Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 67




Quản gia đến nói với Tần Tấn Quốc: "Gia đình Nhị thiếu gia đã đến rồi ạ."

Nghe vậy, Tần Tấn Quốc vốn đang muốn nói lại ngừng một lúc.

"Biết rồi."

Tần Tấn Quốc vốn còn muốn hỏi Tần Thiệu về việc mẹ của hai đứa trẻ và Tống Ngạn Thành rốt cuộc đã có chuyện gì nhưng lại nhìn thấy Tần Thiệu đang lạnh lùng chuẩn bị rời đi.

Tần Tấn Quốc nhận ra Tần Thiệu đang lo lắng về tình hình hai đứa con của mình, không kìm được khẽ thở dài một cái, nói với hắn rằng: "Nơi này là Kim Hi Uyển, cho dù con và Tống Ngạn Thành hai đứa trước đây có mâu thuẫn nghiêm trọng như thế nào, thì ở đây, nó cũng không dám gây sự gì. Huống hồ dì Trân cũng ở dưới nhà."

Tần Thiệu lạnh nhạt liếc Tân Tấn Quốc một cái, hừ một tiếng, cứ thế mà mở cửa, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Thấy Tần Thiệu rời khỏi, Tân Tấn Quốc cũng đi ra. Chỉ là Tân Thiệu bước đi quá nhanh, mới một lát mà Tần Tấn Quốc đã bị bỏ lại phía sau một đoạn dài.

Cùng lúc đó, hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang đứng trong vườn hoa. Mà đối diện với hai người lúc này là gia đình Tống Ngạn Thành.

Đây chẳng phải là nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết đây sao?

Tô Bối thâm nghĩ.

Nếu không tính đến tình tiết có trong tiểu thuyết, hay trong những giấc mơ kia, thì đây là lần đầu tiên Tô Bối được gặp mặt trực tiếp cả nhà nam chính và nữ chính.

Tống Ngạn Thành giống hệt như miêu tả trong cuốn tiểu thuyết kia vậy: một bộ dạng bá đạo tổng tài, lạnh lùng, cao ngạo khó lường, ẩn dưới khuôn mặt bình thản kia không biết đang ẩn giấu bao nhiêu là âm mưu toan tính.

Người này vô cùng nguy hiểm, tàn nhẫn đến độ ăn thịt người không nhả xương.

Đứng bên cạnh Tống Ngạn Thành là nữ chính xuyên không: Lâm Du với hai đời đều là diễn viên nổi tiếng màn ảnh, hiện tại là phu nhân tập đoàn Tống Thị.

Trong tiểu thuyết miêu tả nữ chính tính tình mềm yếu nhu mì, là "Lâm muội muội" trong lòng người khác. Cô có khí chất lại dịu dàng lại cao quý, đây cũng là kiểu được nhiều người theo đuổi.

Ở trong tiểu thuyết, nam chính là người thắng cuộc cuối cùng, tài giỏi không ai bì kịp; nữ chính vốn cũng là người phụ nữ thành công, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, được sống cùng người mình yêu. Nếu cuộc đời của nữ chính giống những gì mà tiểu thuyết đã nói, thì hiện tại, cả người của cô từ trên xuống dưới đều sẽ toát lên một hương vị hạnh phúc, hương vị của tình yêu. Chỉ là Tô Bối cảm thấy nét mặt của người phụ nữ này hình như không được hạnh phúc lắm.

Lâm Du của ngày xưa với khí chất cao ngạo của một ảnh hậu, vô cũng nổi bật. Sau mười mấy năm sống cuộc sống hôn nhân, Lâm Du của hiện tại trở thành một quý phu nhân bận rộn xã giao, trâm mê với tiền tài quyền thế.

Tô Bối liếc nhẹ Tống Tâm Di đang đứng đẳng trước cặp đôi nam - nữ chính này, sau đó lại thu hồi tâm mắt lại.

Nhìn Tô Bối, Tống Tâm Di âm thâm nắm chặt bàn tay ở nếp váy: Cô không hề thích Tô Bối, trước kia khi bị Tô Bối cướp mất ngôi vị tại "Cuộc bình chọn hoa khôi", sau đó còn giành sân khấu "biểu diễn mở màn" của cô, Tống Tâm Di vô cùng căm ghét đứa con gái mới chuyển trường đến này.

Sau khi biết Tô Bối là con gái của Tần Thiệu, Tống Tâm Di càng ghét Tô Bối hơn.

Từ khi còn nhỏ, Tống Tâm Di đã biết, Tần Thiệu - người mà cô phải gọi là bác hai chính là người đã cướp hết tất cả mọi thứ trong tay ba mình. Ông ta là loại ác nhân lúc nào cũng muốn chèn ép, phá hoại việc làm ăn của gia đình cô. Cả Tần Thiệu và Tô Bối, cô đều căm hận như nhau.

