Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 93




Giao quyền lựa chọn lại cho hai chị em Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, trong lòng Tần tiên sinh thực ra vẫn còn có chút căng thẳng, chỉ là hắn lựa chọn tôn trọng quyết định của hai đứa trẻ.

Thấy Tô Bối từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, cắn chặt môi dưới không nói gì, Tần tiên sinh chau mày: Hắn đã đọc không ít tài liệu ở trên mạng, đều nói rằng trẻ con thì thường sẽ có một loại cảm giác thân thiết xuất phát từ bản năng đối với mẹ của mình, lẽ nào điều đó là thật sao?

Dù cho là lúc đưa ra quyết định đối với những dự án bạc tỷ Tần tiên sinh cũng chẳng thèm chớp mắt một cái, nhưng là lúc này đối mặt với sự lựa chọn từ các con của mình, ông lại không ngăn được sự lo lắng ở trong lòng.

Cuối cùng, Tần tiên sinh cũng lên tiếng: "Việc này rất khó quyết định sao?"

"Không phải ạ." Tô Bối quả quyết lắc đầu.

Vừa rồi cô chỉ là kinh ngạc đối với việc Tân Thiệu nói cho họ biết rằng Tô Mân vẫn còn sống, do vậy trong lúc nhất thời lại nhớ đến những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia nên mới thất thần trong chốc lát.

Còn về việc đưa ra lựa chọn thế nào, đối với Tô Bối mà nói căn bản là không cần suy nghỉ.

Tô Bối ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu, nét mặt nghiêm túc nói: "Nghe ba nói thì, người họ Tô kia đã có gia đình riêng rồi, chúng con cũng đã có gia đình riêng của mình, do vậy con nghỉ rằng con và Tô Tiểu Bảo không nên đi quấy rầy cuộc sống của bà ấy làm gì."

Cho dù là trong tiểu thuyết hay là trong mơ, bọn họ đều chưa từng gặp mặt Tô Mân lần nào, nếu đã như vậy, thì hiện tại cũng không cần phải gặp làm gì nửa.

"Chúng con có ba là được rồi." Tô Bối nở một nụ cười thật tươi với Tân Thiệu.

Nghe thấy vậy, Tân Thiệu cũng mỉm cười.

"Con muốn gặp mặt bà ấy một lân không?" Tần tiên sinh hỏi.

Tô Bối lắc đầu: "Hay là thôi đi, có lẽ bà Tô cũng không hy vọng nhìn thấy chúng con."

Suốt thời gian mười mấy năm, đối phương chưa từng xuất hiện để gặp hai chị em họ lấy một lần, cho dù gặp mặt, chẳng qua cũng chỉ như người xa lạ mà thôi, gặp vậy chỉ bằng không gặp, cũng tránh cho hai bên cảm thấy ngại ngùng.

"Con thì sao?" Tần Tiên sinh lại nhìn Tô Tiểu Bảo.

"Không cần." Lời của Tô Tiểu Bảo ngắn gọn mà thẳng thắn, còn đem theo vài phần ngạo khí vốn có của thiếu niên.

Người phụ nữ tên Tô Mân đó rõ ràng là không cần cậu và Tiểu Bối nữa, vậy thì tại sao cậu còn phải đi tới trước mặt của đối phương để chuốc khó chịu vào người cơ chứ?

Hơn nữa, sống chúng với một lão ba ba khó tính đã đủ làm Tô Tiểu Bảo mệt chết rồi, cậu chẳng có hứng thú bỏ thời gian của mình để đi nhận thêm người khác nửa.

"Có điều..." Tô Tiểu Bảo lại nhìn Tần tiên sinh, trong đôi mắt đem theo sự hoài nghi.

"Ba rốt cuộc là có bản lĩnh không vậy, sao lại có thể bị tên Tống Ngạn Thành đó chơi xỏ chứ, không khéo còn bị người ta dắt mủi mấy lần mà ba còn chưa biết đó chứ?" Tô Tiểu Bảo nói thẳng ra sự hoài nghi của mình ngay trước mặt Tần tiên sinh, dừng lại một lát rồi lại khẽ lầm bầm một câu: "Đừng có để sau này lại nói rằng chúng con còn có vài anh chị em nửa..."

