Nghe giáo viên chủ nhiệm đang vinh danh những học sinh có thành tích đứng trong top 3 cuộc thi lần này ở trên bục giảng kia, ba của Đổng Kỳ Văn liền không kìm được mà cảm thán với Tần Thiệu ngồi bên cạnh: "Tần tiên sinh đúng là biết cách giáo dục bọn trẻ, hai đứa bé Tần Du, Tần Nguyệt đạt được thành tích thật là cao quá."
Sau đó, mãi vẫn không nghe thấy Tần tiên sinh lên tiếng đáp lại mình, Đổng Diệu Hoa cảm thấy có chút xấu hổ rồi tò mò liếc sang bên cạnh. Nhưng sau đó ông mới phát hiện ra là giờ phút này Tần tiên sinh còn đang bận chăm chú đọc bài thi ngữ văn do hai đứa con của mình viết về ông ấy.
Hiện giờ bài thi ngữ văn mà Tần tiên sinh đang đọc chính là của Tô Bối.
Ba ba...
"Ba của em là một người rất tốt. Đối với em, ba luôn luôn dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Ba của em cũng là một người cực kỳ lợi hại, ba biết làm rất nhiều thứ, dường như từ trước đến nay không có gì là ba không làm được. Có lẽ, điều duy nhất mà ba không làm tốt lắm, chính là việc chăm sóc cho bọn em, dù vậy ba vẫn luôn luôn cố gắng tìm hiểu thêm nhiều thứ để bản thân có thể trở thành một người ba tốt hơn.. "
Tô Bối viết bài văn này, từng nét bút nhỏ cho đến cả cách hành văn dường như đang toát lên chính con người của cô: Cách hành văn tinh tế khiến cho người khác đọc được cũng cảm thấy ấm áp ở trong lòng.
Nhưng sau khi đọc được câu văn tiếp theo, Tần tiên sinh liền có chút bứt rứt trong lòng.
"Em nghĩ rằng, quyết định tới sống ở bên cạnh ba ba, chính là quyết định mà suốt đời này em sẽ không bao giờ hối hận."
Giáo viên chấm thi cũng không biết được hoàn cảnh và thân thế trước đó của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo. Cho nên khi nhìn thấy Tô Bối viết như vậy, người chấm chỉ coi đây là một loại ví von: Mỗi một đứa bé sinh ra ở trên đời này đều là một thiên thần nhỏ được đầu thai đến bên cạnh cha mẹ của họ.
Nhưng có lẽ Tần tiên sinh sau khi đọc được câu này cũng đã hiểu được ý nghĩa của nó, trong đôi mắt ông giờ đây ánh lên một tia ý cười ấm áp phải nói là ông thật may mắn vì hai đứa nhỏ đã tới bên cạnh mình.
Tần tiên sinh lại tiếp tục đọc bài văn.
"Cách đây rất lâu, em đã từng tưởng tượng rằng, ba của em có thể bay lên trời, chui xuống đất, nắm trong tay bảy mươi hai phép biến hoá thần thông giống như Tề thiên đại thánh.. " Đây chính là suy nghĩ từ rất lâu trước đây của Tô Bối. Hồi đó cô vẫn luôn hi vọng rằng, vào những lúc cô và Tô Tiểu Bảo bị bắt nạt thì sẽ có một người với năng lực siêu nhiên, không có gì là không thể làm được xuất hiện ở trước mặt mình, sau đó giúp đánh đuổi những kẻ đang bắt nạt, khinh thường bọn họ kia đi.
"Nhưng mà bây giờ, em chỉ hi vọng ba của em sẽ luôn luôn khoẻ mạnh, để có thể mãi mãi ở bên cạnh làm bạn với bọn em lúc trưởng thành... “
"Nhất định." Tần tiên sinh hạ thấp giọng xuống, tự thì thâm một câu.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý phía bên này. Trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười đang nở trên môi kia của Tần tiên sinh liên khiến cho giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc hai mắt mở thật to, trong chốc lát cô liền có cảm giác mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Tần tiên sinh trong truyền thuyết luôn là một người ăn nói thận trọng, khiến cho mọi người chỉ cần nhìn thôi đã phải cảm thấy e ngại, sợ hãi, người như thế vậy mà cũng biết cười sao?
