Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 29: Ngày phá sản thứ hai mươi chín




Tâm trạng hiện giờ của Khương Chỉ khá tốt.

Không chỉ có khóe miệng nhếch lên cao, sau khi bước lên xe cũng không rút tay ra khỏi tay của Trì Triệt, mà là thuận thế thân mật dựa vào người anh ngồi ở hàng ghế sau.

Động tác của cô vô cùng tự nhiên, không khác gì khi trước lúc hai người vẫn còn yêu nhau.

Có trời mới biết, mấy tháng này, những động tác nhỏ nhoi tầm thường khi trước cô đã từng thường xuyên làm ra đối với anh mà nói, gần ngay trước mắt mà cầu không được.

Hai tròng mắt của Trì Triệt trở nên u ám.

Bạo gan suốt đêm, đáng giá.

Nhà mới của bọn họ ở ngay gần cạnh trường học.

Không chỉ cùng một khu với căn hộ lúc trước Khương Chỉ mua khi nhập học, còn là hàng xóm.

Hai nhà xây dựng ngay sát cạnh nhau, sân vườn cũng liền nhau, ở giữa bị ngăn cách bởi một vách tường bị phủ kín bởi dây mây*.

*Cây mây có nhiều gai, có tác dụng làm hàng rào bảo vệ quanh nhà và vườn cây ăn quả rất tốt. Thân cây mây bóng đẹp, nhẹ, bền dẻo, dễ uốn, dễ kết hợp với kim loại và các vật liệu khác như gỗ, da, nhựa.

Khương Chỉ xuống xe xong liền phát hiện ra, nhà hàng xóm cách vách của nhà mới, chính là căn nhà cô và Trì Triệt đã từng sống cùng nhau một thời gian trước kia.

Cô cảm thấy ký ức ùa về, thừa dịp tài xế và Trương Tứ đang mải mê thu dọn hành lý, cô đứng ở cạnh xe nhìn sang nó một lúc lâu.

Chỉ giây lát sau, hành động nhỏ này của cô đã bị người đàn ông bên cạnh tinh mắt phát hiện ra.

“Lúc ấy vốn lưu động trong tay không có nhiều, không đủ để giữ lại căn nhà ấy”.

Trì Triệt tưởng rằng Khương Chỉ cũng có cùng suy nghĩ với mình, cảm thấy tiếc nuối vì không thể giữ lại được căn nhà đầy kỉ niệm ấy.

Dù sao thì hai người bọn họ đã sống ở đó suốt một thời gian dài, có rất nhiều hồi ức đẹp đẽ quý giá.

Nhưng khi đó có quá nhiều việc phải dùng đến tiền. Sau khi cân nhắc kỹ càng, Trì Triệt buộc phải từ bỏ nơi này.

Tuần trước phải đi tìm nhà mới, nơi đầu tiên anh nghĩ đến chính là căn nhà này, nhưng vận dụng rất nhiều mối quan hệ cũng vẫn không thể liên hệ với chủ nhà hiện tại, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

“Ừm ~”

Khương Chỉ gật gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn anh.

Đây là đang giải thích với cô sao?

Trước kia tuy hai người sớm chiều ở chung, nhưng Trì Triệt rất ít khi biểu lộ nội tâm, cũng rất ít khi để lộ cảm xúc thực sự của mình ra ngoài, lúc nào cũng mang bộ dạng trầm tĩnh ngàn năm không đổi.

Mãi đến vừa rồi cô mới chợt phát hiện ra, dường như Trì Triệt là người… khá mẫn cảm?

Rõ ràng lớn lên là một bộ dạng trầm ổn không thèm quan tâm đến sự đời, vậy mà nội tâm lại là kiểu người hay suy nghĩ nhiều như vậy. Tương phản thật lớn nha.

Trì Triệt mua nhà khá gấp gáp, tuy rằng cũng có lòng muốn bài trí nơi này giống như bên trong căn nhà cách vách, nhưng lại vội vã đưa người yêu đến, không có thời gian trang hoàng bày trí, lại càng không có thời gian đổi lại đồ mới.