Tần Thiệu: "..."

Có ngày tiểu tử thối này làm hắn tức chết mất thôi.

Tuy rằng Tần tiên sinh còn chưa đến mức phải giữ mình trong sạch, nhưng mà Tần tiên sinh bình thường vẫn luôn bận tối tăm mặt mày, căn bản không có thời gian suy nghĩ tới mấy vấn đề đó, chỉ có một lần thất bại duy nhất sau đó mới có hai đứa trẻ ở trước mặt này.

Quay trở về phòng, Tô Bối đăng nhập vào website chính thức "đại chiến Hồng Khách".

Trận chung kết vòng 1/16 đầu tiên của giải đấu được chia thành bốn khoảng thời gian bao gồm buổi sáng và buổi chiều của hai ngày thứ bảy chủ nhật, bốn địa điểm phụ đã được tiến hành.

Vào buổi chiều trên trang chủ của giải đấu đã thống kê ra được kết quả đối kháng của trận thi đấu đầu tiên, có 32 đội ngũ, 16 đội giành được chiến thắng.

Lúc này trong diễn đàn đang bàn luận xôn xao về kết quả của trận đấu.

Đề tài được bàn luận tới nhiều nhất không gì khác chính là thành tích thi đấu của ba tuyển thủ "q"vvvv" và một kẻ ăn theo họ nào đó. "Ta đã xem lịch sử thi đấu của đội Hắc Nê bọn họ rồi, vậy mà chưa tới 15 phút đã bị đối phương tiêu diệt."

"Thực lực của đội Hắc Nê bọn họ không hề yếu, trước đó xem bảng phân tích, ta còn tưởng đáng lẽ bọn họ còn có thể vào được trận chung kết 1/4 cơ, hoặc là còn cao hơn nữa."

"Thực lực tổng hợp của đội Hắc Nê bọn họ quả thật là rất khá, nhưng chỉ trách bọn họ quá xui xẻo, ngay trận đầu đã gặp phải q thần và v thân rồi."

Trong giới thi đấu đã gọi đùa "q” và "vvvv" là: Cỗ máy giết chóc vô tình.

Có thể thấy rằng chiến lực của hai kẻ này hợp lại đáng sợ đến nhường nào.

"Bọn họ đúng là kém may mắn, mấy đội tâm trung như chúng ta thì phải dựa vào vận khí thôi. Nếu mà may mắn không gặp phải mấy vị đại thần, có lẻ còn cố gắng thi đấu lâu một chút, nếu mà đen đủi gặp phải bọn họ, cũng chỉ đành khăn gói đi về nhà sớm thôi."

"Vốn là đội của Hắc Nê còn làm ra chiến lược dự định cho mấy trận đấu liền, nhưng mà chẳng có cơ hội để dùng đến rồi."

"Ta còn nghe nói Hắc Nê cùng với thành viên đội của hắn phát sinh xung đột"...

Lúc nói tới vụ tin đồn, chủ đề nói chuyện của mọi người dần dần bắt đầu thay đổi.

"Không phải là do việc thi đấu thua, hình như là Papotato của đội họ sau khi đấu đã lên trang cá nhân của mình tung tin nhảm nhạo báng Q thần và v thần, Hắc Nê thấy ngứa mắt liền cãi nhau một trận."

"Ghê vậy, đại thần mà cô nàng cũng dám sân si luôn, đầu đuôi ra sao?"

"Lại vẫn còn có người không biết gì!"

"Cái gì?"

"Nội dung cà khia thì ta không nói nữa, có điều nghe nói q thần là một cô gái."

"What the fuckI!! Thật hay đùa vậy?”

"Q hung tàn như vậy mà lại là một cô gái sao?!"

"Cũng có khả năng đấy, Papotato chẳng phải cũng là nữ sao?"

"Con gái."

"Còn có tin đồn này nữa, tin tức này là ta nghe nói thôi, mọi người có muốn biết không."

"Nói lẹ đi cha nội!"

