Chung Thái Phó

Quyển 2 - Chương 26




Phỏng chừng Hỉ Nguyệt đoán được Chung Thế An tự nhiên bỏ chạy có liên quan đến chuyện của mình nên nàng tránh không hỏi.

Chung Dật đợi trong cung 2 ngày, vẫn không có tin tức của Thế An, y đứng ngồi không yên. Chung Dật muốn ra khỏi cung xem sao, dù không giúp được nhiều nhưng không thể ngồi trong cung đợi được.

Lý Hủ lâm triều xong không thấy trở lại tẩm cung, Chung Dật hỏi cung nữ thử nhưng cũng không biết hắn đi đâu. Y mượn cớ đi ra ngoài cho thông thoáng khí, cung nữ không ngăn cản, y dẫn Hỉ Nguyệt tùy ý dạo bước trong Ngự hoa viên, hi vọng có thể nhìn thấy Lý Hủ.

Cây cỏ quý hiếm trong Ngự hoa viên đếm không xuể, lại đang những ngày xuân, các loài hoa kiều diễm tranh nhau khoe sắc tỏa hương. Nói cũng vừa khéo, đang bước vô định trong đá giả sơn thì chợt nghe giọng nói ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ của Hỉ Nguyệt: “Lão gia, nhìn kìa.” Y ngẩng đầu, thì thấy một đứa bé đang luồn lách chạy trốn, không thèm liếc y, trực tiếp xách lồng chim chạy đến chỗ bờ sông. Đứa bé mặc giáp áo dày màu vàng nhạt hoạ tiết mây trắng cát lợi, không phải Lý Kỷ thì còn có thể là ai.

Chung Dật đuổi tầm mắt theo, tính gọi nó một tiếng. Ngờ đâu đứa bé chạy đến bờ sông, vội quăng lồng chim cầm trong tay xuống lòng sông, trên mặt nước chìm nổi có thể loáng thoáng thấy được con chim nhỏ sặc sỡ vùng vẫy bên trong.

“…Kỷ nhi! Ngươi làm gì thế?!” Chung Dật khiếp sợ, ba chân bốn cẳng bước đến, quỳ gối bên bờ sông. Dưới sự giúp đỡ của Hỉ Nguyệt y duỗi cây gậy ra khều lồng chim về đây, khó khăn lắm mới vớt được nó lên, con chim tước ướt sũng nằm trong lồng, hãi hùng bay nhảy vài lần, không lâu sau bị dọa chết.

“…” Thấy chim tước dần dần cứng đơ, Hỉ Nguyệt tức thời che miệng sợ hãi.

“…” Tay Chung Dật ướt nhẹp, nhưng lòng lại thấy lạnh lẽo. Y nhìn sang Lý Kỷ, không hiểu vì sao đứa nhỏ này lại lạnh lùng hạ thủ như thế, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Kỷ, nó nghĩ gì sợ rằng không người nào có thể đoán được.

Lúc này, từ xa truyền đến giọng của phụ nhân: “…Kỷ nhi? Kỷ nhi?… Kỷ nhi? Ngươi ở đâu?”

Chỉ chốc sau, một nhóm người xuất hiện tại khúc ngoặt của hoa viên, nữ tử đi đầu hoa lệ quý phái, bước chân vội vã, thấy Lý Kỷ đứng ở bờ sông, mặt thị cáu giận: “Hài tử này!”

Mặc dù Chung Dật không biết nữ tử này là ai, nhưng quan sát một lúc đại thể cũng đoán ra được, bèn buông lồng chim xuống, nhặt gậy đứng dậy, dẫn Hỉ Nguyệt đến cung kính hành lễ.

Dù y chưa lên tiếng, nhưng trong hậu cung bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người nam tử xa lạ, Hoàng hậu không thể nào không lưu ý, thị bước lên kéo Lý Kỷ đến bên người, cẩn thận quan sát người nam nhân trung niên đối diện, nhìn thấy cây gậy chống thì sáng tỏ.

