Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 70




Lời nói này của Tô Bối khiến cho hai người đàn ông trong nhà sau khi vô tình đi qua nghe được trong lòng lúc này cảm thấy cực kỳ thoả mãn.

Nhưng mà, tại sao lại là Tô Tiểu Bảo đứng thứ nhất, Tần Thiệu chỉ đứng thứ hai cơ chứ?

Nghĩ đến điểm này, lông mày của Tần tiên sinh liền cau lại, sau đó liếc sang Tô Tiểu Bảo lườm cậu bé một cái: Tại sao tự dưng lại thấy tên tiểu tử thối này hôm nay nhìn có chút chướng mắt nhỉ?

Lúc này, Tô Bối cũng đã để ý thấy hai người Tần tiên sinh cùng với Tô Tiểu Bảo đang đứng ở phía bên kia hành lang, bất chợt biểu cảm trên gương mặt trở nên cứng đờ, trong lòng cô dâng lên một trận xấu hổ. Ngay lúc đó chỉ muốn kiếm được cái lỗ nào đó ở dưới chân để chui xuống cho đỡ mất mặt.

Tô Bối: Hình như vừa rồi cô cứ thế trực tiếp gọi thẳng tên của Tần tiên sinh ra thì phải, không những thế dường như còn đúng lúc để cho Tần tiên sinh mới tới nghe thấy câu nói đó của mình?

Trước giờ ở trước mặt của Tần tiên sinh, Tô Bối vẫn luôn luôn gọi hắn là "Ba ba", chỉ có duy nhất một lần cô gọi thẳng cái tên "Tần Thiệu" này: đó là lần Tần tiên sinh mới trở về từ thành phố S. Khi đó Tần Thiệu đột nhiên quyết định đến trường để đón hai người bọn họ, nên lúc lên xe nhìn thấy Tần tiên sinh, do quá bất ngờ Tô Bối mới thốt ra hai từ kia.

Tô Bối không biết, thực ra cô còn có một lần gọi thẳng tên của Tần Thiệu: chính là lần tham dự lễ mừng thọ của Lận lão gia tử ở Lận gia, lúc Tô Bối uống say chạy đến tìm Tần tiên sinh. Chỉ là lần đó vì đã say đến quên trời đất rồi nên bản thân Tô Bối mới không biết mà thôi.

"Ba ba" Tô Bối hơi cúi đầu, bối rối đi đến trước mặt của Tần tiên sinh.

Tần Thiệu có thể nhìn ra được Tô Bối đang cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ vì những lời nói vừa rồi của bản thân. Nghĩ đến đây, đôi mắt Tần Thiệu tràn đầy ý cười mà nhìn cô con gái đáng yêu của mình, rồi đưa tay lên vỗ vỗ cô bé.

Đến khi tay của Tần Thiệu hơi vướng phải búi tóc ở trên đầu của Tô Bối, lúc này Tần Thiệu mới hơi lưu luyến mà bỏ tay xuống.

Tần Thiệu: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Tô Bối: "Vâng."

Tô Tiểu Bảo: "" Ở đây còn có một người nữa mà, ủa xem người ta như không khí hả?

Tô Tiểu Bảo: Thôi được rồi, vấn đề này cũng không quan trọng.

Dù sao tâm trạng của Tô Tiểu Bảo lúc này cảm thấy cực kỳ vui sướng —— Nhìn đi, thấy chưa, rõ ràng ở trong mắt của Tô Bối, cậu vẫn là người quan trọng nhất. Cho nên, ở trong cái nhà này, địa vị của cậu chắc chắn cao hơn Tần Thiệu rồi.

Tô Tiểu Bảo khiêu khích nhìn sang Tần Thiệu một chút, sau đó ngay lập tức cậu được nhận lại một cái nhìn lạnh lùng từ Tần tiên sinh.

Bởi vậy, cuộc đọ mắt không báo trước giữa hai cha con nhà nọ cứ thế bắt đầu. Cuối cùng, Tần tiên sinh là người thu hồi ánh mắt trước, sau đó dẫn hai người đi xuống dưới tâng: "Giờ chúng ta phải về rồi, hai đứa chào tạm biệt ông bà nội đi."

Sau lần gặp mặt ngày hôm nay, lần tiếp theo họ đến đây có lẽ cũng là tết năm sau rồi. Tô Bối thầm nghĩ trong lòng rồi ngoan ngoãn cùng Tô Tiểu Bảo hướng về phía hai người Tân Tấn Quốc cùng với Trần Tuyết Diễm nói lời tạm biệt.

