc Tu nhíu mày.

Thật muốn nói yêu thương, trước đó người ba mẹ y càng thương hơn chính là Chử Khải Vũ.

Dẫu sao lúc Chử Khải Vũ sinh ra, bọn họ đã không còn quá bận rộn, trút xuống càng nhiều tâm huyết trên người Chử Khải Vũ.

Trước đó y mới vừa tốt nghiệp, ba mẹ y còn nói với y, em trai y thích chơi đùa không có năng lực như y, về sau sẽ cho em trai y nhiều cổ phần hơn một chút.

Dẫu cho Chử Khải Vũ có phản nghịch, ba mẹ y thật ra cũng không hề cảm thấy có vấn đề, nhiều nhất chỉ là sợ Chử Khải Vũ học cái xấu.

Nhưng gần đây Chử Khải Vũ thật quá đáng.

Chử Khải Vũ “Ha hả” hai tiếng, rồi không nói nữa, Tô Mặc Tu nói: “Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ tốn nhiều tâm tư trên người của em như vậy, em nhìn không thấy ư? Bọn họ vẫn luôn rất coi trọng em……”

Tô Mặc Tu nói rất nhiều, Chử Khải Vũ chỉ coi như không nghe thấy.

Tô Mặc Tu cuối cùng cũng không còn lời gì để nói, chỉ nói: “Trong trường em chú ý một chút, học thêm vài thứ luôn là chuyện tốt, đừng bắt nạt bạn học nữa.

Thạch Thành Anh không làm gì em, sao em cứ nhiều lần đi đánh người ta?"

“Tôi chính là nhìn nó không vừa mắt.” Chử Khải Vũ mặt đầy khinh thường, gã nói không nên lời nguyên nhân gã nhằm vào Thạch Thành Anh.

Thạch Thành Anh trước kia nhiều nhất chính là đem chuyện gã hút thuốc linh tinh nói cho lão sư, trong mắt người như Tô Mặc Tu, kẻ sai chắc chắn là gã.

"Người ta là hạng nhất khối, thành tích tốt người cũng tốt, em làm gì nhìn không vừa mắt?” Tô Mặc Tu bất mãn, “Liền bởi vì hắn hình thể? Ngươi liền bởi vì loại chuyện này bắt nạt người?”

"Tôi bởi vì loại chuyện này bắt nạt đó, thì làm sao?” Chử Khải Vũ nói.

"Em biến thành người như vậy từ khi nào?!" Tô Mặc Tu không dám tin tưởng mà nhìn Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

Nếu gã là một tổng tài tuổi ba mươi, làm bộ dạng như vậy nói không chừng mọi người sẽ cảm thấy gã khí phách lãnh khốc, nhưng hiện tại gã còn chưa đầy 18 tuổi.

Tô Mặc Tu chỉ cảm thấy gã thiếu đòn.

Chử Khải Vũ cự không hợp tác, Tô Mặc Tu cũng lười nhiều lời thêm, y mở di động, gửi tin nhắn cho tiểu mập mạp, nói mình hôm nay đi làm việc về, đang theo Chử Khải Vũ cùng nhau ngồi xe đến trường W.

Tiểu mập mạp không trả lời.

Tô Mặc Tu thấy thế, có chút buồn bực.

Chử Khải Vũ tuy không cùng Tô Mặc Tu nói chuyện, nhưng kỳ thật vẫn luôn đang quan sát Tô Mặc Tu.

Gã nhìn không tới giao diện Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm, nhưng chú ý tới Tô Mặc Tu hơi không vui, tức khắc thấy vui vẻ, lại có điểm khinh bỉ Tô Mặc Tu.

Không nghĩ tới một đàn ông thành công như anh gã, một kim cương Vương lão ngũ*, thế nhưng thích…… mập mạp.

(*Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: 1.

Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp hoặc thừa kế tài sản giàu có của gia đình; 2.

Đẹp trai, anh tuấn, độc thân; 3.

Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài; 4.

Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh; 5.

Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.)

Trước đó Tô Mặc Tu mang Colin lên sân thượng nói chuyện, Chử Khải Vũ theo sau, trốn ở cửa sau đường thông lên sân thượng nghe lén.

Lúc Tô Mặc Tu và Colin nói chuyện không có ý tránh người khác, gã cũng nghe được rõ ràng đối thoại của hai người.

Mập mạp quá ghê tởm! Anh gã thế mà thích mập mạp!

Chử Khải Vũ vẫn luôn nhìn lén Tô Mặc Tu, nhưng lúc Tô Mặc Tu dùng điện thoại rất chú ý, gã cái gì cũng nhìn không tới, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt.

Tô Mặc Tu đã gửi mấy tin nhắn, nhưng mãi cho đến khi y đến trường W rồi cũng không nhận được trả lời.

Tiểu mập mạp có việc? Đang ngủ trưa? Tô Mặc Tu có chút do dự, do dự có nên gọi điện thoại hay không.

Nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ.

Em trai y nhìn chằm chằm vào y, nếu nhìn thấy tiểu mập mạp tới tìm y, không chừng sẽ làm chuyện gì đó.

Nhưng dù vậy, sau khi Chử Khải Vũ xuống xe, Tô Mặc Tu vẫn bảo tài xế dừng ở cổng trường trong chốc lát, định chờ tiểu mập mạp trả lời.

Nhưng vẫn không chờ được.

Tô Mặc Tu không có biện pháp nào, đang định bảo tài xế lái xe về nhà, chợt thấy em trai mình lại đi ra.

Tô Mặc Tu ở cổng trường đợi một đoạn thời gian, toàn bộ dừng trong mắt Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ cảm thấy hơi kỳ quái.

Tô Mặc Tu đưa gã đến rồi, vì sao còn không đi? Vì sao muốn chờ trước cổng trường?

Trong đầu Chử Khải Vũ linh quang chợt lóe, đột nhiên bèn nghĩ tới gì đó.

Anh gã nói với Colin anh ta thích mập mạp trẻ tuổi.

Trước đó trên xe, anh gã còn bảo gã đừng bắt nạt Thạch Thành Anh.

Cẩn thận tưởng tượng…… Thạch Thành Anh còn không phải là mập mạp sao?

Ý tưởng này của gã có điểm không thể tưởng tượng, nhưng xác thật có khả năng nhất định.

Cái khác không nói…… Gã chưa từng nói qua với anh gã Thạch Thành Anh là hạng nhất khối linh tinh, nhưng anh gã biết, còn có lần đó gã có ý đồ đánh Thạch Thành Anh, ban đêm anh gã đã tới đây, tới đặc biệt nhanh!

Lúc ấy lão sư là làm trò trước mặt gã báo với mẹ gã, mẹ gã cũng chưa tới!

Chử Khải Vũ nhìn chằm chằm xe nhà mình trong chốc lát, đi qua gõ gõ cửa sổ xe.

Tô Mặc Tu mở cửa sổ xe, hỏi Chử Khải Vũ: “Có việc gì hở?”

Chử Khải Vũ nói: “Tôi có việc nói với anh, có liên quan tới Thạch Thành Anh.”

Thời điểm Chử Khải Vũ nói như vậy, vẫn luôn chú ý Tô Mặc Tu.

Biểu cảm của Tô Mặc Tu cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng lược hiện vội vàng hỏi: “Thạch Thành Anh làm sao?”

“Ca, anh quen biết Thạch Thành Anh à?” Chử Khải Vũ hỏi.

"Trước đó đưa em đến đã gặp qua."

Giờ này khắc này, Chử Khải Vũ bình tĩnh dị thường.

Gã đột nhiên ý thức được, ca ca xuất sắc của gã, có lẽ thật sự thích Thạch Thành Anh.

Còn nguyên nhân…… Phỏng chừng là Thạch Thành Anh cố ý.

Trước đó Thạch Thành Anh nói muốn khiến gã đau đớn muốn chết, sau đó từ bên người gã đoạt đi Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân.

