Lúc đầu khi nghĩ về cái được gọi là hào quang của nhân vật chính trong tiểu thuyết kia thì Tô Bối thật sự không muốn phải đối đầu với mấy người nhà họ Tống.
Chỉ là bây giờ đã khác rồi, Tần tiên sinh trong lòng Tô Bối đã trở nên rất quan trọng.
Nên nếu số phận đã an bài để cho Tần tiên sinh và nam chính phải đi đến bước ngươi sống ta chết, vậy thì Tô Bối cần gì phải nể mặt con gái của nam chính nữa chứ.
"Tớ..." Tống Tâm Di bị Tô Bối làm cho tức giận đến mức không nói nên lời, dáng vẻ ủy khuất đáng thương này rất dễ lấy được sự cảm thông của người khác.
Phân cảnh "Hoa khôi đối đầu hoa khôi" này nhanh chóng được đem lên bàn luận sôi nổi ở trên diễn đàn.
Nếu như không biết trước nguyên nhân mà chỉ đơn thuần xem đoạn video này, thật đúng là sẽ khiến người ta tưởng rằng Tống Tâm Di bị Tô Bối bắt nạt.
"Tô Bối bình thường trông ngoan hiền là thế, ai mà ngờ được lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy."
"Đó là do cậu chưa được xem đoạn Tô Bối đối đầu Khương Manh Manh của lớp bên đó thôi.".
"Nhưng Tô Bối nói rất có lý, điểm của cô ấy cao nhất phòng thi, xét toàn khối cũng là đứng thứ nhất, nói người ta copy bài, copy của ai được chứ?"
"Hahaha, em gái bình giữ nhiệt thật cá tính."
"Lúc trước toàn là so sánh thế này thế nọ, rằng Tô Bối so với Tống Tâm Di kém như thế nào, giờ này tớ chỉ muốn hỏi mấy người fans của Tống Tâm Di một câu, tự vả mặt có đau hay không?”"...
Nói là vậy nhưng vẫn có người đứng về phía Tống Tâm Di: "Đúng là điểm thi của Tô Bối rất cao đó, nhưng mà bây giờ là Tô Bối đang bắt nạt Tống Tâm Di cơ mà?"
"Muốn nói cái gì thì làm ơn xem toàn bộ video đi đã, chuyện này là do Tống Tâm Di khơi mào trước."
"Liêm sỉ đâu hết rồi nè?"
"Xin phép được mang cô em chồng nhà chúng tôi về, không thân”
"Nói nhỏ nè: Tôi cảm thấy bạn học Tống rất xứng đáng với chữ b*tch này đó."
"Ôi chộ ôi, cuối cùng cũng có người nói ra lời trong lòng mà tôi không dám nói."
"Tôi quyết định rồi, sau này không gọi Tô Bối là "hoa khôi" nữa, cho dù là trí tuệ hay nhan sắc thì cô ấy đều xứng đáng với hai chữ "Tô thần"!
"Không, phải gọi là "Tô gia" mới đúng, cô ấy lúc nổi giận lên trông rất bá đạo luôn mà”".......
Tô Bối lướt diễn đàn một lúc rồi thoát ra, bây giờ cô đang trả lời tin nhắn của bác Phúc.
"Bác Phúc": Chiếc xe bình thường đưa đón hai đứa đang bảo dưỡng rồi, cho nên hôm nay đổi một chiếc khác, biển số xe là...
"Tiểu Bối": Cháu biết rồi, bác Phúc.
"Tiểu Bối": Hôm nay ba ba lại tăng ca không về nhà ạ?
"Bác Phúc": Ông vẫn chưa nhận được điện thoại của tiên sinh, một chút nữa ông sẽ hỏi thử ngài ấy xem sao.
Hôm nay khó khăn lắm Tần tiên sinh mới về nhà sớm một hôm, nên đã cùng ngồi ăn tối với hai chị em Tô Bối.
Lúc ăn cơm, Tần tiên sinh cứ cảm thấy Tô Bối đứng ngồi không yên, trên khóe miệng còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ông.
Tần tiên sinh cười thâm, nhìn Tô Bối: "Con muốn nói gì với ba sao?"
"Điểm kiểm tra hàng tháng của bọn con đã có rồi ạ." Tô Bối nói xong thì giương đôi mắt lấp lánh nhìn Tần Thiệu.
Nghe vậy Tần Thiệu khẽ nhíu mày, ông nhìn Tô Bối xong cũng tiện liếc sang Tô Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh, lúc này mới phát hiện tên nhóc con này thế mà ánh mắt cũng có chút lấp lánh.
