Lúc Tô Bối gọi điện thoại thì Lận Thiếu Trì đang ở trong phòng họp nghe cấp dưới báo cáo tình hình công việc.
Nhìn thấy chủ tịch nhà mình bỗng nhiên thay đổi thái độ, mấy vị giám đốc ở trong phòng ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Hóa ra chủ tịch nhà bọn họ cũng có lúc hiền lành ôn nhu như vậy.
Lận Thiếu Trì vừa cầm máy dứng dậy vừa ra hiệu tạm dừng cuộc họp rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Ra đến cửa, anh mới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bối, có chuyện gì sao?"
Đây là lần đầu tiên mà Tô Bối gọi trực tiếp tên của anh như vậy. Khoảnh khắc nghe được giọng nói mềm mại của Tô Bối, tai của Lận Thiếu Trì tê dần, trái tim thì đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí nó còn có xu hướng đập càng lúc càng nhanh hơn.
Điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói của Tô Bối: "Không có gì, chỉ là."
"Bỗng dưng thấy nhớ anh á." Tô Bối quyết định chuyện Lận Thiếu Trì "ăn bớt ăn xén nguyên liệu" ly kem của cô tạm gác lại, sau này sẽ tính sổ từ từ với anh.
Lận Thiếu Trì bình thường nổi tiếng về việc khống chế cảm xúc của bản thân khá tốt. Mà hôm nay khi nghe xong câu nói này của Tô Bối, anh không giấu nổi sự vui vẻ hiện rõ trên mặt.
"Em đang ở đâu?"
Tô Bối: "Anh có đang bận không?"
"Không bận."
"Vậy anh đến đây đón em đi, em đang ở gần đường Đông Sơn." giọng nói của Tô Bối mang theo vài phần vui vẻ.
"Được."
Lận Thiếu Trì vội vàng đi vào lấy áo khoác rồi lại đi ra, để lại mấy vị giám đốc với khuôn mặt khó hiểu ngồi trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
"Chủ tịch có việc gấp gì sao?"
Lận Thiếu Trì là kiểu người rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhất là trong công ty. Lần duy nhất anh biểu lộ sự thất thố của mình trong công ty cũng là khi anh nhận được tin Tần tiểu thư gặp phải tai nạn giao thông.
Còn lần này thì sao?
Tại sao họ cứ cảm thấy hình như hôm nay tâm trạng của chủ tịch nhà mình rất tốt, ngay cả bước đi cũng thể hiện ra anh đang rất vui.
Thư ký của Lận Thiếu Trì tạm thời tiếp nhận công việc mà anh đang làm dở.
"E hèm, chủ tịch có chút việc phải đi giải quyết, chúng ta tiếp tục cuộc họp." Thư ký Lâm bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng trong lòng thì đang cố nhịn cười: Chủ tịch của bọn họ đương nhiên là bận việc gấp, đi hẹn hò với Tần tiểu thư không gấp mới là lạ đó.
Bởi vì Tần tiên sinh không thích mấy chuyện này nên Tô Bối không dám để ông biết. Cho nên chuyện Lận Thiếu Trì và Tô Bối đang qua lại với nhau tạm thời vẫn là bí mật, trong đó trợ lý Lâm có thể xem như là một trong số ít những người biết được chuyện này.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không dám tin, một người chín chắn như chủ tịch của bọn họ, đến khi yêu rồi lại chắc khác gì một đứa con nít cả.
Ở chỗ hẹn, Tô Bối mới đợi chưa được mười phút đã thấy Lận Thiếu Trì xuất hiện ở trước mặt.
"Em đợi lâu chưa?”
Lận Thiếu Trì còn chưa dứt lời, một giây sau cô gái trước mặt đã lao thẳng vào lòng anh.
Khoảnh khắc này, Lận Thiếu Trì thậm chí quên cả việc phải hô hấp, mọi thứ trong đầu anh như ngừng hoạt động.
Mặc dù Tô Bối đã chấp nhận anh nhưng vì để Tô Bối có thời gian thích ứng và cũng sợ làm Tô Bối cảm thấy ngột ngạt nên khi hai người ở chung với nhau, anh cũng chỉ có thể cô gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình, không dám làm ra hành động gì quá thân mật.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tô Bối chủ động đến ôm lấy anh với thân phận là một người bạn gái chứ không phải là em gái.
Lận Thiếu Trì khẽ nhếch môi, anh muốn nói gì đó nhưng lại sợ sẽ phá hỏng bầu không khí này.
Còn Tô Bối bây giờ đang nép trong lồng ngực của Lận Thiếu Trì, cô có thể cảm nhận được người trước mặt mình đang đờ người ra, bên tai vang lên tiếng tim của anh đang đập từng nhịp liên hồi, cô nhịn không được bật cười. Tô Bối rời khỏi lồng ngực Lận Thiếu Trì rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Lận Thiếu Trì, cảm ơn anh."
"Cảm ơn chuyện gì?"
