Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 26: Ngày phá sản thứ hai mươi sáu




Tính cách của ông cụ Trì vẫn luôn thẳng thắn dứt khoát, không thích dong dài phí lời, làm việc cũng không thích lòng vòng, không bao giờ làm chuyện vô ích.

Giống như trong suy nghĩ của Trì Triệt, ông gọi điện thoại chỉ để tuyên bố mệnh lệnh, nói xong liền cúp máy luôn.

Mặc dù khác với dự đoán của mình, nhưng Trì Triệt nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy kết quả này kỳ thực cũng là hợp tình hợp lý.

Nhìn một người đơn giản chỉ là nhìn từ mấy góc độ như tính cách bên ngoài, xuất thân và bằng cấp, mà Khương Chỉ lại xuất sắc ở tất cả các hạng mục này, sao ông cụ Trì có thể không thích cho được?

Không thích mới là chuyện kỳ quái.

Đường Lệnh Vi không thể đơn giản chấp nhận như vậy được.

Năm đó bà ta một lòng muốn bước vào nhà họ Trì nhưng ông cụ Trì lại luôn không đồng ý.

Rõ ràng Thừa Phong cũng đã ra đời rồi, ông vẫn cứ soi mói chuyện bà ta không có gia thế cũng không có bằng cấp.

Dường như việc bà ta không tốt nghiệp trung học, không có gia thế hiển hách khiến giá trị con người của bà ta không đáng giá một đồng. Ánh mắt ông cụ Trì nhìn bà ta giống như nhìn một con rệp bên trong vũng bùn, vừa chán ghét lại ghê tởm.

Sau đó Trì Dương nói với bà ta. 

"Gia thế hay bằng cấp chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi, ông cụ đã tìm người điều tra em, ông ấy không hài lòng với cách làm việc và tính cách của em.”

Đường Lệnh Vi suy nghĩ một chút, sau đó hỏi thăm người khác về tính tình của bà chủ trước của nhà họ Trì như thế nào. 

Nghe nói bà là một tiểu thư nhà giàu dịu dàng ưu nhã, tính tình mềm mại, mặc kệ người khác nói gì bà vẫn luôn nở nụ cười trìu mến, đôi mắt cong cong ánh lên ý cười nhìn người khác.

Cho dù có bị chọc tức hơn nữa, bà cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái mà thôi.

Hừ, tính tình như vậy nếu chỉ giả vờ một lúc thì còn được, chứ phải giả vờ cả một đời nhất định sẽ bị bức bối đến chết mất.

Đường Lệnh Vi không muốn bị bức bối đến chết, bà ta chỉ sửa chữa lại tính cách của mình, cố hết sức không đem vui mừng buồn bực để lộ trên mặt.

Lại cho anh em cha mẹ người nhà một khoản tiền, để bọn họ coi như mình đã chết rồi, vứt bỏ gia thế mà ông cụ Trì không thích.

Sau khi triệt để cải tạo như vậy, ông cụ Trì mới miễn cưỡng châm chước cho bà ta vào cửa, cho Thừa Phong được lấy họ Trì, thậm chí còn cho cậu ta quyền lợi tranh giành vị trí người thừa kế. 

Những năm gần đây, tính cách của bà ta càng ngày càng trầm ổn, ông cụ Trì cũng bắt dần dần tiếp nhận bà ta.

Đường Lệnh Vi vốn luôn cho rằng, ông cụ Trì rất căm ghét loại phụ nữ có gia thế kém, tính cách lại hiếu thắng xốc nổi.

Mãi cho đến vừa rồi, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của ông cụ Trì và Trì Triệt, nhận định của bà ta trong suốt hai mươi năm đã bị lật đổ.

"Ba."

Đường Lệnh Vi nhìn ông cụ một lúc lâu, cảm thấy không cam tâm, rốt cuộc vẫn không chịu dừng lại. 

"Cô gái Khương Chỉ này, tuy nói bề ngoài không tệ, xuất thân cũng không tệ, thế nhưng về mặt tính cách... Có phải là quá mức mạnh mẽ rồi hay không? Ba để A Triệt theo đuổi cô ta, nếu sau này thằng bé cảm thấy tính cách của hai người không thích hợp muốn chia tay, nhưng vì sợ khiến ba tức giận nên chỉ có thể nhắm mắt cưới cô ta thì phải làm sao?”

Ông cụ Trì đặt tách trà xuống, liếc nhìn bà ta một cái, giọng điệu nghiêm túc.

“Ba mẹ nhà gái đều đã gặp rồi, còn muốn chia tay? Hừm, chuyện tình cảm và cách làm người đều giống nhau, loại người không kiên định không có chính kiến chính là nhân phẩm có vấn đề, không thể thành đại sự."

