Lận Thiếu Trì chưa từng mất bình tĩnh như vậy bao giờ.
Câu nói của bạn thân làm cho Lận Thiếu Trì như sực tỉnh vậy. Cuối cùng Lận Thiếu Trì cũng tìm được lời giải cho chấp niệm kéo dài suốt mấy năm nay của của anh rồi.
Một đêm thức trắng, trong đầu Lận Thiếu Trì lúc này đều là nghĩ xem phải mở lời ra sao, là câu hỏi thăm ân cần như bình thường hay trực tiếp nói hết ra suy nghĩ chất chứa trong lòng suốt bốn năm qua cho đối phương biết. Cuối cùng cũng đợi được trời sáng, Lận Thiếu Trì liền nhấc điện thoại gọi cho Tô Bối.
Giờ phút này, sự khẩn trương, thấp thỏm, chờ mong cùng niềm hưng phấn không nói cũng biết trong lòng, chỉ có Lận Thiếu Trì tự mình cảm nhận được.
Nhưng mà khi hết thảy đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tô Bối lại không nhận điện thoại.
Chuông rung một hồi chuông điện thoại vẫn cứ vang lên cho tới khi từ điện thoại vang lên câu "Số điện thoại không liên lạc được”.
Lận Thiếu Trì theo bản năng chau mày lại: giờ này, Tiểu Bối chắc chắn phải dậy rồi. Hơn nữa Tô Bối cũng rất ít khi không nghe điện thoại.
Tận khi Lận Thiếu Trì gọi lại tới lần thứ ba, rốt cuộc cũng có người nhấc máy.
"Tiểu Bối?"
"Anh tìm Tần Nguyệt sao?" trong điện thoại truyên tới một giọng nữ, nhưng không phải Tô Bối.
"Đúng vậy, cho hỏi cô là ai vậy?" thanh âm Lận Thiếu Trì hơi trâm xuống.
"Em là bạn cùng phòng của cô ấy, điện thoại cô ấy đang ở chỗ em." Lí Phỉ giải thích với Lận Thiếu Trì.
Lúc nhìn đến di động của bạn cùng phòng hiện lên cuộc gọi tới là của "Lận đại ca", Lí Phỉ liên đoán được thân phận của Lận Thiếu Trì ở đầu dây bên kia.
Oa, hóa ra giọng nói của vị chủ tịch tập đoàn Lận thị trong truyền thuyết này lại ấm áp, dễ nghe như vậy.
"Sao em ấy lại không cầm điện thoại? Tiểu Bối đi đâu rồi?" lần thiếu trì đồn dập hỏi.
Lí Phỉ: "Tại vì ban nãy chỗ tụi em vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe, vừa rồi.. "
Lí Phỉ không biết một câu của cô đã làm Lận Thiếu Trì kinh hoảng tới mức nào.
"Địa chỉ chỗ nào?" giọng điệu Lận Thiếu Trì đột nhiên thay đổi dọa Lí Phỉ hoảng sợ một phen.
"Dạ ở đường Trường Cảnh, bọn em" Điện thoại bị cắt đứt.
Cầm di động của Tô Bối, thấy đối phương đã cúp máy, Lí Phỉ sửng sốt —— cô còn chưa nói xong mà.
Đầu bên kia tại Lận thị.
Bộ dạng Lận Thiếu Trì đột nhiên vội vã từ văn phòng lao ra làm toàn bộ nhân viên hoảng sợ. Mãi tới khi Lận Thiếu Trì lên xe rời đi rồi, mới có người phản ứng lại.
"Thư ký Lâm, vừa nãy chủ tịch Lận bị làm sao vậy?"
"Xảy ra vấn đề gì sao?"
Vẻ mặt thư ký Lâm, người bị mọi người truy hỏi lúc này, cũng đầy kinh ngạc - đã xảy ra chuyện gì chính anh cũng rất muốn biết. Nhiều năm đi theo Lận Thiếu Trì như vậy, thư ký Lâm còn chưa từng thấy chủ tịch của bọn họ có bộ dạng hốt hoảng như lúc nãy.
