Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 27: Ngày phá sản thứ hai mươi bảy




Hành động quỳ xuống này của Trì Triệt khiến Thích Thanh Thanh choáng váng.

Cô ta không nói hai lời lập tức quay đầu đi tới phòng nhân sự nộp đơn xin từ chức ——

Không phải chỉ vì tối nay cô ta đã sỉ nhục Khương Chỉ trước mặt toàn bộ nhân viên của anh, mà còn là vì câu nói “Phượng Hoàng nghèo không bằng gà” của cô ta trong buổi bán đấu giá trước đó.

Thích Thanh Thanh chạy rất nhanh, làm xong thủ tục ở phòng nhân sự liền gặp hai người phụ nữ bị chị Tô mời ra quầy lễ tân trả phí nợ nần.

Trì Triệt đã nhìn thấy ông cụ Trì và Đường Lệnh Vi có mặt trong nhà hàng. 

Tình ý dịu dàng nơi khóe mắt lập tức hóa thành ý lạnh vô hạn.

Đường Lệnh Vi phất phất tay với Trì Triệt, ý muốn bảo anh mang Khương Chỉ đi đến chào hỏi ông cụ Trì.

Rõ ràng vở kịch ngày hôm nay đều do một tay bà ta bày ra, vậy mà bây giờ còn muốn giả bộ làm người tốt, bày ra tư thái bà chủ gia đình.

Ánh mắt của Trì Triệt bình tĩnh lướt qua, không thèm để ý tới bà ta, chỉ khẽ gật đầu với ông cụ Trì.

Mặc dù ông cụ Trì đã lớn tuổi nhưng vẫn rất có mắt nhìn, biết rõ cháu trai của mình không muốn đi tới chỗ ông.

Ông cũng không tức giận, trái lại còn vô cùng thấu hiểu.

Làm gì có cô gái nào không muốn để lại ấn tượng tốt nhất trước mặt người nhà của người yêu cơ chứ. Nếu bây giờ bảo cô đi tới chỗ ông, không phải chính là muốn nói với cô ——

“Tất cả những chuyện ban nãy cô làm chúng tôi đều đã nhìn thấy cả rồi.”

Ông hất cằm ra hiệu với Trì Triệt, hai ông cháu coi như vậy là chào hỏi.

Trì Triệt không dừng lại một giây nào nữa, dứt khoát kéo Khương Chỉ rời đi.

Bản diễn tấu đáng lẽ nên bắt đầu từ lâu lúc này mới vang lên.

Tuy thiếu đi tiếng đàn dương cầm nhưng bản nhạc vẫn tuyệt vời như cũ.

Có điều lúc này cũng không có ai còn tâm trí thưởng thức âm nhạc nữa. Bọn họ đều đang chìm đắm trong sự kiện vừa xảy ra.

Các khách hàng đang dùng cơm trong nhà hàng đều mặc âu phục lịch lãm, vậy mà lại không hề để ý tới lễ nghi, điên cuồng bấm bấm điện thoại di động trên bàn ăn.

Thuật lại diễn biến của trận sóng gió này từ đầu đến cuối cho những người khác.

Mọi người tung ra tin tức “Trì đại thiếu quỳ một gối lau mặt cho Khương Chỉ”, ai nấy đều tỏ vẻ chắc chắn mình đã tận mắt nhìn thấy cảnh này, độ chân thực lên tới 100%.

Người được kể lại đều không kìm được chửi thề một tiếng, sau đó từng người mang theo đủ loại ý đồ xấu mà phỏng đoán chuyện này.

Những người đàn ông lúc trước từng gửi tin nhắn cho Khương Chỉ đều cố gắng nhớ lại nội dung tin nhắn mà mình đã gửi cho cô.

Mình vừa mới chỉ trích cô tác phong không ra gì, ở cuối tin nhắn còn vô cùng trắng trợn biểu đạt, hi vọng cô có thể xem xét mình một chút, có thể nào cho mình cơ hội có được cô hay không, lại còn hứa hẹn nếu được ở bên cô sẽ cho cô một số tiền tuyệt đối đủ làm cô thỏa mãn.

Đây không phải là đang cố tình làm nhục Khương tiểu thư, coi cô như tình nhân mà đối xử sao?