Thạch Thành Anh đều có thể làm như vậy, có cơ hội, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua anh gã.

Mà anh gã, nói không chừng thật đúng là giống như Tôn Bân Bân Thiệu Thẩm Dương, bị Thạch Thành Anh rót canh mê hồn, cảm thấy Thạch Thành Anh rất tốt.

Chử Khải Vũ nghĩ đến chuyện này, đột nhiên rất muốn cười.

Chuyện này cũng xác thật rất buồn cười.

Anh gã….

Thế mà thích Thạch Thành Anh!

Chử Khải Vũ rũ mí mắt xuống, che lấp cảm xúc phức tạp trong mắt mình, nói với Tô Mặc Tu: “Anh, tôi và Thạch Thành Anh có mâu thuẫn, điều hòa không được…… tôi suýt chút nữa giết nó.”

“Cái gì?” Tô Mặc Tu cả kinh.

Chử Khải Vũ nói: “Trước đó Thạch Thành Anh không phải sang bên công trường, leo lên tòa nhà chưa thi công xong, cuối cùng tòa nhà kia sập sao?"

Tô Mặc Tu biết chuyện này, còn từng hỏi tiểu mập mạp là chuyện như thế nào, tiểu mập mạp lúc ấy nói với y, là bởi vì mẹ hắn quản quá nghiêm nên hắn mới trốn qua đó cho thanh tĩnh.

“Đó là tôi lừa nó đi đó.” Chử Khải Vũ nói, “Tôi thấy nó phiền muốn chết, lại biết tòa nhà đó không vững chắc nên lừa nó qua đó, kết quả nhà đó sập thật."

Tô Mặc Tu gắt gao mà nhìn chằm chằm Chử Khải Vũ: “Chử Khải Vũ, em biết em đang nói cái gì sao?”

“Tôi biết chứ,” Chử Khải Vũ chẳng hề để ý, “Lúc ấy tôi rất muốn nó chết, không nghĩ tới nó không chết.”

Tô Mặc Tu cho Chử Khải Vũ một cái tát: “Chử Khải Vũ!”

Một cái tát này, Tô Mặc Tu dùng hết sức lực, Chử Khải Vũ bị đánh đến lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh liền đứng thẳng, bụm mặt nói: “Chuyện này cũng không thể trách tôi, ai bảo nó cướp đi người tôi thích?”

Tô Mặc Tu nhìn Chử Khải Vũ, chỉ cảm thấy trên người mình rét run từng đợt, lông tơ dựng thẳng lên: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Chử Khải Vũ nói: “Con heo mập chết tiệt Thạch Thành Anh kia cứ không bỏ qua được cho tôi, tôi vẫn luôn cực kỳ chán ghét nó, cuối kỳ trước, tôi còn bảo Tôn Bân Bân hạ cho nó một chút thuốc xổ.”

Tô Mặc Tu lại muốn đánh Chử Khải Vũ, nhưng Chử Khải Vũ né tránh, tiếp theo nói: “Khai giảng học kỳ này, nó liền cả ngày nhìn chằm chằm tôi, theo dõi tôi, muốn bắt nhược điểm tôi, cố tình tôi thật đúng là bị nó tìm ra được một nhược điểm.

Tôi thích Thiệu Thẩm Dương bên lớp hai.”

Tô Mặc Tu cắn chặt hàm răng, gân xay trên tay nổi lên.

Chử Khải Vũ nửa thật nửa giả mà nói: “Thạch Thành Anh phát hiện tôi thích Thiệu Thẩm Dương, bèn chủ động tiếp xúc với Thiệu Thẩm Dương, còn năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi liền lừa nó đến tòa nhà kia, anh nói xem, sao nó lại không chết?"

“Chử Khải Vũ, em vẫn là còn người sao?” Tô Mặc Tu hỏi, chỉ bởi vì loại việc nhỏ này mà em trai y thế mà muốn giết người?