Lận Thiếu Trì là một người điềm tĩnh, bình thường sẽ không dễ dàng lộ ra tâm tình của mình, dù là năm đó - Lận thị gặp rắc rối lớn về vấn đề tài chính, sắc mặt Lận Thiếu Trì cũng chỉ hơi nặng nề một chút, chứ tuyệt đối không giống vừa rồi
Lúc này ở trên đường Lận Thiếu Trì đang cắm đầu lái xe một mạch thật nhanh, anh sớm đã bị dính không biết bao nhiêu mức phạt về việc chạy quá tốc độ cho phép rồi, cuối cùng anh cũng đến được đường Trường Cảnh.
Ở ngã tư đường Trường Cảnh, nửa tiếng trước đã xảy ra một tại nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng: một chiếc xe tải cỡ lớn không khống chế được tay lái chạy qua ngã tư, sau khi liên tục đụng phải mấy chiếc xe hơi, tốc độ của xe không hề sụt giảm mà va chạm tới một chiếc xe đưa đón học sinh mẫu giáo.
Lúc Lận Thiếu Trì đuổi tới nơi, địa điểm tai nan đã sớm bị vây lại, người nào ở hiện trường cũng đều rất bận rộn, có nhân viên cứu hộ, có người bị thương đang được đưa đi cấp cứu, còn có không ít người dừng lại đứng xem gây ách tắc nghiêm trọng.
Lận Thiếu Trì từ trên xe chạy xuống, trên trán trong tay đều là mồ hôi, cả người thất tha thất thểu như là đang đi trên mây vậy, chưa từng có thời điểm nào mà anh lại cảm thấy sợ hãi như thế này, tim đập mạnh, cả người anh tựa như chết lặng. Lận Thiếu Trì khẩn trương tìm kiếm giữa những người bị thương ở hiện trường, cho đến khi, thân ảnh của một cô gái trong đám người rơi vào mắt anh.
"Tiểu Bối!"
Nghe thấy giống như có ai gọi mình, Tô Bối quay đầu nhìn.
"Lận đại”
Lời còn chưa dứt, cả người Tô Bối không kịp chuẩn bị thì đã bị người ta ôm chặt vào trong lòng.
"Hóa ra em không sao cả." Giọng nói Lận Thiếu Trì vang lên, còn mang theo sự run rẩy không kiểm soát được.
"Thật là may em vẫn ổn." Lúc này Lận Thiếu Trì ôm người con gái trong lòng chặt hơn, miệng không ngừng thì thầm.
Loại cảm giác đã mất người quan trọng nhất, nay lại tìm được này khiến Lận Thiếu Trì khó có thể bình tĩnh lại. Lận Thiếu Trì thậm chí còn không nhớ được một đường từ công ty tới hiện trường anh đã đi như thế nào.
Mà ngay lúc nãy thôi, trong chớp mắt nhìn thấy Tô Bối, Lận Thiếu Trì rốt cuộc ý thức được, cô gái trong lòng anh lúc này sớm đã chiếm một vị trí quan trọng đến mức nào, thậm chí còn quan trọng hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Bị Lận Thiếu Trì ôm chặt ở trong ngực một hồi lâu sau Tô Bối mới từ từ phục hồi tinh thần từ trong sự bất ngờ.
"Lận đại ca?" Tô Bối nhỏ giọng gọi đối phương, bên tai cô vẫn đang vang lên tiếng tim đập dồn dập của Lận Thiếu Trì.
Tô Bối nghĩ thầm: Lận Thiếu Trì có phải hiểu lầm điều gì không? Chẳng lẽ anh nghĩ cô gặp tai nạn?
"Lận đại ca, anh thấy đó em không có sao hết nè." Tô Bối nhẹ giọng nói, thanh âm của cô có tác dụng trấn an thần kỳ.
Khoa của Tô Bôi đang có một hoạt động nghiên cứu xã hội, mà hạn nộp báo cáo lại là tuần này. Bởi vậy hôm nay Tô Bối mới cùng cô bạn cùng phòng Lí Phỉ đến đây để tìm tư liệu hoàn thành bài tập.
