Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 78




Cuối cùng ý chí của thế giới cũng khôi phục bình thường trở lại.

Nhưng Khương Chỉ không thể xác định liệu có phải là vì cái chết của Hạ Tố Huân mà bình thường hay không.

Bởi vì trước khi Hạ Tố Huân tử vong, thái độ của những người xung quanh đối với Khương Chỉ cũng đã trở nên bình thường ——

Ghen ghét cũng có, chán ghét không thích cũng có, nhưng sẽ biểu đạt hàm súc hơn, sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ liền phải đấu với cô đến ngươi chết ta sống.

Ngay cả trên mạng xã hội dễ dàng tụ tập ác ý nhất, các đánh giá về Khương Chỉ cũng là thiện ý chiếm đa số.

Khương Chỉ nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng không tìm ra được đáp án, cô lại không thể bỏ qua được.

Đúng lúc Trì Triệt tan tầm trở về, Khương Chỉ vội vàng kéo anh đến cùng nhau tìm kiếm đáp án.

Biểu tình của Khương Chỉ và Trì Triệt đều vô cùng chuyên chú.

Chỉ là người trước suy nghĩ đến nhập tâm, còn người sau thì ngắm cô đến chuyên chú.

Bờ mi của Khương Chỉ tinh tế xinh đẹp, cùng với chân mày hơi cong, đuôi mi nhếch lên giống như lá liễu.

Cô rất sợ bị xuất hiện nếp nhăn, cho nên rất ít khi nhíu mày. Vậy mà hiện giờ cô không chỉ có nhíu mày, còn thường xuyên nhăn nhăn cái mũi lại, xem ra là thật sự nghĩ không ra.

Tuy rằng anh không thường nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Chỉ, nhưng Trì Triệt cũng không đành lòng lại nhìn cô tiếp tục rối rắm đau đầu suy nghĩ. Anh nhìn chằm chằm thêm vài giây mới thu mắt lại.

“Thế giới khôi phục bình thường từ lúc nào kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là rốt cuộc nó cũng khôi phục bình thường. Hơn nữa chỉ cần làm thật nhiều việc thiện, không thẹn với lương tâm, nhất định sẽ có được kết quả tốt”.

Khương Chỉ cảm thấy lời nói này của anh rất quen tai, suy nghĩ một lát, cô liền cảm thấy thông suốt.

“Em hiểu ý của anh rồi! Anh đang muốn nói, chỉ làm chuyện tốt, chớ có hỏi tiền đồ?”

“Đúng vậy, chỉ làm chuyện tốt, chớ có hỏi tiền đồ.”

Trì Triệt mỉm cười cưng chiều xoa đầu cô.

“Đi thôi, ăn cơm đi thôi.”

Một ngày vào giữa tháng 11, tuyết bay đầy trời.

Lệ Chi gọi điện thoại cho Khương Chỉ, nói Vương Diễm Bình liên hệ với cô ấy, muốn xin cô ấy số điện thoại của Khương Chỉ.

“Muốn số điện thoại của tớ á? Để làm gì?”

Khương Chỉ buồn bực.

“Là muốn mắng tớ sao? Lệ Chi, cậu cho cô ta biết địa chỉ gmail của tớ đi, bảo cô ta muốn mắng tớ cái gì thì cứ viết hết ra đó rồi gửi cho tớ là được. Đợi khi nào tớ rảnh sẽ mở ra đọc sau”.

“Không phải muốn mắng cậu đâu, haizzzz, lúc cô ấy gọi điện cho tớ, giọng điệu không những không hung dữ……”

Lệ Chi dừng lại một chút, nhớ lại ký ức để tìm từ miêu tả chính xác nhất.

“Nghe có chút do dự và áy náy. Haizzz! Tớ không hình dung ra được, dù sao cô ấy nói mục đích muốn gọi điện thoại cho cậu là vì xin lỗi, nghe có vẻ rất thành khẩn. Nhưng…… Ta cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến của cậu một chút, cậu có muốn cho không?”

“Xin lỗi? Cô ta có nói xin lỗi cái gì không? Tại sao lại muốn xin lỗi tớ?”

“Có nói, nhưng nói rất mơ hồ”.

