Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 128: NT1: Kiếp trước của tiểu Bảo và tiểu Bối




Ở một thị trấn nhỏ xa xôi thuộc huyện Hồng Tinh, thành phố N.

Ba tháng trước, đoàn phim "Hắc bạch chi mộng" đã tới nơi này quay phim, hiện tại công việc cũng sắp kết thúc.

Một ngày quay chấm dứt thì trời cũng đã gần tối, nhóm diễn viên hoặc là rời đi hoặc là trở về phòng nghỉ. Còn nhóm nhân viên thì thu dọn đạo cụ ở trường quay vào phòng để đồ.

Mấy nhân viên này đều là mấy tên côn đồ địa phương do đoàn phim mướn tới, tuy rằng tâm địa gian xảo một chút nhưng được cái giá thuê rẻ hơn thuê người bình thường. Hơn nữa tên đầu sỏ của băng nhóm này cũng có chút bản lĩnh, hoàn toàn có thể trấn áp mấy tên côn đồ này, nên đạo diễn cũng yên tâm.

"Lạp Sưởng, Đại Cẩu, hai người các cậu cẩn thận một chút, mấy thứ này không rẻ đâu!"

"Biết rồi, biết rồi."

Sau khi thu dọn đạo cụ xong, mấy người đi đến trước mặt một thanh niên: "Bảo ca, mọi việc đều làm xong rồi, anh kiểm tra đi."

Thanh niên đi qua kiểm tra. Thanh niên này có gương mặt khá điển trai, nhưng nhìn cẩn thận thì sẽ nhận thấy cậu bước thấp bước cao, dáng đi không được tự nhiên, thật làm người tiếc nuối.

"Được rồi, tan làm."

"QK!"

"Đúng rồi, Bảo ca, anh nhớ mấy hôm trước chúng ta giúp đỡ bên Hoàng Sào thu thập quán bar không, mới rồi Quý ca cho người qua đây mời chúng ta đêm nay tới chỗ ảnh high một bữa."

Mí mắt thanh niên hơi hạ xuống: "Mấy người muốn đi thì đi đi. Nhưng mà anh nói trước, tới nhà người ta thì quy củ một chút, đừng có cho chút rượu vào người rồi lại cho rằng cả huyện Hồng Tinh này đều là của mấy cậu."

"Bảo ca cứ yên tâm, anh em biết chừng mực", mấy người cười cười nói: "Nhưng mà Bảo ca, anh thật không muốn đi cùng †ụi em sao?”

"Không đi, lát nữa anh còn có việc quan trọng."

"Ôi, quan trọng cơ đấy, sẽ không phải là... đi "happy" với em gái nào đó chứ." Bảo ca nhà bọn họ đẹp trai như vậy, người lại thông minh, đánh nhau cũng rất giỏi, mấy cô nữ sinh thích anh Bảo nhà họ xếp hàng từ huyện Hồng Tinh ra tới bên ngoài thành phố N còn chưa hết đấy.

Vậy mà anh Bảo nhìn người này không được, người kia không ổn, còn nói cái gì mà yêu đương chỉ tổ phí tiền.

"Cút."

"Ha ha, tụi em đi đây. Bảo ca, ngày mai gặp lại."

Sau khi mấy đứa đàn em rời đi, Tô Tiểu Bảo kiểm tra lại một lần mấy cái đạo cụ để ở sân quay phim. Sau khi chắc chắn không có gì sai sót, anh mới xoay người đi về phía dãy phòng nghỉ của diễn viên.

Hôm nay là ngày 24 tháng 2, ba ngày nữa là 27, đó là ngày sinh nhật của cậu và Tô Bối nên Tô Tiểu Bảo muốn tặng Tô Bối một món quà sinh nhật. Đàn dương cầm là món quà mà trước giờ Tô Tiểu Bảo muốn tặng cho Tiểu Bối nhất.

Tiểu Bối lên đại học, bình thường sẽ đi dạy mấy học sinh tiểu học, trung học âm nhạc và nhảy múa. Tuy đàn dương cầm không phải là sở trường của cô, nhưng Tô Tiểu Bảo biết, Tiểu Bối thực ra rất thích loại nhạc cụ này.

Với lại thầy giáo ở trường cũng đã từng khen Tiểu Bối rất có năng khiếu ở phương diện này.

Tuần trước, Tô Tiểu Bảo cầm thẻ tiết kiệm tới một cửa hàng bán đàn ở nội thành. Đáng tiếc ngoại trừ đàn dành cho người mới học, thì dù chỉ là những chiếc dương cầm hơi tốt một chút, Tô Tiểu Bảo cũng không mua nổi.