Ông cười lạnh một cái, giọng nói rất có lực uy hiếp, khiến Đường Lệnh Vi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, không khỏi run rẩy một trận.

Là bà ta quá mẫn cảm sao? Nửa câu nói sau của ông cụ, sao nghe vào cứ như đang chế giễu Trì Dương vậy?

"A Triệt không phải loại người như vậy, nếu không tôi cũng sẽ không yên tâm giao nhà họ Trì cho nó.”

Ông cụ Trì đưa tầm mắt trở về trên người Khương Chỉ. Vẻ mặt của cô gái nhỏ kiêu ngạo lại hiếu thắng, ông không khó để biết được cháu trai của mình vì sao lại thích cô.

Không muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, ông cụ nói ra một câu tổng kết cuối cùng.

"Hơn nữa, mạnh mẽ mới tốt, mạnh mẽ một chút, sau khi lấy chồng mới không phải chịu thiệt thòi."

Đường Lệnh Vi hoàn toàn bị làm cho nghẹn lời: "..."

Có cảm giác như bị nội thương.

Khương Chỉ sau khi lấy chồng phải chịu tủi thân? Ai dám ức hiếp cô ta?

Ông cụ không phải là đang nói tới mình sao?

Còn tưởng rằng mình đã vào nhà họ Trì được hai mươi năm, đã có thể làm tan chảy nội tâm cứng như sắt đá của ông cụ. Hóa ra người ta không chỉ vẫn ghét bỏ bà ta, mà còn thay đổi phương pháp mắng bà ta nữa!

Cái gì mà chỉ thích những cô gái dịu dàng nữ tính cơ chứ.

Hóa ra chỉ cần không phải là mình, thì ai cũng được hết sao?

Ông cụ chỉ cần dùng hai câu liền K. O* Đường Lệnh Vi.

*K.O: hạ đo ván (hay nốc-ao). 

Chiến trường của Khương Chỉ ở bên kia vẫn còn đang chiến đấu mãnh liệt.

Hai cô gái bị Đường Lệnh Vi thuê đến diễn kịch vốn tưởng chỉ cần hắt rượu vang đỏ lên người Khương Chỉ xong là có thể thoải mái rút lui.

Thế nhưng mãi mà kim chủ* vẫn chậm chạp không nhắn tin bảo họ dừng tay, hai người liền không dám tự chủ hành động.

*Kim chủ: kim: tiền – chủ: ông chủ: người thuê, người trả tiền, đứng đằng sau thúc đẩy. 

Chỉ có thể nhắm mắt làm liều tiếp tục ầm ĩ gây chuyện.

Sau khi bị Khương Chỉ “cảnh cáo”, hai người bọn họ ăn ý lùi về phía sau một bước, mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu đỏ trong tay cô, đứng cách xa tận một cái bàn, ầm ĩ kêu to:

“Cô đúng là một người đàn bà đanh đá! Nhà họ Khương đã dạy bảo cô như thế sao? Một chút giáo dưỡng cũng không có!"

"... Cô ấy không có giáo dục sao? Sao tôi nhớ là người gây sự trước chính là hai người kia mà?”

Người nói chuyện là người đàn ông ngồi ở bàn bị mượn rượu.

"Ừm, anh không nhớ sai đâu, ban đầu là do hai người kia gây sự trước."

Người đàn ông ngồi cùng bàn nhanh chóng tiếp lời.

“Chọc người ta trước còn nói lời hèn hạ."

...

Hai mắt của quần chúng ăn dưa sáng như tuyết trắng. Hai người phụ nữ kia bị mấy chữ “Chọc người ta trước còn nói lời hèn hạ” làm cho xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Bọn họ lo lắng quay đầu lại liếc nhìn bàn của nhà họ Trì, thấy bà Trì chỉ một mực cúi đầu không chịu nhìn về bên này, hai người cũng không có cách nào khác, chỉ đành đanh mặt tiếp tục mắng mỏ.

“Hừ, Khương tiểu thư chính là Khương tiểu thư, lúc nào có thể để lại cho người khác ấn tượng hoàn mỹ."

Không sao cả, hai người bên cạnh nói giúp Khương Chỉ cũng không phải người quen biết gì. 

Mắng thì cứ mắng đi. 

Hai cô ả dám vì tiền của Trì phu nhân mà đứng ra, chứng tỏ hai người này không còn quan tâm đến mặt mũi nữa, tất cả đều chỉ vì tiền. 

Bình thường bọn họ không ít lần dùng thủ đoạn câu dẫn đàn ông giàu có, nói xấu sau lưng giội nước bẩn cũng không phải chưa từng làm. 

Thế nhưng bảo hai ả sỉ nhục ngay trước mặt người ta thì thật sự là không có kinh nghiệm.