Tất nhiên, cô cũng ghét cả Tô Tiểu Bảo nữa!

"Bà nội, hai người kia là ai ạ? Tại sao đang dịp tết trung thu lại có người ngoài đến nhà mình vậy ạ?" Đối mặt với Trần Tuyết Diễm, Tống Tâm Di bày ra bộ dạng ngoan ngoãn ngây thơ, khoác khoác cổ tay Trần Tuyết Diễm ra vẻ không biết hỏi.

"Di Di à, bọn họ không phải người ngoài đâu”, Trân Tuyết Diễm âu yếm đem Tống Tâm Di ôm vào lòng, nói: "Hai người họ là con của bác hai đấy, đây là Tần Nguyệt, còn đây là Tần Du. Tiểu Du, Tiểu Nguyệt cùng tuổi với cháu, mấy đứa bắt chuyện làm quen với nhau nhé."

Nghe vậy, Tống Tâm Di mặt không biến sắc, thầm cười mỉa trong lòng: Làm quen ư? Hai đứa con rơi đến mẹ cũng không biết là ai này mà cũng xứng làm quen với cô saol

Lúc này Tống Ngạn Thành cũng đang quan sát Tô Bối và Tô Tiểu Bảo. Hai đứa bé này chắc hẳn là nỗi sỉ nhục của Tần Thiệu. Năm đó hắn và đối tác của Từ chủ tịch "Tế Hoa quốc tế" hợp tác cài người vào làm thuộc hạ dưới quyền Tần Thiệu, vốn muốn đặt bây làm Tần Thiệu thân bại danh liệt. Vậy mà không ngờ rằng lại để cho Tần Thiệu trốn thoát.

Khi đó, đúng lúc người phụ nữ tên Tô Mân kia đang quấn lấy hắn, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, lên kế hoạch đem Tô Mân đến giường của Tần Thiệu.

Ban đầu, kế hoạch của Tống Ngạn Thành là sau khi Tô Mân tìm hắn. Hắn liền giả làm người chịu trách nhiệm với đứa bé nhằm đem cô ta khống chế. Như vậy, chờ đến khi con của người phụ nữ này và Tần Thiệu được sinh ra, hắn hoàn toàn có thể đem đứa bé này uy hiếp việc làm ăn của Tần Thiệu. Cho dù Tần Thiệu không nỡ cũng chẳng vấn đề gì, hắn vẫn có thể đem hai đứa trẻ này đến khiến Tần Thiệu phải khó chịu.

Kế hoạch của Tống Ngạn Thành không tồi, nhưng hắn không nghĩ đến, Tô Mân sau một đêm bỗng nhiên lại trốn đi nơi nào không biết.

Khi Tô Mân xuất hiện thêm lần nữa, Tống Ngạn Thành đang cùng Lâm Du tổ chức hôn lễ, thuộc hạ dưới tay hắn không coi chừng cô kĩ càng, lần này Tô Mân lại chạy thoát được.

Người phụ nữ này Tống Ngạn Thành không hề để mắt tới. Cô ta hiện tại chỉ là một quân cờ vô dụng. Nghe tin Tô Mân lại mất tích, hắn thật sự cũng chẳng thèm quan tâm.

Chỉ là, Tống Ngạn Thành không nghĩ tới, mười lăm năm sau, không ngờ Tần Thiệu lại tìm ra hai đứa trẻ này. Mà điều làm cho người ta bất ngờ nhất chính là: Tân Thiệu không những tiếp nhận sự tồn tại của hai đứa trẻ này, mà còn cho chúng cổ phần.

Quả thực buồn cười.

Bị gài bẫy, sinh ra hai đứa trẻ này, vậy mà Tần Thiệu lại không tỏ ra khó chịu chút nào.

Nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, ánh mắt của Lâm Du liếc qua một lượt, không hề có cảm tình.

Trước đây Tô Mân chạy đến làm ầm ï hôn lễ của cô, còn nói rằng đã sinh con cho Tống Ngạn Thành. Vì chuyện này, Lâm Du và Tống Ngạn Thành cãi nhau không chỉ một lần. Cuối cùng, Tống Ngạn Thành cũng bất đắc dĩ mà lộ ra sự thật.

Đường nét trên gương mặt của cô bé này và Tô Mân có sáu, bảy phần giống nhau, chỉ có điều khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Hai đứa bé này xem ra có phần giống với Tần Thiệu nhiều hơn.

Chỉ là, điều này cũng không thay đổi được sự thật hai đứa nhỏ này là con của Tô Mân.

