Chung Tình 2

Chương 126






Chung Tình - Chương 126
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Người trong bộ lạc trước khi chia con mồi đã sớm nộp xác quả lên.

Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa là người cuối cùng đi lấy đồ ăn của mình, lần này hắn bắt được xác quả không phải cái hôm trước hắn bắt được.

Bởi vì là bị chọn hết còn dư lại, xác quả này chỉ có hai cái đầu cá.

Thịt bên trong chắc chắn rất ít.

Nhưng hắn cũng không làm gì hết, có thể được chia đồ ăn đã là không tồi, Ngôn Cảnh Tắc bưng xác quả, đi tìm cậu của nguyên chủ.

Hắn mượn nước đơn giản rửa rửa thượng vàng hạ cám nguyên liệu nấu ăn trong xác quả trước, sau đó đặt xác quả lên lửa nướng.

Trước kia hắn luôn xuyên qua thành động vật cường tráng, cũng không nhọc lòng vì đồ ăn, hiện tại thật sự rất khó……
Thịt Hổ Tu đưa đêm qua còn chưa ăn xong, Ngôn Cảnh Tắc bèn tính toán buổi tối hôm nay, một lần ăn hết đồ ăn được chia.

Nhưng hắn nếm một ngụm đồ ăn trong xác quả của mình, muốn phun ra ngay tắp lự.

Mật đắng trong cá chắc chắn đã bị làm vỡ, trong thịt tất cả đều đắng nghét, càng đứng nói mấy thứ trộn lẫn ruột linh tinh.

Người nguyên thủy thật sự rất lợi hại! Người xung quanh hắn đều ăn thức ăn như hắn, nhưng tất cả đều mặt không đổi sắc.

Ngôn Cảnh Tắc cắn răng ăn đồ trong tay, sau đó liền đối diện với ánh mắt không tán đồng của cậu nguyên chủ.

Lão nhân này hỏi: “Hiện tại mày ăn xong rồi, ngày mai ăn cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hổ Tu trộm đưa thịt cho hắn, chính là không muốn để người khác biết, hắn tự nhiên không thể nói với người khác……
“Trước đó cậu nhìn thấy mày ăn thịt nướng, ai cho mày? Trong bộ lạc có phụ nữ nào coi trọng mày hở?” Lão nhân này lại hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không phải, không có phụ nữ coi trọng con……”

“Mày lại lấy đồ vật đi đổi thịt?”
Lão nhân này có chút hùng hổ doạ người, Ngôn Cảnh Tắc trả lời bổ lên, dứt khoát hướng ông ngượng ngùng mà cười cười, ôm xác quả của mình khập khiễng mà đi mất.

Kết quả đi chưa được mấy bước, thế nhưng chợt đối mặt với Hổ Xuân đang cùng một người ăn thịt nướng.

Hổ Xuân nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, cuối cùng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống, “Hổ Xuân, chuyện lúc trước…… Thật xin lỗi.”
Tuy rằng chuyện nguyên chủ “xuống tay” với Hổ Xuân, đến cuối cùng có hại chính là bản thân nguyên chủ, nhưng chuyện nguyên chủ làm là không đúng, hắn hẳn là nên nói lời xin lỗi với Hổ Xuân.

Hổ Xuân có chút giật mình: “Cậu còn sẽ xin lỗi?”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hổ Xuân lại nói: “Tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ xin lỗi, ha ha!”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm bất đắc dĩ, Hổ Xuân theo sát lại đề phòng mà nói: “Nhưng dù cậu có xin lỗi, tôi cũng không cho cậu thịt ăn đâu!”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không muốn thịt của cậu, tôi có chuyện hỏi cậu đây…… Hổ Tu hôm nay sao lại bị thương?”
Trước đó nhìn thấy Hổ Tu bị thương, hắn đã cảm thấy cả người khó chịu, rất muốn đi lên hỏi vài câu.

Nhưng bên người Hổ Tu vẫn luôn vây quanh rất nhiều người, nguyên chủ và Hổ Tu còn một chút cũng không thân, quan trọng nhất chính là…… Hổ Tu hình như không thích hắn dán lên.

Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát tới hỏi thăm Hổ Xuân.

Vứt bỏ chuyện nguyên chủ nửa năm gần đây vẫn luôn dây dưa Hổ Xuân, bọn họ từ nhỏ đã quen, quan hệ không tồi.

Hổ Xuân nói: “À…… hôm nay không phải con mồi chúng ta coi trọng ngay từ đầu không bắt được sao? Mọi người cũng hao hết sức lực, dứt khoát bèn đi đánh bắt cá, nhưng cá cũng không bắt được bao nhiêu.

Lúc trở về gặp được đạo long, chúng ta đều cảm thấy đuổi không kịp, kết quả Hổ Tu đuổi theo, một mình bắt được đạo long! Cậu cũng biết đó, đạo long không dễ bắt, anh ấy đương nhiên sẽ bị thương, nhưng đó chỉ là chút thương nhỏ, với Hổ Tu mà nói không coi là cái gì, Hổ Tu mạnh vậy mà!”
Hổ Xuân bắt đầu nói sự tích anh dũng của Hổ Tu với Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên hơi thấy Hổ Xuân nhìn không vừa mắt.

Nhưng hắn lại muốn nghe Hổ Xuân nhiều lời vài câu, chỉ có thể hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Rồi sao nữa?”
“Anh ấy lợi hại như vậy?”
……
Dưới cái nhìn của người khác, hắn và Hổ Xuân chính là đang tám chuyện đến khí thế ngất trời.

Hổ Tu ngồi ở nơi xa, trộm nhìn sang bên này, mặt đều đen.

Muối lại theo đuổi Hổ Xuân!
Muối ăn thịt y đưa, kết quả lại đi tìm Hổ Xuân!
Hắn thích Hổ Xuân đến vậy sao?
Biểu cảm Hổ Tu có chút âm trầm, y chuyển tầm mắt đi, nhìn chằm chằm thịt nướng trước mặt mình.

“Tu, ngày mai muốn cùng đi săn không?” một người trong đội săn thú hỏi Hổ Tu.

Hổ Tu vốn định đáp ứng, nghĩ nghĩ lại nói: “Không, ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Người mời Hổ Tu mất mát cực kỳ —— nếu Hổ Tu đi cùng bọn họ, bọn họ đại khái có thể bắt được con mồi không tồi, nhưng Hổ Tu không đi, bọn họ cũng chỉ có thể bắt một ít con mồi nhỏ.

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, mọi người đều trở về hốc cây của mình ngủ, Ngôn Cảnh Tắc cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bừng tỉnh lại —— có người mở cửa hốc cây hắn ra, đang chui vào trong!
Từ từ, người tới chính là Hổ Tu.

Ngôn Cảnh Tắc vốn có chút đề phòng, nhưng sau khi phát hiện tới người là Hổ Tu thì lập tức liền thả lỏng lại, mới vừa thả lỏng, hắn chợt cảm giác được có thứ gì bị ném vào bên người hắn.

Là một miếng thịt.

Hổ Tu lại tới đưa thịt cho hắn? Chỉ là…… Sao lần này cả bản thân Hổ Tu cũng chui vào?
Trong động đen như mực, nếu hắn không có tinh thần lực thì căn bản thấy không rõ bộ dáng Hổ Tu, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ mở miệng: “Cậu……”
Hắn một câu còn chưa nói xong, Hổ Tu lại đột nhiên tiến lên, bưng kín miệng hắn.

Theo sát, một giọng nói có chút õng ẹo ra vẻ, nam giả nữ vang lên: “Anh nhận thịt của tôi đưa, anh phải chui hốc cây với tôi!”
Ngôn Cảnh Tắc: “???”
Ngôn Cảnh Tắc đều bị sợ ngây người.

Hắn cảm thấy Hổ Tu đưa thịt cho mình là thương hại mình, còn cảm thấy Hổ Tu là người tốt, kết quả…… Hổ Tu đưa thịt cho hắn thế mà là vì cùng hắn chui hốc cây?