Giây phút này, cô dường như đã có thể hiểu được cái "dịu dàng" trong bài văn mà Tô Bối nhắc tới là như thế nào rồi
Sau khi đọc xong bài của Tô Bối thì có phải là người cha "dịu dàng" này sẽ muốn xem qua bài văn của Tô Tiểu Bảo hay không?
Giáo viên chủ nhiệm thầm nghĩ.
Đồng thời cô cũng nhớ lại vẻ mặt của vị giáo viên chấm điểm môn ngữ văn ngày hôm đó, ông xem đi xem lại hai bài văn của Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đến mấy lần, hơn nửa còn làm vẻ mặt nghi ngờ mà hỏi cô: "Hai đứa nhỏ Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo lớp cô thực sự là chị em song sinh đúng không? Cô có chắc hai đứa nó có chung một người ba ba?"
Giáo viên chủ nhiệm:
Ở bên dưới, lúc này Tần tiên sinh đã mở ra tờ bài thi ngữ văn của Tô Tiểu Bảo.
"Thật lòng mà nói, em cùng ba ba mình chẳng hề thân thiết cho lắm "
Từ hàng chữ đầu tiên của bài văn mà Tô Tiểu Bảo viết đã nhanh chóng khiến cho cả gương mặt của Tần tiên sinh trở nên tối sầm.
Tần Thiệu đột nhiên có một loại linh cảm mạnh mẽ rằng nếu như mình tiếp tục nhìn xuống phía dưới của bài văn này thì bản thân nhất định sẽ bị tên tiểu tử kia làm cho tức chết.
"Ba em là một người cực kỳ nghiêm khắc, nhàm chán và không có gì thú vị. Hàng ngày, ba luôn thích trưng ra gương mặt lạnh như băng cùng cứng nhắc của mình. Hơn nữa ba em còn thích giảng giải với bọn em cực kỳ nhiều những lý luận, đạo lý trong cuộc sống mà ba tự cho là chúng rất có ích Em vẫn thường hay nghĩ rằng, hình như là ông ấy đang cố tình làm khó em thì phải?"
Những dòng miêu tả này của Tô Tiểu Bảo quả thực giống như là đang liệt kê danh sách thập đại tội trạng của Tần Thiệu ra vậy. Cậu kể hết từ cái này sang cái khác. Ngay sau mỗi điều được liệt kê ra, Tô Tiểu Bảo đều có thể đưa ra một ví dụ thực tế trong sinh hoạt hàng ngày của bọn họ để chứng minh.
"Mặc dù ba em có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nhìn chung thì ba vẫn đủ tiêu chuẩn để làm một người cha tốt. Em thật sự hi vọng trong tương lai hai cha con có thể chung sống hoà bình với nhau."
Lời bình của giáo viên cho bài văn này chính là: "Vận dụng phương pháp phản ngữ vào bài văn, em đã miêu tả được mối quan hệ giữa bản thân và ba mình dưới hình thức "Dục dương tiên ức" (ý là muốn khen thì phải chê trước), trong đó nội dung đã nêu ra được những ví dụ đầy sinh động và thú vị trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày để phản ánh đầy đủ những khía cạnh trong mối quan hệ giữa cha mẹ với con cái, như sự che chở, xung đột."
Tần tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, thằng nhóc đáng ghét này."
Tần Thiệu hoàn toàn có thể chắc chắn 100% rằng toàn bộ lời lẽ trong bài văn mà Tô Tiểu Bảo viết hoàn toàn là ý nghĩa nổi trên mặt chữ, cùng với cái "Dục dương tiên ức" mà giáo viên phê vào chẳng có chút liên quan nào hết.
Ở một nơi khác.