May mà chủ nhân trước đó của nhà này cũng có phẩm vị chấp nhận được.

Phong cách Bắc Âu trang nhã đơn giản, không có điểm nhấn đặc biệt, nhưng cũng sẽ không gây ra việc khó đỡ.

Căn phòng lấy màu xám lạnh lẽo làm chủ đạo, khiến cho người vừa mới bước vào liền cảm thấy tâm tình yên lặng, bình thản.

Vừa hay phù hợp với loại hình yêu thích của cả Khương Chỉ và Trì Triệt. Hai người đều thích những thứ có thể làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh thanh thản trở lại.

Một khi thả lỏng liền rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.

Tuy nói Trì Triệt chỉ là thức trắng hai ngày một đêm, nhưng không phải thức đêm như trong suy nghĩ của những người khác.

Trong suốt hai ngày một đêm này, đại não của anh vẫn luôn phải hoạt động ở tần suất cực cao, không có một lúc nào ngừng nghỉ.

So với thức đêm của những người bình thường thì hao tâm tổn sức hơn nhiều.

Khương Chỉ suy nghĩ cẩn thận, lập tức liền nghĩ tới hai tiếng này tới giúp mình chuyển nhà của anh là phải làm như thế nào mới có thể để dành ra được.

Vì thế ngay sau khi dùng xong bữa tối, cô lập tức thúc giục Trì Triệt về phòng nghỉ ngơi.

“Em thì sao?”

Trì Triệt tựa hồ còn không định rời đi.

“Lát nữa em có chuyện gì phải làm à? Có gì cần anh giúp đỡ hay không?”

Khương Chỉ lắc đầu.

“Chiều nay phải làm bài khảo sát, em rất mệt, sáng ngày mai lại còn có tiết. Hiện giờ em chỉ muốn được về phòng nghỉ ngơi càng sớm càng tốt”.

Tuy rằng cô không hề nhàn rỗi gì, nhưng nếu không nói như vậy, sao Trì Triệt có thể ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.

Mà cho dù cô đã nói như vậy, trước khi Trì Triệt quay về phòng của mình, anh vẫn quay đầu lại hỏi Khương Chỉ một câu.

“Đúng rồi, gần đây em không cần phải mua thứ gì sao?”

“Hả?”

Khương Chỉ ngẩn ra.

“Anh không thấy có thông báo em dùng thẻ tín dụng”.

Trì Triệt giải thích.

“Từ sau khi em nhận tấm thẻ kia, em chưa từng dùng đến dù chỉ một lần”.

Không lẽ là ảo giác ư?

Sao Khương Chỉ lại cảm thấy lúc anh đang nói những lời này, giọng điệu của anh không được vui.

Lần đầu tiên thấy có người vì người yêu không tiêu tiền của mình mà không vui như vậy.

“Đúng vậy, em không có gì cần mua”.

Khương Chỉ vốn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Chỉ trải qua vài tháng ngắn ngủi sinh hoạt bần cùng, thói quen tiêu phí của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Khương Chỉ của ngày trước, mua sắm không bao giờ quan tâm thứ mình mua có cần thiết hay không. Dù sao bản thân cô cũng chẳng thiếu thốn cái gì, mua chỉ là bởi vì thích, muốn có được liền quẹt thẻ không suy nghĩ.

Khương Chỉ của hiện tại, biến thành người không phải cần ngay lập tức thì sẽ không bỏ ra một đồng nào, điển hình của câu vắt cổ chày ra nước.

Trì Triệt đương nhiên cũng phát hiện ra điều này, còn thể hiện ra mình rất không vừa lòng.

Hắn nghiêm mặt lại, dùng ngữ khí gần như đang ra lệnh mà “đề nghị” Khương Chỉ.

“Đi dạo phố nhiều vào, rồi sẽ nhìn thấy thứ muốn mua”.

Khương Chỉ dở khóc dở cười, đâu có ai cưỡng chế người khác đi dạo phố, đi tiêu tiền của mình như anh không hả?