Nói ra được vài ba câu đâm bị thóc chọc bị gạo đã soạn sẵn trong WeChat liền tự thể hiện trí thông minh của bản thân đến mức nào.

Cho nên cuộc đối thoại một xướng một họa kế tiếp của hai người này chính là: 

“Bộ mặt thật của cô đã bại lộ trong giới không biết bao nhiêu lần, cô là loại người gì, ai mà không biết. Hôm nay xem ra là vò đã mẻ lại sứt, giáo dưỡng cũng chả ra gì.”

"Ai da, chẳng biết mấy người trong giới nhìn thấy hành động của cô hôm nay xong liệu còn có ai dám cưới cô, theo đuổi cô nữa không!"

"Theo đuổi cô ta? Không sợ bị nhà gái đấm chết à?”

Khương Chỉ nghe xong liền trực tiếp bật cười.

Đây chính là thế giới do bạn thân của cô sáng tạo ra sao? Bản thân cô ta là một người tâm tư ác độc như vậy, tại sao ra viết ra mấy vai phụ ác độc sáng tạo chả có chút đầu óc nào thế này.

Toàn nói ra mấy lời ấu trĩ đến nực cười.

Có lẽ “Không có người nào theo đuổi nghĩa là người đó không đủ xuất sắc” chính là tư duy của tác giả.

Khương Chỉ không định giảng đạo lý, tranh luận quan điểm “Bản thân xuất sắc như thế, cho dù độc thân cũng có thể sống vô cùng phong phú vui sướng” với mấy người này nữa.

Dù sao cô cũng không phải mẹ của hai người này, không có trách nhiệm phải chấn chỉnh tam quan cho bọn họ.

*Tam quan Tam quan thường dùng để chỉ tầm nhìn, giá trị, quan điểm về cuộc sống -bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Đánh bại đối phương từ chính tam quan của họ sẽ thoải mái hơn nhiều, cũng càng dễ làm cho đối phương nháy mắt bị hạ gục.

Khương Chỉ nhún nhún vai, nói lời xin lỗi.

"Vậy phải để cho hai người thất vọng rồi, tôi đã có bạn trai."

Đối phương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên Xì một tiếng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Khương Chỉ.

“Tôi biết rồi, không phải là cái tên đàn ông nghèo chỉ có khuôn mặt và dáng người kia sao?"

Ở trong mắt bọn họ, Khương Chỉ đã phá sản không xứng với một người đàn ông tài mạo song toàn.

*Tài mạo song toàn: vừa có tài lại đẹp trai.

Muốn tiền, cũng chỉ có thể tìm tới mấy ông già đầu trọc bụng bự đầy mỡ mà thôi. Còn muốn mặt, vậy đối phương nhất định chỉ có mỗi khuôn mặt là ưu điểm. 

Hai người này đều bị ý chí của người tạo ra quyển sách này chi phối ——

Đều chán ghét Khương Chỉ, xem thường Khương Chỉ từ tận đáy lòng.

Khương Chỉ chớp chớp mắt với hai người.

"Chúc mừng."

Hai người không hiểu ra sao.

"Chúc mừng cái gì?"

"Chúc mừng hai người phất nhanh nha. Nhất định là chuyện làm ăn trong nhà hai người dạo này đã kiếm được không ít lời, có khi không tới mấy ngày nữa sẽ vươn lên trở thành nhà giàu số một thế giới ấy chứ."

Khương Chỉ nở nụ cười chân thành với hai người kia.

"Dù sao thì ở trong mắt hai người, đến cả Trì Triệt cũng chỉ là một tên ngốc nghèo thôi mà."

"Trì Triệt...?"

Hai người cô gái nhìn nhau một cái, có phải là trùng tên không vậy?

"Người thừa kế nhà họ Trì ở thành Bắc, Trì đại thiếu gia?"

Khương Chỉ từ chối cho ý kiến.

Bọn họ vẫn đang bị ý chí của thế giới này chi phối, thấy Khương Chỉ trả lời đều không thèm suy nghĩ tới độ khả thi chân thực của chuyện này, trực tiếp cho rằng cô đang ba hoa khoác lác.

Hai ả suýt chút nữa cười ra tiếng.

Vốn vừa rồi còn đang phiền muộn không hiểu tại sao Đường Lệnh Vi không tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành, vì sao còn không cho hai người bọn họ rời đi. Bây giờ vừa nghe tới Trì Triệt là bạn trai của Khương Chỉ, hai người đột nhiên không muốn đi nữa.

Cả hai đều muốn tát Khương Chỉ một cái thật mạnh, sau đó cầm đầu cô tới trước gương, để cô tự nhìn xem mình là bộ dạng gì.

Ba hoa cũng phải có mức độ thôi chứ.

