Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 120




Tô Bối gặp lại Lận Thiếu Trì cũng là ba ngày sau đó.

Trong khuôn viên trường đại học, một cặp trai xinh gái đẹp đang vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau khiến rất nhiều người đi qua phải ngoái đầu lại.

Có điều, khi để ý kĩ lại sẽ thấy: thực ra chỉ có mình nam sinh vừa nói vừa cười một mình. Suốt cả đoạn đường, nữ sinh đi bên cạnh cậu ta không mở miệng một lần nào. Thậm chí, trên khuôn mặt cô gái còn hiện lên mấy chữ "tôi không quen cậu †a".

"Từ Dương Dương, cậu có thể yên lặng một chút được không?" Tô Bối liếc xéo Từ Dương Dương một cái, sâm mặt xuống.

"Đừng mà, mọi người đều nói đại học B là nơi tụ hợp toàn mỹ nữ, mình khó khăn lắm mới tới đây được một lần, không nhìn cho kỹ, sao có thể xứng với đôi mắt chuyên thưởng thức cái đẹp này của mình được chứ”, vừa nói dứt lời, Từ Dương đột nhiên chỉ tay vào một nữ sinh cách đó không xa, đôi mắt sáng rực lên, vừa nhìn chằm chằm cô gái kia vừa hỏi Tô Bối: "Này, này, cậu nhìn xem, cô em ở bên kia đáng yêu nhỉ, cậu có quen không? Có nick wechat của cô ấy không?"

Tô Bối: "Không có! Không quen!" Hơn nữa tôi cũng không quen cậu.

Sau khi thi đại học, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã vào học ở đại học B, Từ Dương Dương vào đại học.J cách đó mấy con phố, không xa cho lắm.

Thỉnh thoảng Từ Dương Dương cũng sẽ trà trộn vào trong đại học B để "giao lưu học hỏi". Chỉ có điều mỗi lần đến đây, Tô Tiểu Bảo đều là người phụ trách "tiếp đãi" cậu ta, thỉnh thoảng Tạ Dân Hiên có thời gian rảnh thì cũng sẽ đảm nhận việc "tiếp đãi" tạm thời.

Chỉ đáng tiếc, gần đây Tạ Dân Hiên bận tới mức không thấy bóng dáng đâu, Tô Tiểu Bảo cũng bận làm một dự án khởi nghiệp gì đó. Cuối cùng, trọng trách tiếp đãi tên ngốc Từ Dương Dương này lại đổ lên đầu Tô Bối.

Buổi học chiều nay được về sớm, Tô Bối cất đồ vào cặp chờ tài xế đón cô về nhà. Kết quả là mới vừa đi ra khỏi lớp thì cô đã nhìn thấy một tên ngốc mặc bộ đồ vest lòe loẹt xông về phía cô, đây chẳng phải là tên ngốc Từ Dương Dương sao.

"Nghe mình nói này, Tô Bối, thật lòng mà nói, đồ ăn ở căng tin trường các cậu không ngon bằng ở trường bọn mình. Không tin thì hôm nào cậu thử vào trường bọn mình, mình dẫn cậu đi thưởng thức cái gì gọi là sơn hào hải vị của căng tin trường mình."

"Có điều, mình phát hiện ra vừa rồi có một tiểu tỷ tỷ lấy cơm ở ô cửa số 2 kia nhìn cũng xinh xinh." Nói đến đây, Từ Dương Dương còn tỏ ra lấy làm tiếc: Vừa rồi cậu vốn dĩ định đi tới chỗ bảng danh sách nhân viên xem xem có thông tin của vị tiểu tỷ tỷ đó không, kết quả là cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Tô Bối lôi đi rồi.

"Hay là tối nay chúng ta tới căng tin trường cậu ăn đêm, thế nào hả?" Đôi mắt của Từ Dương Dương sáng bừng lên.

Tô Bối: Biến gấp! Giờ cậu cút ngay lập tức cho tôi!

"Mình nói thật đó, một suất cơm của căng tin trường cậu, tớ ăn không đủ no."

Từ Dương Dương còn chưa nói xong thì đúng lúc này một nam sinh tướng mạo đẹp trai ngời ngời đột nhiên đi tới trước mặt hai người, nói đúng hơn là đi tới trước mặt của Tô Bối.

"Tần học muội xin chào, anh là sinh viên năm hai của học viên cơ khí ở đối diện trường mọi người, anh tên là Trần Bùi. Có thể em không nhớ, chúng ta gặp nhau ở ngày đầu tiên các em nhập trường."