Những người đàn ông này càng nghĩ càng sợ, sau khi nhận được tin tức đều đứng ngồi không yên, ai nấy miệng đắng lưỡi khô, mắt chăm chăm nhìn vào điện thoại.

Chỉ hận không thể lập tức xuyên về trước lúc mình gửi tin nhắn đó đi để tát mình một cái thật mạnh, tự hỏi xem não mình đang chứa cái gì?

“Mặt mũi của mày đáng bao nhiêu, sản nghiệp trong nhà có bao nhiêu mà dám chỉ trích bạn gái của Trì đại thiếu gia là tác phong không ra gì, còn muốn người ta bỏ Trì đại thiếu gia để đến với mình, mày có lấy cái rắm ấy mà đòi bao dưỡng người ta."

Nhà họ Trì ở trong nước và nước ngoài đều phát triển vô cùng tốt, rất nhiều sản nghiệp đều là những công ty top đầu. Cho dù tin tức Trì Triệt đã cầu hôn chưa được phát tán ra ngoài, nhưng chỉ riêng thân phận bạn gái của Trì đại thiếu gia cũng đã đủ để khiến cho người ta kiêng kỵ mấy phần.

Mặc dù mất mặt, nhưng suy đi tính lại một hồi, những người đàn ông này vẫn quyết định gọi điện thoại cho Khương Chỉ, chân thành xin lỗi cô.

Mặc kệ là cô có chịu tha thứ hay không, bọn họ đều muốn biểu đạt lời xin lỗi thật lòng của mình.

Nhưng chuyện khiến bọn họ càng thêm sợ hãi đã xảy ra.

Khương Chỉ đã kéo số của tất cả bọn họ vào sổ đen!

Lần này bọn họ mới thực sự cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng.

Tâm trạng của Hà Ngộ đang cực kỳ không tốt.

Lúc trước khi ảnh chụp Khương Chỉ thân mật với người đàn ông khác bị lộ ra, tuy có nhận được lời “an ủi” vì “bị đội mũ xanh” từ các anh em gửi tới, nhưng anh ta biết rõ bọn họ chỉ nói đùa mà thôi.

Dù sao ai cũng cho rằng Khương Chỉ muốn gây chú ý với Hà Ngộ nên trong bữa tiệc tối hôm đó mới kích động đến mức hôn môi với một người đàn ông khác. Khi thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là, có phải Khương tiểu thư lại muốn dùng chuyện này để chọc giận Hà Ngộ hay không.

Hà Ngộ cũng thật không biết xấu hổ, không chỉ không giải thích rõ ràng chuyện này mà còn “lơ đãng” tiết lộ với người khác rằng mình đang theo đuổi Nguyễn Điềm Điềm. 

Có không ít người kinh ngạc dò hỏi.

"Là cô gái Vạn Thiếu Phong mang đến kia á? Không phải cô ta là bạn gái của Vạn Thiếu Phong sao?"

"Ừm, là cô ấy."

Nhắc đến Vạn Thiếu Phong, tâm trạng của Hà Ngộ lại càng xấu.

Anh ta vẫn không ngừng tự an ủi mình, có người cạnh tranh chứng tỏ Điềm Điềm là một cô gái tốt được nhiều người yêu thích.

"Nhưng hình như cô ấy không phải là bạn gái của Vạn Thiếu Phong, là Vạn Thiếu Phong đơn phương theo đuổi cô ấy, hình như đã theo đuổi được hai năm rồi."

Đối phương ngẫm lại dáng vẻ Nguyễn Điềm Điềm, cảm thấy quen thuộc, sau đó vỗ đùi:

"Tôi nhớ rồi, khuôn mặt của cô ta khá giống Khương Chỉ nha! Trời ạ, sẽ không phải là vì Khương tiểu thư bỏ cậu nên… chứ?”

Đây mới đúng là suy nghĩ của người bình thường.

Đem Nguyễn Điềm Điềm và Khương Chỉ đặt ở cùng một chỗ so sánh, nghĩ thế nào cũng thấy bạch nguyệt quang* phải là Khương tiểu thư mới đúng, Nguyễn Điềm Điềm mới là thứ đồ thay thế.

*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. 

Hà Ngộ mỉm cười lắc đầu. 