Hắn nhìn lầm Hổ Tu rồi!
Nhưng tại sao lại có tí tẹo chờ mong?
Từ từ, hắn hiện tại thương thế còn chưa khỏi, Hổ Tu muốn làm gì hắn?
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu cân nhắc phải dùng tinh thần lực tới ngăn lại Hổ Tu, Hổ Tu đột nhiên vén tấm da thú dưới thân, ngồi lên.

Ngôn Cảnh Tắc; “……”
Tình huống này thật sự làm hắn đột ngột không kịp phòng ngừa.

Không nghĩ tới Hổ Tu là Hổ Tu cái dạng này!
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật là có thể chủ động đình chỉ hành vi kế tiếp, cái khác không nói, hắn dùng tinh thần lực tới một chút với Hổ Tu, là Hổ Tu có thể ngất xỉu.

Dù hắn không muốn làm Hổ Tu hôn mê, cho chính mình một chút, cũng có thể làm mình không được.

Nhưng hắn cái gì cũng chưa làm.

Hắn phải thừa nhận…… Hắn đối với chuyện bị đẩy ngã này, một chút cũng không bài xích.

Chỉ là có phần ngoài ý muốn.

Nhưng thật muốn lại nói tiếp, cách làm này của Hổ Tu cũng là bình thường, thậm chí hắn đã sớm nên đoán được.

Ở bộ lạc Cự Hổ, nhận thịt của người khác là tỏ vẻ đồng ý cùng người khác ở bên nhau, ngoài ra…… Trừ phi giữa người thân với nhau, bằng không người bình thường căn bản liền sẽ không đưa thịt cho người khác!
Đương nhiên người khác tới xin hoặc là tới mượn thì phải nói cách khác.

Hổ Tu buổi tối đưa thịt cho hắn, đây rõ ràng chính là coi trọng hắn!
Mà hắn nếu nhận thịt, Hổ Tu tới ngủ hắn cũng là chuyện bình thường.

Bộ lạc Cự Hổ bọn họ thật ra đã xem như có quy củ, ở một vài bộ lạc khác, cường giả coi trọng kẻ yếu, tùy tùy tiện tiện là có thể cướp về hốc cây của mình, căn bản không cần đưa đồ ăn đến đối phương đồng ý.

Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc hiện lên rất nhiều ý niệm, sau đó liền…… nhanh chóng mà kết thúc.

Này đều là tại nguyên chủ!
Teddy kéo dài quá kém!
Nhưng hắn có thể lập tức tiếp tục!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, chợt cảm giác được Hổ Tu buông miệng hắn ra.

Cùng lúc đó, Hổ Tu đi đến cửa động, nhanh như bay mà chui ra chạy đi mất.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn lại một lần nữa hết chỗ nói rồi.

Hổ Tu đây là coi hắn là cái gì? Xong rồi là đi!
Hắn vốn đang muốn hỏi một chút Hổ Tu có muốn làm bạn lữ của hắn hay không! Hắn đã sớm muốn Hổ Tu làm bạn lữ của hắn, nhưng trước đó vẫn luôn không xác định, thẳng đến vừa rồi.

Hắn hiện tại cực kỳ xác định, bạn lữ hắn muốn chính là Hổ Tu.

Nhưng Hổ Tu tựa hồ chỉ tính toán cùng hắn tới một hồi tình duyên sương sớm…… Ban nãy lúc Hổ Tu nói chuyện, cả giọng thật cũng không lộ ra!
Này thì hơi tra rồi đó!
Còn có…… Hổ Tu có khả năng cũng đã từng làm vậy với người khác hay không?
Động tác của Hổ Tu đặc biệt lạ lẫm, hơn nữa nếu thật sự y từng làm vậy, trong bộ lạc khẳng định có tiếng gió truyền ra.

Ngôn Cảnh Tắc nằm trong hốc cây của mình, có phần hoài nghi nhân sinh.

Trước đó Hổ Tu đặc biệt cẩn thận, căn bản không dùng sức với hắn, cũng không cho hắn dùng sức, miệng vết thương trên người hắn cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng Hổ Tu hẳn là không quá dễ chịu.