Tần tiên sinh cũng đại khái đoán được thành tích của hai đứa nhóc lần này đạt được hẳn là rất tốt, nhưng cũng thuận theo phối hợp với Tô Bối, hỏi ra: "Kết quả của hai đứa thế nào?"
Tô Bối: "Rất tốt ạ."
Khóe miệng Tần tiên sinh cong lên một góc hoàn mỹ rồi nhìn hai đứa con: "Hai đứa muốn được thưởng cái gì?" Tô Bối ngây ra một lúc: Thưởng hả? cô cũng không có nghĩ đến chuyện này, chỉ là lúc biết được kết quả thì trong lòng rất muốn khoe với ba ba mà thôi.
Đúng rồi vẫn có một điều mà cô bé muốn.
Tô Bối nhìn Tần Thiệu nói: "Ba ba, người có thể đi họp phụ huynh cho bọn con không?"
Lúc này lại tới lượt Tần tiên sinh ngây ra, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Họp vào lúc nào?"
Tô Bối: "Sau khi bọn con kết thúc kỳ nghỉ, buổi họp sẽ rơi vào khoảng thứ sáu tuần sau nữa."
Tần Thiệu: "Nếu như không xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn thì ba sẽ đi."
Tô Bối: "Dạ"
Tô Tiểu Bảo: "..."
Cậu bé cảm thấy không muốn người ba ba này đi họp phụ huynh cho mình, nhất thời chẳng biết phải làm thế nào. Thôi đành vậy, hy vọng là hôm đó trường sẽ không phát bài thi cho phụ huynh xem.
Tần Thiệu nói tiếp: "Cái này không tính là thưởng, hai đứa còn muốn được thưởng gì nữa không?"
"Con vẫn chưa nghĩ ra"
"Không sao, vậy thì có thể từ từ suy nghĩ."
Cuối tuần, Tô Bối xin phép Tần tiên sinh cho bọn họ ra ngoài chơi một ngày, Tần tiên sinh cũng đã đồng ý.
Hôm nay cô dẫn theo Tô Tiểu Bảo còn rủ thêm Đổng Văn Kỳ, ngoài ra còn có cả Tạ Dân Hiên, cậu ta hôm nay mời bọn họ đến thăm quan sản nghiệp của nhà mình.
Lúc này Tô Bối thực ra muốn đi mua quà tặng cho Tần Thiệu, cô còn gọi cả Đổng Văn Kỳ đến làm cố vấn cho mình.
"Tầng một bên này là khu cao cấp, tâng hai là khu vực theo xu hướng hiện nay, ngoài ra tâng ba thì là khu vực đặt làm theo yêu cầu của khách hàng. Cậu muốn xem chỗ nào trước?" Tạ Dân Hiên chủ động giới thiệu.
Tô Bối suy nghĩ một hồi rồi chỉ sang Tô Tiểu Bảo: "Mua đồ cho tiểu Bảo trước."
Lúc này Tô Tiểu Bảo khoé miệng treo lên một nụ cười.
Tạ Dân Hiên nhìn Tô Tiểu Bảo một lượt rồi mới nói: "Cậu ta ấy hả, tầng hai là hợp nhất rồi."
Đồ ở trên tầng hai này tuy rằng giá cả không cao như tầng một với tầng ba, nhưng mà rất thích hợp với kiểu thiếu niên sáng lạn như Tô Tiểu Bảo.
Xem xét một hồi cuối cùng Tô Tiểu Bảo chọn được một đôi giày thể thao màu xanh lam.
"Em thật sự không muốn thử đôi này hả? Chị thấy đôi này rất đẹp mà." Trong tay Tô Bối cũng đang cầm một đôi giày thể thao bản giới hạn. Kiểu dáng của đôi này so với đôi mà Tô Tiểu Bảo chọn cũng không khác nhau là mấy, chỉ khác ở chỗ đôi này có thêu thêm một bông hoa mai.
Tô Tiểu Bảo: "Không thử."
Những chuyện khác Tô Tiểu Bảo có thể nghe lời cô, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được.
Nghe Tô Tiểu Bảo nói vậy Tô Bối cũng đành thôi.
"Vậy mua đôi này đi, bao nhiêu vậy ạ?" Tô Bối hỏi nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
"Đôi này giá 5200 tệ."
Tô Bối: "1"
Đắt như vậy sao? Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao giày thể thao cũng có thể trở thành đồ sưu tầm rồi.