“Nghĩ gì vậy, Điềm Điềm là bạn gái cũ của tôi. Mấy năm trước chúng tôi đã ở bên nhau rồi, còn quen nhau sớm hơn cả Khương Chỉ.”

Anh ta chỉ nói tới đó liền dừng. Nhưng cũng không cần nói thêm nữa, ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng.

Hà Ngộ muốn nói cho toàn bộ những người ở ngoài kia biết, anh ta chỉ là vui đùa một chút với Khương Chỉ mà thôi. Đối với anh ta, cô chẳng qua chỉ là một thế thân.

Hiện tại chính chủ Nguyễn Điềm Điềm đã trở về, Khương Chỉ đương nhiên phải bị rớt đài.

Anh ta muốn khiến mọi người nghĩ, tiệc rượu đêm đó Khương Chỉ cùng người khác ôm hôn, không chỉ vì giận Hà Ngộ, mà còn là vì quá độ bi thương sau khi bị anh ta đá nên mới kích động vứt hết mặt mũi như thế.

Cứ như thế, tin tức này được lan truyền đi xung quanh, một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng truyền tới tai Cố Diên Hiệt.

Anh ta còn đang do dự không biết có nên đem thân phận người đàn ông trong hình nói cho Hà Ngộ hay không, hỏi thử Hà Ngộ có phải đã ức hiếp Khương Chỉ hay không.

Nếu không Khương Chỉ sẽ không có lý do nào phải làm như thế cả.

Thế nhưng sau khi nghe thấy mấy lời giày xéo Khương Chỉ của Hà Ngộ, Cố Diên Hiệt không chỉ không muốn nói cho anh ta biết nữa, mà từ trong đáy lòng còn cầu nguyện Trì Triệt thật lòng yêu thương Khương Chỉ.

Có thể khiến Cố Diên Hiệt tức giận đến mức sẵn sàng cổ vũ cho tình địch, vậy chứng minh Hà Ngộ có bao nhiêu khốn kiếp.

Chờ đến khi ảnh chụp Trì Triệt quỳ xuống đất bị tuồn ra ngoài, Cố Diên Hiệt liền được như ý nguyện. Anh ta tiện thể truyền luôn tin tức người đàn ông ôm hôn Khương Chỉ ở trên sân thượng hôm đó chính là Trì Triệt ra ngoài.

Mọi người xôn xao: Làm gì có chỗ nào là “sau khi bị vứt bỏ liền tự làm hại mình, tùy tiện tìm một người đàn ông để an ủi” cơ chứ?

Hà Ngộ đang tức điên rồi.

Hỏi thăm, an ủi, xem kịch vui, chất vấn anh ta vì sao lại lừa gạt bọn họ...

Đủ loại tin nhắn với các kiểu nội dung gửi tới, anh ta không kìm chế được dùng tay bóp nát điện thoại di động.

Điện thoại di động của anh ta liên tục rung suốt hai ngày cuối tuần.

Đến tận thứ hai tuần sau, Hà Ngộ mới bình ổn lại được tâm lý của mình, dự định lấy dũng khí đối mặt với những tin nhắn kia.

Nhưng trong nháy mắt mở di động ra, sau khi nhìn thấy những người bạn không có ý tốt buông lời cười nhạo, tâm trạng vẫn sụp đổ.

"CAO!"

Lúc này đây, Hà Ngộ như một tên ngốc có tác dụng trấn an quần chúng, anh ta lại hùng hùng hổ hổ quăng di động xuống đất.

Còn một số người vẫn không chịu chấp nhận sự thật.

Cho dù mối quan hệ của Trì Triệt và Khương Chỉ đã hiển hiện ngay trước mắt, nhưng vẫn muốn giãy dụa thêm một lần cuối cùng.

Bọn họ đều cho rằng Trì đại thiếu gia quá đơn thuần quá nông cạn nên mới bị vẻ ngoài xinh đẹp của Khương Chỉ che mắt.

Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong đầu để xả hận mà thôi. Bởi vì phần lớn đều hiểu được, sống trong gia tộc có địa vị như nhà họ Trì kia làm sao có khả năng xuất hiện trường hợp bị sắc đẹp làm mờ mắt được cơ chứ?