Vì thế ánh mắt hai cô gái trở nên càng thêm khinh bỉ, đưa mắt nhìn Khương Chỉ từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, tới tới lui lui đánh giá mấy lần.

Sau đó bĩu môi lắc đầu, cười nhạo nói.

"Khó trách vừa rồi hành vi của cô lại cổ quái như vậy, hóa ra là sau khi phá sản tinh thần bị kích thích, đầu có bệnh rồi hả?”

“Cô cũng không tự nhìn lại chính mình xem, Trì đại thiếu gia có thân phận gì, anh ấy sao có thể nhìn trúng cô."

"Làm bạn trai của cô? Ha ha, cười chết tôi rồi.”

...

Khương Chỉ ngẩn ra.

Phản ứng của hai người này quá kì quái, không giống với phản ứng của người bình thường khi nghe được lời của cô.

Trước đây cô đã từng thấy người khóc lóc om sòm ném đá giấu tay với mình, nhưng thường thì khi bị phản kích đến trình độ này rồi, đối phương nên thức thời rời đi mới phải.

Sao có thể không chút do dự nào mà điên cuồng công kích cô như vậy.

Hơn nữa, thoạt nhìn biểu cảm còn rất giống bệnh nhân tâm thần khi cáu kỉnh.

Khương Chỉ còn đang mải suy nghĩ, không kịp phản bác lời nói của hai cô gái kia.

Hai ả thấy Khương Chỉ im lặng lại tưởng rằng cô đang chột dạ, đã bị bọn họ đâm trúng tim đen.

Vì thế hai người lại càng thêm tin tưởng, kiên định kẻ xướng người họa liên tục chế giễu mỉa mai Khương Chỉ, còn không quên nâng cao âm lượng, muốn để cho tất cả mọi người trong nhà hàng đều nghe được lời nói nhảm vừa rồi của Khương tiểu thư.

Tối thứ sáu là ngày bận rộn nhất trong tuần ở Serendipity, đồng thời cũng là lúc khó phòng bị nhất.

Người có thể xuất hiện ở đây ít nhất cũng phải là người có năng lực cực cao trong các công ty lớn, tiềm lực phát triển vô cùng rộng mở.

Bọn họ không giống với người vẫn luôn sống trong trường học, tin tức bị bế tắc như Khương Chỉ. Vừa nghe thấy tên của Trì Triệt ai nấy đều lập tức liên tưởng tới người thừa kế nhà họ Trì, người đàn ông mấy ngày trước mới xuất hiện trong một bữa tiệc tối long trọng tụ tập những người đứng đầu trong giới.

Đến cả Trì Triệt cũng biết, vậy bọn họ đương nhiên cũng biết tới Khương Chỉ.

Mặc dù trong tuần này nhà họ Khương đã tiến hành hợp tác với tập đoàn Trì thị nhưng các hạng mục đều không lớn, trong tất cả các hạng mục Trì thị đều không cho nhà họ Khương bất kỳ ưu đãi gì.

Nói Trì Triệt là bạn trai của Khương Chỉ...

Bọn họ không tin.

Coi như hai người thật sự có quan hệ qua lại thì nhìn từ các hạng mục hai nhà hợp tác lần này, Trì đại thiếu gia nhất định cũng chẳng có ý định nghiêm túc với Khương Chỉ, đoán chừng không tới mấy ngày nữa sẽ vứt bỏ sớm thôi.

"Ai da, thật tốt."

Có người nhỏ giọng cảm khái.

"Sinh ra trong nhà họ Trì thật là tốt. Tôi cũng muốn có một tình nhân xinh đẹp như Khương tiểu thư."

Không chỉ các khách hàng tập trung chú ý sự chú ý vào chuyện này.

Đến cả các nhân viên trong nhà hàng cũng bị lời nói của Khương Chỉ làm cho giật mình như bị sét đánh.

"Khương Chỉ điên rồi sao? Cảm thấy như thế hay lắm à?"

Thích Thanh Thanh rất muốn cười nhưng phải kìm lại, trong lúc nhất thời biểu cảm bị mất khống chế, nhìn cực kỳ quái dị.

"Có phải lần trước ông chủ giúp cô ta một lần khiến cho cô ta sinh ra ảo giác rồi hay không?"

Một người khác kéo kéo cánh tay cô ta lo âu dặn dò.

"Đừng nói lung tung, lỡ như là sự thực thì sao? Nghe nói ngày ấy Khương Chỉ chịu thiệt xong, lúc rời đi đã được ngồi xe của ông chủ đó."

Giám đốc Mã đang nói chuyện điện thoại với Trì Triệt, vừa vào cửa liền nghe thấy câu nói này của Thích Thanh Thanh.

Nghe thấy bên kia điện thoại di động đột nhiên yên lặng, ông ta rất tinh mắt im lặng theo, đưa điện thoại di động tới gần Thích Thanh Thanh hơn một chút.