Đều là lần đầu tiên, Hổ Tu so với hắn càng dễ dàng bị thương, này còn chưa tính, tốc độ của hắn quá nhanh, Hổ Tu phỏng chừng ngoại trừ đau ra vẫn là đau, không còn cảm giác khác.

Thật là…… Mất mặt.

Hổ Tu xác thật không quá thoải mái.

Trước tiên y đã làm chuẩn bị, nhưng vẫn là bị thương.


Ngoài ra…… Y cũng chưa phát giác đã tư vị, đã kết thúc!
Muối người này, không quá được rồi.

Cũng may y không chê!
Cứ như vậy cũng tốt, về sau mỗi buổi tối y đều đi tìm Muối, kiên quyết không thể để Muối có cơ hội đi tìm Hổ Xuân!
Muối không muốn làm việc, ham ăn biếng làm…… Y tới nuôi thôi!
Chỉ cần người này không đi tìm người khác!
Trong sơn động Hổ Tu có trữ nước, y đơn giản rửa rửa, ngã xuống liền ngủ.

Làm một chuyện lớn, trong lòng y kiên định, một giấc này thật ra ngủ rất khá.

Ngày hôm sau Hổ Tu dậy muộn, lúc y từ hốc cây bò ra tới, người trong bộ lạc sớm đã thức dậy.

Có người biến thành hình thú đang phơi nắng, cũng có người đang làm một ít khí cụ dùng được, chẳng hạn như mài dao đá, dùng gỗ làm thùng nước gì đó.

Muối cũng ở bên ngoài, đang phơi nắng, còn đột nhiên nhìn về phía y.

Hổ Tu cả kinh trong lòng.

Y không muốn để Muối biết tối hôm qua là y.

Muối không thích y, nếu biết người tối hôm qua là y, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cũng may, Muối nhìn y một cái đã chuyển tầm mắt đi không nhìn nữa, làm y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngày hôm qua, Hổ Tu ban ngày bị thương, buổi tối lại “bận rộn” hồi lâu, hiện tại đặc biệt muốn biến thành hình thú phơi nắng một lát.

Nhưng nếu y biến thành hình thú, người khác nói không chừng có thể nhìn thấy phía sau y bị thương.

Vậy không được!
Hổ Tu ở trên đất trống tìm một chỗ ngồi, từ từ ăn thịt nướng, sử dụng dư quang khóe mà đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc vốn đang muốn đi trò chuyện với Hổ Tu, nhưng hiện tại xem Hổ Tu tựa hồ không muốn phản ứng hắn……
Hổ Tu buổi tối tới tìm hắn, còn cố ý thay đổi giọng nói, hiển nhiên không muốn để ai biết chuyện tối qua.

Hắn hiện tại quá yếu, lúc này đi theo Hổ Tu ngả bài, Hổ Tu thẹn quá thành giận, nói không chừng sẽ đánh hắn một trận.

Hắn vẫn nên dưỡng thương trước đã.

Đến lúc đó Hổ Tu sẽ đánh không lại hắn!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ lại, lấy thịt nướng Hổ Tu hôm qua đưa ra, ăn lên.

Khụ khụ, hắn không muốn Hổ Tu đi tìm người khác cho lắm, cho nên thịt của Hổ Tu…… Hắn khẳng định là muốn lấy.

Hổ Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc ăn thịt, yên tâm xuống, đồng thời cũng có chút phát sầu, mỗi lần y đưa thịt cho Muối đều rất nhiều, cứ như vậy đi xuống, thịt của y sẽ không đủ ăn!
Cần phải càng nỗ lực hơn một chút mới được!
Hổ Tu cổ vũ cho mình, sau đó vào ban đêm, lại cầm một miếng thịt, bò vào hốc cây Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Y tới y tới, y mang theo thịt nướng vào rồi!
Thật sự rất chờ mong!p
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy…… Biểu hiện hôm nay của mình hẳn là sẽ tốt hơn xíu.

Hết chương 126..