"Rất nhiều chuyện."Vì tất cả những chuyện trong suốt bốn năm qua, dù cho là nhỏ nhặt nhất.
Tô Bối không nói rõ ràng cho Lận Thiếu Trì nói rõ, mà ngay lập tức đổi sang chuyện khác: "Anh đói chưa, chúng ta đi ăn gì đi"
Lận Thiếu Trì ngẩn người nhưng cũng lập tức hiểu ra vấn đề, chắc Tô Bối đói rồi, anh trầm giọng nói: "Có một nhà hàng rất được, ở khu Phong Sơn chỉ là cách đây hơi xa."
Trước đây Lận Thiếu Trì rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng từ khi biết được sở thích ăn vặt của Tô Bối, vậy là như một phản xạ không điều kiện anh đi tìm hiểu khắp nơi xem thử chỗ nào có đồ ăn ngon.
Vừa nghe vậy, hai mắt Tô Bối lại sáng lên: "Vậy chúng ta đi thôi."
Nhà hàng mà Lận Thiếu Trì nói ở gần một cái hồ cạnh chân núi Phong Sơn, xung quanh toàn là cây phong, khung cảnh thơ mộng tựa như một bức tranh sơn thủy.
Hơn nữa nhà hàng này thuộc kiểu đặt trước mới có chỗ cho nên không gian rất yên tĩnh.
Khi gọi món, Tô Bối cố ý để ý tỉ mỉ mọi hành động của Lận Thiếu Trì.
Quả nhiên y như cô nghĩ: cô chưa từng nói mình thích hay không thích ăn cái gì, thậm chí có vài thói quen nhỏ khi ăn mà chính cô cũng không nhận ra. Dường như Lận Thiếu Trì có thể nhớ hết được những điều đó, cho nên lúc gọi món anh toàn đọc những đồ ăn mà Tô Bối thích, thậm chí anh còn nhắc nhở nhân viên một vài chú ý nhỏ về những thứ mà Tô Bối không thích ăn.
Một số món ăn mà Tô Bối thích nhưng mà đông lạnh thì Lận Thiếu Trì vẫn gọi, chẳng qua những món đó anh chỉ yêu cầu đem lên một nửa.
Mà chuyện này Lận Thiếu Trì còn làm rất quen tay, tựa như chuyện này đã thành thói quen của anh vậy.
"Lận Thiếu Trì!"
"ừ2"
"Anh có cảm thấy nhà hàng này đang "cắt xén nguyên liệu" không? Tô Bối chỉ vào đĩa hải sản trên bàn nói.
Lận Thiếu Trì ngẩng đầu lên ngay lập tức nhìn thấy Tô Bối vừa chống cằm vừa "nghiêm túc" nhìn anh.
Hô hấp của Lận Thiếu Trì như ngừng lại.
Tuy là yêu vào thì IQ của chủ tịch Lận có hơi âm một chút nhưng mà Lận Thiếu Trì cũng không phải hoàn toàn không nhận ra hôm nay có gì bất thường.
Chiều nay khi Tô Bối hẹn anh ở đường Đông Sơn và thái độ của cô đối với anh đột nhiên thay đổi thì Lận Thiếu Trì cũng đoán ra được một số chuyện.
"Đồ ăn lạnh này, ăn nhiều dễ bị đau bụng, không tốt cho sức khỏe."
"Vậy anh ăn thêm chút đi." Tô Bối như muốn "trả đũa" mà đẩy đĩa hải sản kia qua cho Lận Thiếu Trì.
"Em chắc chắn muốn anh ăn nhiều hả?" Lận Thiếu Trì nhìn cái đĩa được đẩy về phía mình.
Tô Bối: "Hửm?"
Lận Thiếu Trì: "Không có gì."
Sau khi ăn cơm xong, hai người bọn họ cùng nhau đi bộ quanh bờ hồ.
Tay của Tô Bối vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại. Lận Thiếu Trì cầm lấy tay của Tô Bối mà cảm giác như đang nắm cả thế giới †rong tay vậy.
Giọng nói của Tô Bối vang lên phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai người. Tiếng gió thổi xào xạc qua các tán lá kết hợp với thanh âm của Tô Bối, rơi vào trong tai Lận Thiếu Trì tựa như một bản nhạc tuyệt vời.
"Nhà hàng này cũng được đó, lần sau chúng ta dẫn cả Tiểu Bảo với mấy người Đổng Văn Kỳ tới nữa"
"Lận Thiếu Trì, làm sao anh tìm được nhà hàng này hay vậy?" Tô Bối nhìn Lận Thiếu Trì nhưng chỉ thấy người ở trước mặt mình đã dừng lại.
Một giây sau, không để cho Tô Bối kịp phản ứng lại thì nụ hôn của Lận Thiếu Trì đã rơi xuống trên môi Tô Bối.