Hai người đang nói chuyện phiếm đều đặt hết sự quan tâm ở trên người Khương Chỉ, không thấy giám đốc Mã ở ngay sau lưng.

Thích Thanh Thanh cười nhạo người kia nhát gan, còn nghĩ cậu ta lo xa, lườm cậu ta một cái.

“Cậu tự động não ngẫm lại xem, ông chủ có gia thế như vậy, chắc cũng chỉ muốn vui đùa với cô ta một chút mà thôi. Coi như là đã từng ra tay giúp đỡ cô ta thì đã làm sao, nếu thật sự là người yêu, cho dù chúng ta có thiếu người cũng không thể từ bỏ mặt mũi mà để bạn gái tiếp tục làm thêm ở đây được.”

"..."

Giám đốc Mã nhìn Thích Thanh Thanh đang đâm đầu tự tìm đường chết cứ cảm thấy như đang nhìn thấy mình lúc trước vậy.

Màn hình di động đột nhiên sáng lên. Ông chủ đã tắt cuộc gọi với ông ta. Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy Khương nương nương đang đứng ở trong đại sảnh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra nghe điện thoại.

Không cần nghĩ cũng biết là ai gọi điện thoại tới.

Giám đốc Mã lặng lẽ lắc đầu một cái, trong lòng thầm thắp một nén nhang cho đám người Thích Thanh Thanh, sau đó ——

Vui vẻ tìm một góc khuất để đứng xem kịch, làm một khán giả bình thường.

Nội dung cuộc gọi giữa Trì Triệt và Khương Chỉ rất đơn giản.

Anh bảo Khương Chỉ cứ ở lại đại sảnh không cần đi đâu hết, cùng lắm là năm phút đồng hồ nữa anh sẽ tới.

"Vì sao?"

Khương Chỉ không muốn ở lại đây thêm nữa.

Sức chiến đấu của hai cô gái trước mắt này không cao, thế nhưng vẻ mặt rất kì lạ. Khách hàng bốn phía đều nhìn thấy cảnh này, không những không bị biểu hiện điên cuồng của hai người này doạ sợ, lại còn có thể bình tĩnh ngồi thảo luận độ khả thi của chuyện Khương Chỉ và Trì Triệt có quan hệ’.

Hình như cô đã đoán được chút gì đó, nhưng lại bị phá quấy bởi phòng ăn nhiều người nhiều miệng, khiến cô thật đau đầu. Cô muốn rời đi sớm một chút, đến một chỗ yên tĩnh khác để suy nghĩ nguyên do.

Lúc cô đang định rời đi thì lại nhận được điện thoại của Trì Triệt.

Trì Triệt chỉ đáp lại hai chữ, câu cú rõ ràng, đơn giản thành thật:

"Xả giận."

Khương Chỉ nhíu nhíu mày.

Hình như ở lại cũng được ——

Kỳ thực không phải vì cô muốn anh tới giúp mình xả giận, chỉ là Khương Chỉ muốn nhìn thử xem, sau khi Trì Triệt đến, phản ứng của những người này sẽ thay đổi như thế nào.

Hai ả kia thấy Khương Chỉ nghe điện thoại cũng không thèm nói nhỏ đi, lại nghe thấy bên cạnh có người nhận được tin tức xe của Trì Triệt đã tới cửa nhà hàng, rất nhanh sẽ lên tới đây.

Hai người bọn họ vẫn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, ngược lại còn càng thêm hăng hái.

Cứ như chỉ cần Trì Triệt đi vào nhà hàng sẽ ngay lập tức vạch trần Khương Chỉ ở trước mặt mọi người.

Nói không chừng còn có thể hung hăng mắng thêm một câu ‘cút’.

Bởi vì thế giới trong sách đều do ý chí của tác giả chi phối, mà nguyên nhân tác giả viết ra quyển sách này là vì muốn “Đánh chết Khương Chỉ”, cho nên một khi có người sinh ra ác ý với Khương Chỉ, cỗ ác ý này sẽ được phóng đại lên.

Bốn phía rõ ràng đều là người không có quan hệ với Khương Chỉ, nhưng sau khi nhận được này cỗ ác ý này liền sẽ sinh ra tâm tư giống nhau.

Chỉ có người như ông cụ Trì ngay từ giả thiết nhân vật đã rất mạnh mẽ, lại chỉ bị tác giả dùng vài dòng miêu tả qua loa, nên mới không bị khống chế.

Nhưng ông không đứng ra ngăn lại, bởi vì ông muốn nhìn thử cháu trai từ nhỏ đã độc lập, không thích làm thân với người khác, nhìn qua không khác gì hũ nút kia của ông lúc đối mặt với đống hỗn độn này sẽ xử lý như thế nào.

