Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo nhanh chóng trở về phòng mình thay quần áo tết đón mừng năm mới. Hai bộ quần áo này là do bác Phúc đã giúp hai chị em chuẩn bị trước, rất phù hợp với hai người, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây chính là đồ đôi.
Tô Tiểu Bảo mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ, còn bộ trên người Tô Bối là cùng một kiểu hoa văn với bộ của Tô Tiểu Bảo, chỉ khác ở chỗ bộ của cô là một chiếc váy hoodie.
Mặt khác, trên vạt áo của hai người còn đính một cái huy hiệu nhỏ.
Đây là lúc trước Tô Bối đặt hàng làm thủ công, trên hai cái huy hiệu còn khắc chữ, phân biệt là: "Em trai ưu tú" và "Chị gái ưu tú”.
Lúc nhìn thấy hai người mặc vào quần áo mừng năm mới, ánh mắt Tần tiên sinh trở nên sáng ngời, trong lòng chợt cảm thấy kiêu ngạo: "Đây chính là hài tử nhà mình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp”.
"Ba ba, ba thấy thế nào, bộ quần áo này của con và Tiểu Bảo có phải đặc biệt hợp với không khí đầu năm mới không ạ?" Tô Bối cười, hỏi Tần Thiệu.
"Cũng không tệ lắm."
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều cho rằng, bộ đồ này là do bác Phúc chuẩn bị. Nhưng thực tế là năm ngoái, Tần tiên sinh đã đích thân yêu cầu đội thiết kế tới, tự tay lựa chọn cho hai đứa.
Tô Bối: "Ba có thấy bọn con giống với tiên đồng ngọc nữ trong tranh không ạ?"
Tần Thiệu: Giống!
Tô Tiểu Bảo: "Rõ ràng là giống như mấy người nhân viên thời vụ đứng phát quà năm mới trước cửa hàng tiện lợi vậy."
Bởi vì là một cậu nhóc bị mù thẩm mỹ, do vậy tiểu Bảo hiện tại vẫn cảm thấy không ưa được cái bộ đồ màu đỏ lòe loẹt này. Đặc biệt là hiện tại cậu còn đang mặc một cái quần nhỏ cũng màu đỏ có đính thêm chữ "phúc" nửa.
Tần Thiệu: Phải kìm chế, ngày tết không nên đem con ra đánh đòn.
"Không, là kim đồng ngọc nữ mài!" Tô Bối thuận tiện nhéo vào cánh tay Tô Tiểu Bảo một cái.
Lúc này, Tần tiên sinh cũng đã thay quần áo.
Tần tiên sinh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng lúc này cùng chiếc cà vạt màu đỏ mà Tô Bối giúp ông mang lên, ông chỉ tròng thêm một chiếc áo len màu xám ở bên ngoài. Khác với tây trang nghiêm túc thường ngày, cách ăn mặc thoải mái hôm nay khiến Tần tiên sinh như trẻ ra vài tuổi.
Tô Bối hai mắt tỏa sáng nhìn Tần tiên sinh.
Câu "trẻ hơn vài tuổi" này, Tô Bối thật sáng suốt không có nói thẳng ra mà chỉ giữ trong lòng.
Tô Bối: "Hôm nay baba siêu cấp đẹp trai."
Nghe vậy, Tần tiên sinh cười cười.
Tô Tiểu Bảo cũng liếc mắt về phía Tần tiên sinh: ừm, cũng không tệ lắm.
Nhưng so với điều này, việc làm cậu hiếu kì hơn chính là: Cả cà-vạt xấu tệ do Tô Bối mua cho mà lão ba cũng đeo, vậy thì "cái quần lót cực kì xấu xí" do cậu tặng ông có mặc hay không?
Tần tiên sinh tất nhiên sẽ không để cho Tô Tiểu Bảo biết được.
"Đi thôi, đi xuống ăn sáng."
Dưới sự cố gắng không ngừng của Tô Bối, rốt cục Tần tiên sinh đã từ bỏ thói quen xấu ăn sáng muộn này.
Ăn xong bữa sáng, không đợi Tần tiên sinh lên nhà trên, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đã nhanh tay nhanh chân đem bát đĩa thu dọn vào phòng bếp.
Trong khi Tô Tiểu Bảo ở trong rửa chén, Tô Bối lại mang hai đĩa nguyên liệu lớn đi ra.
"Ba ba, chúng ta đến bao sủi cảo đi."
