Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 92




Do trận đấu diễn ra vào cuối tuần và chuyện thân phận đã bị bại lộ, cho nên ngày thứ 2, thời điểm Tô Bối tới trường, đã có thêm một thằng đệ đi sau lưng, người này họ Từ tên Dương Dương.

"Q thần, Q thần, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Vẫn còn chưa vào tới lớp thì Từ Dương Dương đã mặt mày đầy xúc động chạy tới trước mặt của Tô Bối.

Tô Bối: "Cậu vẫn nên gọi tên của tớ thì hơn."

Nghe thấy vậy, Từ Dương Dương một mực lắc đầu: "Không được, gọi tên thôi thì có cảm giác xa lạ lắm, vẫn nên gọi là Q thần thì thân thiết hơn nhiều."

Giới Hồng Khách có quan hệ của giới Hồng Khách, giống như Từ đại ca của hắn đó thôi, sau khi biết được tên thật của Tô Bối thì vẫn thích gọi cô là "Q Bảo", Từ Dương Dương thấy vậy cũng muốn gọi Tô Bối là "Q thần”.

Tô Bối: Là vậy - sao?

Tô Tiểu Bảo: Khùng.

"Q thần, đây là món quà tớ đã chuẩn bị riêng cho cậu! Những thứ trước đó tớ đưa qua không tính, hôm nay mấy thứ này mới xem như là quà gặp mặt chính thức mà tớ tặng cho cậu nè." Nói rồi, Từ Dương Dương liên đưa thứ đồ cậu đang cầm trong tay cho Tô Bối, lại là một chiếc túi lớn nhét đầy đồ.

Điều khác biệt chính là, trước đó thứ mà Từ Dương Dương dùng để đựng đồ là một chiếc cặp sách màu đen, túi xách tay bọc bên ngoài cũng là màu đen, hôm nay thì lại là một chiếc vali màu hồng.

"Lần này nhất định cậu sẽ thích những thứ kia!" Từ Dương Dương nói một cách tự tin.

Nhớ lại mấy món quà ngày đầu mình tặng cho đối phương lúc còn chưa biết "q" là con gái, khiến cho Từ Dương Dương cảm thấy vô cùng mất mặt, đây quả là sự thất bại thảm hại trong việc xã giao của cậu, có điều, hôm nay những thứ này đều là món quà mà cậu đã phải tốn công nhận làm hộ bài tập cho người khác, sau đó tích cóp lại để mua về, nhất định nó có thể lấy lại thể diện lần trước cậu đã vô tình ném đi trước mặt Q thần.

"Cậu nhìn xem cái bàn phím này đi, tớ đã tìm một cao thủ để thiết kế ra nó đấy, chắc chắn sẽ rất thích hợp để cậu dùng trong lúc thi đấu."

Từ Dương Dương lôi một bộ bàn phím đẳng cấp từ trong thùng ra, bộ bàn phím này không chỉ cao cấp hơn nữa còn có một màu hồng phấn mà con gái rất thích nữa!

Tiếp đó, Tô Bối lại nhìn thấy Từ Dương Dương lôi mấy thứ khác ở trong thùng ra giống như bảo vật vậy: Một chiếc ván trượt patin màu hồng anh đào, bên trên còn có họa tiết hai cô gái đang chơi đùa, một cái tai nghe tai mèo màu hồng nhạt, một đống dây buộc tóc màu hồng tạp nham, một chiếc cặp sách màu hồng có thêm đôi cánh nhỏ, một hộp bút có đính đầy những viên đá màu hồng và một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng baby. (Full combo hủy diệt màu hường!!! OMG)

Từ Dương Dương: "Thế nào, có phải tỷ thấy rất tuyệt hay không?"

Tô Bối: "..."

"Hành động giống như một fan cuồng" của Từ Dương Dương đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Đó chẳng phải là hoa khôi trường sao? Nam sinh đó là ai vậy?"

"Cũng là nam sinh lớp A7, hình như tên là Từ Dương Dương."

"Lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh tặng nữ sinh quà mà lại tặng cả một túi quà lớn như vậy, nhìn cũng lãng mạn đó chứ”...

Mọi người không biết nguồn gốc ngọn ngành của sự việc, thấy Từ Dương Dương tặng quà cho Tô Bối, còn tưởng là cậu đang tỏ tình với nữ thần nữa.

"Các ngươi nói xem Từ Dương Dương này liệu có tỏ tình thành công hay không? Tô Bối sẽ tiếp nhận chứ."