Biết vậy ngày hôm đó cô đã yêu cầu ông chủ Lận thêm vào tiền lương của cô một con số không nữa.
Nghe thấy vậy Tô Tiểu Bảo liền trầm giọng nói: "Không mua nữa."
"Mual" Dứt lời, Tô Bối lấy từ trong cặp ra tấm thẻ tín dụng hôm trước mà Tần Thiệu cho cô, đưa thẻ cho nhân viên phục vụ rồi nói: " Phiên chị quẹt thẻ giúp em."
Nhìn thấy hai chị em Tô Bối mang theo bảo vệ, bên cạnh còn có cả nhị thiếu của Tạ gia, nhân viên phục vụ này cũng đã phần nào đoán ra được thân phận của hai chị em trước mặt mình, cho nên lúc Tô Bối đưa tấm thẻ tín dụng màu đen ấy ra, cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Cho đến tận khi nhận lấy tấm thẻ mang đi, vào khoảnh khắc nhìn thấy tên người sở hữu được viết trên đó, lúc này nhân viên phục vụ mới thực sự cảm thấy sốc.
Tần, Tần, Tân Thiệu?I Không lẽ đây là hai đứa con trong truyền thuyết của Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Tần Thị? Không những chỉ số nhan sắc cao đã thế còn rất lễ phép đáng yêu nữa.
Lúc này thực sự muốn chụp một bức đem khoe cho lũ bạn của cô quá, nếu như bây giờ không phải trong giờ làm thì tốt rồi.
Vào lúc này ở công ty, điện thoại của Tần Thiệu nhận được một tin nhắn thông báo: Tài khoản phụ 7777 vừa thanh toán 5200 tệ ở cửa hàng Quốc tế Quốc Dương Cảnh Loan.
Tần Thiệu bỏ điện thoại xuống hỏi Trần Đức bên cạnh: "Quốc Dương là cửa hàng của Tạ gia sao?"
"Đúng vậy." Trần Đức lên tiếng trả lời, sau đó lại nghe được Tần tiên sinh hừ một tiếng.
Tần Thiệu: "Bước tiếp theo trong kế hoạch phát triển, chúng ta có thể xem xét những dự án trong lĩnh vực này."
Chắc là để cho con mình không cần đi mua đồ của nhà người khác đây mà.
Trần Đức mơ hồ hiểu ra ý của Tần Thiệu, nhịn cười đáp lại: "Đã rõ."
Ở chỗ mấy đứa nhỏ, sau khi mua giày xong, Tô Bối cũng mua thêm cho Tô Tiểu Bảo một đôi tất coi như quà tượng trưng, cô muốn dùng hai ngàn tệ ở trong điện thoại của mình.
Thấy Tạ Dân Hiên đang nhìn chằm chằm mình ở bên cạnh, ánh mắt mang đầy vẻ trông mong, Tô Bối tiện thể hỏi: "Cậu có muốn mua không, để tớ mua cho cậu một đôi."
Tạ Dân Hiên: “..."
Tặng cho Tô Tiểu Bảo là một đôi giày, rồi thêm một đôi tất, vậy mà chỉ tặng cho cậu ta một đôi tất thôi sao?
"Muốn, xem như là tiền công dẫn đường cho các cậu ngày hôm nay đi."
Tô Bối mua cho Tô Tiểu Bảo với Tạ Dân Hiên mỗi người một đôi tất, mua cho Đổng Văn Kỳ một cái kẹp tóc, mua cho bác Phúc một cái đèn pin, mua cho Trần Đức một cái bút máy, sau khi thanh toán xong còn dư lại một ngàn tệ.
Sau khi loại trừ dân những lựa chọn, cuối cùng Tô Bối quyết định mua cho Tần Thiệu một cái cà vạt.
Theo như giá cả các mặt hàng ở đây, đặc biệt là các loại quần áo cao cấp mà nói thì cô bé mua không nổi.
Tô Bối cuối cùng chọn một cái cà vạt màu xanh thẫm có điểm thêm mấy chấm nhỏ.
"Đẹp không?" Tô Bối cầm cà vạt quay sang hỏi Tô Tiểu Bảo.
Tô Tiểu Bảo cảm thấy hình như Tô Bối có vấn đề về thẩm mỹ, nhưng cậu cũng không dám nói ra.
Tô Bối thấy Tô Tiểu Bảo không nói gì, Tô Bối dứt khoát ướm thử cà vạt lên cổ Tô Tiểu Bảo.