Trước đây, Tô Mân tranh giành vai diễn của cô, trên mạng lại bôi nhọ cô, sau đó thậm chí còn có ý đồ quyến rũ người yêu của cô, phá hỏng hôn lễ của cô, những chuyện này mặc dù đã qua rồi, nhưng vẫn như cái gai trong mắt làm cô ghê tởm.

Giờ đây khi đối mặt với hai đứa con của Tô Mân, sắc mặt Lâm Du thật sự chẳng thể nào mà tốt lên được.

Trân Tuyết Diễm không hề biết trước đó hai bên có nhiều ân oán như vậy. Bà còn nghĩ nếu như quan hệ giữa hai đứa con trai đã không thể cứu vãn, vậy hãy để thế hệ bọn trẻ tạo mối quan hệ làm rút ngắn khoảng cách giữa hai nhà đi.

Trần Tuyết Diễm nói xong, lại nhìn về phía hai tỷ đệ Tô Bối, nói: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Du, đây là chú ba của hai đứa, bên cạnh là vợ của chú, còn đây là Di Di vừa rồi bà đã nói chuyện với các cháu."

"Chú ba ít hơn ba của hai đứa một tuổi", Trần Tuyết Diễm chỉ về phía vợ chồng Tống Ngạn Thành, nói: "Nào Tiểu Nguyệt, Tiểu Du, mau tới chào chú ba cùng thím ba đi."

Tô Bối:

Trong cơn ác mộng đó, chính người này đã đem Tô Tiểu Bảo đưa vào nhà giam, làm cô rơi vào tay tên đạo diễn biến thái. Trong cuốn tiểu thuyết cũng là hắn làm Tần tiên sinh trọng thương, là người hủy diệt Tần Thị

Bảo cô gọi hắn là "chú ba", xin lỗi, cô không gọi nổi.

Tô Tiểu Bảo cũng không rõ là đã có chuyện gì, chỉ có điều, nếu Tô Bối không chào, cậu cũng không muốn chào.

Cậu vốn không thích Tống Tâm Di, hơn nữa đôi vợ chồng đang đứng trước mặt cậu cảm giác cũng không tốt đẹp gì.

Thấy hai đứa trẻ cúi đầu không nói gì, Trần Tuyết Diễm có chút lo lắng sốt ruột: "Vừa nãy vẫn còn ổn mà, sao bây giờ lại có vẻ rụt rè sợ người vậy thế?"

Tống Ngạn Thành lạnh lùng đưa mắt nhìn hai đứa trẻ.

Chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo đến rùng mình của Tống Ngạn Thành, Tô Bối bỗng thấy cực kỳ căng thẳng, vô thức đề phòng mà kéo Tô Tiểu Bảo lùi lại nửa bước.

Thật sự mà nói, chỉ đơn giản bàn về hào quang và khí chất toát ra khiến người khác cảm thấy áp lực, Tống Ngạn Thành hoàn toàn không thể so sánh với Tần tiên sinh.

Có lẽ là do Tô Bối biết rằng, Tần Thiệu là cha ruột của bọn họ, cũng có thể cô cảm nhận được Tần Thiệu đối với bọn họ mà nói không hề có ác ý, vô hại. Cho nên, lần đầu tiên gặp Tần Thiệu, Tô Bối thật sự không cảm thấy sợ.

Trái lại, khi đối diện với nhân vật nam chính Tống Ngạn Thành trước mặt này, Tô Bối chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.

Ánh mắt đầy sát khí của đối phương đang nhìn cô, Tô Bối cảm giác như sắp bị ăn thịt đến nơi.

Tô Tiểu Bảo cũng cảm thấy ánh mắt Tống Ngạn Thành không hề có thiện ý gì.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Tiểu Bảo đôi lông mày hơi nhíu lại, cậu lạnh lùng bước lên phía trước che chắn cho Tô Bối, không chịu khuất phục nhìn chằm chằm Tống Ngạn Thành.

Tô Tiểu Bảo lúc này tựa như một gà mẹ xù lông bảo vệ con non khỏi nguy hiểm, sẵn sàng nhảy lên đánh nhau nếu ai dám động đến Tô Bối.

Bầu không khí trong chốc lát đã trở nên ngột ngạt, nặng nề.

Đúng lúc này, giọng nói Tần tiên sinh đột nhiên truyên đến từ đằng sau, cách đó không xa: "Không chào thì không chào, làm sao, con của tôi còn bị ép buộc nhận thân thích sao?"

Nghe giọng nói của Tần Thiệu, trong thoáng chốc sắc mặt Tô Bối đã lộ rõ vẻ vui mừng.