Vậy cũng thật là đáng sợ!

Nhưng khiến hàn ý lan tràn khắp toàn thân y lại không chỉ là chuyện này.

Em trai y làm việc này, Thạch Thành Anh chắc chắn rõ ràng, nhưng trước mặt y, Thạch Thành Anh một câu cũng không đề cập đến.

Cẩn thận ngẫm lại, thái độ của em trai y với Thạch Thành Anh vẫn luôn rất kém cỏi, Thạch Thành Anh cũng không thích em y.

Vậy tại sao đã như vậy rồi, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc, Thạch Thành Anh còn chủ động tiếp cận y?

Chử Khải Vũ lại nói: “Sao tôi lại không phải người, không phải nó còn lành lặn sao? Sau đó tôi lại đi tìm nó phiền toái, trái lại còn đều bị nó hãm hại, tôi căn bản chưa đánh tới nó, kết quả tất cả mọi người cảm thấy tôi bắt nạt nó.”

Tô Mặc Tu không nói chuyện.

Chử Khải Vũ lại nói: “Nhưng nó nói nó muốn khiến tôi đau đớn muốn chết…… Không hổ là người có chỉ số thông minh cao, Thiệu Thẩm Dương mà tôi thích hiện tại hoàn toàn đứng về phía nó, ngay cả Tôn Bân Bân, cũng không biết tại sao, bắt đầu đi theo nó lấy lòng nó.”

Nắm tay Tô Mặc Tu càng siết càng chặt.

Thiệu Thẩm Dương là bạn cùng phòng tiểu mập mạp, y biết.

Trước kia tiểu mập mạp nói với y, cha mẹ Thiệu Thẩm Dương bởi vì bị ung thư nằm trong bệnh viện, y còn ngầm nhờ người giúp đỡ chăm sóc.

Mà Tôn Bân Bân sẽ đứng về phía tiểu mập mạp sợ là có quan hệ với y.

Y tìm cha của Tôn Bân Bân hai lần, Tôn Bân Bân chắc chắn không dám lại bắt nạt tiểu mập mạp, sau đó…… Tiểu mập mạp cả y cũng có thể nhẹ nhàng bắt lấy, thu phục Tôn Bân Bân thì có là cái gì?

“Cho nên anh à, tôi không có khả năng hữu hảo ở chung với nó, dù tôi có muốn, nó chắc chắn chả muốn, nó hận tôi." Chử Khải Vũ nhìn chằm chằm Tô Mặc Tu, trong mắt mang theo ác ý.

Chử Khải Vũ nói xong, bèn đi về phía trường học.

Tô Mặc Tu nhìn Chử Khải Vũ tiến vào cổng trường, cả người vô lực.

Lạnh lẽo bao trùm trên làn da y, đâm vào trong lòng y.

Những tiếng "ca ca" buồn nôn hề hề, một tiếng tiếp theo một tiếng kia….

Tiểu mập mạp là cố ý câu dẫn y ư?

Trong đầu Tô Mặc Tu rất loạn.

Chỉ không lâu trước đây, y còn tràn đầy vui mừng trong lòng.

Ba mẹ y đã tiếp nhận tính hướng y, chờ tiểu mập mạp thành niên, y sẽ có thể thông báo, cùng tiểu mập mạp xác định quan hệ.

Chờ tiểu mập mạp tốt nghiệp cao trung vào đại học, hai người nói không chừng còn có thể ở chung.

Lại chờ tiểu mập mạp tốt nghiệp đại học…… Bọn họ thậm chí có thể làm một hôn lễ.

Nhưng như bây giờ…… Tiểu mập mạp thật sự thích y ư?

Tô Mặc Tu trong giây lát ý thức được, quan hệ của y và tiểu mập mạp đã biến hóa cực kỳ nhanh.

Quen biết mới một tuần, y đã mang tiểu mập mạp về nhà.

Ngoài ra…… Mấy ngày nay, tiểu mập mạp vẫn cùng y nói chuyện phiếm như cũ, nhưng không muốn video call.