Đúng lúc Tô Tiểu Bảo ở một bên nghe tổ đạo diễn nói rằng việc quay chụp sắp kết thúc, nữ diễn viên chính của đoàn phim vào vai một nữ nghệ sĩ dương cầm, vì chướng mắt đạo cụ do đoàn phim chuẩn bị, nên đàn dương cầm nữ diễn viên đó dùng bây giờ là do cô dặn dò trợ lý đi mua khi vừa tới thành phố N, nghe nói là hàng tốt.

Tô Tiểu Bảo gõ cửa phòng nghỉ của nữ diễn viên.

Bên trong truyền ra một giọng nữ: "Vào đi."

"Xin chào Tống tiểu thư."

Tống Tâm Di vốn tưởng là trợ lý của cô, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được một thanh âm không tính xa lạ những cũng không quá quen thuộc.

Cô xoay đầu, trong chớp mắt nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, Tống Tâm Di sửng sốt một lát - bộ dáng của tên nhân viên này cũng đẹp trai đó chứ, thậm chí so với những nam diễn viên cô từng hợp tác qua còn đẹp hơn.

Nhưng khi nhớ tới người trước mắt chỉ là một tên côn đồ hạ lưu ở thị trấn nhỏ, vẻ mặt Tống Tâm Di khi nhìn về phía Tô Tiểu Bảo có chút mất hứng.

"Anh tìm tôi có việc gì?"

"Tống tiểu thư, tôi nghe nói đoàn phim đã sắp quay xong. Tôi muốn hỏi một chút đàn dương cầm ở trường quay cô có định mang theo không? Nếu cô không mang theo, thì tôi hy vọng cô có thể lấy giá rẻ một chút bán lại cho tôi."

Lời của Tô Tiểu Bảo làm Tống Tâm Di cau mày: cô không thiếu tiền, cây đàn dương cầm kia vốn dĩ cô cũng chuẩn bị quay xong thì vứt đi, nhưng giờ ngẫm lại đàn mình từng dùng lại để cho một người khác sờ sờ vuốt vuốt, Tống Tâm Di liền cảm thấy ghê tởm.

Thấy sắc mặt Tống Tâm Di không vui, trong lòng Tô Tiểu Bảo có chút suy sụp, lại kiên trì mà nói tiếp: "Em gái của tôi thực thích chơi đàn dương cầm, hơn nữa em ấy cũng rất hâm mộ Tống tiểu thư."

Là "em gái quốc dân", vài năm nay, vai diễn của Tống Tâm Di đều là kiểu nhân vật luôn dốc lòng phấn đấu vì tương lai của mình.

Tô Bối hay nói, xem phim của Tống Tâm Di khiến cho cô cảm thấy tràn ngập hy vọng đối với tương lai, càng thêm cố gắng hướng về phía trước.

"Tôi nghĩ, nếu em ấy biết cây dương cầm này từng được thần tượng của mình sử dụng, em ấy nhất định sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ rất quý trọng cây dương cầm này."

"Trong thẻ này có 3 vạn, tôi không biết có đủ hay không, nếu không đủ thì ngày mai tôi có thể xin đạo diễn ứng trước tiền công trong khoảng thời gian này, rồi chuyển cho Tống tiểu thư"

Không biết tại sao, nhìn thấy khi nhắc tới "em gái” trong mắt tên côn đồ này tràn ngập tình thương và kiêu ngạo, thì trong lòng Tống Tâm Di hơi không thoải mái.

Lại nghĩ đến đây chỉ là một fan hâm mộ nhỏ nhoi, vậy mà cũng muốn mua cây dương cầm của thần tượng, Tống Tâm Di càng thêm không vui.

Thấy tên côn đồ bước tới, Tống Tâm Di từng bước lùi về phía sau, biểu cảm chán ghét nhìn Tô Tiểu Bảo nói: "Đứng lại! Tôi đã cho phép anh bước vào hay chưa?”

Tô Tiểu Bảo hoang mang đứng tại chỗ.

Lúc này, trợ lý của Tống Tâm Di vừa lúc tiến vào, có chút khó hiểu với tình cảnh này: "Tâm Di, có chuyện gì vậy?"

Tống Tâm Di không muốn thừa nhận bản thân lúc nãy vì độ điển trai của tên côn đồ trước mặt mà nói chuyện với hắn một hai câu. Cô liền chỉ tay vào Tô Tiểu Bảo rồi nói với trợ lý: "Người này hình như là fan cuồng của em, chị mau đuổi anh ta ra đi."

Lúc sau, Tô Tiểu Bảo cùng anh em mà cậu mang tới làm công đều bị đạo diễn đuổi đi.

"Tôi không phải fan cuồng gì đó, càng không làm gì gây hại đến Tống tiểu thư, không tin thì mấy người xem lại camera ở trường quay đi, dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi? Hơn nữa còn không chịu thanh toán tiền công cho bọn tôi?" Tô Tiểu Bảo chất vấn đạo diễn.