Nhưng vì muốn thúc giục anh đi ngủ, cuối cùng cô đành phải ứng phó đáp lại một câu.

“Biết rồi, được rồi, không nói chuyện nữa, em buồn ngủ lắm rồi”.

Khương Chỉ làm bộ ngáp hai cái. Lúc này Trì Triệt mới không nói gì thêm nữa, chỉ dịu dàng chúc cô ngủ ngon rồi quay vào phòng ngủ của mình.

Sau khi Khương Chỉ bước vào phòng ngủ liền trực tiếp đi vào phòng tắm.

Sau khi tẩy trang sạch sẽ, tháo trang sức bảo vệ da xuống, lại đắp mặt nạ chăm sóc da xong, cô mới quay về giường ngủ.

Vốn đang định trèo lên giường xem 《 Khách sạn Adlon 》một lát——

Khương Chỉ vẫn luôn xem bộ phim này để củng cố trình độ tiếng Đức của mình.

Cầm Ipad đi ngang qua bàn trang điểm, liếc thấy dòng chữ trên bìa tạp chí, cô chợt dừng bước chân.

Tất cả đều tạp chí cô đặt mua theo tháng từ lúc trước.

Tuy rằng sau khi phá sản, tạp chí vẫn đều đặn gửi cho cô mỗi tháng, nhưng Khương Chỉ lại không mở ra xem nữa.

Dù sao nhìn cũng mua không nổi, sao phải tự tìm khó chịu đến cho mình.

Khoảng cách không quá xa, vừa đủ để cô thấy trên bìa tại chí, là tháng 11.

Chính là số phát hành mới nhất trên thị trường.

Nghĩ đến lời Trì Triệt vừa nói, Khương Chỉ ôm Ipad ngồi xuống trước bàn trang điểm, lật xem cuốn tạp chí này.

“Tùy tiện chọn vài thứ vậy, nếu còn không mua khẳng định anh ấy sẽ vẫn không ngừng nhắc mình”.

Lúc mở trang đầu tiên của tạp chí ra, Khương Chỉ đã nghĩ như vậy.

Trước kia, cô không bao giờ vừa xem vừa mua như vậy cả.

Mỗi lần nhìn thấy đồ vật vừa mắt, cô đều sẽ gấp một góc nhỏ ở cuối trang đó, rồi mới lật sang trang tiếp theo.

Chờ đến khi Khương Chỉ xem đến trang cuối cùng của tạp chí, cô sẽ đưa nguyên cuốn tạp chí bị gấp như vậy cho người giúp việc, bảo họ đi mua hết những thứ bị cô gấp vào.

Hiện tại cô vẫn cứ duy trì cái thói quen này.

Năm phút đồng hồ trôi qua, cô mới xem được nửa cuốn tạp chí, đầu ngón tay cũng không dám động đậy nữa rồi.

“Mới được nửa quyển, vậy mà đã gấp liên tiếp mười trang rồi……”

Cô buồn bực lật lại những trang trước đó có đồ vật vừa mắt mình nhìn lại một lượt.

“Rõ ràng nhìn cái gì cũng không hề tính toán, không nên mua, nhưng ngược lại những thứ muốn mua lại nhiều hơn cả trước kia”.

Quả nhiên, dục vọng của con người chính là một chiếc lò xo, càng áp chế xuống, đến lúc bắn ngược trở lại, sẽ càng bắn lên mạnh hơn, lòng tham lại càng nhiều hơn lúc trước.

Hiện tại Khương Chỉ đang rơi vào thời kỳ bối rối.

Vừa mới chuyển thói quen tiêu xài phung phi thành tình trạng không cần gấp thì nhất quyết không mua, bạn trai mang theo mỏ vàng đã trở lại, dâng lên thẻ đen cho cô dùng.

Nhưng cô vẫn không tìm lại được cảm giác quẹt thẻ mua mười chiếc túi hàng hiệu cao cấp cũng không nhíu mày lấy một cái.

Nghĩ vậy, đột nhiên làm cho Khương Chỉ nhớ tới người gần đây vẫn luôn cố tình lảng tránh, hoàn toàn không muốn bị đề cập tới ——

Bạn thân của cô, Hạ Tố Huân.