Lệ Chi kể lại đại khái cho Khương Chỉ nghe, có lẽ lý do Vương Diễm Bình muốn xin lỗi là vì lúc trước ở trường học nhằm vào Khương Chỉ, còn cả chuyện dùng thủ đoạn cướp mất vị trí của Khương Chỉ trong buổi thi tuyển vào đoàn ba lê.

Vương Diễm Bình chủ yếu là muốn nói, lúc ấy cô ta giống như là bị ma quỷ ám, cứ vô cớ nhằm vào cô.

Hiện tại nghĩ lại, cô ta không thể hiểu nổi tại sao lúc đó chính mình lại làm như vậy.

“Chuyện này à, không sao đâu. Cậu cứ bảo với cô ta, không cần gọi điện thoại cho tớ, tớ tha thứ cho cô ta”.

Khương Chỉ biết Vương Diễm Bình không phải đang tìm cớ, lời cô ta nói chính là lời thật lòng.

Nhưng cô nghĩ nghe cô ta chính miệng nói xin lỗi không cần thiết.

Dù sao Vương Diễm Bình cũng có ý muốn xin lỗi cô, cũng không phải yêu cầu Khương Chỉ thật tình tha thứ. Cái cô ta muốn chỉ là một câu “tôi tha thứ cho cô, mọi chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra” của Khương Chỉ mà thôi.

Không phải Khương Chỉ lòng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu mà muốn làm khó Vương Diễm Bình.

Mà là trong mắt Khương Chỉ, tuy rằng việc Vương Diễm Bình đi theo hướng cực đoan, có nguyên nhân là do ý chí của thế giới này, nhưng đây chỉ là một bộ phận, không thể đem toàn bộ nguyên nhân đều đổ cho ý chí của thế giới.

Sở dĩ gọi là ý chí của thế giới, là vì nó có thể ảnh hưởng tới toàn bộ cá thể trong thế giới đó.

Hơn nữa còn có rất nhiều người không bị ý chí của thế giới khống chế, giống như Lệ Chi, giống như nhân viên nhà ăn……

Cho nên, mặc dù Vương Diễm Bình sẽ bị ý chí thế giới thao tác, nhưng vẫn chứng minh cô ta vốn dĩ đã có tâm tư không tối đối với Khương Chỉ, cho nên mới bị ý chí thế giới lợi dụng, gia tăng cảm xúc, cuối cùng đi theo hướng cực đoan.

Nhưng Khương Chỉ cũng biết, cho dù là người được coi là lương thiện nhất trên thế giới, cũng không phải trăm phần trăm thuần tịnh.

Người xưa nói rất đúng.

“Mạc lấy cõi lòng luận thế nhân, luận tâm trước nay vô người tài*”.

*Ý chỉ nếu chỉ coi người có tâm hồn trong sáng thuần khiết là người tài thì không có ai cả, vì không một ai là thuần túy trong sáng lương thiện, ai cũng đều sẽ có những lúc có cảm xúc và suy nghĩ cực đoan.

Mỗi người đều từng có lúc bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà nổi lên suy nghĩ không tốt. Nếu không phải có sự thúc đẩy của ý chí thế giới thêm vào, Vương Diễm Bình cũng không nhất định sẽ biểu lộ ý nghĩ đó ra ngoài, biến thành hành động.

Cho nên Khương Chỉ vẫn nhờ Lệ Chi truyền đạt với cô ta, mình đồng ý tha thứ cho cô ta.

Thế nhưng, nhắc tới Vương Diễm Bình, Khương Chỉ bỗng nhiên nhớ tới Elasa.

Elasa đã gửi cho cô rất nhiều email, dò hỏi Khương Chỉ có muốn gia nhập vũ đoàn hay không. Nhưng vì Khương Chỉ vẫn luôn bận rộn đủ thứ chuyện, không có thời gian trả lời.

Mặc dù gần đây đã nhàn hạ hơn, nhưng lại trực tiếp đem chuyện của Elasa và vũ đoàn ném ra sau đầu.

Đã lâu như vậy rồi, không biết Elasa có còn chờ đợi câu trả lời của cô nữa hay không, vũ đoàn đã tìm được người mới rồi hay chưa.

Nhưng mặc kệ thế nào, xuất phát từ lễ phép, cô vẫn phải trả lời Elasa.