"Camera không cần nhìn, tiền công mấy người cũng đừng nghĩ đến nữa. Tôi khuyên mấy người một câu, đừng có tiếp tục ở chỗ này làm loạn nữa, nhanh chân mang theo đám đàn em cút đi."

Tô Tiểu Bảo một tay tóm cổ tên đạo diễn mập mạp, ánh mắt cậu lạnh thấu xương khiến tên đó bị dọa không nhẹ.

"Này này! Tôi nói cho cậu biết cậu đừng có mà xăng bậy! Hơn nữa lần này không phải ý của tôi, mà là có người muốn giáo huấn cậu, cậu lấy tôi trút giận cũng vô dụng."

Người muốn giáo huấn Tô Tiểu Bảo chính là cái người có một vị baba giàu sụ danh xứng với thực không thể trêu vào.

Quả nhiên, khi Tô Tiểu Bảo rời đi đoàn phim liền bị bắt ở trên đường, sau đó bị khởi tố với tội dành quấy rối tình dục, có ý đồ hãm hiếp! (Em gái quốc dân cái mẹ gì, chính văn đã chán rồi, ngoại truyện thì đúng kiểu giả tạo luôn!)

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc hôm nay đã là ngày 27. Tờ mờ sáng, Tô Bối đã bắt đầu chuẩn bị, từ trường học bắt mấy chuyến xe chạy về nhà. Khi cô về đến huyện Hồng Tỉnh thì trời đã chập tối.

Tô Bối đi tới quán bar nơi Tô Tiểu Bảo làm bảo kê, vừa tới cửa đã thấy hai người quen.

"Anh Đại Cẩu, anh Hầu Tử, anh trai của em đâu, có ở bên trong không?" Tô Bối hỏi hai người.

Sắc mặt hai người này không tốt lắm, bị Tô Bối hỏi lại càng trở nên khó coi.

"Làm sao vậy?" Tô Bối hỏi, cô cảm thấy không khí hình như không ổn lắm. "Tiểu Bối, Bảo ca bị bắt rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Tô Bối trắng bệch: "Anh nói cái gì! Làm sao có thểt?"

"Thật, Bảo ca hình như là đắc tội đại nhân vật nào đó, bị bắt với tội danh quấy rối, lúc bị bắt Bảo ca không cho bọn anh nói với em."

Toàn thân Tô Bối mềm nhữn,"Bộp—" một tiếng, thứ trong tay rơi xuống đất.

Đó là bánh kem mà Tô Bối tự tay làm nhân ngày sinh nhật của hai người, cô còn dùng khoản tiền kiếm được trong thời gian này mua cho Tô Tiểu Bảo một đôi giày.

Từ trường học về đây, mấy chục cây số, Tô Bối đầu cố gắng bảo vệ tốt bánh kem trong tay, không để đường đi xóc nảy làm hư nó.

Nhưng lúc này, bánh kem rơi xuống đất nát bét.

Trên mặt đất, người ta có thể mơ hồ nhận ra trên bánh kem từng vẽ hai người, một người mặc váy, một người mặc bộ vest. Hai người đó, một người là Tô Bối, một người là Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối tới trường học nộp đơn xin nghỉ phép.

Cô tới đồn công an thăm Tô Tiểu Bảo, vậy mà cả mặt của cậu cô cũng chưa nhìn thấy.

Cô lấy ra toàn bộ tiền dành dụm mua nhà của cô và Tô Tiểu Bảo đi tìm luật sư, nhưng không có một ai đồng ý nhận vụ này.

Bôn ba hơn một tháng, cuối cùng Tô Bối cùng nghe được một vài tin tức: người vu cáo Tô Tiểu Bảo tội quấy rối là ba của Tống Tâm Di - chủ tịch tập đoàn Tống thị. Mà lúc đấy trong đoàn làm phim, từ đạo diễn đến người phụ trách đều tranh nhau đứng ra làm chứng.

Tô Tiểu Bảo vẫn luôn ở thành phố N, dù là làm việc ở quán bar cũng sẽ cố gắng không cùng người khác nảy sinh mâu thuẫn, làm sao có thể đắc tội một nhân vật tai to mặt lớn như vậy chứ.

Trong trường Tô Bối có rất nhiều bạn học có quan hệ với giới giải trí. Thậm chí có một ít người đã tham gia vào trong giới showbiz này rồi, thông qua việc giới thiệu của những người bạn này, rốt cuộc Tô Bối cũng có cơ hội dùng thân phận người tham dự để tham gia vào một buổi dạ tiệc do tập đoàn Tống thị tổ chức.

Hôm nay, Tô Bối mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao trông rất có khí chất.

Cô hy vọng có thể ở trước mặt đối phương lưu lại ấn tượng tốt. Cô muốn nói cho ông Tống biết, chuyện của Tô Tiểu Bảo chắc chắn là một sự hiểu lầm.