Cũng chính là nguyên hình của tác giả viết ra quyển sách này, Nguyễn Điềm Điềm.

Thói quen tiêu phí của cô ta giống như Khương Chỉ hiện giờ.

Trong thế giới hiện thực, điều kiện gia đình của Hạ Tố Huân rất kém, ba mẹ đều tàn tật, cả nhà chỉ dựa vào tiền cứu trợ của nhà nước mà sống qua ngày.

Sau khi Khương Chỉ trở thành bạn tốt của cô ta, không chỉ cung cấp tiền viện phí cho ba mẹ cô ta được chữa trị tốt nhất, mà còn giúp đỡ việc học tập cũng như tiền sinh hoạt của Hạ Tố Huân.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Chỉ vẫn luôn được mọi người vây quanh, nhưng Hạ Tố Huân lại người đầu tiên được cô dẫn về nhà, công khai thừa nhận cô ta là người bạn duy nhất của cô.

Ba Khương mẹ Khương thấy vậy đương nhiên cũng đối xử cực kỳ tốt với Hạ Tố Huân, “giúp đỡ” cô ta suốt một năm, số tiền ấy đủ để mấy chục đứa trẻ nghèo khổ duy trì cuộc sống.

Nhưng Hạ Tố Huân lại sửa không nổi thói quen tiêu tiền khi còn nghèo khó của mình, quần áo mặc bao nhiêu năm không đổi, giặt đến bạc cả màu vẫn muốn mặc tiếp, đồ ăn thì vĩnh viễn chờ đến khi người dân trồng rau chuẩn bị rời khỏi chợ quay về nhà mới ra mua, khi đó giá cả sẽ rẻ hơn.

Có người cười nhạo Hạ Tố Huân: “Thật là quen sống nghèo khổ, có tiền cũng không dám tiêu”.

Lúc ấy Khương Chỉ nghe được liền rất tức giận, vì để bảo vệ bạn bè, dùng lời lẽ bén nhọn như dao kiếm phản kích lại đối phương.

Hiện tại cô đã cảm nhận được cảm giác khi ấy của Hạ Tố Huân, cảm thấy lời người kia nói kỳ thật không sai chút nào.

“Haizzz……”

Khương Chỉ sâu kín thở dài một hơi.

Nghĩ đến Hạ Tố Huân, ngực cô không khỏi bị nghẹn lại.

Khương Chỉ ở trong hiện thực rất kiêu ngạo, tầm mắt cao, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Không thèm yêu đương, lại càng không muốn kết giao bạn bè.

Trong suy nghĩ của cô, bản thân mình đã đủ thú vị rồi. Những chuyện cần làm để giúp cuộc sống của bản thân trở nên phong phú hơn cũng có quá nhiều, không còn thời gian cho chuyện yêu đương, kết bạn. Có mấy cô nàng gia cảnh tương đương mình làm bạn bè trên danh nghĩa là đủ rồi.

Sở dĩ Hạ Tố Huân có gia cảnh bần hàn có thể trở thành người bạn duy nhất của cô, được cô thật lòng đối đãi.

Là bởi vì cô ta đã từng đã cứu Khương Chỉ.

Khương Chỉ không chỉ có khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, học múa ba lê, tài lẻ trong người còn hấp dẫn người khác hơn cả vẻ bề ngoài.

Năm lớp bảy, bởi vì cô có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu khiến cho đám lưu manh gần đó chú ý đến, ngày đêm theo dõi sát sao, rốt cuộc tìm được cơ hội thuận lợi, dồn cô vào một cái hẻm nhỏ tối tăm.

Một Khương Chỉ trước giờ không sợ trời không sợ đất, vào ngày hôm đó lần đầu tiên cảm nhận được sự lo sợ hoảng hốt.

Cô hi vọng, chờ đợi mòn mỏi có người đi ngang qua hẻm nhỏ sẽ phát hiện ra tình thế của cô, cứu giúp cô khỏi đám lưu manh xấu xa này.