"Có lẽ là không đâu, Tô Bối chính là hoa khôi của trường cơ mà, nào có chuyện người bình thường có thể theo đuổi được chứ."

"Mặc dù như vậy nhưng mà Từ Dương Dương này tướng mạo thực ra cũng rất đẹp trai."

"Ha ha, so với chuyện đồng ý hay không này, ta lại càng cảm thấy tò mò hơn rằng liệu nam sinh này lát nữa có bị Tô Thiếu đánh chết không."

"Có lý!"

Tô thiếu vốn nổi tiếng khắp toàn trường là "ẳ©uồng em gái, trước đó có mấy nam sinh tỏ tình với Tô Bối, kết quả không phải là bị Tô Tiểu Bảo mặt lạnh xua đuổi ngay trước mặt mọi người thì cũng bị cậu ta ở trên sân bóng hành cho đến mức tuyệt vọng, đành phải từ bỏ ý định. "Từ Dương Dương này lại còn dám tặng quà cho Tô Bối ở trước mặt Tô Thiếu, đúng là điếc không sợ súng, ha ha."

Kết quả lại khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên: Tô Tiểu Bảo không những không đuổi Từ Dương Dương đi mà ngược lại còn chủ động nhận lấy thùng quà mà Từ Dương Dương tặng cho Tô Bối kia. Sau đó ba người cùng nhau đi vào lớp.

Thấy cảnh này khiến cho người qua đường đang vây xem đều vô cùng tò mò.

"WTF, wtf, chuyện gì thế này, hư cấu quá đê."

"Không phải đấy chứ, chẳng lẻ đến cả Tô Thiếu cũng đã chấp nhận "cậu em rể" Từ Dương Dương này rồi sao?”"...

Trong lớp, đống quà mà Từ Dương Dương tặng cho Tô Bối kia đã làm cho Đổng Văn Kỳ cười lăn cười bò.

"Ha ha ha, buồn cười chết đi được, cậu mà không nói đây là quà thì tôi còn tưởng đây là đống hành lý mà cậu chuẩn bị để bỏ nhà đi bụi nửa đó, làm gì có ai tặng quà mà lại tặng bằng cái thùng lớn như vậy cơ chứ."

"Còn nữa, Từ Dương Dương, thẩm mỹ của cậu là loại nào thế, một đống thứ toàn màu hồng, cho dù tớ là một người rất thích màu hồng lúc nhìn thấy đống đồ này cũng cảm thấy nhức mắt."

"Thứ buồn cười nhất chính là chiếc bình giữ nhiệt này, lại còn là màu hồng baby sến súa nữa chứ!"

Từ Dương Dương xấu hổ: "Có gì sai sao? Mình lên mạng hỏi, dân mạng đều nói đây là màu sắc con gái thích nhất mà."

Đổng Văn Kỳ: "Ha ha ha, một là cậu bị lừa, hai là người anh em nói với cậu điều này chính là một tên đàn ông lạc hậu."

"Mẹ ơi, không được, để đống đồ này xa ra một chút đi, mấy thứ đó làm cho tớ đau mắt quá rồi."

"Thật, thật sự là như vậy sao?" Từ Dương Dương ngại ngùng nhìn về phía Tô Bối, lẽ nào quà mà cậu tặng lại một lần nữa gặp phải cảnh thất bại thảm hại ư?

Tô Bối khẽ gật gật đầu-Những món quà này nếu để riêng ra từng thứ để nhìn thì thực ra cũng vẫn còn ổn, chỉ là đặt chúng vào cùng một chỗ với nhau liên có cảm giác có hơi chói.

Từ Dương Dương: "Vậy thì, Q... Tô Bối, lần này cũng không tính, như vậy đi, để bù đắp cho món quà gặp mặt của cậu, sắp tới chúng ta có chuyến đi lên núi Hồng Phong, tớ sẽ làm tiểu đệ của cậu trong suốt quãng đường này! Cứ quyết định như vậy đi!"

Từ Dương Dương sau khi quay trở về chỗ ngồi, Tô Bối mới nhìn Đổng Văn Kỳ, khó hiểu hỏi: "Từ Dương Dương nói như vậy là có ý gì?"

Đổng Văn Kỳ trộm cười mấy tiếng rồi mới giải thích: "Ý cậu ta là muốn trở thành người khuân vác đồ cho cậu đó! Đỡ tốn phí thuê lao động, vụ làm ăn này lời rồi."

"Hử?"