【 Cô Elasa thân mến, em nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là quyết định không đi. Cảm ơn sự quan tâm yêu mến của cô dành cho em, nhưng em không thể đáp lại, vô cùng xin lỗi. 】

Ngay trong đêm đó, Elasa liền gửi email đáp lại thư của Khương Chỉ.

Khương Chỉ click mở ra, hai trang đầu tiên của thư đều là biểu tình mặt khóc, có thể thấy được Elasa rất buồn khi Khương Chỉ từ chối lời mời gia nhập vũ đoàn.

Khương Chỉ dở khóc dở cười mà kéo xuống, mãi mới nhìn thấy nội dung thư của Elasa——

Cô ấy hỏi.

【 Tại sao vậy? 】

【 Là vì lần tuyển chọn trước đây, bạn học Vương đi cửa sau chiếm lấy danh hiệu đứng đầu kia sao? 】

Khương Chỉ rất thích Elasa, cảm thấy cô ấy vừa tài giỏi lại vừa thẳng thắn hiên ngang.

Cô cũng không thích nói vòng vo với người khác, cho nên trong email trả lời đã viết hết toàn bộ nguyên nhân, không hề che giấu điều gì.

【 Đúng vậy, đích xác chuyện này cũng là một nguyên nhân, nhưng chỉ là một phần.】

【Chủ yếu vẫn là vì mấy tháng trước, khi thiên tai xảy ra ở khắp nơi, trong quá trình trợ giúp mọi người cứu tế, em đã gặp rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều chuyện, vậy nên rất xúc động. Em phát hiện ra trên thế giới này có rất nhiều người đang cần được trợ giúp, mà năng lực của em vừa hay cao so với người bình thường, em cũng có thời gian và nguồn tài chính đầy đủ để có thể trợ giúp những người này. 】

【Trong giới ba lê, nhân tài xuất hiện lớp lớp, luôn có người tài năng hơn em, em không phải là không thể thay thế được. Cho nên em muốn dấn thân vào sự nghiệp công ích. 】

Đương nhiên, cũng không phải nói chỉ cần có Khương Chỉ, toàn bộ những người dân gặp nạn trên thế giới đều được cứu rỗi.

Chỉ là nếu có thêm những người nghĩ giống Khương Chỉ, vậy thì thế giới sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn.

Elasa cũng biết những việc làm dạo gần đây của Khương Chỉ. Sự tích của cô và Trì Triệt không chỉ có tầm ảnh ảnh hưởng trong nước, mà bên ngoài thế giới cũng nhiều lần được mọi người biết tới.

Mọi người bị kinh ngạc bởi giá trị nhan sắc tương đương với thần tiên của bọn họ, lại càng cảm thán nội tâm tốt đẹp của hai người.

Giới ba lê mất đi Khương Chỉ, tuy rằng Elasa cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng khi đọc được email trả lời của Khương Chỉ, lại cảm thấy trong lòng xúc động không thôi.

Làm cô ấy cảm thấy trái tim rất ấm áp.

Vì thế cô ấy cũng trả lời lại một email nữa.

【 Cô đồng ý với quyết định của em, nhưng cô không đồng ý lời em nói. 】

【 Ai nói đối với ba lê, em không phải là người không thể thay thế được? Không, trong bao nhiêu năm tồn tại trong giới ba lê này, em là người đầu tiên cô gặp có thiên tốt tốt như vậy, cũng xuất sắc như vậy. Cô không đồng ý vì cảm thấy sẽ có nhân tài giỏi hơn em tới thay thế vị trí của em, mà là bởi vì, tài năng của em không chỉ bị giới hạn trong ba lê. 】

【 Trên thế giới có rất nhiều hơn cần sự giúp đỡ của em, cô không thể ích kỷ trói chặt em ở lại chỗ này. 】

【 Được rồi, Khương Chỉ, em hãy cho toàn thế giới thấy được sự xuất sắc ưu tú của em. 】

……

Trước kia Trì Triệt từng cảm thấy những nơi xảy ra thiên tai quá nguy hiểm, sợ mất đi Khương Chỉ, cho nên không đồng ý cho cô đi đến đó.