"Khi đó anh là người phụ trách dẫn lớp mọi người đi tham quan khuôn viên trường. Lần đầu tiên nhìn thấy học muội, anh đã cảm thấy em rất đáng yêu", nói đến đây, nam sinh đó có chút đỏ mặt: "À thì chúng ta có thể add wechat được không?"

Đây không phải lần đầu Tô Bối gặp phải chuyện nam sinh khác đột nhiên xuất hiện trước mặt cô để xin số liên hệ hoặc tỏ tình ở trong khuôn viên trường. Vì thế, cô cảm thấy vô cùng bình tĩnh đối với việc thế này.

Tô Bối mỉm cười với đối phương, đang muốn từ chối thì lúc này Từ Dương Dương lại nhảy bổ ra.

"Này, tôi nói anh mù hả? Tôi đứng ở đây từ nãy tới giờ mà anh không nhìn thấy sao?" Từ Dương Dương nhảy ra, đứng ngăn ở trước mặt Tô Bối, nói với nam sinh đó.

Nam sinh ở đối diện đó cũng không phải là thấp bé, thế nhưng so với Từ Dương Dương thì rõ ràng là có chút nhỏ con, có phần lép vế.

"Vị bạn học này là", nam sinh đột nhiên mở to tròn mắt, nhìn Từ Dương Dương, rồi lại nhìn Tô Bối: "Cậu là bạn trai của cô ấy sao? Học muội, em có bạn trai rồi sao?"

Từ Dương Dương cũng không dám đáp lại câu hỏi này của nam sinh đó. Nếu đáp lại thật, rất có thể ngay hôm sau sẽ bị Bảo ca làm thịt mất. Có điều Từ Dương Dương đứng ở bên cạnh Tô Bối, ngẩng đầu lên, làm ra bộ dáng "ngươi đoán gần đúng rồi", khinh thường nhìn chàng trai đó một cái.

"Anh hiểu rồi", nam sinh đó thất vọng cúi đầu: "Xin lỗi, học muội, làm phiền em rồi."

Nhìn theo bóng dáng nam sinh kia ủ rũ rời đi, Từ Dương Dương đắc ý hừ lạnh một tiếng: "Tướng mạo không đẹp trai bằng tớ, chiều cao thì cũng không cao bằng, khí chất cũng thua kém, ngay đến tớ còn không bằng mà còn dám theo đuổi chị đại nhà ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

"Đúng không, Tiểu Bối." Từ Dương Dương làm bộ mặt "cầu được khen ngợi" nhìn về phía Tô Bối.

"Mình cảm thấy hay là mình ở lại với cậu ở trường học nhé? Như vậy có thể đảm bảo được mấy tên đó không dám đến làm phiền cậu nữa", Từ Dương Dương nghĩ ngợi một lát, rồi lại nói: "Ha ha, mà thôi, tớ cảm thấy để cho anh hai hoặc Tạ Dân Hiên tới thì hiệu quả càng cao hơn."

Tô Bối: "." Hờ hờ, phải cảm ơn cậu rồi, không nghĩ đến nghĩ còn rất "chu đáo".

Khung cảnh nam thanh nữ tú đang độ tuổi thanh xuân đi cạnh nhau trong vườn trường xinh đẹp đến vậy. Chỉ là khung cảnh này lạc vào trong mắt Lận Thiếu Trì lại chỉ khiến anh cảm thấy gai mắt, khó chịu trong lòng.

Lúc nhìn thấy xe của Lận Thiếu Trì, Tô Bối còn cảm thấy có chút quen quen. Đến khi chiếc xe này chạy đến trước mặt mình, nhìn Lận Thiếu Trì bước từ trên xe xuống, Tô Bối mới giật mình hỏi.

"Lận đại ca? Anh. 2" Sao anh lại ở đây?

Tô Bối còn chưa nói hết thì đã nghe Lận Thiếu Trì hỏi: "Hôm nay Tiểu Bối không về nhà sao?"

"Ừm, sắp rồi." Tô Bối gật đầu, nếu không phải là do tên Dương Dương ngốc kia, hiện giờ có lẽ cô đã ở nhà rồi.

"Lên xe đi, anh đưa em về nhà."

Còn chưa đợi Tô Bối đáp lời, thì Từ Dương Dương ở bên cạnh đã nhảy ra trước, vỗ vỗ ngực, làm bộ mặt nghiêm nghị nói: "Không sao, Lận đại ca cứ lo việc của mình đi. Tiểu Bối anh cứ để em lo, em sẽ chịu trách nhiệm đưa Tiểu Bối về Cảnh Viên an toàn."