Thịt băm cùng các loại nguyên liệu dùng để làm sủi cảo đều đã được đầu bếp chuẩn bị tốt. Hiện tại họ chỉ cần đem nhân cho vào vỏ bánh rồi bao lại cho đẹp là được rồi.
"Ba ba có biết làm sủi cảo không ạ?"
Tần tiên sinh: ""
Cảm giác thật sự là không cách nào trả lời được. Thấy Tần tiên sinh không nói lời nào, Tô Bối ngầm hiểu, nhịn không cười nói: "Để con dạy cho ba nhé."
Nghe vậy, Tần tiên sinh cười cười: "Tiểu Bối biết làm sao?"
Tô Bối: "Tất nhiên rồi, con chính là cao thủ đó."
Tô Bối nhanh chóng từ nguyên liệu trong đĩa bao ra mấy cái sủi cảo, sau đó lấy một cái làm mẫu cho Tần tiên sinh.
"Như vầy là xong rồi, rất đơn giản phải không ạ."
Tần tiên sinh: Ữm, chắc cũng dễ thôi.
Tần tiên sinh châm chậm lấy một chiếc vỏ sủi cảo, bắt đầu bao chiếc sủi cảo đầu tiên của ông.
"Bên này phải nặn như nặn như vầy." Tô Bối ở bên cạnh hướng dẫn tận tình tựa như lúc trước Tần tiên sinh dạy Tô Bối thắt cà-vạt.
Lúc Tô Tiểu Bảo rửa sạch bát đi ra, liền thấy được khung cảnh ấm áp như vậy.
Nhưng mà Tô Tiểu bảo không nhìn thấy sự ấm áp đó, cái cậu nhìn thấy chính là bộ dạng hai tay cứng ngắc, vụng về bao sủi cảo của Tần tiên sinh.
Thật muốn cười nhạo một chút: cuối cùng cũng tìm ra việc mà lão cha nhà mình không bằng mình rồi.
Tô Tiểu Bảo đi qua, cầm lấy vỏ bánh, nhanh nhẹn bao xong một cái sủi cảo rồi cố ý đặt ở bên cạnh cái "sủi cảo xấu xí" mà Tần tiên sinh bao lúc trước. Làm xong, cậu còn không quên nhướng mày về phía Tần tiên sinh khoe khoang.
"Tô Tiểu Bảo, em bao nhanh tay lên, tốt nhất là trước giờ cơm chiều bao xong hết."
"Chị yên tâm đi, bao sủi cảo thì mất bao lâu chứ."
"Em chắc chắn? Chị nói em nghe này, tất cả chỗ này đều phải bao hết trong hôm nay đó." Tô Bối vừa nói vừa chỉ vào mấy cái chậu nhân to.
"Chỉ có ba người chúng ta ăn, bao nhiều vậy làm gì?"
"Chỗ này là để hôm nay ăn, chỗ còn dư thì gói lại, để làm bữa phụ trong mấy ngày tết, hơn nữa còn phải tặng cho bác Phúc và chú Trần nữa."
Bên cạnh, nhìn cảnh một trai một gái mỗi người cầm một cái vỏ bánh bao sủi cảo, Tần tiên sinh trong mắt nhiễm chút tươi cười.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, chân mày Tần tiên sinh lại hơi hơi nhăn lại.
Thấy tay áo của hai người cọ vào bàn, Tần tiên sinh nhịn không được, bèn lôi ra hai cái tạp dề trong phòng bếp.
"Đưa tay qua đây."
"Được rồi, xoay người lại." Tần tiên sinh thay con gái mặc tạp dề vào.
Liếc con trai ở kế bên, Tần tiên sinh trực tiếp ném tạp dê qua: "Mặc vào rồi làm tiếp."
Tô Tiểu Bảo:
Được rồi, coi như cậu đeo vì bộ quần áo mới này.
Mặc xong tạp đề, Tần tiên sinh tiếp tực thử bao sủi cảo.
Sau vài lần thí nghiệm, Tần tiên sinh đã dần dần tìm được bí quyết, sủi cảo được bao ra đã có hình có dạng.
Nhưng là Tô Tiểu Bảo đối với cái này vẫn ghét bỏ như trước, cố ý đem cái do mình bao đặt cách xa cái do Tần tiên sinh bao, tạo ra ranh giới rõ ràng.