Để có thể từ hai nửa gia đình vun đắp, chắp vá thành một gia đình mới, thì nhất định sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Hai người Trần Tuyết Diễm và Tần Tấn Quốc làm mọi thứ được như bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Một mặt họ hi vọng mình có thể xử lý mọi việc một cách công bằng, nhưng mặt khác họ lại sợ bản thân đối xử với con riêng của mình quá tốt sẽ khiến cho đứa con kia của đối phương nghĩ rằng mình thiên vị. Mọi việc họ làm cuối cùng khiến hai đứa con trai này, ai cũng nghĩ người còn lại được bố mẹ thiên vị hơn mà không thể sống hòa đồng với nhau được.

Hai đứa con trai này của họ, ai cũng tải giỏi, xuất sắc, là niềm tự hào của họ. Nhưng cũng chính vì vậy, họ cũng càng đau đầu hơn khi thấy hai đứa con trai dùng tài trí của bản thân đi đánh người nhà.

Thời điểm ba người bọn họ rời đi, Tân Tấn Quốc đứng phía bên ngoài xe gọi Tần Thiệu lại.

Giờ đây, trên người của ông cũng không còn khí thế của một người trụ cột trong gia đình với sự cứng rắn và bình tĩnh như lúc ở thư phòng nữa. Tần Tấn Quốc lúc này dường như trở nên già đi rất nhiều.

Tần Tấn Quốc khẽ thở dài một hơi, hướng về phía Tần Thiệu nói ra: "Ba biết con không phải kiểu người sẽ để cho mình phải chịu thiệt thòi. Cho nên nếu như Tống Ngạn Thành thật sự giống như lời của con nói, vậy thì, việc nên xử lý như thế nào thì con liền cứ xử lý như thế đó đi."

"Nhưng mà, ba hi vọng những thủ đoạn của con chỉ là nhắm vào một mình Tống Ngạn Thành mà thôi. Mong rằng con sẽ không để việc này liên luy đến những người khác." "Người khác" trong lời nói của Tân Tấn Quốc kia chính là đang ám chỉ hai mẹ con Lâm Du cùng với Tống Tâm Di.

Nghe thấy Tần Tấn Quốc nói vậy, ánh mắt của Tần tiên sinh chợt hiện lên ý trào phúng, nói: "Tôi cũng không có bỉ ổi như hắn."

Ban đêm, về đến nhà.

Bác Phúc ở nhà sợ hai người Tô Bối ở Kim Hy Uyển cảm thấy ngại ngùng mà không dám ăn no. Bởi vậy ông còn đặc biệt dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho hai người mấy món ăn nhẹ để ăn khuya. Nhân tiện ông cũng nói bóng nói gió hỏi thăm một chút xem liệu hai đứa bé Tô Bối ở bên kia có bị người khác bắt nạt hay khinh thường gì không.

Nghe thấy những lời này của bác Phúc, gương mặt của Tần tiên sinh bỗng chốc biến thành màu đen.

Tần Thiệu: "Có tôi ở đó chả nhẽ còn có thể để cho bọn nhỏ bị đói hay sao?"

Lúc này bác Phúc xấu hổ cười một tiếng, cũng không dám nói gì nữa.

Nghe thấy vậy, Tô Bối chợt nhớ đến thời điểm ở Kim Hi Uyển ăn cơm, dáng vẻ của Tần tiên sinh ngồi một bên không ngừng gắp thức ăn vào trong bát cho bọn họ. Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy thú vị, cười trộm ở trong lòng.

"Bọn con đi lên tầng đây ạ, con chúc ba ngủ ngon." Nói xong, Tô Bối kéo theo Tô Tiểu Bảo đi lên tầng.

Vào đến trong phòng, Tô Bối lúc này mới mở phần tin nhắn trong nhóm chat với Từ đại ca và Từ Dương Dương ra.

"q": Ba trận đấu ngày hôm nay của bên mình đã đánh xong rồi hả?

Vì ngày hôm nay Tô Bối phải đi theo Tần tiên sinh tới Kim Hi Uyển nên cô không có cách nào tham gia thi đấu được. Cho nên trận đấu ngày hôm nay đành để cho hai người còn lại là Từ Thế Duy và Từ Dương Dương gánh team, còn cô thì treo máy, trở thành "chạy đi chơi đồng đội"

"Dương Soái": Huhu,"q" Thần, em thật có lỗi với người

”q": Chúng ta thua à?

[vvvv ]: Cũng không phải là thua, nhưng mà lão tử sắp bị ép thành thây khô rồi đây này.