Cho dù chỉ là một đứa bé muốn làm quen với nhà họ Trì thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ điều tra tổ tông ba đời người đó kĩ càng, tìm hiểu xem có ai đã từng làm ra chuyện sai trái gì không, rồi mới suy nghĩ đến việc có nên kết bạn với người đó hay không.

Còn loại chuyện lớn như yêu đương này, bọn họ nhất định sẽ phải điều tra càng tỉ mỉ kỹ càng hơn..

Bị sắc đẹp làm mờ mắt ư?

Nực cười.

Nơi xảy ra tranh chấp là nhà hàng Serendipity đứng đầu trong giới, nhân vật chính lại là Trì Triệt và Khương Chỉ.

Người trước là người dạo gần đây mới bộc lộ tài năng trong giới kinh doanh có thân phận là người thừa kế nhà họ Trì; người sau lại là thiên kim nghèo túng sa sút từ suốt hai tháng trước vẫn không ngừng xuất hiện trên các báo đài truyền thông lớn.

Đều là những tin tức nóng hổi siêu hot.

Các báo đài truyền thông dù là cũ hay mới nghe được tin này đều muốn đăng bài ngay lập tức.

Thế nhưng mặc dù nhà họ Trì đời này không còn khoa trương như trước kia, nhưng thực lực hùng hậu vẫn bày ra đó, từ chuyện ảnh chụp bị truyền ra ngoài là có thể thấy được Trì đại thiếu gia rất coi trọng cô bạn gái này.

Suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, tất cả các tờ báo đều không hẹn mà cùng tự giác che mặt cho Khương Chỉ.

"Thiếu gia nhà giàu giúp bạn gái hả giận tại nhà hàng! Sẵn sàng quỳ một gối trước mặt thiên kim sa sút! Rốt cuộc lai lịch của cô bạn gái này là gì?”

Tiêu đề bắt mắt làm khơi dậy sự hứng thú của tất cả mọi người với mấy chữ “lai lịch của bạn gái”. 

Ai nấy đều háo hức click vào xem nội dung, lại phát hiện những lời miêu tả khen ngợi Trì Triệt đẹp trai cỡ nào, xuất chúng đến đâu đã chiếm mất một nửa bài báo, phần còn lại kể về nguyên nhân của sự kiện lần này. Thế nhưng đối với thân phận của người bạn gái lại không lộ ra nửa chữ, chỉ nói là “một thiên kim nhà giàu nghèo túng nào đó”.

Không chỉ như vậy, đến cả khuôn mặt của cô bạn gái trên ảnh chụp trong bài báo cũng bị bôi đen làm mờ, chỉ có Trì Triệt là toàn thân đầy đủ, mặt mũi sắc nét.

Nhưng thế này cũng đã đủ rồi.

Tướng mạo của Trì Triệt xuất sắc như thế nào cơ chứ? Ngũ quan đẹp đẽ không nói, còn trời sinh bắt mắt, tuy ảnh tung ra đều là ảnh chụp trộm, chỉ có một tấm chính diện và hai tấm mặt bên, nhưng cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Sau đó tất cả đều không kìm lòng được phải mở tin tức ra đọc.

Đầu tiên là ôm ngực kêu một câu: "A a a, giá trị nhan sắc thật nghịch thiên!"

Sau khi ngắm đủ rồi mới bắt đầu đọc nội dung tin tức. Đọc được nửa đầu thổi phồng khen ngợi tài sản và bằng cấp của Trì Triệt thì lại che ngực hô lên một câu: "Cuối cùng trên thế gian này cũng xuất hiện một người đàn ông hoàn mỹ!!"

Đoạn đầu lấy Trì Triệt làm nền khiến mọi người càng thêm tò mò về thân phận của cô bạn gái kia. Ai cũng muốn biết rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu xuất sắc mới có thể thu phục được người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

Thế nhưng đoạn sau lại chỉ có vài chữ “Thiên kim nhà giàu nghèo túng” mà thôi.

Suy nghĩ hồi lâu, người phù hợp nhất hình như chỉ có nhà họ Khương mới tuyên bố phá sản quãng thời gian trước, nhà bọn họ có một cô con gái.

Đến cả người ngoài cũng có thể liên tưởng đến Khương Chỉ thì nhất định những sinh viên bên trong học viện múa ba lê cũng có ý nghĩ này.

