Chu Chấn Nhung không ở Khung Nam thành, mà ở quân doanh Trấn Bắc quân cách Khung Nam thành không xa.
Lễ tang của Chu Tĩnh Sơn sắp cử hành, đã nhiều ngày, trong Trấn Bắc quân vẫn luôn không yên ổn.
Có vài người vội vàng tranh quyền đoạt lợi, có vài người muốn tấn công người Nhung báo thù cho Chu Tĩnh Sơn, còn có người hoài nghi trong quân có nội gian….
Mọi người ngươi đề phòng ta, ta đề phòng ngươi, loạn thành một đoàn.
Trong loạn như vậy, Chu Chấn Nhung trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Gã là nghĩa tử của Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn mất tích, những kẻ có thù oán với Chu Tĩnh Sơn cứ tổng hội nhằm vào gã.
Gã là thân vệ của Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn mất tích, những người giao hảo với Chu Tĩnh Sơn cứ tổng hội hoài nghi gã.
Hôm nay, lại có người làm khó dễ Chu Chấn Nhung: “Chu Chấn Nhung, Chu tướng quân nuôi ngươi lớn, đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi thì ngược lại, Chu tướng quân mất tích thế nhưng ngươi không ra tìm, còn giúp tên khốn Tôn Thời Thần này!”
Người làm khó dễ Chu Chấn Nhung là một lão nhân của Trấn Bắc quân, tên là Nghiêm Hợp Lực.
Từ khi Chu Tĩnh Sơn tới biên quan, ông đã bắt đầu đi theo Chu Tĩnh Sơn.
Còn Tôn Thời Thần trong miệng ông, đồng dạng là lão nhân Trấn Bắc quân, những năm sớm hơn thậm chí giống như Tô Hành Dần, chức quan cao hơn Chu Tĩnh Sơn.
Nhưng Chu Tĩnh Sơn lập công nhiều, sau lưng còn có Chu gia ở kinh thành ủng hộ, không ai có thể đoạt công lao hắn…… Năm năm trước, chức quan Chu Tĩnh Sơn đã cao hơn Tôn Thời Thần.
Từ khi Chu Tĩnh Sơn mất tích, Tôn Thời Thần đã bắt đầu có các loại động tác nhỏ, việc này làm cho một hệ người Chu Tĩnh Sơn vô cùng bất mãn với ông ta.
Nhưng cố tình, Chu Chấn Nhung, kẻ được Chu Tĩnh Sơn coi như người thừa kế mà bồi dưỡng này, dưới sự cưỡng bức của Tôn Thời Thần, từng bước lui về phía sau.
Nghiêm Hợp Lực tuổi không nhỏ, nhiều năm trước thân thể lại từng bị thương, lưu lại rất nhiều di chứng, mấy năm nay đã không quá quản mọi chuyện.
Nhưng gần đây trơ mắt nhìn một vài người bên cạnh vì tiền đồ đến cậy nhờ Tôn Thời Thần…… Ông ngồi không yên, bèn tới tìm Chu Chấn Nhung.
Tuy nói Chu Tĩnh Sơn không còn, cuối cùng do ai tới làm thống soái Trấn Bắc quân là do triều đình định ra, nhưng thuộc hạ binh nghe ai, việc này triều đình không định được!
Trước khi Chu Tĩnh Sơn tới biên quan, triều đình phái tới bao nhiêu quan viên ở bên này chỉ có chức quan không có quyền lợi?
Nếu người của Chu Tĩnh Sơn đều bị Tôn Thời Thần lung lạc…… Về sau Trấn Bắc quân cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì?!
Hơn nữa…… Chu Tĩnh Sơn không chừng vẫn còn sống!
Chu Chấn Nhung rũ mí mắt xuống, che khuất ánh mắt phức tạp của mình: “Nghiêm tướng quân, ta phái rất nhiều người đi tìm nghĩa phụ rồi, chỉ là không tìm được mà thôi.”
“Vậy Tôn Thời Thần đâu? Gia hỏa này gần đây cả ngày kiếm chuyện, sao ngươi lại mặc kệ?” Nghiêm Hợp Lực nói.
“Nghiêm tướng quân, chức quan của Tôn tướng quân cao hơn ta!” Chu Chấn Nhung nói.
Bọn họ đang nói, một nghĩa tử khác của Chu Tĩnh Sơn - Chu Bình từ bên ngoài tiến vào: “Nghiêm tướng quân, ngươi đừng hy vọng vào Chu Chấn Nhung nữa, sau khi nghĩa phụ mất tích, trong quân thiếu không ít người…… Ta thấy nghĩa phụ mất tích không chừng là có quan hệ với hắn!”
“Chu Bình, ngươi đừng nói bậy!” Chu Chấn Nhung cả giận nói.