Đường Lệnh Vi có ác ý, nhưng bà ta không trực tiếp đối chọi với cô, cho nên lý trí cũng sẽ không bị khống chế.

Hai người đứng lên gây sự kia mặc dù là do bà ta đích thân thuê, nhưng bây giờ đến cả bà ta cũng cảm thấy không thể nhìn nổi nữa.

Lúc đầu khi nói chuyện với hai người kia, bà ta còn cảm thấy rất bình thường, sao bây giờ lại ngu ngốc đến mức này cơ chứ?

Đường Lệnh Vi muốn hai người này đừng tiếp tục làm chuyện mất mặt nữa, mau mau biết điều chút.

Thế nhưng bà ta vừa mới cầm điện thoại di động lên đã bị ông cụ Trì gọi lại.

"Trì Dương dạy cô như thế à? Đang ăn cơm với tôi mà cứ mải cúi đầu xem điện thoại di động?"

Bà ta cứng đờ, lúng túng cười cười, ngoan ngoãn đặt lại điện thoại di động lên trên bàn, không dám đụng vào nữa.

Khương Chỉ không để ý tới hai người ngu xuẩn trước mặt nữa, chỉ chuyên tâm chờ Trì Triệt đến, tự động bỏ ngoài tai lời nói của hai người kia.

Cô quét mắt về phía những người khác trong phòng ăn, quan sát động tác của bọn họ.

Phát hiện hành động của mọi người rất thống nhất với nhau — ——

Đều đang cúi đầu cầm điện thoại di động điên cuồng gõ phím, hoặc là chăm chú chụp lại dáng vẻ bây giờ của cô.

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, bọn họ đang thông báo chuyện phát sinh bên trong nhà hàng ra bên ngoài.

Màn kịch lần này không chỉ đơn giản gói gọn bên trong phạm vi nhà hàng nữa rồi.

Đến cả những người ở bên ngoài cũng đang chăm chú theo dõi sự tiếp diễn của màn kịch này.

Cho nên khi mọi người biết tin Trì Triệt đang đi lên lầu, bất kể là người đang ở bên trong nhà hàng hay là người ở bên ngoài nhà hàng, đều nín thở tập trung quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn của nhà hàng.

Muốn nhìn xem thái độ của Trì Triệt đối với Khương tiểu thư là gì ——

Nhưng bất kể thái độ của anh là gì, kết quả chắc hẳn đều giống nhau.

Hoặc là ngay trước mặt phản bác chuyện mình là bạn trai của cô.

Hoặc là thừa nhận mình là bạn trai của cô, nhưng thái độ sẽ rất xem thường.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ như vậy.

Đêm nay Khương tiểu thư chắc chắn sẽ mất hết sạch thể diện.

Hai phút sau, dưới sự chờ mong háo hức kia, Trì Triệt cuối cùng cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Người đàn ông cao lớn ngũ quan anh tuấn, biểu cảm lạnh nhạt, dường như nội tâm của anh cũng giống như biểu cảm trên mặt, không có một chút gợn sóng nào, nhưng biểu cảm hờ hững kia không thể lấn át được dáng vẻ hiên ngang và hừng hực khí thế của anh.

Thật là một người xuất sắc. Đám người xung quanh ai nấy đều cảm thấy người đàn ông này không thể nào có liên quan gì tới Khương Chỉ. Anh đứng ở nơi cửa lớn, ánh mắt không có chút cảm tình nào quét một vòng quanh đại sảnh, sau đó dừng lại trên người cô gái đang đứng bên cạnh đàn Piano.

Sau đó anh hơi nhướng mày.

Cộp, cộp...

Anh bước nhanh tới chỗ Khương Chỉ——

Thực ra từ trước khi tới, Trì Triệt đã biết Khương Chỉ đang đứng ở bên cạnh Piano.

Anh cố ý dừng lại, chỉ là vì muốn hấp dẫn tầm mắt của mọi người mà thôi. Tất cả đều là bước đầu trong “kế hoạch giúp cô hả giận” của anh.

Trên đường đi tới chỗ cô đang đứng, anh lần lượt cởi hết cúc áo của chiếc áo khoác mà mình đang mặc trên người.

Dường như đã tính toán vô cùng chuẩn xác. Khi anh đứng trước mặt Khương Chỉ cũng là lúc anh vừa vặn cởi bỏ chiếc cúc áo cuối cùng.

“Vút —— "

Anh cởi áo khoác ngoài ra, dịu dàng khoác lên trên người Khương Chỉ.

Áo khoác vung lên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, vừa vặn quật vào cánh tay của hai cô gái đang đứng bên cạnh xem cuộc vui ——

Ảnh chụp của hai cô gái này, giám đốc Mã đã chụp lại gửi cho anh.

Anh sẽ không nhận sai người.