Chưa nói tới việc gần đây chỉ có Khương Chỉ là người duy nhất phù hợp với điều kiện thiên kim nhà giàu sa sút, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt được làm mờ trong bài viết kia cũng đã đủ để cho rất nhiều người nhận định vai nữ chính chính là Khương Chỉ.

Bởi vì sinh viên học múa ba lê đều cùng một chỗ sớm chiều cạnh nhau, đã sớm không cần phải nhìn mặt mới nhận ra nhau, bọn họ chỉ cần nhìn dáng người là được rồi.

"Tôi vừa nhìn thấy tấm hình này liền biết là Khương Chỉ!"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, tỉ lệ gáy và bả vai này, còn cả đôi chân này nữa, đây chính là đặc điểm của người tập ba lê lâu năm, đây nhất định là cô ấy!”

Hơn nữa tuyệt đối không hề có dấu hiệu nhận lầm.

Bởi vì dáng người của Khương Chỉ tuyệt đối không thể vẻn vẹn dùng một từ “đẹp” để hình dung. Không chỉ có kỹ thuật múa ba lê xuất sắc, cô chỉ cần tùy tiện đứng một chỗ cũng đã tự tỏa ra khí chất đặc biệt người học múa.

Khí chất này sẽ không bởi vì bị trộm chụp hoặc làm mờ mặt mà suy yếu.

Nhiều năm như vậy nhưng giới ba lê trong nước chỉ có một người như Khương Chỉ mới có khí chất ấy mà thôi. Dù sao cô cũng không thể chỉ dựa vào tiền để trở thành người dẫn đầu trong lớp múa này, trở thành ngôi sao múa ba-lê tương lai trong suy nghĩ của sinh viên toàn trường.

Cho nên, mọi người trong ký túc xá vừa đọc xong tin tức này đều trực tiếp gọi tên Khương Chỉ.

"Khương Chỉ thật là lợi hại quá đi, đây chính là bạn trai mới của cô ta, nhìn qua so với anh bạn trai trước còn đẹp trai hơn nữa."

“Bạn trai cũ?”

Lông mày Vương Diễm Bình nhăn lại.

“Các cậu đang nói tới ai thế?”

"Chính là người đàn ông hai năm trước từng tới đón Khương Chỉ sau khi cô ta học xong ấy!"

Người các cô ấy nói tới là Hà Ngộ.

Trái tim Vương Diễm Bình hừng hực nhảy lên.

Cô ta đã từng nhìn thấy Hà Ngộ. Lúc anh ta và Khương Chỉ còn yêu nhau, thỉnh thoảng anh ta cũng tới trường đưa đón cô.

Vương Diễm Bình nhìn thấy mấy lần liền.

Khi đó, cô ta mới chỉ coi Khương Chỉ như một đối thủ cạnh tranh bình thường, tâm trạng cũng không hề vặn vẹo chút nào. 

Sau khi nhìn thấy Hà Ngộ, âm thầm so sánh với bạn trai của mình một chút, phát hiện ra người đó đến cả tư cách so sánh với Hà Ngộ cũng không có, lúc này mới sinh lòng ghen ghét.

Cũng bắt đầu nảy sinh ra một thứ tình cảm khó có thể dùng lời để diễn tả với Hà Ngộ.

Mỗi lần người đàn ông kia tới đón Khương Chỉ về nhà, cô ta đều đứng ở chỗ xa xa nhìn lén để thỏa mãn ảo tưởng của mình.

Thế nhưng sau đó Khương Chỉ lại đột nhiên chia tay với Hà Ngộ, anh ta cũng không tới trường học thêm một lần nào nữa.

Từ đây Vương Diễm Bình liền mất đi cơ hội nhìn thấy Hà Ngộ.

Tháng ngày tích lũy, thời gian như một con dao điêu khắc, hình ảnh của Hà Ngộ được khắc sâu trong lòng Vương Diễm Bình càng ngày càng hoàn mỹ, dáng vẻ cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.

Cô ta không chỉ không quên đi người bạn trai cũ kia mà còn lấy Hà Ngộ làm tiêu chuẩn để tìm bạn trai.

Cũng bởi vậy, Vương Diễm Bình vẫn chưa có bạn trai mới.