Tô Bối: I
Không dám thâm nhập quá đà, chỉ là một nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn lướt nước. Lận Thiếu Trì có chút không nỡ mà rời khỏi bờ môi của Tô Bối, ánh mắt triền miên nhìn người con gái trước mặt. Còn Tô Bối lúc này lại hốt hoảng nhìn Lận Thiếu Trì.
"Làm em giật mình rồi hả?" Lận Thiếu Trì hỏi, lúc này giọng nói của anh cũng hơi run run, tựa như là đang rất cố gắng kiềm chế vậy.
Tuy anh luôn tự nhủ bản thân phải từ từ tiến từng bước, nhưng mà chỉ vì sự thay đổi nho nhỏ hôm nay của Tô Bối đã khiến anh vui mừng đến mất khống chế rồi.
"Không phải em không có giật mình, chỉ là anh.. “ chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.
Tô Bối lắc đầu, lời nói cũng có chút bối rối không chịu được.
Lúc này Tô Bối đang cúi gập mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lận Thiếu Trì.
Trời ơi, mặt cô nóng quá, bây giờ chắc chắn rất đỏ.
"Em muốn đi về." Tô Bối nói với Lận Thiếu Trì.
"Về đâu? Về lại trường hay là"
"Về Cảnh Viên." Tô Bối nhìn đồng hồ, dạo này Tần tiên sinh hơi bận, có lẽ giờ này còn chưa về nhà.
Cô vốn dĩ muốn đến công ty để đón ba tan làm, nhưng mà.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Lận Thiếu Trì, Tô Bối nghĩ vẫn nên.
Vẫn nên thôi đi.
Lận Thiếu Trì đưa Tô Bối về đến Cảnh Viên.
Nắm tay Tô Bối dắt xuống xe nhưng Lận Thiếu Trì không dễ dàng thả Tô Bối đi.
"Làm gì đó? Em phải vào nhà rồi." Trên đường về nhà cô phải mở cửa kính cho gió thổi vào mặt thì mới bớt đỏ một chút, bây giờ lại bắt đầu nóng bừng lên.
Lận Thiếu Trì khẽ cười, nhưng cũng chưa để Tô Bối đi, ngược lại còn nắm chắt tay của cô bé hơn nửa.
Tự nhiên không muốn để em đi vào nhà sớm như vậy.
Lận Thiếu Trì nhìn Tô Bối, ánh mắt cùng nụ cười càng lúc càng tươi.
"Muốn hôn chúc ngủ ngon một cái." Lận Thiếu Trì cúi đầu, đưa mặt sát tới ở trên môi của Tô Bối hôn nhẹ, sau đó lại như bị nghiện rồi không muốn ngừng.
"Ưm, Lận Thiếu Trì."
"Gọi anh là gì?"
"Lận Thiếu Trì?"
"Bỏ chữ Lận đi."
Tô Bối: ""
"Ba em sắp về rồi đó." Tô Bối bịt miệng của Lận Thiếu Trì lại, vừa nhắc nhở anh, ánh mắt còn mang theo vài phần trêu chọc.
Nhưng mà không phải cô gạt Lận Thiếu Trì.
Tần tiên sinh bình thường đều về nhà giờ này.
Vừa nghĩ đến lúc Tần tiên sinh trở về, nhìn thấy cô và Lận Thiếu Trì đang mờ ám thế này.
Hậu quả cô cũng không dám nghỉ tới.
"Anh mau đi về đi." Đừng để chút nữa thật sự bị ba ba bắt gặp thì khổ.
Nhưng Tô Bối hoàn toàn không biết, Tần tiên sinh không những nhìn thấy, mà ông còn đứng ở tầng hai chứng kiến cảnh tình tứ từ đầu tới cuối của hai người họ.
Giai đoạn đầu tiên của dự án mới đã xong, hiếm lắm hôm nay Tần tiên sinh mới vê sớm một bữa.
Vốn dĩ tâm trạng của Tần tiên sinh đang rất tốt, ông còn pha một ly trà đi đến cửa sổ ngắm cảnh, không ngờ lại nhìn thấy khung cảnh thanh xuân hường phấn này.
Tần tiên sinh đột nhiên xuất hiện, không những dọa Tô Bối sợ toát mồ hôi còn khiến cho Lận Thiếu Trì giật mình sửng sốt.
"Ba, chào buổi tối," Tô Bối đẩy Lận Thiếu Trì ra, chột dạ nhìn Tần tiên sinh.
"Đi vào nhà." Tần tiên sinh dùng giọng điệu nghiêm khắc hiếm thấy nói với con gái. Tô Bối sợ hãi, thành thật từ chỗ Lận Thiếu Trì đi đến chỗ Tần tiên sinh, nhưng cô không vào nhà mà ngoan ngoãn đứng cạnh Tần tiên sinh.
"Ba"
Tần tiên sinh không để ý đến Tô Bối mà nhìn thẳng Lận Thiếu Trì với ánh mắt sắc lạnh.
"Không thân không thích, nửa đêm đến nhà người khác, Lận gia các cậu không biết như vậy rất vô lễ sao?"