Trước Hoàng thượng thỉnh thoảng xuất cung, đêm không quay về, thị phái người dò hỏi Lục Chương mới biết Hoàng thượng có người ngoài cung, tên Chung Dật, là một kẻ què.

“Các ngươi là người phương nào? Sao dám ném con anh vũ bổn cung tặng cho Tuần phi muội muội xuống sông? Thật to gan!”

Chung Dật ngạc nhiên ngẩng đầu, y vẫn chưa cảm nhận được ý đồ của đối phương, chỉ nghĩ rằng hiểu lầm nên vội nói: “Hoàng hậu hiểu lầm, thảo dân chỉ vớt lồng chim thôi.”

Hỉ Nguyệt cũng đơn thuần thấy đây chỉ là hiểu lầm, nghe y nói, nàng liên tục gật đầu phụ họa.

“Nực cười… Con anh vũ còn tự mình bay xuống sông được cơ à? Kỷ nhi mới 6 tuổi, không phải ngươi quăng thì lẽ nào là nó ném?”

Đối với phỏng đoán ngang ngược không biết lý lẽ thế này, Chung Dật thật sự trăm miệng cũng không bào chữa được, Hỉ Nguyệt dần hiểu ra. Cùng là nữ tử mới hiểu được loại tâm tư này, tuổi Hoàng hậu không phải quá lớn, là độ tuổi ganh ghét không lý trí nhất, bấy giờ thị hạ lệnh: “Kéo đi đánh 50 trượng.”

“Không được!” Chung Dật luôn luôn ngay thẳng chính trực, làm sao có thể bị xử oan như này, lập tức lên tiếng, “Hoàng hậu chưởng quản ấn phượng, hiệp lý lục cung, phải tự mình nêu gương, nghiêm minh luật pháp, sao có thể định tội quấy quá như thế này?”

(*) Hiệp lý: Giúp người chủ sự quản lý mọi việc.

Khi y ở Dần quốc, bởi bối cảnh Chung gia và thân phận đế sư nên hoàng đế làm hỏng việc y vẫn chỉ trích không sợ. Đừng nói là hậu cung, mà ngay cả khi lên triều, tùy tiện giáo huấn người vài câu cũng là chuyện thường. Vậy nên trong nhất thời y quên mất tình hình.

“…Ngươi. Ngươi dám giáo huấn bổn cung? Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ.” Hoàng hậu thẹn quá hóa giận, bước lên một bước, hai người cung nhân tức khắc đứng hai bên trái phải Chung Dật áp chế y quỳ xuống.

Thấy Hoàng hậu nổi giận, Hỉ Nguyệt không biết làm sao với cung nhân hình thể cao to, nàng hoảng loạn, vội vàng chắn cho lão gia, quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương minh xét, chuyện này quả thật không phải do lão gia nhà ta gây nên.”

“Không phải hắn, vậy chính là cẩu nô tài ngươi?” Hoàng hậu vốn hận Chung Dật đến nghiến răng, nhưng không có can đảm động vào y, nên bắt bí trút giận lên Hỉ Nguyệt, vung tay tát một cái khiến Hỉ Nguyệt ngã nghiêng sang một bên.

“Hỉ Nguyệt!”

Chung Dật thấy mình nhiều lời lại hại Hỉ Nguyệt bị đánh, tức thì quên đi lý lẽ muốn nói, giờ mới nhớ ra bản thân đã không còn là đế sư được người người kính ngưỡng.

Bụng dạ Hoàng hậu mới thoải mái được đôi chút, ai ngờ Lý Kỷ phía sau bỗng nhiên làm loạn, “oa” một tiếng rồi đẩy mạnh về trước.

Mấy người họ vốn đang đứng bên bờ sông, Hoàng hậu lảo đảo vài bước, đứng không vững, thị hét lên, ngã người xuống sông.