Nhưng nghe Khương Chỉ kể lại trong lần động đất trước đó, nếu không phải nhờ có Tiểu Vũ Mao giúp đỡ, cô đã có khả năng đã bị xà ngang đè chết từ lâu rồi, Trì Triệt lại do dự.

Anh nhớ tới ngày hôm đó khi chờ đợi nhân viên cứu viện giải cứu Khương Chỉ, không ít người đã từng được Khương Chỉ vây quanh ở bốn phía, tất cả từ già trẻ lớn bé đều nắm chặt tay nhau cầu phúc cho Khương Chỉ.

Câu nói “Người tốt sẽ được trời phù hộ, Khương tiểu thư nhất định sẽ bình an” vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu Trì Triệt. Anh càng nghĩ càng cảm thấy, lời này rất có khả năng là thật.

Vì thế anh đồng ý cho Khương Chỉ đi, nhưng có yêu cầu:

Giúp người làm niềm vui thì được, đi đến các nước khác cũng được, nhưng em phải có chừng mực, không được đi đến nơi quá nguy hiểm, không dây vào những chuyện nguy hiểm.

Kỳ thật Trì Triệt cũng muốn đồng hành với Khương Chỉ cùng đi làm việc thiện, nhưng anh lại không thể đi được. Anh bắt buộc phải ở trong trước điều hành hoạt động của công ty.

Trên thế giới có rất nhiều người tốt bụng giống Khương Chỉ, nhưng bọn họ không thể làm như Khương Chỉ toàn tâm toàn ý đi trợ giúp người khác.

Bởi vì mọi người còn phải kiếm kế sinh nhai, bắt buộc phải đi làm thậm chí còn phải tăng ca, mới có thể miễn cưỡng nuôi sống chính mình, không để bản thân phải chịu đói. Vậy nên đối với sự nghiệp giúp đỡ giúp người khác cũng chỉ là hữu tâm vô lực.

Trì Triệt ở trong nước càng gây dựng sự nghiệp vững chắc, tài chính đầy đủ, Khương Chỉ càng có đủ thực lực trợ giúp càng thêm nhiều người.

*

Trong nháy mắt chỉ mới nửa năm trôi qua, thanh danh của Khương Chỉ càng ngày càng vang dội, từ trong đến ngoài nước đều gọi cô là “tiểu thư tốt bụng”.

Cả trong nước và quốc tế đều có người muốn phỏng vấn Khương Chỉ, rất nhiều chương trình truyền hình đều liên hệ với nhà họ Trì, muốn mời cô tham gia.

Ban đầu Khương Chỉ còn cảm thấy bọn họ thực phiền, cự tuyệt nhiều lần như vậy còn tìm tới cửa, đúng là làm người khác khó chịu.

Ở ngoài sân bay, mỗi lần bị bao vây xung quanh, Khương Chỉ đầu tiên là cự tuyệt bọn họ, sau đó là tức giận đáp lại bọn họ.

Cô làm như vậy chỉ là xuất phát từ hảo tâm, không muốn nổi danh, cũng không cần tham gia chương trình truyền hình. Mong bọn họ đừng đến quấy rầy cô nữa.

Người chen ngã cô là một thực tập sinh trẻ tuổi, đã vậy còn không chịu buông tha Khương Chỉ, còn ngăn đón cô không ngừng.

“Khương tiểu thư, nếu cô tham gia chương trình sẽ rất có lợi, cô có thể thu hút đầu tư……”

“Tôi có tiền, không cần kéo thêm đầu tư”.

Khương Chỉ bị ngã cố gắng nén giận, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

Nhưng thực tập sinh này tuy rằng có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Khương Chỉ lại không dễ tức giận, lời nói cũng rất có đạo lý.

Anh ta nói: “Khương tiểu thư cô đúng là rất có tiền, nhưng cho dù vậy, cô cũng đâu thể giúp đỡ toàn bộ người gặp nạn trên khắp thế giới được, đúng không? Cô tham gia chương trình truyền hình không nhất định là vì giúp chính mình nổi danh, còn có thể là để kể cho mọi người những chuyện cảm động cô gặp được trong lúc giúp đỡ người khác cho mọi người nghe. Như vậy thì cô sẽ có thể kêu gọi được càng nhiều người cùng cô đi làm từ thiện, không phải sao?”