Kết quả hai người vừa tới, liền đụng phải sự cố giao thông mới phát sinh ở đây. Hiện trường lúc ấy thật hỗn loạn, hơn nữa có rất nhiều người bị thương. Vì thế, có không ít người qua đường bắt đầu tự phát duy trì trật tự, hỗ trợ cứu hộ.
Lúc Lận Thiếu Trì gọi tới, Lí Phỉ đang hỗ trợ liên hệ với người thân của những người bị thương, còn Tô Bối thì ở phía trước hỗ trợ trấn an mấy em nhỏ mẫu giáo trên xe.
"... sự việc chính là như vậy." Tô Bối đem đầu đuôi chuyện vừa rồi tóm tắt lại với Lận Thiếu Trì.
Qua nửa ngày, Lận Thiếu Trì mới nói được một câu: "Chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi."
Giọng nói trầm ấm cùng dịu dàng của đối phương kề sát bên tai làm cho Tô Bối có chút nhột nhột.
Tô Bối ở trong lòng Lận Thiếu Trì hơi cựa quậy một chút.
"Em thật sự không sao. Mà anh thả em ra trước đã."
Lận Thiếu Trì ôm rất chặt, Tô Bối cảm thấy cô sắp bị đối phương làm cho không thở nổi rồi.
Hơn nữa, ngoại trừ Tần tiên sinh và Tô Tiểu Bảo, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Bối cùng người khác phái tiếp xúc gần như vậy. Tuy rằng trong lòng Tô Bối vẫn xem người này như anh trai, nhưng mà chuyện này vẫn khiến Tô Bối cảm thấy khó xử.
Nghe xong lời của Tô Bối nói Lận Thiếu Trì cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng là cảm xúc trong lòng anh vẫn khó mà kiềm chế được, lúc này thật sự có chút không muốn buông tay ra.
Cảm giác Lận Thiếu Trì buông lỏng tay, Tô Bối nhanh nhẹn từ trong lòng đối phương lui ra, rồi nhìn về phía Lận Thiếu Trì: "Lận đại ca, làm sao anh biết em đang ở đây?"
"Anh gọi điện thoại cho em." Thanh âm Lận Thiếu Trì có chút khàn khàn.
Tô Bối: "Dạ?"
Lúc này Lí Phỉ mới chạy qua trả điện thoại lại cho Tô Bối.
Tô Bối nhận di động, quả nhiên trên đó hiện thị hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Lận Thiếu Trì.
"Tớ thấy Lận đổng liên tiếp gọi mấy lần liền, nghĩ là có chuyện gấp tìm cậu nên mới tự ý giúp cậu nghe máy." Lí Phỉ giải thích.
Bị Tô Bối dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm, trong lòng Lí Phí hơi chột dạ: "Cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tớ đã đang định nói rõ mọi chuyện rồi."
Nhưng mà cô chỉ mới nói về tai nạn giao thông bên này, còn chưa kịp nói chuyện cô cùng Tô Bối hăng hái hỗ trợ sơ cứu mọi người, thì Lận Thiếu Trì đã cúp điện thoại rồi, căn bản là không cho cô cơ hội nói xong.
"Vậy hai người tiếp tục nói chuyện đi ha, tớ đi giúp đỡ mọi người cái đã." Lí Phỉ nhìn Lận Thiếu Trì, rồi hướng Tô Bối nháy mắt mấy cái, nói.
Từ khi Lận Thiếu Trì tới cô đã chú ý đối phương rồi. Không có cách nào, ai bảo chủ tịch Lận từ nhan sắc đến khí chất đều xuất chúng như vậy, muốn cô không chú ý cũng khó. Lận Thiếu Trì mới cúp điện thoại của cô mới được vài phút, vậy mà đã tới tận đây rồi, điều này khiến Lí Phỉ rất kinh ngạc. Mà càng làm cô ngạc nhiên hơn là thái độ của Lận Thiếu Trì đối với Tô Bối.
Nói cái gì mà "đại ca ca", cô mới không tin đâu - vẻ mặt khẩn trương, hốt hoảng của Lận Thiếu Trì khi tìm Tô Bối đã sớm vượt qua phạm trù một anh trai bình thường rồi.