Cô ta đổ hết nguyên nhân cho việc “Người đàn ông hoàn mỹ như như Hà Ngộ không có nhiều”, cho rằng chuyện mình không tìm được là chuyện bình thường.

Hơn nữa, chẳng phải sau khi Khương Chỉ chia tay Hà Ngộ cũng không yêu ai khác nữa đấy sao.

Cho nên sau khi nghe bạn cùng phòng thảo luận về chuyện này, cô ta một mực không tin.

"Để tớ xem một chút."

Làm sao có khả năng xuất hiện một người đàn ông còn hoàn mỹ hơn cả Hà Ngộ được cơ chứ.

Mà khi cô ta đến gần tò mò nhìn vào ảnh chụp trong trong điện thoại di động của bạn cùng phòng, biểu cảm cứ như là một người vừa mới làm phẫu thuật thẩm mỹ vừa mở băng vải ra, khuôn mặt cứng ngắc, khóe miệng co rút.

...

Trên đời này thật sự tồn tại một người đàn ông còn hoàn mỹ hơn cả Hà Ngộ.

...

Hơn nữa người này con mẹ nó còn là bạn trai của Khương Chỉ!

"Khương tiểu thư đúng là Khương tiểu thư, cho dù đã phá sản cũng vẫn có thể tìm được người đàn ông lợi hại như thế."

Lời nói của bạn cùng phòng như mọc rễ cứng, sắc nhọn đâm vào nội tâm của Vương Diễm Bình.

Suốt hai ngày sau cô ta không ăn nổi một miếng cơm.

Ngực trướng đau, dạ dày nhộn nhạo, liên tục cảm thấy buồn nôn.

Thẳng đến buổi chiều chủ nhật, có người ở trong nhóm chat bùng nổ một câu hỏi tò mò ——

[ Có phải là Khương Chỉ đang bị bao dưỡng hay không? ]

Bên dưới là mọi người sôi nổi bàn tán.

[ Phí lời, không thấy tin tức hôm trước à? ]

[ Trì Triệt, nhà giàu số môt, đã tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia tộc, hiện tại đã bắt đầu nắm quyền điều hành công ty. Có một người bạn trai như vậy, còn cần hỏi có bị bao dưỡng nữa hay không sao? ]

[.... ]

[ Thế nhưng nếu như cô ta đã bị bao dưỡng thì tại sao cô ta vẫn sống ở trong trường học chứ? Tôi vừa mới gặp cô ta đi vào ký túc xá xong. ]

Vương Diễm Bình ngẩn ra, Khương Chỉ đã trở về ký túc xá?

Ngay sau đó, lại có người nói: 

[ Đúng đấy! Ban nãy tôi cũng gặp cô ta ở cổng trường, cô ta bước xuống từ một chiếc xe rất đắt tiền đó. Tôi cũng đoán cái người tên Trì Triệt kia rất giàu, hơn nữa ảnh chụp của anh ta đẹp trai như vậy, tôi mới tò mò đứng lại đó một lúc xem xem có thể nhìn thấy anh ta hay không. ]

Kết quả...

Người đó đăng lên nhóm hai tấm hình.

Một là hình một người đàn ông trung niên mặc âu phục mở cửa cho Khương Chỉ, giúp cô xách hành lý.

Một là biển số xe của chiếc xe sang chảnh kia.

[... Không ngờ người bước ra lại là một ông già. ]

Mọi người trong nhóm chat lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.

[ WOC! Lão già nhà siêu giàu trong đời thực! ]

[ Từ từ đã... Người đàn ông này sẽ không phải là tài xế đấy chứ? ]

[ Không đâu! Tôi thấy trong xe chỉ có một người đàn ông này, hơn nữa cô xem quần áo mà ông ta mặc đi, tài xế nhà ai có thể có tiền như vậy, mặc vào âu phục hàng hiệu đắt đỏ như thế! ]

[ Xem ra vị tiểu thư nhà giàu sa sút may mắn kia không phải là Khương Chỉ rồi.]

...

Sự chán nản của Vương Diễm Bình dần biến mất theo đoạn nói chuyện này.

Rốt cục cô ta cũng có hứng thú ăn cơm.