"À, đúng rồi, cậu vẫn chưa biết", lúc này Đổng Văn Kỳ mới phản ứng lại, sau đó nói với Tô Bối: "Nếu không có gì thay đổi thì tuần sau hoặc tuần sau nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa..."

Hoạt động ngoại khóa mỗi năm học được tổ chức một lần cũng là một trong những phần đặc sắc của trường trung học Duy Minh, hoạt động này diễn ra trong vòng ba ngày, nội dung chính là mời phụ huynh học sinh cùng tham gia, đến khu thắng cảnh núi Hồng Phong để leo núi, cắm trại, ngoài ra còn có nấu ăn dã ngoại nữa.

Bình thường cả ngày mọi người đều học tập, phụ huynh cũng bận rộn, hiếm khi mới có cơ hội đi du lịch cùng nhau một lần, vậy nên mọi người đều rất mong chờ hoạt động ngoại khóa này.

Nghe Đổng Văn Kỳ giải thích xong, Tô Bối gật gật đầu: "Vì thế mà toàn trường đều sẽ đi sao?"

Đổng Văn Kỳ: "Cũng chưa chắc, có một số người không thích các hoạt động tập thể thì xin phép không tham gia, ngoài ra, khối 9 tham gia học bổ túc thì cũng không đi được, chỉ có khối bảy với khối tám là tham gia được thôi."

Nói rồi, Đổng Văn Kỳ lại vỗ vai của Tô Bối: "Hiếm lắm mới có cơ hội được xả hơi như vậy, nhất định phải trân trọng!"

Đổng Văn Kỳ kể với Tô Bối rất nhiều điều thú vị trong hoạt động ngoại khóa ở núi Hồng Phong mà họ đã từng tham gia vào năm cô nàng học lớp 7, ngay tức khắc điều này đã khơi gợi hứng thú trong lòng của Tô Bối, cô bé thâm mong chờ tới ngày diễn ra hoạt động ngoại khóa này.

"Tô Bối, lần này Tần thúc thúc sẽ đi chứ?"

"Mình không biết..." Tần tiên sinh rất bận.

Tối đến, Tần tiên sinh gọi hai chị em Tô Bối tới thư phòng của mình.

Hai đứa trẻ ngồi song song nhau.

Tô Bối thầm tự đoán lý do mà Tần tiên sinh gọi hai chị em họ qua đây, đầu ngón tay theo bản năng cậy cậy vết sẹo ở cạnh khóe mắt..

Lúc này, vết trầy bị chảy máu trước đó ở trên mặt của Tô Bối đã lên vảy rồi, nổi lên cả mảng, đôi lúc lại cảm thấy hơi hơi ngứa.

Tô Bối thỉnh thoảng bất giác lại đưa tay lên gãi gãi chỗ đó một chút, có lúc soi gương, cô cũng sẽ muốn thử cậy vết sẹo này ra.

Bấy giờ, một đôi tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mảnh mai của Tô Bối.

Tần Thiệu: "Đừng cạy."

"Dạ." Tô Bối ngượng ngùng đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn thu tay về.

Nhìn vết thương trên khuôn mặt con gái một lát, Tân tiên sinh lúc này mới hắng hắng giọng, nói với hai đứa trẻ: "Có một chuyện ta cần nói cho các con biết."

"Chuyện gì?" Tô Tiểu Bảo cướp lời của Tần tiên sinh, rồi lại lạnh lùng nhìn Tần tiên sinh nói: "Chuyện ba muốn tìm cho bọn con một người mẹ kế sao?"

Nghe thấy vậy, Tần tiên sinh ngẩn người ra.

Tần Thiệu: Cái gì mà mẹ kế?

Thấy Tần tiên sinh đưa mắt nhìn về phía mình, Tô Bối cúi thấp đầu xuống.

Chuyện này chính xác là do cô nói với Tô Tiểu Bảo.

Cô chỉ khéo léo nói với Tô Tiểu Bảo một câu: "Ba ba cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, có thể ông ấy cũng muốn kết hôn", cô cũng không ngờ được Tô Tiểu Bảo lại có thể chỉ dựa vào hai câu nói này của mình mà đã nhạy bén đoán ra được ý của cô.

Tần tiên sinh thấy Tô Bối cúi gầm đầu xuống, trên gương mặt mặc dù đang cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn khó mà giấu đi được bộ dạng bối rối của cô bé lúc này, ngay lập tức hắn đã đoán ra được có lẽ Tô Bối đã hiểu nhầm cái gì rồi.