Bên bờ sông tức khắc náo loạn như vỡ tổ, gọi thái y thái y, xuống nước cứu người xuống nước cứu người, các cung nhân vội vàng tập hợp lại, hai tên thái giám áp chế Chung Dật cũng không biết đã đi đâu. Hỉ Nguyệt vội vàng đứng dậy nâng lão gia mình lên, Chung Dật mới vừa chống gậy đứng lên thì thấy Lý Kỷ nhân lúc nháo nhào bỏ chạy, y căng thẳng liếc ra hỗn loạn ở bờ sông, vẫn quyết định chống gậy theo nó.

Hỉ Nguyệt thấy vậy cũng vội đi theo, dìu đỡ lão gia.

Lý Kỷ chạy chầm chậm không quay đầu lại, cuối cùng chạy vào trong hang đá giả sơn, Chung Dật dẫn Hỉ Nguyệt đứng trước cửa động một lúc, không thấy đứa nhỏ đi ra, bèn khom lưng vào theo.

“Kỷ nhi?”

Không ngờ sau khi vào hang đá còn có thêm động thiên khác, đi vài bước là không cần khom người nữa, Chung Dật thấy ánh sáng le lói, chậm rãi đi về hướng đó.

Hóa ra trong hang đá này có một động thiên dẫn ra ngoài, ánh mặt trời chiếu xiên xuống, rọi sáng trong động vốn nên u ám, Lý Kỷ ngồi trên chóp đỉnh, tay trái cầm một cuốn sách, tay phải cầm một cục đá, liên tục khắc gì đấy trên vách đá.

Chung Dật tiến lên mới phát hiện đứa nhỏ tràn đầy bình tĩnh, nhưng trên vách đá khắc ra hai chữ chết chìm.

Lòng y phát lạnh, vội đoạt quyển sách trong tay đứa nhỏ, lật ra mặt sau thấy rõ dâng thư [Đại Tề Hình Điển].

Không biết đứa nhỏ tìm được quyển sách này ở đâu, y trợn mắt quan sát, trên vách đá đều là tên gọi của các loại hình phạt. Thường nghe Đàm Đài Công chủ trì pháp gia trị quốc, tuy không phân biệt thân sơ, không phân chia sang hèn, chỉ xử đoán theo pháp tắc vì công chính (*), nhưng trọng hình vạc sôi, bêu đầu hoàn thân, mỗi một hình pháp tàn khốc nhiều vô kể, nếu Lý Hủ hoàn toàn được Đàm Đài Công tự thân dạy dỗ, nói vậy Kỷ nhi cũng không ngoại lệ. Tất cả những gì đứa nhỏ này làm, chỉ xử theo pháp tắc, cảm thấy có tội sẽ xử phạt.

(*) Câu gốc là: bất biệt thân sơ, bất thù quý tiện, nhất đoán ư pháp.

Chung Dật lo lắng nhìn Lý Kỷ, thở dài bước lên, nắm chặt bàn tay phải đang không ngừng khắc họa của đứa nhỏ, ôm nó ngồi xuống.

“…Kỷ nhi, ta dạy ngươi một chữ nhé?”

“…”

Chung Dật biết đứa nhỏ không trả lời, lấy cục đá màu đỏ từ trong tay nó, nhấc tay dồn sức khắc một chữ lên vách đá.

Thứ.

“Chữ ‘thứ’ này… bên trên là một chữ như, bên dưới là một chữ tâm. Ý nghĩa là… Lấy lòng mình để suy ra lòng người, đối đãi với bản thân thế nào, thì cũng hãy như thế với người khác.”

(*) Chữ “thứ”: 恕. Chữ “như”: 如. Chữ “tâm”: 心.

Lý Kỷ ngồi trên gối y, ngẩng đầu nhìn đăm chiêu chữ trên vách đá, không nhúc nhích. Chẳng biết sao Chung Dật lại nhớ đến dáng dấp của Lý Hủ trong lần đầu tiên gặp gỡ của thật nhiều năm trước, lúc ấy, hắn vẫn còn là đứa bé đứng đối diện với y tại Quốc Tử Giám, trông vừa quật cường, mẫn cảm mà cũng rất yếu ớt.