Khương Chỉ bị một “ông già” siêu giàu bao dưỡng vừa mới đẩy cửa túc xá ra liền nhận được điện thoại của “ông già” đó.

"Đến nơi chưa?" Trì Triệt hỏi cô.

"Đến rồi."

Khương Chỉ cất hành lý gọn gàng vào một chỗ, kết nối tai nghe Bluetooth xong mới đi thay quần áo.

"Còn anh thì sao, vẫn đang làm việc à?"

Trì Triệt cũng "Ừ" một tiếng.

Ngày đó ở nhà hàng, anh đã giúp Khương Chỉ hả giận một phen.

Mặc dù ngoài miệng cô cậy mạnh, nhưng thực tế trong lòng cô lúc đó kích động y như nai con không ngừng chạy loạn.

Trước đó cô vẫn luôn xem thường những chuyện “hả giận” này như thế này.

Lúc Nhạc Nhiễm xem ti vi, trong phim hay có một số tình tiết như vậy,  mỗi lần nữ chính đều nâng mặt lên làm nũng, sùng bái nói "Thật lợi hại".

Khi ấy, Khương Chỉ đều ở bên cạnh giội nước lã.

"Biên kịch này nhất định có độc, rõ ràng cô gái đó có thể tự mình giải quyết, tại sao cứ một mực muốn bạn trai của mình chạy tới giúp đỡ? Sao không thể tự tay báo thù, quá yếu đuối."

Nhạc Nhiễm lúc nào cũng cười cô, nói cô không có kinh nghiệm yêu đương, còn nhéo nhéo mặt của cô.

"Chỉ Chỉ nhà ta thực sự quá ngây thơ hồn nhiên. Lúc con nhìn thấy người trong lòng không sợ nguy hiểm, không kiêng dè mặt mũi, cái gì cũng không để ý sẵn sàng đứng ra che chở cho con… Quên đi, cảm giác này không thể miêu tả bằng lời nói suông được. Đợi đến lúc Chỉ Chỉ lớn lên, có người yêu rồi thì sẽ hiểu thôi."

Hiện tại Khương Chỉ đã hiểu, trái tim rung động mãnh liệt.

Mà sau khi ăn tối xong, hai người lái xe về nhà, một loạt hành động của Trì Triệt lại khiến Khương Chỉ mất đi sự động lòng ban chiều.

Anh vừa về nhà liền vào phòng mình vùi đầu vào công việc.

Chủ nhật lại tới công ty từ sớm, thẳng đến lúc cô phải đi học cũng không được gặp lại Trì Triệt thêm một lần nào nữa.

Khương tiểu thư rất không hài lòng.

Vốn dĩ hai người trưởng thành yêu nhau tiến độ phát triển chậm chạp hơn cả học sinh trung học đã đủ quái lạ. Hiện tại đến cả cuối tuần cũng không thấy người.

Nhưng cô cũng không phải người thích cố tình gây sự, biết rõ công việc của anh bận rộn nên cũng không làm phiền Trì Triệt.

Mãi đến khi Trì Triệt nhắc đến chuyện ngày mai dọn nhà ở trong điện thoại.

"Chỉ Chỉ, em đừng quên, tối ngày mai phải chuyển ra khỏi ký túc xá. Anh đã báo với trường học của em rồi."

Âm thanh đầu bút rê trên giấy từ trong điện thoại truyền đến, cô nghe được ra anh vẫn còn đang bận.

Khương Chỉ bĩu môi.

Với cường độ công việc như này, cho dù có ở chung, phỏng chừng một tuần cũng không gặp được anh nổi một lần.

Vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Hiểu chuyện rộng lượng, không có nghĩa là sẽ vẫn thoải mái khi không gặp được anh.

Khương Chỉ không có tâm tình tiếp tục nói chuyện, chán nản muốn cúp điện thoại: 

"Ưm, em đã nhớ rồi, anh cứ làm việc đi, em đi tắm rửa."

Giọng nói của cô vẫn giống như bình thường, nhưng sau khi cô nói xong, đầu bên kia bỗng nhiên yên tĩnh.

Tiếng viết chữ và đánh máy cũng không vang lên nữa.

“Anh rảnh.”

Người đàn ông đưa điện thoại di động lên thật gần, giọng nói gợi cảm trầm thấp truyền vào tai Khương Chỉ.