Tô Bối quay đầu lại, quả nhiên cách đó không xa Tần Thiệu đang đi tới.

"Ba bal" Tô Bối ngạc nhiên mừng rỡ hướng về phía Tần Thiệu rồi kéo tay Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh chạy đến cạnh Thiệu.

Đi đến cạnh nơi Tần Thiệu đang đứng, sự lo lắng sợ hãi vừa rồi ngay lập tức đã tan thành mây khói. Cô biết, có Tân Thiệu ở đây, ông sẽ không để Tống Ngạn Thành làm hại bọn họ.

Nhìn hai đứa trẻ chạy đến chỗ Tần Thiệu, Trân Tuyết Diễm không giấu được sự gượng gạo lộ rõ trên mặt, trong lòng thấy rất ngại ngùng.

Một bên, Lâm Du khẽ xùy một tiếng: "Cứ làm như bị chúng ta ức hiếp vậy."

Trân Tuyết Diễm nhìn chằm chằm Lâm Du: "Được rồi, đừng nói bừa."

Thấy Tần Thiệu đã đến, Tống Ngạn Thành cũng không đứng yên tại đó nữa, ánh mắt hắn ẩn giấu sự giận dữ, mặt không biến sắc bước về phía Tần Thiệu, đằng sau là Lâm Du, Tống Tâm Di và Trần Tuyết Diễm đi theo với vẻ mặt đang vô cùng lo lắng.

"Tôi có phải là nên chúc mừng anh không?" Tống Ngạn Thành đi đến trước mặt nói với Tần Thiệu, liếc nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, hoàn toàn không hề che giấu sự nham hiểm trong ánh mắt.

Lúc này, Tô Bối vẫn đứng bên cạnh Tần Thiệu yên lặng quan sát, Tô Ngạn thành vẫn luôn duy trì nét mặt điềm tĩnh, không chút gợn sóng, hoàn toàn không thể đoán ra người này đang có suy nghĩ gì.

Có điều, ở trong cơn ác mộng đó, Tống Ngạn Thành dẫu sao cũng là người trực tiếp khiến cuộc đời cô và Tô Tiểu Bảo đi vào đường cùng. Dù ít dù nhiều, hiện tại Tô Bối vẫn rất sợ con người này.

Tô Bối vân thể hiện ra là mình hoàn toàn không hề sợ hãi. Chỉ là, cảm giác ống tay áo đang bị cô con gái siết chặt nói cho Tần Thiệu biết rằng Tô Bối đang rất sợ hãi.

Tần tiên sinh thuận tay cầm lấy bàn tay đang nắm chặt kia của Tô Bối nắm trọn trong lòng bàn tay mình mà an ủi.

Bàn tay nhỏ nhỏ, mềm mại của cô bé, giờ đây lại có lành lạnh.

"Tôi cũng không cần lời chúc mừng này của cậu." Tần Thiệu lạnh nhạt nói, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tống Ngạn Thành, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.

Tần Thiệu: "Hay là đợi đến khi Tống Thị bị xóa sổ hãng đến chúc mừng cũng không muộn."

Lời Tần tiên sinh nói hết sức thẳng thắn rõ ràng, đến mức không chỉ bản thân Tống Ngạn Thành mà ngay cả Trần Tuyết Diễm và Lâm Du đứng cạnh đó cũng tái cả mặt.

Lâm Du miễn cưỡng cười, nói: "Anh hai sao lại nói lời này, tình hình kinh doanh hiện tại của Tống Thị không tệ, sao có thể dễ dàng có vấn đề thế được. Mà lại, nếu Tống thị thật sự gặp khó khăn, lẽ nào người trong nhà như anh lại khoanh tay đứng nhìn sao?"

Trân Tuyết Diễm cũng ở cạnh cũng nói thêm vào: "Cái gì mà vấn đề với chả không vấn đề, ngày lễ tết các con cũng đừng nói những lời không hay này."

Dứt lời, Trần Tuyết Diễm lại nói tiếp: "Vừa rồi lúc hai cha con con ở bên kia nói chuyện, dì đang dẫn Tiểu Nguyệt và Tiểu Du đi làm quen mọi người, chỉ là bọn nhỏ hình như có chút sợ người lạ."

Lâm Du: "Dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, hai đứa trẻ như vậy cũng là bình thường."

Không để ý đến lời hai người phụ nữ này, Tần Thiệu vẫn lạnh lùng đối mặt với Tống Ngạn Thành.

Không khí căng thẳng lúc này ngay cả những người làm đứng ở đằng xa cũng có thể cảm nhận thấy, thầm suy đoán: Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia có khi nào sẽ đánh nhau ở nơi này không...