Nhưng điều khiến Khương Chỉ thất vọng chính là, lúc ấy người xuất hiện ở đầu ngõ không phải là người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, hay là chú cảnh sát tốt bụng, mà chỉ có một mình Hạ Tố Huân trông còn gầy yếu hơn cả mình.

Trông cơ thể nhỏ bé, xanh xao vàng vọt giống như cọng giá đỗ mềm oặt của cô ta, trên mặt còn hiện ra vẻ mặt hoảng sợ hơn cả cô.

Khương Chỉ không hô lên “cứu mạng”.

Dù sao có hô cũng vô dụng.

Cọng giá đỗ này có lẽ không chỉ không cứu nổi mình, ngược lại còn có khả năng sẽ bị nhóm lưu manh kia chú ý đến.

Lúc ấy sẽ là cả hai đều gặp phải tai ương.

Vì thế, Khương Chỉ chỉ liếc nhìn Hạ Tố Huân một cái, rồi làm như không thấy điềm nhiên quay sang nhìn đám lưu manh ——

Nếu hôm nay cô nhất định phải bị đám lưu manh này làm nhục, vậy cô nhất định phải cố gắng ghi nhớ kỹ càng bộ dáng của từng người trong bọn họ vào đầu.

Chỉ cần còn cho cô một hơi thở, sống sót quay về, nhất định phải tìm người giết chết lũ khốn nạn này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc cô cho rằng mình sắp không xong rồi, đột nhiên có một tràng dài tiếng còi vang lên ngoài đầu hẻm.

“Làm gì vậy! Đám nhóc con bại hoại này! Chúng mày vây quanh cô bé đó làm cái gì vậy hả?”

Một ông chú mặc quần áo bảo vệ chạy vọt vào, tay cầm côn điện hung dữ đuổi bọn chúng đi.

Khương Chỉ kinh ngạc, không biết tại sao người bảo vệ này lại biết được tin tức mà tìm đến đây.

Khi cô đang tò mò suy đoán, cọng giá đỗ do dự vươn nửa cái đầu qua bức tường hỏi thăm cô.

“Cậu không sao chứ?”

Giọng nói của cô ta ngọt ngào thanh thoát.

Giọng nói đó cùng với khuôn mặt nhỏ bé kia đã rơi vào trong lòng Khương Chỉ.

Hai người bọn họ làm bạn bè nhiều năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt đẹp. Ngay trước đêm Khương Chỉ xuyên vào trong cuốn sách này, hai người bọn họ còn gọi điện thoại cho nhau.

Mà sau khi xuyên vào trong sách, khôi phục toàn bộ ký ức, Khương Chỉ cũng đi tìm Hạ Tố Huân trước tiên ——

Ba mẹ và gia cảnh của mình vẫn giống y như bên ngoài đời thực, những điều cô để ý đến vẫn còn đó, chỉ thiếu mỗi mình Hạ Tố Huân.

Nếu hết thảy đều cùng giống như ngoài hiện thực, vậy lúc này Hạ Tố Huân không có cô giúp đỡ, nói không chừng còn đang bị gánh nặng gia đình ép tới mức không đứng dậy nổi.

Cho nên Khương Chỉ vô cùng sốt ruột, phát động hết thảy lực lượng đi tìm cô ta. Cho dù là ở trong sách, cũng không thể để cho người bạn duy nhất của mình gặp phải chuyện xấu gì.

Nhưng vẫn là tìm không thấy. Sau mấy tháng liên tục tìm kiếm mà vẫn không có kết quả, rốt cuộc Khương Chỉ cũng tiếp nhận sự thật này.

Thế giới trong sách này không có Hạ Tố Huân.

Hạ Tố Huân lưu lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng Khương Chỉ. Thế cho mỗi khi Khương Chỉ nhìn thấy một ai đó có bộ dạng giống cô đều sẽ nhịn không được dâng lên ý muốn bảo hộ.

Tỷ như Lệ Chi, cô ta rất giống Hạ Tố Huân, chỉ là tính cách hoạt bát hơn Hạ Tố Huân một chút.