Là biết đã bắt được y, cho nên không muốn đối mặt với y nữa?

Tô Mặc Tu giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, y ngồi vào xe rồi bảo tài xế: “Về nhà.”

Nói xong, y hít sâu một hơi, lại gọi điện thoại cho Dương lão sư chủ nhiệm lớp em trai mình, do hỏi chuyện của em trai.

“Chử Khải Vũ à…… gần nhất vẫn luôn âm u, nhưng thật ra không trêu chọc gây chuyện nữa.”

“Đúng vậy, trước đó Tôn Bân Bân cả ngày đi theo trò ấy, hiện tại giỏi hơn rồi, đều đi theo Thạch Thành Anh.”

“Thạch Thành Anh chính là người trước đó Chử Khải Vũ vài lần muốn đánh ấy.”

……

Dương lão sư nói một ít chuyện của Chử Khải Vũ, Tô Mặc Tu đột nhiên hỏi: “Dương lão sư, em trai tôi nói trước đó nó bảo Tôn Bân Bân hạ thuốc xổ Thạch Thành Anh……”

“Chuyện này các vị đã biết sao? Trước đó tôi không có chứng cứ nên cũng khó mà nói gì.

Trò ấy như vậy thật quá đáng, bản thân mẹ Thạch Thành Anh đã rất xem trọng thành tích Thạch Thành Anh, chỉ bởi vì trò ấy hạ thuốc xổ, học kỳ 1 Thạch Thành Anh thi cuối kỳ không tốt, bị mẹ nhốt trong nhà suốt một kỳ nghỉ hè……” Dương lão sư rất bất mãn với Chử Khải Vũ, lải nhải nói rất nhiều.

“Lão sư, chuyện này là Thạch Thành Anh nói với cô ư?” Tô Mặc Tu muốn xác nhận.

Dương lão sư nói: “Đúng vậy, Thạch Thành Anh vốn không biết, là Chử Khải Vũ chính mình thừa nhận ở trước mặt trò ấy.”

“Tôi đã biết…… Dương lão sư, em trai tôi còn nói, nó lừa Thạch Thành Anh sang công trường bên kia……”

“Chuyện này trò ấy cũng nói? Trò ấy làm chuyện sai lầm thật ra lại không thoái thác, tất cả đều nhận.” Dương lão sư nói, “Không sai, là Chử Khải Vũ lừa Thạch Thành Anh qua đó, Thạch Thành Anh suýt chút nữa đã chết rồi……”

Tô Mặc Tu gọi một cú điện thoại cho Dương lão sư, chuyện nên biết, y đều đã biết.

Y muốn gọi điện thoại cho Thạch Thành Anh, nhưng cuối cùng lại không gọi.

Nếu ngả bài, có khi nào Thạch Thành Anh không bao giờ để ý đến y nữa hay không?

Tô Mặc Tu rối rắm vô cùng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này, hắn đang dùng máy tính video call với người ta.

Bên này chỉ có một mình hắn, nhưng bên kia….

Bên đó có nguyên một đám người.

Trước đó, hắn đem tư liệu hắn cảm thấy có thể giúp đỡ hắn ra sửa soạn lại, định mau chóng thoát khỏi cuộc sống lớp 12, tiến vào viện nghiên cứu.

Vẫn luôn làm học sinh, không tiện yêu đương!

Nhưng tuy rất muốn nhanh chóng làm ra một phen sự nghiệp, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cho rằng, sau khi những người đó cầm tư liệu của hắn, phải mấy ngày nữa mới có phản ứng.

Chung quy là phải nghiệm chứng một chút.

Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi, những người đó thế nhưng rất nhanh đã tìm đến hắn!

Lúc này, những người đó mà anh một lời tôi một chữ mà khảo nghiệm hắn!