"Tiểu thư, nếu như cô muốn mua cà vạt tặng tiểu soái ca này thì cô có thể mua một cái có màu tươi một chút, cái này có chút trưởng thành rồi." Phục vụ bên cạnh đề xuất.
"Không sao, dù sao cũng không phải mua cho em ấy, em chỉ là muốn tham khảo một chút thôi." Vì Tô Tiểu Bảo rất giống Tần Thiệu, nếu như Tô Tiểu Bảo đeo lên không xấu thì đem tặng cho Tần Thiệu đeo hẳn là đeo lên nhìn cũng ổn.
Sau khi mấy người Tô Bối dạo một vòng xong thì bảo vệ cũng gọi điện thoại tổng kết tình hình cho Trần Đức.
Sau đó Trần Đức báo cáo lại tất cả với Tần tiên sinh.
"Còn một chuyện nữa", Trần Đức cười nói tiếp: "Hai đứa Tiểu Bối cũng vừa mới hỏi là tiên sinh có còn ở công ty không, hình như bọn chúng rất muốn đến đây."
Nghe vậy Tần tiên sinh liếc qua Trần Đức rồi lại nhìn đồng hồ, lúc này mới nói: "Bảo tài xế chở hai đứa nó đến đây."
Đúng lúc chút nữa có cuộc họp tổng kết, tiện thể đem hai đứa nhỏ đến xem thử.
Nghe nói thằng nhóc nhà Tạ gia năm mười hai tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn của gia đình rồi.
Lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo được đưa đến công ty, đúng lúc gặp được Lận Thiếu Trì cũng vừa mới đi ra.
Trên tay Tô Bối đang xách mấy món quà được mua bằng tiền lương mới nhận được, lúc này lại nhìn thấy ông chủ đã trả tiên lương cho mình cũng ở đây, trong suy nghĩ của Tô Bối, cô bé tự nhiên là đối với ông chủ của mình kính trọng một chút.
Tô Bối hướng về phía Lận Thiếu Trì nở một nụ cười thân thiện: "Anh Lận"
Bé gái nở nụ cười tỏa nắng thật khiến cho trong lòng người ta nở hoa.
Lận Thiếu Trì cũng gạt qua sự nghiêm túc trên gương mặt của mình mà thay vào đó là một nụ cười: "Tiểu Bảo, Tiểu Bối hai em đến tìm Tần tiên sinh à?"
"Dạ", Tô Bối gật đầu nói tiếp: "Anh Lận đến tìm ba ba bàn công việc sao?"
Lận Thiếu Trì: "Chúng ta vừa nói xong rồi." Tô Bối: "Vậy anh Lận về cẩn thận."
Ngày hôm qua Lận Thiếu Trì đã nói với "q" là hôm nay sẽ đến gặp Tần tiên sinh để bàn về chuyện thành lập công ty con, cho nên bây giờ cô rất muốn biết kết quả thế nào, chỉ là bây giờ cô không dám hỏi nhiều, lỡ bị lộ thân phận thì phải làm sao.
Hai chị em Tô Bối lúc lên đến văn phòng thì nhìn thấy Tần Thiệu đang bận công việc. Sau đó lại cùng với Tần Thiệu đi nghe một cuộc họp tổng kết.
Bận bịu làm việc mãi cho đến tận lúc vê.
Lúc lên xe, Tô Bối mới tranh thủ thời gian để tặng quà: "Ba ba, cái này tặng cho ba."
"Hửm?"
"Quà đó ạ" Đây là món quà mà con gái dùng số tiền lương lần đầu kiếm được để mua, tuy không đắt nhưng rất có ý nghĩa.
Nói là vậy nhưng Tần tiên sinh vẫn không biết được ý nghĩa đằng sau của món quà này.
Chỉ là nhìn thấy Tô Bối tặng quà cho mình, Tần tiên sinh tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, trong mắt cũng lóe lên tia cảm động.
Vậy lý do con bé xài tiền là để mua quà tặng cho ông sao?
Suy nghĩ này khiến cho Tần tiên sinh rất vừa lòng. Thế nên mới nói con gái nên được chiều chuộng.
"Đây là cái gì?" Tần tiên sinh hỏi.
"Cà vạt đó ạ."
"Ba đợi đãit" Tô Bối ngăn Tần tiên sinh đang định mở hộp quà ra: "Ba ba về nhà rồi hãy xem nha."
Cô bé sợ Tần tiên sinh thấy món quà không đẹp lắm mà chê thì hỏng, nếu có chê thật thì ít nhất là đừng để cô nhìn thấy....