Không phải là con trai không nhiều chuyện, chỉ là chưa chạm đúng vào chủ đề mà họ hứng thú mà thôi.

"Nghe nói cơ chế thi đấu của trận chung kết lần này chính là vì Q mà thay đổi đó, trước đó chẳng phải toàn bộ trận chung kết đều là thi đấu công khai sao, chỉ vì Q mà đã đổi thành cơ chế thi đấu bán công khai như hiện giờ."

"Hóa ra là như vậy, ta nói thi đấu công khai là cơ hội hốt tiền tốt như vậy, vì sao lại đổi thành bán công khai chứ... Nhưng là vì sao chứ?"

"Lẽ nào là vì thân phận của Q thần đặc biệt, không tiện lộ diện sao?"

"Không lẻ là, do nhan sắc của Q quá khó nhìn, do vậy không muốn để cho mọi người thấy mặt?"

"Ha ha, sao mà ta có cảm giác càng nghe mấy cái lý do khó tìn này, thì càng có khả năng là sự thật vậy."

"Đồng tình! Nếu như tướng mạo thật sự xinh đẹp, cô em kỹ thuật siêu đẳng này sớm đã quay live stream rồi, sao có thể đến giờ vẫn còn chưa xuất đầu lộ diện chứ."

Chủ yếu là mọi người không tin nữ sinh có tướng mạo xinh đẹp, kỹ thuật lại còn có thể lợi hại như vậy.

"Đại huynh đệ ở phía trên kia, tự tin lên, đem xóa mấy chữ "có khả năng" kia đi đi."

"Chính xác, trước khi trạng thái trên trang cá nhân của Papotato bị xóa đi thì ta đã kịp nhìn thấy rồi, bên trong hình như còn nhắc tới mấy chữ "xấu vô đối" đó."...

"Có thể khiến cho giải thay đổi cơ chế thi đấu xem ra bệ đỡ sau lưng của Q cũng không nhỏ đâu."

"Cái này không hợp lý, tướng mạo của Q mà xấu xí sao còn có thể câu dẫn được tỷ phú vậy."

"Ngươi bị ngu sao, với loại thực lực đó của Q thần, còn cần phải dựa vào nhan sắc sao? Công ty đưa ra lời hợp tác với Q thân trong cuộc thi có lẽ đều đã làm mail của cô ta quá tải rồi, bên trong chắc chắn là có không ít những công ty lớn."

"Dù cho thế nào đi chăng nữa, ta cũng không muốn đụng độ với Q thần, ta đấu không lại người ta, cũng muốn bảo vệ đôi mắt của mình nửa, haha."

"Ta ngược lại thì cảm thấy tò mò, Q thần rốt cuộc có thật sự là rất xấu hay không."...

Lúc Tô Bối lướt trên diễn đàn, Từ Thế Duy cũng đang xem. Rất nhanh, Từ Thế Duy đã gửi tới một tin tức cho Tô Bối.

"vvvv": Chết tiệt, lũ ngốc đó lại nói Q bảo bối nhà ta xấu, đúng là lũ đui mù?

"q": Bọn họ còn chưa gặp em bao giờ mà.

"vvvv": Vậy thì không nói bọn họ mù mà đổi thành não tàn.

"vvvv": Bảo bối, em quăng mấy tấm ảnh qua đây, anh giúp em lấy lại thể diện.

"q: Đừng.

Tô Bối vẫn chưa muốn lộ diện nhanh như vậy, đặc biệt là sếp của cô Lận Thiếu Trì cũng ở trong đó.

"Q": Dù sao thì trận chung kết cuối cùng cũng sẽ nhìn thấy thôi.

"vvvv": Nói vậy cũng đúng.

Mấy giây sau, Từ Thế Duy lại gửi một tin nhắn tới: Chuyện của Papotato đó em đừng để trong lòng, anh đoán cô ta chỉ đơn thuần là đố ky với em thôi.

"Papotato" vốn là một trong số ít những nữ tuyển thủ có trình độ rất khá, có thể nói rằng rất nhiều phương diện đều vô cùng nổi tiếng. Lần này thấy có nữ sinh còn lợi hại hơn cô ta, trong lòng đương nhiên có cảm giác địa vị của mình bị đe doạ gato các kiểu, cộng thêm việc bên phía đội bọn họ vừa mới đấu thua nữa, trước lúc thua còn bị Tô Bối hành hạ điên cuồng một trận.