Lận Thiếu Trì liếc xéo Từ Dương Dương một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt, không để cho đối phương phát hiện ra tia sáng lạnh lẽo vừa xoẹt qua đôi mắt của mình. Sau đó anh nhìn Tô Bối, giống như đang đợi Tô Bối lựa chọn vậy.

Tô Bối hoàn toàn không biết sóng ngầm nơi đáy mắt của anh, cô còn đang nhìn chiếc xe trước mặt rồi lại nhìn chiếc siêu xe lòe loẹt màu xanh neon của Từ Dương Dương. Sau khi so sánh, Tô Bối dứt khoát lựa chọn lên xe của Lận Thiếu Trì.

"Vậy cảm ơn Lận đại ca rồi."

"Không có gì." Lận Thiếu Trì cố gắng nhịn cười, mở cửa xe cho Tô Bối.

Tô Bối đưa thẻ cơm qua cửa kính ô tô cho Từ Dương Dương: "Từ Dương Dương, chẳng phải là cậu muốn ăn đêm ở căng tin sao? Này, cho cậu mượn thẻ cơm này."

Cầm lấy thẻ cơm của Tô Bối, nhìn chiếc xe đi xa dần, Từ Dương Dương ngơ ngác: Có lẽ cậu cũng không ngờ được, lý do Tô Bối vứt bỏ cậu hoàn toàn là vì chiếc xe quá chói mắt kia của cậu ta.

"Lận đại ca, may mà gặp được anh." Kéo cửa kính lên, Tô Bối mới thở dài một hơi, nói với Lận Thiếu Trì.

Nếu không, có lẽ cô sẽ phải ngồi trên chiếc xe đó của Từ Dương Dương thật rồi. Xe xấu còn nhịn được, chứ kỹ năng lái xe của Từ Dương Dương mới thật sự là đáng sợ.

Trong lòng Tô Bối thầm nghĩ "Trùng hợp quá, trong lúc này lại có thể gặp được Lận Thiếu Trì", nhưng cô hoàn toàn không biết rằng, trước khi cô gặp được Lận Thiếu Trì, xe của Lận Thiếu Trì đã dừng ở trong trường suốt hai tiếng đồng hồ rồi.

Cái gọi là trùng hợp, chẳng qua chỉ là sự cố tình vô số lần của ai kia mà thôi.

"Đúng rồi, Lận đại ca, hôm nay anh tới gần đây có việc gì cần làm sao?" Tô Bối hỏi.

Đây đã không phải là lần đầu tiên Tô Bối đi xe của Lận Thiếu Trì rồi, trước đó thỉnh thoảng Tô Bối sẽ gặp anh ở trường, trên phố. Mỗi lần như vậy, anh đều nói là ra ngoài làm việc, và hầu như lần nào cũng tiện đường đưa cô về.

Lâu dần, Tô Bối đã quen rồi.

"Không phải."

"Hử?"

Câu trả lời của Lận Thiếu Trì khiến cho Tô Bối có chút không kịp phản ứng lại: Không phải tới xử lý công việc, vậy là đến để.? "Đón em." Hai từ của Lận Thiếu Trì đã giải đáp nghi hoặc trong lòng của Tô Bối, nhưng lại khiến cho Tô Bối càng thêm thắc mắc.

- Do muốn đến đón em.

Không chỉ là lần này, mỗi lần trước đều như vậy.

Bốn năm nay, Lận Thiếu Trì luôn tự nhắc nhở bản thân chuyện mình nên làm và chuyện mình không nên làm. Anh dành thời gian bốn năm để làm sao học cách làm một người anh trai và cả cách tiếp xúc với Tô Bối để cho cô không phát hiện ra tình cảm của mình.

Hơn nữa tất cả sự nỗ lực này đã hoàn toàn sụp đổ khi anh nhìn thấy cảnh tượng cô đi cùng một nam sinh khác.

Vừa rồi Lận Thiếu Trì biết anh đã có phần hơi xúc động rồi, cũng biết lời này của bản thân sẽ khiến cho Tô Bối cảm thấy bối rối. Thậm chí nếu anh cứ tiếp tục như vậy nữa, cô gái trên xe sẽ cảm thấy sợ hãi.

Chỉ là, tâm trạng này mà dễ dàng kiêm chế như vậy thì Lận Thiếu Trì cũng không đến mức mà phải đi điều trị tâm lý suốt bốn năm trời.