Hai người kia bị đau kêu la oai oái, Trì Triệt lại làm ra vẻ như mình không nghe thấy.

Mắt anh chỉ nhìn Khương Chỉ, sau đó kéo một chiếc ghế ở gần đó tới, kéo tay  Khương Chỉ ý bảo cô ngồi xuống.

"..."

Một loạt động tác này của Trì Triệt như thể đã được luyện tập từ trước, lưu loát dứt khoát. Toàn bộ bên trong đại sảnh đã triệt để yên tĩnh.

Bản thân hành động của anh đã chứng minh những lời mà Khương Chỉ vừa nói đều không phải là ăn nói linh tinh.

Ý chí của thế giới này dù cho có mạnh mẽ hơn nữa thì lúc sự thực hiển hiện ở trước, cũng không cách nào thay đổi được sự thực. Tất cả mọi người đều sẽ khôi phục lại lý trí.

Mà một khi mọi người đã khôi phục lý trí, ngẫm lại vi hành không hiểu ra sao của mình vừa rồi, lại nhìn tới sự thực rõ mồn một ở trước mắt như đang vả mặt mình, tâm tình đều sẽ vừa phức tạp lại xấu hổ lúng túng.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.

Trì đại thiếu gia nghe đồn lạnh lùng lại khó gần, kiêu căng ngạo mạn, vậy mà lại ở ngay trước mặt bọn họ thẳng tắp quỳ một gối xuống trước mặt Khương Chỉ.

Vài tiếng chửi thề vang lên liên tiếp.

Ai cũng không hiểu Trì đại thiếu đang định làm gì.

Bọn họ thì kinh ngạc, Khương Chỉ lại cảm thấy buồn cười.

Bởi vì lúc Trì Triệt quỳ một gối xuống đồng thời cũng nhanh chóng nhỏ giọng hỏi cô một câu.

“Lớp trang điểm không thấm nước sao?"

Khương Chỉ đang mải quan sát kỹ càng phản ứng của mọi người xung quanh, đang có một linh cảm nho nhỏ hiện lên, lúc sắp nghĩ ra được thì đột nhiên bị một câu nói này của Trì Triệt cắt đứt: "... Ừm."

Sau khi nhận được câu trả lời, Trì Triệt mới lấy khăn tay từ trong túi áo ra, giơ tay lên nhẹ nhàng giúp Khương Chỉ lau những giọt nước nhỏ đọng lại trên mặt cô ——

Thực ra thời gian trôi qua đã lâu, tất cả nước trên người hầu như đều đã bốc hơi cả rồi, chỉ có điều vẫn còn chút dinh dính nhớp nháp.

Trì Triệt lại giống như vẫn nhìn thấy nước trên người cô, anh nhẹ nhàng lau từng chút từng chút, từ sợi tóc đến khuôn mặt cô.

Đừng nói tới hai ả độc miệng đứng bên Khương Chỉ, cách cô rất gần có thể nhìn thấy được rõ ràng, đến cả những vị khách ngồi cách khá xa bên trong đại sảnh cũng có thể từ động tác cẩn thận từng li từng tí một và biểu cảm chăm chú của Trì Triệt nhìn ra được, anh vô cùng coi trọng Khương Chỉ. Cô chỉ bị dính chút nước mà cũng phải quỳ một gối xuống tự tay lau khô ——

Tất cả đều là diễn.

Nhưng hiệu quả rất tuyệt vời.

Tinh thần mọi người đều bị đả kích dữ dội.

Đây sao có thể chỉ là vui đùa một chút? 

Đây thậm chí không thể dùng từ chăm chú để hình dung nữa!

Nhìn vào dáng vẻ thành kính của Trì Triệt, ai nấy đều nhận thấy được, anh coi cô như nữ thần của mình.

Đương nhiên Khương Chỉ hiểu được ý tứ của động tác này. Cô buồn cười không phải là giả, nhưng đồng thời cũng thật sự bị Trì Triệt làm cho cảm động.

Cũng bởi vì biết rõ động tác này của anh là cố ý, là diễn kịch cho người khác nhìn, cô lại càng cảm động.

Anh tỏ thái độ khiêm nhường với cô trước mặt mọi người, chứng minh anh coi trọng cô, nói rõ anh không chỉ muốn thừa nhận đoạn quan hệ này, mà còn muốn khiến mọi người nhận thấy anh mới là người dành nhiều tình cảm cho cô hơn.

Xem ra trước khi anh thực hiện những việc này đã có người nào đó đem hết thảy nội dung cuộc chiến trong nhà hàng này nói cho anh biết.

Còn về chuyện người đó là ai ——

Khương Chỉ liếc nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ ông cụ thoạt nhìn rất có khí thế ở chỗ bàn ăn xa xa kia cũng chỉ có giám đốc Mã trên mặt bình thản không chút xấu hổ nào mà thôi.