“Em không vui à? Sao vậy, em không muốn dọn nhà sao?"

Anh cho rằng tâm trạng của Khương Chỉ không tốt là vì lời anh vừa nói.

Khương Chỉ kinh ngạc, không ngờ anh lại có thể phát hiện ra tâm trạng của cô, dừng vài giây mới lên tiếng phủ định: “Không có.”

Không sao?

Vô lý, nếu không thì tại sao tâm trạng lại không tốt?

Khương Chỉ có một thói quen, mỗi khi tâm trạng không tốt đều sẽ dùng câu nói “Anh cứ làm việc đi, em đi tắm rửa” để kết thúc cuộc trò chuyện.

Trì Triệt buồn bực chau mày.

Vốn dĩ, chỉ cần làm việc suốt đêm nay, ngày mai lại nỗ lực hơn một chút thì anh liền có thể giải quyết hết các công việc trong tay.

Bởi vì anh muốn sau khi về nhà có thể lập tức nhìn thấy Khương Chỉ nên mới đặc biệt gọi điện thoại tới nhắc nhở cô đừng quên dọn nhà.

Nghe thấy giọng cô không vui, anh mới nghĩ ra.

Anh vẫn luôn hi vọng mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy cô, lại chưa từng nghĩ tới cô có muốn khi về nhà cũng nhìn thấy mình hay không.

Đúng rồi.

Trì Triệt nghĩ lại một hồi, phát hiện khoảng thời gian này mình vẫn luôn liên tục ép buộc cô làm theo ý mình.

Anh nên cho cô không gian riêng, để cho cô đỡ bị chèn ép mới được.

Ý nghĩ như vậy khiến cho Trì Triệt cảm thấy khó thở.

Giống như trở về buổi chiều mấy tháng trước lúc nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô ở đầu bên kia điện thoại nói lời chia tay.

Có một nhân viên cũng tăng ca giống như anh đã làm xong phương án của, định mang tới cho Trì Triệt xem thử. Thế nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt đen ngòm của ông chủ qua cửa kính, toàn thân cứ như bị mây đen bao phủ, bước chân anh ta liền cứng đờ, sau đó rất quyết đoán quay đầu rời đi.

Không cần biết tại sao ông chủ lại tức giận, dù sao anh ta cũng không muốn đâm đầu vào rủi ro này.

Vẫn nên đợi thêm một lát nữa đi.

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng.

Khương Chỉ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí chợt giảm xuống. Cô cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi biểu hiện ra hết tâm trạng của mình, anh đang bận rộn như vậy mà còn làm phiền anh.

"Không phải là không muốn dọn nhà."

Vì không để cho Trì Triệt càng nghĩ càng xa, cô đành phải nhắm mắt giải thích.

"Chỉ là, ngày nào anh cũng ở công ty, em cảm thấy dù có dọn vào ở chung cũng không có ý nghĩa gì..."

Lời nói của cô khiến Trì Triệt tỉnh lại từ trong hồi ức.

Không chờ anh đáp lời đã nghe thấy một câu oán giận xen lẫn chút xấu hổ lúng túng của cô ở đầu bên kia điện thoại——

"Dù sao cũng không được nhìn thấy anh."

Giọng nói nghẹn ngào như đuôi mèo mềm mại đảo qua trái tim của anh.

Hô hấp của Trì Triệt cứng lại.

Không có chút phiền chán nào, cũng không cảm thấy mình bị cô bức bách.

Cô phiền muộn là bởi vì không thể nhìn thấy anh.

Hoá ra cô muốn thường xuyên được gặp anh.

Một hồi lâu sau anh mới đè xuống được tâm trạng đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

"Có thể gặp nhau, công việc sẽ xử lý rất nhanh thôi, ngày mai là có thể giải quyết được giai đoạn khó nhất rồi.”

Trì Triệt quyết định sẽ tiếp tục cố gắng, để đến lúc cô dọn đồ về nhà là có thể nhìn thấy mình.

Bởi vì anh cũng muốn gặp cô.

Ngoài lề ________________

Khương Chỉ: "Anh không được."

Trì Triệt: "Anh được."

Khương Chỉ: "Anh lúc nào thì được?”

Trì Triệt liếc mắt, lạnh như băng lườm tác giả.