“Tuy nói thuốc đắng dã tật, trọng điển trị loạn, nhưng cần phải biết con người không phải thánh nhân, ai mà chẳng thiếu sót, nếu có tâm hướng thiện, giả có phạm tội cũng không phải tội ác tày trời. Nên cần phải khoan dung. Hiểu không?”

“…” Lý Kỷ vẫn không lên tiếng, nhưng lấy lại cục đá từ trong tay Chung Dật, khắc bên dưới.

Khi nhìn thấy đứa nhỏ một lần nữa cố chấp khắc ra hai chữ chết chìm, Chung Dật lo âu và thất vọng, nhưng đợi thêm một lúc, lại thấy đứa nhỏ khắc thêm chữ “thứ” đằng trước.

Sau đó Lý Kỷ quay đầu lại nhìn Chung Dật, gõ lên vách đá. Như đang hỏi có phải như thế không?

Hiển nhiên Chung Dật gật đầu, y xoa gáy nó.

“Kỷ nhi thật thông minh.” Hỉ Nguyệt đứng bên cười nói.

Lý Kỷ nghe nàng nói, nó quay đầu lại nhìn nàng, trên gương mặt đơn thuần dần hé ra nụ cười, chung quy vẫn còn chút tâm tính trẻ con.

***

Chung Dật trở về Điện Thái Hòa thì các cung nữ báo rằng Lý Hủ ở trong điện chờ y, Chung Dật nhớ đến mớ hỗn loạn vừa rồi, mặc dù y toàn thân trở ra, nhưng bây giờ chắc hẳn Hoàng hậu muốn truy cứu, tức khắc thấp thỏm trong lòng.

Y dặn Hỉ Nguyệt về phòng nghỉ ngơi, một mình chống gậy theo cung nữ dẫn vào trong điện, mới vừa bước qua ngưỡng cửa, Lý Hủ cầm địa đồ bằng da dê ngẩng đầu nhìn sang đây, thấy y đến, hắn nhếch khóe miệng khẽ cười, cuốn tấm địa đồ trong tay lại.

“…” Chung Dật nghĩ thầm chủ động đề cập có lẽ sẽ tốt hơn, nên chống gậy tiến đến, đang muốn mở miệng, Lý Hủ đã lên tiếng châm chọc trước: “Sao, mới vào cung mấy ngày mà đã hòa mình với những đố phụ kia rồi?”

“…Ta.” Vấn đề này có chỗ nào đó không đúng, Chung Dật không biết nên phủ nhận hay thừa nhận, thì Lý Hủ bước lại gần y.

Lý Hủ đứng đối diện, ôm y kéo vào trong ngực, bế đến bên giường: “Hoàng hậu thật do ngươi đẩy xuống sông?”

“Không phải.” Vấn đề này tương đối dễ đáp.

“Chậc.” Mặt Lý Hủ tựa như hơi thất vọng, hắn cười ghé đến hôn Chung Dật, “Trẫm còn tưởng…. trong lòng Thái phó đã nổi tâm độc chiếm với trẫm rồi chứ.” Ban nãy đi thăm Hoàng hậu rơi xuống nước bị cảm lạnh, đối phương than thở khóc lóc lên án làm Lý Hủ suýt nữa không nén được bật cười. Nếu Chung Dật đúng thật như Hoàng hậu nói, vì đố kị mà làm ra chuyện như vậy, nói không chừng y còn hài lòng nhiều hơn là nổi giận.

“…” Chung Dật thấy biểu hiện của Hoàng thượng không giống muốn truy cứu, cũng không dây dưa về chuyện này nữa, y hỏi, “Thế An nó…”

“Còn chưa tìm được.”

“Ta muốn xuất cung.”

“Không được.” Lý Hủ bật cười, hôn vài cái lên gương mặt y, “Thả ngươi đi ra ngoài, chắc chắn ngươi không quản ngày đêm tìm kiếm, vất vả lắm mới tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, sẽ lại đổ gục nữa cho xem.”