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn Tô Bối, cực kỳ giống với ánh mắt nam chính nhìn nữ chính trong mấy bộ phim ngôn tình cô hay xem. Không đúng, ánh mắt của Lận Thiếu Trì lần này thậm chí còn thâm tình hơn nửa kìa.
Lúc trước Lí Phỉ đã cảm thấy Lận Thiếu Trì cùng Tô Bối đứng cùng nhau rất có cảm giác CP (couple: cặp đôi, ý là xứng đôi), mà hiện tại, CP do cô lần đầu làm bà mối sắp thành công rồi.
Sau khi Lí Phỉ rời khỏi, Tô Bối ngượng ngùng nhìn Lận Thiếu Trì cười cười: "Ngại quá, nháo loạn một hồi để cho Lận đại ca mất công đi một chuyến rồi."
Vừa nói Tô Bối cũng vừa để ý thấy trên người Lận Thiếu Trì chỉ mặc mỗi một cái sơ mi, không biết có phải là do đi quá vội nên quên mang theo áo khoác hay không.
Mà giờ phút này, hốc mắt Lận Thiếu Trì vẫn còn vương tơ máu. Anh lặng lẽ nhìn Tô Bối, không nói gì. Chỉ có trời mới biết ngày hôm qua anh chuẩn bị "lời tỏ tình" cả một đêm, bây giờ lại bay đi đâu mất hết rồi. Còn trong đầu anh lúc này toàn là một đống lung tung, chẳng biết phải nói từ đâu nửa.
"Anh" thanh âm Lận Thiếu Trì trở nên khô khốc.
"Lần sau lại gặp chuyện này, việc đầu tiên là phải bảo vệ tốt bản thân, đừng ham thể hiện." Lần này may mắn Tô Bối không làm sao. Nếu Lận Thiếu Trì lại nghe được Tô Bối xảy ra chuyện, không biết anh còn có thể chịu đựng nổi hay không..
"Nhưng mà..."
Thanh âm Tô Bối bị Lận Thiếu Trì cắt ngang: "Đừng lại làm anh lo lắng."
"Em có biết, lúc nghe được mấy chữ tai nạn, nghĩ đến em có thể đã gặp chuyện không may, anh thiếu chút nửa đã bị chết mất rồi." Lần đầu tiên, Lận Thiếu Trì không cố tình giấu đi cảm xúc trong tâm mình.
Tô Bối thấy lời Lận Thiếu Trì nói có chút khoa trương. Nhưng vẻ mặt của anh lúc này lại cực kỳ nghiêm túc, cô không tìm thấy điểm nào giống như anh đang nói đùa cả.
Đè xuống sự nghỉ hoặc trong lòng, Tô Bối tỏ vẻ thoải mái hướng Lận Thiếu Trì cười cười: "Biết rồi biết rồi, không phải là em vẫn ổn đó sao, đâu xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, Lận đại ca nói có chút quá rồi, làm gì có ai sẽ bị hù chết cơ chứ." Tô Bối liếc mắt nhìn Lận Thiếu Trì, nửa đùa nửa thật trả lời.
Tựa hồ bị tươi cười trên mặt cô cuốn hút, trên mặt Lận Thiếu Trì cũng hiện một nụ cười nhạt, vẫn nhìn Tô Bối không chớp mắt.
"Chính là vì em giống như sinh mệnh của anh vậy, hoặc là nói, đối với anh em là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời."
Lời nói của Lận Thiếu Trì làm Tô Bối sửng sốt, hai mắt mở to mà nhìn anh.
"Lận đại ca, anh" Lời này nghe sao cứ thấy sai sai, đây hoàn toàn không giống lời mà Lận Thiếu Trì ngày thường sẽ nói, lại càng không giống cách nói chuyện bình thường mà anh hay nói với cô.
"Lận đại ca, lời như vầy không nên tùy tiện nói lung tung đâu." Tô Bối khẽ cười với đối phương, đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Hơn nữa lời nói đùa này không vui một chút nào." Làm cho người ta hoàn toàn không biết phải trả lời làm sao.
"Không phải đùa.", Lận Thiếu Trì nhìn Tô Bối, dừng một chút, lại nói: "Anh nghiêm túc đó."