Càng hồi tưởng lại quá khứ, Khương Chỉ càng không thể hiểu nổi.

Vì sao Hạ Tố Huân lại hận mình như vậy?

Rõ ràng quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp cơ mà.

Nhưng chuyện này chỉ có hỏi thẳng Hạ Tố Huân mới có thể biết được đáp án. Khương Chỉ không phải kiểu người thích lãng phí thời gian suy nghĩ vấn đề không thể giải đáp, cũng không có ý định lại lãng phí tình cảm trên người Hạ Tố Huân đã phản bội tình bạn của cô.

Thu hồi cảm xúc phập phồng, cô bắt đầu dùng lý trí mà xem xét lại đoạn hồi ức vừa rồi, lại liên tưởng đến chuyện ở nhà hàng lúc trước, phát hiện có điểm kỳ lạ ——

Lúc Vương Diễm Bình mang theo mọi người bắt quả tang Khương Chỉ bị bao dưỡng, rõ ràng cô ta ở trên lầu, đã biết trước ý định của bọn họ.

Nhưng bởi vì khi xuống lầu, mọi người đã bị sự xuất hiện của Trì Triệt làm cho tỉnh ngộ, cô không thể nhìn thấy phản ứng điên cuồng của mọi người.

Nhưng liên hệ với ngày Trì Triệt trút giận giúp cô ở nhà hàng, phản ứng biến hóa của mọi người cũng tương đối đủ cho Khương Chỉ tham khảo.

Bởi vậy mà cô phát hiện đồ vật mới ——

Lúc đầu khi cô vừa mới khôi phục ký ức, bạn cùng lứa tuổi, bạn học trong trường nhìn qua đều rất bình thường.

Cũng có người chán ghét cô, nhưng bọn họ còn có “lý trí”, hành động vẫn không đến mức bất bình thường.

Bước ngoặt lớn là từ khi gia đình cô bị phá sản.

Sau khi nhà họ Khương phá sản, mọi người không còn kiêng nể gì nữa, lộ liễu mang theo ác ý hãm hại cô.

Nhưng tần suất không cao cho lắm, nửa tháng mới gặp được tầm một, hai lần.

Sau này, đặc biệt là từ sau khi tiệc tối đêm đó kết thúc, số người có ác ý với cô tăng lên đột biến, tần suất bị hại cũng cao lên.

Mọi người càng trở nên điên cuồng, giống như mặc kệ bản thân có bị mất mặt hay không, chỉ cần có thể làm lớn chuyện, khiến Khương Chỉ bị xấu mặt, như vậy là đủ rồi.

Khương Chỉ thầm tự hỏi, cuối cùng đưa ra được một kết luận tương đối đáng tin cậy ——

Rất có khả năng là vì cuộc gặp gỡ giữa Nguyễn Điềm Điềm và Hà Ngộ bị thúc đẩy sớm, xung đột trong nguyên tác cũng bị đẩy lên, vậy nên hậu quả sau khi phát sinh xung đột cũng xảy ra sớm hơn cả.

Hiện tại đang bước vào giai đoạn cô bị mọi người giẫm đạp.

Kết luận này mặc dù đã giải thích được biểu hiện kỳ quái của những người xung quanh, nghi ngờ của bản thân đã được giải tỏa, nhưng tâm tình của Khương Chỉ cũng không thể vì vậy mà nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu.

Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc, kế tiếp có khả năng cô còn phải ứng phó với rất nhiều kẻ có chỉ số thông minh ngang đám con nít có ý đồ hãm hại mình.

“Mệt quá”.

Khương Chỉ mệt mỏi day day huyệt Thái Dương.

Vừa mới tưởng tượng đến những điều này, cô bỗng cảm thấy quần áo không còn đẹp, túi hàng hiệu cũng không còn hấp dẫn nữa.

Cả cuốn tạp chí trước mặt không còn bất kỳ sự thu hút nào đối với cô.

Cô cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo, lật mở từng trang một mà không còn một chút hứng thú nào.