Tô Bối trước khi tới yến hội này đã tìm hiều ở trên mạng. Bởi vậy, khi nhận ra một vị trợ lý bên người chủ tịch Tống, cô bèn kéo anh ta lại, trình bày giản lược câu chuyện của bản thân cho vị trợ lý này biết.

Sắc mặt của trợ lý trở kỳ quái, nhưng vẫn nói Tô Bối chờ chút.

Rất nhanh, Tô Bối bị đưa tới một gian phòng khách im ắng. Ngồi trong phòng khách, Tô Bối bồn chồn không yên, nhưng trong mắt cô lại mang theo sự kiên định.

Tô Bối lặp đi lặp lại lời muốn nói với chủ tịch Tống trong đầu: Chào chủ tịch Tống, tôi là em gái của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối. Hôm nay tôi mạo muội tới tìm ngài, là muốn nói rằng, Tô Tiểu Bảo thật sự không phải dạng người như vậy.

Mặc dù trong mắt người ngoài, công việc của anh ấy không tính là tốt, nhưng phẩm hạnh chắc chắn không có vấn đề. Anh ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện quấy rối này, mong ngài tin tôi.

Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, tôi thỉnh cầu ngài hãy cho chúng tôi cơ hội giải thích. Nếu trong chuyện này Tô Tiểu Bảo có vô ý đụng chạm tới ngài, thì chúng tôi thành thật xin lỗi.

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

Nhưng người bước vào không phải chủ tịch Tống Ngạn Thành của Tống thị, mà lại là một người đàn ông trung niên to béo.

Tô Bối nhận ra người này: "Chào ngài, ngài là đạo diễn Âu của "Hắc Bạch chi mộng" đúng không? Tôi muốn hỏi một chút Tống.. "

"Chủ tịch Tống bận rộn tổ chức tiếc tối hôm nay, cũng không dư thời gian lại đây chiêu đãi cô. Nhưng mà không sao, cần giúp cái gì, cô nói với tôi cũng giống nhau." Đạo diễn Âu nhìn khuôn mặt tinh xảo có chút khẩn trương của cô gái trước mặt, đáy mắt lóe lên một tia đáng khinh.

Trong lòng Tô Bối lúc này đang thấp thỏm không yên, nên cô cũng không chú ý tới việc đó. "Tô Bối? Thật là một cái tên hay."

"Lúc Tô Tiểu Bảo ở phim trường xảy ra chuyện thì ngài cũng ở đó, chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, Tô Tiểu Bảo"

"Em gái trước từ từ", Âu đạo đánh gãy Tô Bối nói: "Ở nơi này bàn về chuyện đó có chút không tiện. Đi thôi, em cùng tôi đến biệt thự của tôi nói chuyện, nơi đó không ai quấy rầy, em chắc chắn sẽ thích."

Thấy đối phương từ từ tới gần mình, Tô Bối biến sắc, lúc này cô mới nhận ra tình huống có chút không đúng, cô vội rời khỏi sô pha, lùi về phía sau.

"Đạo diễn Âu, tôi nghĩ tôi vẫn nên tìm chủ tịch Tống nói chuyện." Thanh âm Tô Bối đã run bần bật, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Tô Bối muốn chạy, nhưng chưa kịp chạy tới cửa, thì bỗng nhiên cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, cả người vô lực ngã trên mặt đất. Trước khi té ngã, Tô Bối nhìn lại ly nước mà phục vụ đưa lên lúc nãy.

Thấy chén "nước" đã nổi lên tác dụng, Âu Trì cũng trực tiếp cởi bỏ mặt nạ, nở nụ cười dâm đãng với Tô Bối, mặt lộ vẻ hung tợn: "Hừ, chủ tịch Tống là cố ý xử lý bọn mày, mày cho rằng ông ta sẽ để ý lời mày nói hả?

Vả lại chủ tịch Tống bận rộn như vậy, cũng không có thời gian phản ứng cái loại gái quê mùa tự dâng tới cửa như mày đâu, ngoan ngoãn theo tao trở về hưởng thụ đi.

Tới lúc đó nếu làm tao vui vẻ, nói không chừng sẽ cho mày đi nhà giam thăm tên côn đồ kia."

Nghe xong những lời này, Tô Bối trợn trừng mắt. Giờ thì cô đã hiểu, tất cả mọi chuyện đều do những người này cố ý hãm hại bọn họi

Tại sao? Bọn họ đã làm sai chuyện gì? Tại sao lại đối xử với họ như vậy?

Có ai không làm ơn cứu chúng tôi với, cứu Tô Tiểu Bảo với...

Một giây trước khi mất đi ý thức, Tô Bối nhìn thấy Âu Trì với vẻ mặt đáng khinh càng lúc càng tới gần cô...