Chu Bình nói: “Ta không phải nói bậy! Hành tung của Nghĩa phụ người biết đến cực ít, người sao có thể biết? Còn phái nhiều binh mã chặn giết như vậy…… Chu Chấn Nhung, có phải ngươi bán đứng nghĩa phụ hay không?”
“Chu Bình, ta vẫn luôn được nghĩa phụ coi trọng, có lý do gì bán đứng nghĩa phụ? Ta thấy là ngươi làm việc này, muốn giá họa cho ta!” Chu Chấn Nhung nói.
Bên này khắc khẩu đưa tới rất nhiều người của phe Chu Tĩnh Sơn, mọi người có các ý tưởng khác nhau, không thiếu được càng ồn ào càng lợi hại.
Trong số bọn họ, có người hoài nghi Chu Chấn Nhung, nhưng cũng có người cảm thấy Chu Chấn Nhung không có lý do phản bội Chu Tĩnh Sơn.
Cuối cùng, lại là Tôn Thời Thần tiến đến khuyên can: “Chư vị, khoan ầm ĩ đã…… Nghe nói Tô tướng quân phái người đi Khung Sơn tìm Chu tướng quân đã trở lại, nói không chừng bọn họ mang tin tức Chu tướng quân về, chúng ta tìm người hỏi một chút?”
Tôn Thời Thần cười tủm tỉm, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
Có người nghe được ông ta nói, bèn muốn đi tìm Tô Mặc Tu hỏi cho rõ ràng, cũng có người cả giận nói: “Cần ngươi giả hảo tâm à!”
Tôn Thời Thần bị người nhằm vào, một chút cũng không tức giận: “Sao ta lại giả hảo tâm chứ? Ta vô cùng kính trọng Chu tướng quân, là thiệt tình hy vọng Chu tướng quân có thể trở về.”
Đám người Nghiêm Hợp Lực nghe được Tôn Thời Thần nói, đều lộ vẻ mặt hoài nghi, một chút cũng không tin.
Tôn Thời Thần nói: “Đương nhiên, nếu Chu tướng quân tao ngộ bất hạnh…… Ta muốn thăng lên trên, đây cũng là nhân chi thường tình chứ?”
Tôn Thời Thần phi thường thản nhiên, làm đám người Nghiêm Hợp Lực ngẩn người, nhưng bọn họ vẫn nói: “Chu tướng quân sẽ không tao ngộ bất hạnh đâu!”
Tôn Thời Thần nói: “Vậy các ngươi còn lo lắng cái gì? Chu tướng quân uy danh hiển hách, chờ hắn trở về, những gì ta làm hiện tại, tất cả đều là vô dụng!”
Tôn Thời Thần một chút cũng không che lấp tâm tư mình, thật ra lại làm đám người Nghiêm Hợp Lực không chán ghét ông ta quá mức nữa.
Khi Chu Tĩnh Sơn mới vừa mất tích, Tôn Thời Thần kỳ thật không có động tác nhỏ gì, cũng là gần đây mọi người đều cảm thấy Chu Tĩnh Sơn không về được, ông ta mới bắt đầu mượn sức người khắp nơi.
Trên cảm tình bọn họ chịu không nổi, nhưng nhìn bằng lý trí thì….
Cũng không thể nói Tôn Thời Thần làm sai.
“Đúng rồi, ta và các ngươi giống nhau, cảm thấy việc Chu tướng quân mất tích này có kỳ quặc! Nghe nói tiểu nhi tử của Tô tướng quân am hiểu phá án, không bằng bảo y tới Trấn Bắc quân tra xem!” Tôn Thời Thần lại nói.
Nghe được Tôn Thời Thần nói như vậy, Nghiêm Hợp Lực có chút động tâm, ông nhìn sang Chu Chấn Nhung, lại thấy biểu cảm của Chu Chấn Nhung không đúng lắm.
Nhưng cũng có thể là do ông hoa mắt, bởi vì Chu Chấn Nhung rất nhanh đã kiên định nói: “Nên như thế!”
Chu Bình là người hoài nghi Chu Chấn Nhung, càng là nói: “Đã sớm nên như vậy!”
Mọi người ra quyết định, thật muốn đi tìm Tô Hành Dần, đột nhiên có người tiến vào: “Chư vị tướng quân! Tô tướng quân mang theo binh mã lại đây!”
“Hắn tới làm cái gì?” Những người này khó hiểu, còn không đợi bọn họ đi ra ngoài nhìn xem tình huống, lại có người tới báo: “Tô tướng quân tới!”
Tô Hành Dần mang theo 5000 binh mã lại đây, nhưng cũng không có mang những người này tiến quân doanh, người quân doanh bên này cũng sẽ không cho ông đem nhiều binh lính vào như vậy.