Buổi tối bị đẩy đi ngủ sớm, kết quả là sáng hôm sau cũng thức dậy sớm. Mới 6 giờ sáng mà Trì Triệt đã tỉnh giấc.

Đúng lúc này, ở công ty có người gọi điện thoại đến báo tin, bọn họ đã thức suốt đêm hoàn thành công việc được giao, muốn mời anh đến kiểm tra.

Trì Triệt nhìn lướt qua đồng hồ rồi trả lời một tiếng sau sẽ tới công ty. Sau khi cúp máy, anh lập tức rời giường đánh răng rửa mặt.

Nhân viên nỗ lực tăng ca thức đêm, người làm ông chủ như anh không thể ngay cả việc đi làm sớm cũng không làm nổi.

Vừa đẩy cửa phòng ra, liền phát hiện Trương Tứ đã chờ sẵn ở bên ngoài.

“Thưa thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi”. Trương Tứ lễ phép nói.

“Không cần.” Trì Triệt vừa bước lên lầu vừa sửa sang lại cà vạt, “Tôi không có thời gian”.

“Vâng.”

Trương Tứ không đi theo Trì Triệt mà chỉ đứng ở dưới lầu nhìn thiếu gia nhà mình vội vội vàng vàng bước lên lầu ba, khi đến trước cửa phòng của Khương Chỉ, anh đột nhiên bước chậm lại, thoắt cái chuyển sang bộ dạng rón ra rón rén, dường như sợ làm ai đó bị kinh sợ.

Trương Tứ nhăn nhăn cái mũi.

Không có thời gian ăn bữa sáng, nhưng lại có thời gian xem bạn gái.

Được lắm.

Trì Triệt thật sự không có thời gian, theo như tính toán của anh thì chỉ có thể dành ra được một lần lên xem Khương Chỉ ——

Hoặc là xem vài lần.

Dù sao cũng không đủ để ăn sáng.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Khương Chỉ ra, mục đích là muốn xem cô thế nào, nhưng tầm mắt lại bị cuốn tạp chí bị vứt tùy tiện trên mặt bàn thu hút.

Tạp chí đó là do anh cố tình sai người mua tới, mục đích là vì muốn gợi ra ham muốn mua sắm của Khương Chỉ.

Phát hiện tối hôm qua cô đã xem cuốn tạp chí này, Trì Triệt cảm thấy rất vừa lòng.

Vậy thì chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, cô sẽ lấy lại được “kiêu ngạo” của mình.

Nhưng đến khi Trì Triệt mở tạp chí ra muốn xem thử những thứ cô thích là gì thì trong tức khắc mặt đã chuyển thành xám xịt.

Nhìn từng trang tạp chí được gấp vào rồi lại vuốt phẳng ra, anh nhíu mày nghiêng đầu nhìn cô đang ngủ say.

Tưởng tượng lại tối qua khi cô xem cuốn tạp chí này có tâm trạng như thế nào mà phải bỏ ra từng đồ vật mình yêu thích như vậy.

Trì Triệt thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cũng đúng, tự tôn của cô cao như vậy, cho dù có muốn mua, cũng rất khó bỏ qua tự tôn mà quẹt thẻ của anh.

—— đến từ tổng giám đốc Trì thích suy nghĩ nhiều.

Vợ yêu muốn giữ gìn mặt mũi.

Nhưng nhu cầu của vợ yêu cũng không thể không quan tâm.

Vì thế tổng giám đốc đại nhân mới vừa rồi còn gấp gáp đến mức không có thời gian ăn sáng lúc này lại lấy di dộng ra, đứng cạnh bàn nghiêm túc chụp lại từng trang tạp chí có nếp gấp rồi gửi cho trợ lý còn chưa tỉnh ngủ.

Kèm tin nhắn vô cùng ngắn gọn ——

【ALL-IN】

Tác giả có lời muốn nói: Trước khi ngủ đăng chương thứ nhất _(:з” ∠)_, tỉnh ngủ sẽ viết tiếp chương thứ hai. Chào buổi sáng nha mọi người.