Sau khi "Papotato" đưa ra những lời lẽ xúc phạm Q, Từ Thế Duy vốn định liên minh nghiệp giới lại tiến hành đánh giết đến cùng để cảnh cáo cô ả.

Kết quả là còn chưa đợi Từ Thế Duy hành động,"Papotato" đã tự mình xóa status đó, đồng thời còn đăng lên lời xin lỗi công khai.

Ngoài ra, theo như tin tức hiện tại hắn có được, thành tích tham gia thi đấu lần này của "Papotato" rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa một vài công ty thảo luận về việc hợp tác với cô ả trước đó hiện giờ cũng đã thu hồi lại ý định tuyển dụng.

Từ Thế Duy suy đoán, đây có lẽ là là do một tay Tần tiên sinh làm.

"vvvv": Thực sự muốn nhanh chóng đến trận chung kết, tát bộp bộp vào mặt lũ ngốc đó.

Lại còn dám nói Q bảo của hắn xấu xíI

Tô Bối: Thôi đừng quan tâm tới chuyện này nửa.

Vết sẹo trên mặt hiện giờ vẫn còn chưa lành, Tô Bối thật sự cảm thấy mình có hơi xấu xí.

Tô Bối theo bản năng giơ tay lên xoa xoa vết sẹo ở dưới khóe mắt mình.

Chính vào lúc này, miếng vẩy cứng nhỏ đã theo Tô Bối rất nhiều ngày nay bỗng nhiên lại rơi xuống.

Tô Bối "í" một tiếng: Cô bé có thể thề, cô tuyệt đối không cậy, là do vẩy của vết sẹo đó nó tự bung ra.

Tô Bối kích động tới mức chạy ra trước gương nhìn một cái: Quả nhiên vết sẹo xấu xí ở trên mặt kia, hiện giờ về cơ bản là đã bong ra hết rồi, chỉ còn lại một vết máu nhỏ li ti không rõ cho lắm còn vương ở trên mặt, thế nhưng đã không còn ảnh hưởng tới nhan sắc của cô nữa rồi.

Tần tiên sinh ở dưới tầng nghe điện thoại, đang chuẩn bị đi lên thì lúc này lại thấy Tô Bối chân mang dép "chạy tung tăng" tới chỗ của mình.

"Chậm thôi." Tần tiên sinh nhắc nhở.

Lời chưa nói xong, Tô Bối đã chạy tới trước mặt của Tần tiên sinh rồi, trên mặt còn nở một nụ cười long lanh.

"Ba, ba xem này." Tô Bối kích động chỉ tay vào vị trí vết sẹo trước đó ở dưới khóe mắt mình.

Tần tiên sinh nhướn nhướn mắt, rồi lại chau chau mày: "Con cạy bong nó rồi sao?"

Tô Bối: "Không phải, là nó tự bong, thật đó"

Tần tiên sinh nhìn vào vị trí khóe mắt của Tô Bối.

Lúc này phần đóng vảy trên vết thương của Tô Bối đã bong ra rồi, hơn nữa lớp da non nhìn có vẻ là đã gần như lành lại rồi, chỉ có điều nhìn vẫn còn hơi đỏ.

Tần tiên sinh giơ tay lên, đầu ngón tay khế chạm nhẹ vào vùng da đang đỏ lên ở trên gò má của Tô Bối.

"Con có cảm thấy đau không?"

"Không ạ", Tô Bối lắc đầu, rồi lại nói: "Hơi ngứa một chút."

Tần Thiệu: "Không được dùng tay gãi, còn nữa, nhớ phải tiếp tục bôi thuốc." "Dạ" Tô Bối cũng sợ bị để lại sẹo, vì thế chuyện bôi thuốc này, cô không hề chểnh mảng qua loa.

"Ba..." Nhìn Tân Thiệu, mặt Tô Bối đột nhiên lộ vẻ do dự.