Cuối cùng, ông mang theo hơn hai mươi thân vệ của mình, còn có Tô Mặc Tu Thái An Trương Nhị Khuyết, cùng với Ngôn Cảnh Tắc tiến vào.
Nếu không có nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, Tô Hành Dần có khả năng còn sẽ cẩn trọng hơn một chút, sẽ mang nhiều người hơn, nhưng ông đã gặp Ngôn Cảnh Tắc.
Chu Tĩnh Sơn còn sống, ông có cái gì mà sợ nữa?!
Nếu những binh lính được Chu Tĩnh Sơn tự mình luyện ra nếu gặp được Chu Tĩnh Sơn, còn đều giúp đỡ Chu Chấn Nhung…… Vậy Chu Tĩnh Sơn đã không đáng ông tôn sùng nữa!
Từ từ, Chu Tĩnh Sơn hiện tại gọi ông là cha……
Tưởng tượng đến chuyện này, Tô Hành Dần liền cảm thấy bực mình, ông đi nhanh hướng vào trong, thế cho nên người truyền lệnh mới vừa đem tin tức ông đến truyền vào, ông cũng đã tới rồi.
“Lão tô, sao ngươi lại đột nhiên tới đây?” Tôn Thời Thần cười nghênh ra tới.
“Ta tới lộng chết tiểu súc sinh Chu Chấn Nhung này!” Tô Hành Dần hét lớn một tiếng, xách theo lang nha bổng* trên tay, bèn phóng về phía Chu Chấn Nhung.
(*lang nha bổng: gậy răng sói, hoặc chùy gai, có nhiều gai nhọn bên trên.
Tác dụng chính của nó là đập vỡ vũ khí và áo giáp của địch thủ, phá các loại vũ khí có hình móc như ngô câu kiếm chẳng hạn, đồng thời gây thương tích nghiêm trọng cho địch nhân.)
Bọn người Tôn Thời Thần bị sợ ngây người!
Ngay cả thân vệ phía sau Tô Hành Dần cũng có chút ngốc ra.
Bọn họ biết Tô Hành Dần tính tình táo bạo, nhưng vừa lên tới liền đập người…… Táo bạo như vậy cũng ít thấy.
Thậm chí ngay cả Tô Mặc Tu cũng có hơi phản ứng không kịp.
Tuy y cảm thấy Chu Chấn Nhung là hung thủ, nhưng còn chưa có chứng cứ vô cùng xác thực……
Cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc thật bình tĩnh mà tránh đằng sau, thưởng thức tư thế oai hùng của Tô Hành Dần.
Trước đó lúc Tô Hành Dần đi điểm 5000 thủ hạ kia, hắn lấy cớ quá lạnh, làm Tô Mặc Tu tìm cho hắn mũ giáp, sau đó Tô Mặc Tu bèn làm ra một thân phục sức của thân vệ, kết hợp với mũ giáp cho hắn mặc.
Tô Mặc Tu làm như vậy là vì làm Ngôn Cảnh Tắc không dễ thấy được, miễn cho gặp phải nguy hiểm —— nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người khác chắc chắn xuống tay trước với người nhìn vào là không có giá trị vũ lực gì trong đội ngủ bọn họ, tỷ như Ngôn Cảnh Tắc cùng Thái An.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc mặc vào phục sức thân vệ, xen lẫn trong trong đám người, sẽ không phải là mục tiêu hàng đầu của những người đó nữa.
Huống chi…… Thân vệ là bọn họ dùng nhiều tiền dưỡng, phục sức thân vệ cũng giá trị xa xỉ, không chỉ có mũ giáp rất vững chắc, quần áo còn may dán rất nhiều phiến áo giáp, Ngôn Cảnh Tắc mặc sẽ rất an toàn.
Vì thế lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mặc đồ thân vệ đang rụt cổ tránh trong đám người, căn bản không ai chú ý.
Tất cả mọi người đang xem Tô Hành Dần!
Động tác của Tô Hành Dần rất nhanh đã đập một gậy về Chu Chấn Nhung, đáng tiếc bị Chu Chấn Nhung tránh thoát…… Ông không chút do dự đuổi theo, tiếp tục quất tới.
Tô Hành Dần lửa giận đầy mình, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy “đầu sỏ gây tội”, đương nhiên muốn phát tiết một phen!
Quan trọng nhất chính là…… Ông đã xác định, Chu Chấn Nhung chính là kẻ phản bội Chu Tĩnh Sơn!
Biết ông muốn tới tìm Chu Chấn Nhung phiền toái, Chu Tĩnh Sơn không chỉ không ngăn đón, còn một bộ xem kịch vui…… Chu Chấn Nhung chắc chắn là có vấn đề!