Nói xong, hắn thấy thần sắc thương tâm của Chung Dật, không đành lòng, nói trấn an, “Yên tâm, phái rất nhiều người đi rồi, một khi có tin tức, trẫm lập tức nói cho ngươi. Có được không?”

“…”

“Nói đi cũng phải nói lại, Thái phó báo đáp trẫm thế nào đây?”

Chung Dật nhìn nụ cười ấm áp của Lý Hủ, nhớ lại cảnh tượng ngày đó hắn ôm mình xuống núi, nhớ lại 3 tháng này hắn theo sát tận tình lo lắng cộng với bây giờ dốc toàn lực tìm kiếm tận sức tương trợ, y thấy lòng mình ngập tràn một nỗi tâm tình không thể nào che lấp.

Như có đôi bàn tay ở sau thúc đẩy, tâm lẫn thân thể đều không còn là của mình, Chung Dật không thể khống chế nổi mà dựa đến gần Lý Hủ.

Lý Hủ thấy Chung Dật chủ động dựa vào mình, hắn kinh hỉ ôm y vào lòng, chẳng khách khí cúi đầu hôn y.

Hai người hôn nhau, cởi áo khoác ngoài của đối phương, như điều hiển nhiên lăn lên giường.

Phần tình cảm này y rõ ràng đã nỗ lực lảng tráng. Y đã sớm căng siết bản thân như hợp âm, vì chỉ cần thoáng thư giãn, đến đêm sẽ nhìn thấy khuôn mặt ai oán ấu vương đã mất, nhắc nhở y gió tanh mưa máu năm đó tại Đô thành.

Trong khoảnh khắc giữa cuộc hoan ái, Chung Dật chợt nghĩ có lẽ Thế An nói không hề sai.

Y đã sớm quen nếp hầu hạ dưới thân người rồi.

*** 

Lý Kỷ đặc biệt dính Hỉ Nguyệt, sau ngày đó lại chạy đến tìm Hỉ Nguyệt để chơi, mấy ngày đầu, Chung Dật còn dư thời gian trò chuyện với Lý Kỷ, dạy dỗ đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng dần cởi mở hơn, thường mở miệng nói chuyện.

Ngày ấy Lý Hủ hạ triều về tẩm cung, từ đằng xa nhìn đứa nhỏ ở bên Hỉ Nguyệt học cách làm diều, còn Chung Dật ngồi kế đó ẩm trà đọc sách.

Khi Lý Kỷ ngước đầu lên e sợ gọi hắn là phụ hoàng, dưới tình cảnh này, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Lý Hủ cảm thấy mình cũng có một gia đình, hắn xúc động đến mức không biết nên làm thế nào, bước lên mấy bước ôm nhi tử xoay vài vòng.

Nếu có thể, hắn thật muốn giữ Chung Dật lại trong cung cả đời.

Nhưng tầm 7, 8 ngày sau, Chung Dật cuối cùng đứng ngồi không yên trong cung, Lý Hủ cũng thuận theo để y về lại Lê Sơn, căn dặn Tư Nam Thiên chăm nom y nghỉ ngơi. Sau khi Chung Dật về nhà trúc, thỉnh thoảng ở nhà trúc đợi tin, thỉnh thoảng dẫn Hỉ Nguyệt đi xung quanh hỏi thăm.

Rốt cục, nửa tháng trôi qua cũng nhận được tin, nói trấn Tam Hợp gần đây xuất hiện một vị công tử hào hoa phong nhã, trú tại quý phủ của một người phú thương họ Lam, dạy bảo thi thư cho thiếu gia 9 tuổi của quý phủ.

Lý Hủ phái người quan sát vài lần từ xa, thân hình và dung mạo đều phù hợp với Chung Thế An. Lý Hủ suy tư, sai người báo cho Chung Dật trước, do y quyết định.

Mà Chung Dật nhận được tin thì ngay tức khắc dẫn theo Tư Nam Thiên và Hỉ Nguyệt chạy đến trấn Tam Hợp, muốn đích thân khuyên nhủ Thế An quay về.