Hẳn là ông ta rồi.

Cùng lúc ấy chị Tô đã biến mất từ lâu đột nhiên lại xuất hiện.

Ban nãy lúc xảy ra cãi nhau chị ấy chợt nhận được một cuộc điện thoại, có chút việc gấp nên đã ‘tình cờ’ bỏ lỡ trò khôi hài vừa rồi.

Nếu có chị ấy ở đây, rất nhiều chuyện xấu sẽ không phát sinh.

Chị ấy cầm một bình rượu đỏ được lấy ra từ một chiếc hộp đóng gói vô cùng xa xỉ, mỉm cười áy náy giơ lên nói với mọi người:

"Hết sức xin lỗi, đêm nay xuất hiện chuyện như vậy, ảnh hưởng tới tâm trạng dùng bữa của mọi người. Ông chủ của chúng tôi muốn thể hiện lời xin lỗi, quyết định miễn phí cho toàn bộ khách hàng tới đây dùng bữa vào đêm nay, mời mọi người thoả thích hưởng dụng mỹ vị."

Nói xong, chị ấy cầm rượu đỏ đi tới bàn Khương Chỉ vừa mượn rượu, đặt bình rượu lên trên mặt bàn.

"Cảm ơn hai vị tiên sinh, nhà hàng chúng tôi xin tặng bình rượu này cho hai vị để nhận lỗi, mời hai vị cứ thoải mái sử dụng. Còn có một bình rượu vang cùng năm nữa, đợi đến lúc hai vị rời đi xin hãy tới quầy lễ tân nhận về."

"... Cảm ơn, cảm ơn!"

Nhìn bình rượu đỏ có giá trị bằng một năm tiền lương đang đặt trên mặt bàn của mình, hai người đàn ông lắp bắp nói lời cảm ơn.

Hình như mình không làm gì cả mà, sao lại nhận được quà đáp lễ quý giá như thế chứ.

Chị Tô cười cười với bọn họ, sau đó lại mang theo hai người bảo vệ đi tới chỗ Khương Chỉ, đứng bên cạnh cô làm động tác “Mời” với hai người phụ nữ còn đang ngây ngốc tại chỗ.

"Xin mời hai vị tới quầy lễ tân thanh toán nợ.”

Rốt cuộc tất cả trò cười đều đã diễn xong.

Khương Chỉ thấy mọi người xung quanh đã khôi phục lại phản ứng bình thường, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Cô vẫn chưa nghĩ đến khả năng thế giới này bị ý chí của tác giả chi phối, đương nhiên cũng không phát hiện ra, một loạt động tác vừa rồi của Trì Triệt đã giải quyết được ý chí thế giới.

Dòng suy nghĩ một khi đã bị cắt đứt thì rất khó khôi phục lại.

Cô cố gắng tập trung sự chú ý lại mấy lần đều không thành công, không thể làm gì khác là tạm thời từ bỏ, coi như bản thân đã đa nghi.

Không tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, cô mới nghĩ tới hành động vừa rồi của Trì Triệt.

Tất cả những chuyện anh làm từ khi vào cửa đến giờ đều khiến cô cảm thấy buồn cười.

Trì Triệt vốn nghiêm túc thận trọng như thế, dáng vẻ của anh vẫn luôn giống cán bộ nhà nước, vậy mà không ngờ anh sẽ vì giúp cô hả giận mà có thể làm ra những hành động phản kích không có chút hàm lượng kỹ thuật nào như vậy.

Mức độ tương phản thật sự quá lớn.

Từ trước đến giờ Khương tiểu thư vẫn luôn tâm khẩu bất nhất*.

*Có nghĩa là miệng nói và suy nghĩ trong lòng không giống nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn Trì Triệt đứng trước mặt mình, giọng điệu ghét bỏ.

"Ấu trĩ."

Thế nhưng khóe miệng vô thức nhếch lên đã bại lộ bản thân cô đang nói một đằng làm một nẻo.

Các đường nét trên khuôn mặt Trì Triệt đều đang căng cứng.

Cho dù nhìn ở góc độ nào, ở bên cạnh nhìn sang hay từ đằng xa nhìn lại, đều cảm thấy anh đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm ngày xưa.

Chỉ có Khương Chỉ đang đứng đối diện mới nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của người đàn ông này tràn đầy tình ý dạt dào.

Sau khi nghe thấy cô nói ra hai từ ‘ấu trĩ’, đuôi lông mày anh còn hơi nhướng lên, yết hầu khẽ chuyện động đáp lại cô.

"Ừ."

Ấu trĩ cũng tốt, mất mặt cũng được.

Chỉ cần người yêu được hả giận, cái gì cũng đáng.