"Con muốn nói gì?" Tần Thiệu nhìn ra được con gái đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tô Bối: "Chỉ là, lời trước đó, thực ra con vẫn chưa nói hết."

Tần Thiệu: "Vậy bây giờ nói đi."

Tô Bối do dự vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng: "Con không cần mẹ."

Người ngoài có lẽ sẽ không biết được những chuyện đã qua, Tô Bối đã từng đọc tiểu thuyết, biết được lý do vì sao mà Tô Mân lại sinh bọn họ ra, cũng biết vì sao mà Tô Mân lại không cần họ.

Tô Bối biết cô nói như vậy là không đúng, thế nhưng, cô thực sự không có độ tiếp nhận cao như vậy đối với người mẹ đẻ này.

Cho dù là đúng hay sai, chắc chắn một điều là câu nói này của Tô Bối đã khiến cho Tần tiên sinh khi nghe xong cảm thấy vô cùng hài lòng.

Giấu đi ý cười trong đôi mắt, Tần tiên sinh nói với giọng nghiêm nghị: "Được, không cần thì không cần."

Như vậy thì tốt.

"Còn nữa..."

"Hử?"

"Cũng không muốn có mẹ kế." Nói tới mấy chữ sau đó, giọng của Tô Bối đã trở nên lí nha lí nhí.

Thế nhưng Tần tiên sinh đã nghe thấy.

Nhìn bé gái ở trước mặt đang cúi đầu, vặn vặn ngón tay, bộ dạng bối rối, Tần tiên sinh thâm thở dài một tiếng.

Tô Bối sẽ nghĩ như vậy, cũng không thể nói là người người đều có sự ích kỷ, việc này chỉ là cô bé biểu hiện ra cảm giác bất an mà thôi.

Tần Thiệu giơ tay, ôm Tô Bối vào trong lòng, khế vuốt mái tóc mềm mượt phía sau đầu của cô bé, nói một tiếng: "Được."

Một lúc sau, Tô Bối mới vùi mặt vào trong áo của Tần Thiệu, rầu rĩ nói: "Con xin lỗi."

"Không cần nói xin lỗi, ba cũng không muốn cưới ai cả."

Vốn dĩ trước khi mà hai đứa trẻ tới, Tần tiên sinh còn bận đến mức chẳng có thời gian mà bận tâm đến chuyện yêu đương, hay là kết hôn, huống chỉ bây giờ đã có hai đứa trẻ rồi, vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo, ông cũng sẽ tạm thời gạt mấy chuyện này qua một bên.

"Chẳng phải là con còn có gì muốn nói với ta sao?" Đợi cho tâm trạng của Tô Bối ổn định trở lại, Tần tiên sinh lại lên tiếng hỏi.

Vừa rồi ở dưới lầu, hắn đã nhận được thông báo của chủ nhiệm lớp ở trong group lớp học: Tuần sau trường sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa ở núi Hồng Phong.

Tô Bối: "Chỉ là chúng con có một hoạt động ngoại khóa, có mời phụ huynh cùng tham gia, tuần sau ba có rảnh không ạ?"

Tần Thiệu: "Có."

Nhìn thấy bộ dạng đã sớm biết mọi chuyện của Tần tiên sinh, Tô Bối mới phản ứng lại, Tần tiên sinh có lẽ đã sớm nhận được thông báo về hoạt động của nhà trường rồi.

Bỗng nhiên, Tô Bối lại chau chau mày, nhìn Tần Thiệu.

"Ba, con còn chưa add wechat của ba."

"Con có thể add, số wechat là số điện thoại làm việc của ba, chắc con cũng biết số đó rồi." Nói rồi, Tần tiên sinh dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Tô Bối.

Tô Bối:...

Chính xác là có, lần trước lúc Tần tiên sinh đã lên kế hoạch tìm gọi cho "q" để bàn bạc về nghiệp vụ.

"Vậy lát nữa con sẽ add ba, ba phải nhấn đồng ý đó." Nói xong rồi, Tô Bối giống như sợ Tần tiên sinh sẽ lại tính sổ chuyện cũ với cô, liền chạy vê phòng của mình.