Anh "v" lúc này bắt đầu nói qua một chút về tình huống ba trận đấu của nhóm họ ngày hôm nay.

Trận đầu tiên, bọn họ gặp được một nhóm không có tổ đội, đối phương chỉ có một người, nên một mình anh có thể dễ dàng không đối thủ.

Trận thứ hai thì cũng vẫn còn khá ổn, toàn bộ tuyển thủ bên nhóm của đối phương đều xông lên tấn công, không một ai bảo vệ tường an ninh. Mà tường an ninh mà họ xây dựng lên thực sự là một "Công trình rác rưởi", Từ Dương Dương nhận trách nhiệm tấn công, cậu chỉ mất 20 phút là đã có thể công phá được nó.

Nhưng trận thứ ba lại không suôn sẻ như các trận trước.

Trận thứ ba này bọn họ rút trúng chiến đội có thực lực không yếu, chiến đội của đối phương gồm bốn người. Bọn họ để cho 3 người lên công kích còn một người ở lại bảo vệ tường an ninh. Hết lần này tới lân khác, Từ Dương Dương bị người ở lại phòng thủ của bên kia giữ chân lại xoay vòng vòng mãi mà không làm gì được, mấy tiếng trôi qua nhưng đến một cái lỗi của bên đối thủ, Từ Dương Dương cũng không tìm ra.

Có câu "ba đánh một không chột cũng què", đối mặt trước sức ép từ công kích của ba người, Từ Thế Duy cũng phải liều mạng bảo vệ tường an ninh của bọn họ, suýt chút nữa cậu bị "ép khô" rồi.

Đến tận cuối cùng, bọn họ thắng không phải do Từ Dương Dương công phá được hệ thống an ninh bên phía đối thủ mà là do ba người nhận nhiệm vụ công kích của đội bên kia thì cứ thế bị Từ Thế Duy dây dưa mãi đến kiệt quệ.

Vậy là trận chiến này của bọn họ đánh kéo dài từ xế chiêu mãi cho đến tận 10 giờ tối mới kết thúc.

Phía đối thủ nhanh chóng bày tỏ:

"Đói lắm rồi, tôi sắp ngất đến nơi rồi. Giờ đến nhìn code thôi, tôi cũng nhìn một dòng thành hai dòng rồi ý."

"Muốn quỳ luôn, bàn tay của tôi bị chuột rút luôn rồi."

"Thuốc nhỏ mắt của lão tử vừa mới mua cũng đã dùng hết rồi!"

"Mẹ của tôi nãy giờ gọi tôi đi xuống ăn cơm. Lúc này tôi còn không xuống nữa chắc, mẫu thân đại nhân sẽ lập tức mang nguyên cây Ỷ Thiên Kiếm đi lên đây mất."

Vì thế người bên chiến đội đối phương bỏ lại một câu "Người anh em, ngươi quá lợi hại, chúng ta chịu thua.", sau đó đồng loạt offline, bỏ lại Từ Thế Duy ở nơi đó một mình công phá tường an ninh của bọn họ, không ai ở lại trấn giữ nữa.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện về hành trình thi đấu gian khổ dưới giọng điệu kể lại đầy "hùng hồn" của Từ Thế Duy, lúc này Tô Bối cũng không biết là nên đồng cảm với anh trai Từ, hay là đồng tình với người bạn học đáng thương Từ Dương Dương nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người gõ cửa phòng cô giờ này, chỉ có Tần tiên sinh thôi, theo phản xạ, Tô Bối liền lấy điện thoại di động nhét xuống dưới gối của mình.

Tô Bối: "Ba ba vào đi ạ."

Tần Thiệu: "Đến giờ đi ngủ rồi."

Tô Bối rụt rụt đầu: "Con lập tức đi ngủ đây ạ"

Nói xong, cô liên vén chăn lên rồi chui vào trong nằm.

Tần tiên sinh lúc này nhìn Tô Bối như vậy liền cảm thấy có chút đau đầu, ánh mắt loé lên một tia bất đắc dĩ, sau đó nhắc nhở cô: "Con thay quần áo đi rồi ngủ."

Tô Bối: ""

Nói xong, Tần tiên sinh chuẩn bị mở cửa rời đi.

Lúc này, Tô Bối bỗng ở sau lưng gọi Tần Thiệu lại: "Ba ba."

"Hử?", Tần tiên sinh dừng lại, hỏi Tô Bối: "Con có chuyện gì sao?"

Tô Bối: "Con có chuyện muốn nói với ba"...