May mắn, hắn trước kia đi con đường nghiên cứu khoa học đi không chỉ một lần, tinh thần lực cường đại của hắn còn làm hắn có được ký ức siêu mạnh, bây giờ nói chuyện phiếm với những người này cũng cực kỳ thông thuận, không đến mức đối phương nói cái gì đó mà hắn nghe không hiểu.

Ngôn Cảnh Tắc đánh lên tinh thần, ứng phó những người bên kia camera.

Lúc này, người bên kia camera cũng đã càng ngày càng kích động.

Tư liệu Ngôn Cảnh Tắc bị người đưa đến tay bọn họ, bọn họ vừa thấy, liền có cảm giác rộng mở thông suốt.

Nhưng nghe nói đưa tư liệu chỉ là một học sinh cao trung, bọn họ đã không cảm thấy đây là người ta tự mình nghiên cứu ra tới —— thứ như vậy, chắc chắn là tư liệu tuyệt mật của viện nghiên cứu nước ngoài nào đó, không có khả năng là một học sinh cao trung nghĩ ra được!

Bọn họ quyết định lập tức tìm Ngôn Cảnh Tắc tâm sự —— đứa nhỏ này cũng không biết là thông qua con đường gì lộng tới tư liệu, còn hào phóng mà lấy ra như vậy…… Bọn họ phải nhắc nhở nó chú ý an toàn mới được.

Ừm, bọn họ cảm thấy khả năng lớn nhất là đứa nhỏ này tinh thông kỹ thuật máy tính, sau đó hack vào mạng internet của viện nghiên cứu người ta.

Tuy rằng không biết viện nghiên cứu nọ sao lại đem thứ quan trọng như vậy đjăt trên network máy tính, nhưng đồ vật là thật sự, kĩ thuật máy tính của đứa nhỏ này cũng không thể mai một……

Những nhà khoa học này bèn liên hệ Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một thiên tài máy tính, chờ video call mở ra, nhìn đến một đầu kia là một đứa nhỏ khoảng 17-18 tuổi, khuôn mặt nhỏ hơi tròn, lúc nói chuyện càng thêm hòa ái: “Anh bạn nhỏ, tư liệu này cháu làm sao lấy tới được?"

Ngôn Cảnh Tắc đáp: “Cháu nghĩ như vậy……”

Ngôn Cảnh Tắc không biết bọn họ hiểu lầm, nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

Tốc độ hắn nói chuyện rất nhanh, mà hắn vừa nói như vậy……

Một đầu kia video, các nhà khoa học lập tức đã ý thức được bọn họ nghĩ sai rồi —— đứa nhỏ này, chỉ sợ không phải là một thiên tài máy tính, mà là một thiên tài nghiên cứu khoa học!

Bọn họ cùng Ngôn Cảnh Tắc giao lưu, càng giao lưu, càng thêm phát hiện Ngôn Cảnh Tắc hiểu nhiều, cũng càng hiếm lạ Ngôn Cảnh Tắc……

Bọn họ luân phiên trò chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, lúc một người trò chuyện, những người khác một bên nghe, một bên kinh ngạc cảm thán, còn cướp trở thành người tiếp theo nói chuyện phiếm với Ngôn Cảnh Tắc.

Đương nhiên, bọn họ ngầm giao lưu cũng không thiếu: “Thằng bé có vài thuật ngữ không nói, nhưng nên hiểu đều hiểu!”

“Đứa nhỏ này rốt cuộc từ nơi nào học được mấy thứ này?”

“Trên đời này thật sự có thiên tài?”

“Nó nói thật tốt quá, nghiên cứu kia tôi có ý tưởng rồi!”

……

Vừa nói như vậy, những người này liền dừng không được tới, làm cho Ngôn Cảnh Tắc cơ hồ cả uống nước cũng không có, tự nhiên cũng không nhìn thấy di động.

Trước đó hắn đã nói chuyện với Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu nói y lại muốn đi công tác, hắn cho rằng chiều nay Tô Mặc Tu sẽ không tìm hắn nói chuyện.