Khương Chỉ vốn đang chuẩn bị xoay người rời đi nghe vậy liền dừng bước, quay lại nhìn kĩ anh chàng thực tập sinh này, đánh giá từ đầu đến chân một lượt.

“Không ngờ cậu tuổi còn trẻ, suy nghĩ lại còn chu toàn hơn cả tôi. Ừm…… Anh nói đúng, lúc trước là tôi quá mức phiến diện, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút về chuyện này. À, công ty giải trí Tia nắng ban mai phải không?”

Trên ngực của thực tập sinh này có đeo thẻ tên, trên đó có cả tên của công ty.

“Đúng vậy!”

Thực tập sinh gật đầu.

“Tốt, cậu cứ về chờ tôi trả lời đi”.

Khương Chỉ bảo thực tập sinh chờ trả lời, kỳ thật vừa nói xong liền nghiêng đầu thì thầm hai câu với trợ lý ở bên cạnh, bảo trợ đi tìm người phụ trách công ty này để đàm phán.

Trong mắt cô, nếu đến cả một thực tập sinh nhỏ bé cũng suy nghĩ được như vậy, thì chương trình của công ty này hẳn là cũng không tồi.

Chuyện này không cần suy xét quá nhiều, trực tiếp đi đàm phán là được.

Nhưng Khương Chỉ cảm thấy, không thể tham dự các thể loại chương trình khác hay gameshow.

Chẳng ra cái gì cả, không có quá nhiều quan hệ với chuyện làm từ thiện. Cho dù có kéo được tài trợ cũng là nhà tài trợ không đứng đắn.

Không bằng trực tiếp làm một chương trình hoàn toàn mới, chuyên để tuyên truyền về việc làm từ thiện.

Mọi người xung quanh thực tập sinh kia dùng hai cầu liền thuyết phục được Khương tiểu thư tham dự chương trình, ai nấy đều tiếc đứt ruột. Sớm biết rằng Khương Chỉ dễ nói chuyện như vậy, bọn họ cũng lên nói hai câu.

Sống nửa đời người, đã từng tiếp xúc với nhiều nhiều kẻ có tiền và danh nhân, nhưng người như Khương tiểu thư giàu có như vậy nhưng biết sai liền sửa, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được gặp.

Nhưng đừng thấy thực tập sinh vừa rồi khi phản bác Khương Chỉ, lời nói đúng lý lẽ, nói có sách mách có chứng, hơi thở và giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh, vững vàng.

Kỳ thực nhịp tim đập của anh ta đã sắp đạt mức 150, khẩn trương đến nỗi trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi rồi.

Tất cả là nhờ chị họ Lệ Chi kể về Khương Chỉ trước đó, nói đừng nhìn bề ngoài Khương Chỉ lãnh diễm cao quý, khinh thường chúng sinh, kỳ thật cô rất bình dân, cũng rất ôn nhu, là một cô gái rất tốt.

Lúc này anh ta mới dám mở miệng phản bác.

Hơn nữa mãi cho đến khi Khương Chỉ thật sự tiếp nhận ý kiến của anh ta, cũng quay lại xin lỗi anh ta, anh ta mới bình tĩnh được trở lại.

Cũng mới thật sự tin lời chị họ nói.

Khương tiểu thư thật sự rất ôn nhu, rất rộng lượng.

Khương Chỉ không biết bọn họ đang nghĩ như thế nào về mình. Đối với cô mà nói, có sai là phải nhận, không có gì để sợ mất mặt, mất mặt chính là rõ ràng sai lầm còn cố giả bộ không sai.

Giờ phút này, cô càng để ý đến chuyện, tại sao tính tình của mình dạo gần đây lại kém như vậy, một chút việc nho nhỏ cũng tức giận được, là vì sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi sao?

Cô thử nhẩm tính thời gian, không đúng rồi……

Lẽ ra nên tới từ tuần trước nữa rồi chứ? Sao kinh nguyệt của cô lại bị chậm hai tuần thế này?

Khương Chỉ ngẩn ra, vội vàng lại nghiêng đầu nói chuyện với trợ lý.

“Mau đến hiệu thuốc mua giúp tôi một thứ, cần dùng trước khi lên máy bay”.