Lúc này Tô Bối đang đứng bên ngoài phòng học thì đột nhiên nhận được tin nhắn của anh trai Từ.
"4v": q bảo bối đúng là quá lợi hại, thế mà lần này làm bài thi tốt như vậy. Giáo viên chủ nhiệm lớp em từ đầu tới giờ đều đang hết mình khen ngợi em đó nha.
Thấy tin nhắn này của Từ Thế Duy, Tô Bối ngây người ra, ngạc nhiên mà hỏi lại.
"q”: Anh biết em là ai sao?
Không đúng!
”q”: Hôm nay anh thật sự đi họp phụ huynh cho Từ Dương Dương?!
"4v": Em cho rằng lời lần trước mà anh nói ra chỉ là thuận miệng thôi sao?
Tô Bối: Anh Từ nha, không phải là em cho rằng là vậy, mà thực sự cái giọng điệu lần trước khi anh nói với em chẳng khác gì là đang thuận miệng nói ra cả.
Tô Bối nấp ở cửa phòng học, nghé vào bên trong, xuyên qua khe cửa nhìn xuống vị trí ngôi học hàng ngày ở trong lớp của Từ Dương Dương.
Tại vị trí của Từ Dương Dương kia, Tô Bối liền nhìn thấy được một người mặc bộ âu phục sáng màu ngồi ở đó. Đây chắc hẳn là anh trai của Từ Dương rồi. Anh trai Từ lúc này đang cúi đầu xuống loay hoay nghịch điện thoại, nụ cười vui vẻ nở trên môi.
Ngũ quan của Từ Thế Duy và Từ Dương Dương có đến bảy tám phần là giống nhau, nhưng so với Từ Dương Dương thì anh Từ lại càng có dáng vẻ trưởng thành và ổn trọng hơn rất nhiều. Cả con người của anh toát lên một loại khí chất đẹp trai ấm áp như ánh nắng mặt trời khiến người khác cảm thấy như đang tắm gió xuân vậy.
"q": Em... em cảm giác toàn bộ nhận thức của mình đang sụp đổ.
"4v": Làm sao vậy, có phải em phát hiện ra anh đây so với trong tưởng tượng của bản thân còn đẹp trai hơn rất nhiều đúng không?
"QP:
Đẹp trai thì đúng là rất đẹp trai, chỉ có điều con người bên ngoài của anh Từ với bộ dáng đầy nghiêm trang này, khiến cho cô không có cách nào liên tưởng tới được hình ảnh người trước mặt này với cái tên có giọng điệu cực kỳ bỉ ổi thường cùng cô nói chuyện ở trên mạng kia lại làm một!
"4v": Được rồi, không đùa với em nữa.
"4v": Nhưng mà q bảo bối à, anh cảm giác là anh sắp xong đời rồi.
"q": Có chuyện gì thế?
"4v": Ba ba của em hình như đã nhận ra anh đó.
Thời gian trước, khi tài khoản của anh bị khoá thì Từ Thế Duy liền có thể đoán ra được việc này chính là do ba ba của q bảo bối làm, hơn nữa nếu đối phương đã có thể khoá tài khoản của anh thì Từ Thế Duy thực sự là không có chút hoài nghi nào về việc đối phương có thể dễ như trở bàn tay điều tra ra thân phận của mình. Tô Bối cười.
"q": Ai bảo anh cứ thích dùng cái phong cách nói chuyện bỉ ổi kia cơ chứ.
Tô Bối: Đáng đời.
"4v": Làm sao anh biết được
Lúc trước Từ Thế Duy vẫn luôn cho rằng "q" chính là kiểu con trai cực kỳ thích ở nhà, không hay giao tiếp với người ngoài nên cậu mới như vậy. Nếu ngay từ đầu anh biết Tô Bối thật ra lại chỉ là một cô bé vẫn còn đang ở độ tuổi vị thành niên thì anh nhất định sẽ không dùng phong cách kia để nói chuyện với cô.
Nhưng mà hiện tại thì... Đã quá quen rồi, nhất thời anh không thể đổi lại được....