Vẫn luôn cùng những người này hàn huyên thật lâu, mắt thấy Thiệu Thẩm Dương sắp về rồi……

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bạn cùng phòng của cháu sắp trở lại rồi, cháu không thể cùng các chú hàn huyên nữa.”

Người đối diện Ngôn Cảnh Tắc bỗng nhiên tỉnh táo lại, ý thức được theo chân bọn họ hàn huyên lâu như vậy là một học sinh cao trung.

Thiên tài như vậy còn học 12 gì chớ! Trực tiếp đi theo bọn họ làm nghiên cứu khoa học luôn cho rồi!

Những người này đang nghĩ như vậy, chợt nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tạm biệt, lần sau nói tiếp ạ."

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc liền trực tiếp cắt đứt trò chuyện.

Sau khi nhìn không thấy thiếu niên mặt hơi tròn kia, những người này hai mặt nhìn nhau: “Người này nhất định phải mang trở về!”

“Lập tức an bài người đi tìm thằng bé!”

“Người như vậy không thể đặt bên ngoài được nghen!”

"Đi mời nó đi, nó có yêu cầu gì đều thỏa mãn!”

……

Những người này thương lượng trong chốc lát, lập tức bắt đầu gọi điện thoại hội báo lên trên.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa nhìn thấy tin nhắn Tô Mặc Tu gửi đến.

Tô Mặc Tu thế nhưng tới tìm hắn, mà hắn không biết!

Ngôn Cảnh Tắc gửi một cái icon lăn lộn: “Ca ca, vừa rồi em đang ngủ nên không có xem tin nhắn, ca ca đi rồi sao?”

Tô Mặc Tu đã về đến nhà.

Thời điểm y về nhà, sắc mặt rất khó xem, cùng cha Tô mẹ Tô chào hỏi rồi trở về phòng.

Cha Tô mẹ Tô cũng không tiện đuổi theo hỏi y, chỉ có thể gọi tài xế tới nghe xem đến cùng là chuyện như thế nào, sau đó liền từ chỗ tài xế biết được, con trai lớn ở cửa trường đợi thật lâu, như là đang đợi người, nhưng cũng không có chờ được ai.

Con trai lớn bọn họ quả nhiên là không được hot boy trường coi trọng rồi!

Này thật là……

Nhưng bọn họ lại không thể trách đứa nhỏ vị thành niên nhà người ta, đứa nhỏ đó tuổi cỡ con trai nhỏ nhà bọn họ, có thể biết được cái gì!

Cha Tô mẹ Tô càng phát sầu.

Lúc này, Tô Mặc Tu lại thấy được tin nhắn của Ngôn Cảnh Tắc.

Y nhìn chằm chằm tin nhắn thật lâu, rốt cuộc vẫn trả lời: “Anh đã về nhà rồi.”

“Không có nhìn thấy ca ca, ta thương tâm quá chừng!” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, dùng khẩu khí nói chuyện phiếm với hắn đáp: “Anh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”

Bọn họ gần đây không video, voice chat cũng ít dùng, trên cơ bản đều là dùng chữ viết giao lưu, cái này làm cho y có thể che giấu được tâm tình không xong của mình, khiến người đối diện hoàn toàn không phát hiện ra.

Y cũng không muốn cắt đứt với người này, cũng chỉ có thể…… vờ như không biết.

Tô Mặc Tu cười khổ một chút.

Trước kia y chưa từng nghĩ tới, bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.

Từ nhỏ đến lớn y đều thuận buồm xuôi gió, y vốn tưởng rằng tình yêu của y cũng sẽ giống thế.

Sự thật lại không phải như thế.

Mặt trời đã sắp xuống núi, một tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu xạ vào mép giường.

Tô Mặc Tu nằm trên giường, có thể nhìn thấy một ít bụi bặm thật nhỏ vũ đọng trên tia sáng kia.

Mặt trời rất nhanh sẽ xuống núi, tia sáng rất nhanh sẽ biến mất, cuối cùng, cũng chỉ còn sót lại những hạt bụi bặm kia.