Tần tiên sinh không biết phải làm thế nào, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn cười.

"Các con tưởng ta muốn tìm người phụ nữ khác về để làm mẹ kế cho hai đứa sao?" Tần tiên sinh hỏi ngược lại.

Tô Bối gật đầu.

Tô Tiểu Bảo thì lại dùng nét mặt "Nếu như ba mà nói phải, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ba ngay lập tức rồi dắt Tô Bối đi", cậu nhìn chằm chằm vào Tần Thiệu.

Tô Bối: "Lẽ nào không phải sao ạ?"

"Không phải", Tần tiên sinh lại tiếp tục nói: "Không phải mẹ kế, cũng không có mẹ kế gì ở đây cả."

Dừng một lát, Tần Thiệu lại nhìn hai đứa trẻ rồi nói tiếp: "Chuyện ta muốn nói với các con là chuyện có liên quan tới mẹ đẻ của hai đứa."

Nghe Tần Thiệu nói vậy khiến cho hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cùng lúc ngẩn người ra.

Tô Tiểu Bảo: "Chuyện gì?"

Tô Bối: ""

Chuyện này vui rồi đây, hơn nữa "mẹ đẻ" mà Tần tiên sinh nói đó là chỉ Tô Mân, nữ phụ đã bị hạ bệ ở trong tiểu thuyết đó sao?!

Tô Bối: "Bà ấy vẫn chưa chết sao?"

Không thể trách được Tô Bối lại có phản ứng như thế.

Trong tiểu thuyết nói, nữ phụ Tô Mân đã hoàn toàn biến mất sau hôn lễ của nam nữ chính, đến tận giờ này, trong tiểu thuyết cũng không hề nhắc tới bất kỳ một từ "Tô Mân" nào nữa, người từng xem qua cuốn tiểu thuyết này đương nhiên sẽ cho rằng có thể Tô Mân đã chết rồi.

Tô Bối cũng cho rằng như vậy: Mẹ đẻ của cô và Tô Tiểu Bảo có lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là bị nam nữ chính trả thù rồi cũng nên.

Tô Bối không ngờ, lúc còn sống cô vẫn có thể nghe được hai chữ "mẹ đẻ" này, hơn nữa còn là từ chính cha đẻ của bọn họ nói ra.

Phản ứng của hai đứa trẻ lúc này tuy không nằm trong dự đoán của Tần tiên sinh.

Có điều thấy thái độ của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đối với "người mẹ đẻ" này như vậy, trong lòng Tần tiên sinh lại cảm thấy có chút hợp lý.

"Chưa chết, hơn nửa đã trở về rồi." Tần tiên sinh thật thà nói. "Các con đã từng gặp qua Tống Ngạn Thành rồi, mười mấy năm trước, do một lần bày mưu của hắn mà ta và mẹ đẻ của các con đã phát sinh quan hệ rồi có hai đứa."

Tần Thiệu không vì thể diện hay bất cứ cái gì khác mà che dấu đi chuyện lúc trước.

Sự ra đời của Tiểu Bối và Tiểu Bảo là một sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng tới sự thực rằng chúng là bảo bối của hắn.

Tần Thiệu nói ngắn gọn về chuyện có liên quan tới Tô Mân mà hắn điều tra ra được với lũ trẻ một lượt, bao gồm việc sau khi Tô Mân hạ sinh chúng xong thì đã làm gì, đi đâu và cả chuyện sau này lại kết hôn lập gia đình, v. v...

Chỉ trừ hai chuyện Tô Mân vì để cạnh tranh với Lâm Du đã làm ra một số chuyện không ngẩng mặt lên nhìn ai được và chuyện mang thai hai đứa trẻ chỉ vì muốn ép Tống Ngạn Thành bỏ Lâm Du để kết hôn với bà ta là Tần tiên sinh lựa chọn im lặng: Hắn không hy vọng con mình có nhận thức không tốt về hoàn cảnh ra đời của chúng.

"Vì thế, tối hôm đó lúc ba hỏi con muốn có mẹ không, thực ra ý của người là Tô... mẹ đẻ của con và Tô Tiểu Bảo sao?"

"Đúng vậy, các con đều lớn rồi, đã nhận thức được phần nào và có khả năng phán đoán đối với chuyện này, ta nói cho các con biết là vì hai đứa có quyền được biết, còn về chuyện nhìn nhận như thế nào đối với chuyện này, các con cũng có quyên lựa chọn và đưa ra quyết định của riêng mình."