Sau khi tỉnh táo lại, Tô Bối đang muốn hỏi Lận Thiếu Trì tới đón cô có phải là có chuyện gì quan trọng không.

Đúng lúc này, Lận Thiếu Trì đột nhiên lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Bối: "Phía trước sắp đi qua Đức Cảnh Ký rồi, em có muốn tiện đem về một hộp không?"

Tô Bối hoàn toàn không hề biết trong lòng của Lận Thiếu Trì lúc này đang giằng xé đến thế nào, nghe thấy ba từ "Đức Cảnh Ký", mắt Tô Bối ngay lập tức sáng lên, đây là cửa hàng điểm tâm mà cô thích nhất, không có nơi nào sánh bằng.

"Muốn!"

"Được, em đợi ở trên xe một chút, anh xuống mua."

Mua xong, Lận Thiếu Trì mang theo điểm tâm vào xe, đưa cho Tô Bối, vẫn là loại bánh mà lần nào đến đây cô cũng mua.

"Cảm ơn Lận đại ca."

"Không cần", dừng lại một chút, Lận Thiếu Trì đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Bối sao em không hỏi anh vì sao lại tới đón em."

Lận Thiếu Trì cảm thấy bản thân mình điên rồi, nếu không thì sao lại còn hỏi câu như vậy trong khi rõ ràng hiện tại anh có thể chuyển hướng chủ đề rồi.

Tiếng chuông điện thoại của Tô Bối đột nhiên reo lên khiến cho cuộc đối thoại của hai người bị đứt quãng.

Là bác Phúc gọi tới, hỏi Tô Bối lúc nào về nhà.

"Cháu đang ở trên xe của Lận đại ca, sắp về nhà rồi dạ,.... vâng."

Tô Bối cúp điện thoại, nhìn Lận Thiếu Trì: "Lận đại ca vừa rồi anh nói gì cơ?"

Lận Thiếu Trì: "Không có gì."

"Buổi tối nên ăn ít đồ ngọt một chút."

"Vâng."

Tối đến, Lận Thiếu Trì lại đến phòng khám tâm lý của Vương Thâm.

Nhìn kỹ bạn tốt một lát, cuối cùng Vương Thâm cũng nói: "Khụ, gì nhỉ, hôm nay chúng ta cũng đừng nói chuyện theo kiểu bác sĩ - bệnh nhân nữa, chúng ta thử nói chuyện theo góc độ của những người anh em đi."

"Cậu.", do dự một lát, Vương Thâm mới nói: "Có phải là vẫn còn thích cô bé đó không?"

Vốn là một bác sĩ tâm lý, Vương Thâm biết, anh không nên hỏi những câu hỏi nhạy cảm như vậy. Chỉ là, hôm nay Vương Thâm thực sự là không nhịn được nữa rồi.

Nhìn bộ dạng vừa bối rối vừa đau khổ của bạn thân, Vương Thâm thật không nhẫn tâm, nếu như việc trị liệu của anh có chút tác dụng thì còn đỡ. Đằng này các biểu hiện của Lận Thiếu Trì cho thấy phương pháp trị liệu của anh hoàn toàn không có hiệu quả.

"Không phải." Lận Thiếu Trì lắc đầu.

"Vậy vì sao."

"So với thích còn nặng hơn nửa, có lẻ là yêu rồi." Lận Thiếu Trì cười khổ, nhưng lại nói ra suy nghĩ chân thực nhất từ sâu trong đáy lòng của mình.

Nghe thấy vậy, Vương Thâm khẽ ngây ra, rồi thầm nói một câu: Quả nhiên.

Anh biết, điều trị tâm lý căn bản chỉ có tác dụng mặt ngoài. Trên thực tế thì thời gian chỉ khiến cho Lận Thiếu Trì càng lún thì càng sâu vào hơn thôi. "Với cương vị là một bác sĩ điều trị tâm lý của cậu, tôi có lẽ không nên nói những lời này." suy cho cùng thì ban đầu mục đích mà Lận Thiếu Trì tìm anh là để giải quyết sạch sẽ sự rung động không nên có của Lận Thiếu Trì đối với Tô Bối.

"Có điều với cương vị là một người bạn, tôi cảm thấy mình có thể nhắc nhở cậu một câu: Cô bé của ngày hôm đó, hiện tại... đã trưởng thành rồi."

Vì vậy, nếu thật sự yêu thì mạnh dạn theo đuổi đi người anh em.