Bên này, Tô Bối đã cán xong vỏ bánh, thấy Tô Tiểu Bảo ở bên kia động tác nhanh chóng, cùng Tần tiên sinh vẫn đang nghiêm túc bao sủi cảo, trong mắt Tô Bối chợt lóe lên tia sáng. Phủi đi bột mì dính trên tay, Tô Bối nhẹ nhàng khe khẽ lấy từ trong túi ra một cái huy hiệu, thừa dịp Tần tiên sinh không chú ý, cô liên đem huy hiệu gắn lên góc áo của Tần tiên sinh.
Nhìn dòng chữ "ba ba ưu tú" được viết trên huy hiệu, Tô Bối vui vẻ, vừa lòng gật gật đầu.
Đối với hành vi mờ ám của con gái, Tần tiên sinh mắt nhắm mắt mở làm như không biết.
Ở bên kia, phát hiện ra chính mình đã dẫn đầu rất xa, Tô Tiểu Bảo trở nên thoải mái hơn.
Nhặt lên một cục bột bắt đầu nhào nặn, rất nhanh, dưới tay Tô Tiểu Bảo đã xuất hiện hai chú chó nhỏ mặt người đáng yêu.
Nếu để nhóm fangirl của Tô Tiểu Bảo ở trường biết "Tô Thiếu" của các cô còn có tay nghề này, nói không chừng là lại muốn rụng trứng, trầm trồ các kiểu: "Tô thiếu thật lợi hại""Tô Thiếu giỏi quá cái gì cũng biết làm" "Ước gì Tô Thiếu nặn cho tớ một con chó xinh xinh như vậy"/A a, cầu... Câu Tô thiếu cũng nặn cho tớ một cái"...
Đối với kỹ năng này của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối là thấy nhưng cũng không nói gì. Mỗi lần làm sủi cảo mừng năm mới, Tô Tiểu Bảo đều nặn hai cái như vậy.
Tô Tiểu Bảo đem hai chú chó nhỏ đã nặn tốt đặt song song cùng nhau, do dự một chút, cậu lại nhéo một cục bột, nặn một chú chó to lớn nửa đặt bên cạnh.
"Nặn xong rồi đúng hông, vậy chị mang vào hấp nè!"
Một chú vẻ mặt đáng yêu dễ thương, một chú vẻ mặt hung hăng, về phần chú chó lớn nhất kia... không những hung hăng mà còn lạnh lùng nửa.
Nhưng mà nhìn bộ dạng của Tần tiên sinh, có vẻ khá là thích.
Buổi tối, cơm tất niên vẫn là do Tô Bối chuẩn bị.
Ngoài trừ sủi cảo, Tô Bối còn xào thêm vài món.
Những món quá phức tạp, Tô Bối cũng không biết làm. Thế nhưng chỉ mấy món ăn gia đình đơn giản này cũng làm Tần tiên sinh vui vẻ khoe khang một hồi trong vòng bạn bè trên wechat rồi.
Cha con ba người ngồi trước một bàn đồ ăn đơn giản, không khí không những không quạnh quế, trái lại còn rất ấm áp.
Nhìn hai đứa con, trong mắt Tần tiên sinh tràn ngập hơi ấm. Trong ấn tượng của ông, quan hệ giữa Tần Tấn Quốc và Dương Quế Chỉ tất nhiên là không thể hòa hợp. Cho nên, đây là lần đầu tiên ông biết đến cảm giác được đón mừng năm mới cùng người thân là như thế nào.
"Ba ba."
"Ừm2"
"Cảm ơn ba." Hai tay Tô Bối giơ ly nước nho hướng về phía Tần tiên sinh, nói. Cặp mắt sáng long lanh cùng với nụ cười ấm áp của cô tựa như muốn sưởi ấm trái tim của ông.
"Cảm ơn cái gì?" Tần tiên sinh nhướng mày hỏi lại.
"Cảm ơn ba đã không đuổi bọn con đi, hơn nữa còn nguyện ý nuôi dưỡng chúng con."
Tô Tiểu Bảo tiếp lời Tô Bối, bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn ba không có ghét bỏ chúng con."
Nghe vậy, Tần tiên sinh nhịn không được gợi lên khóe miệng, trong lòng có chút cảm động: Người nên cảm ơn phải là ông mới đúng, ông thật sự muốn cảm ơn vì bọn nhỏ đã được sinh ra cũng đã bước vào trong cuộc đời ông, cảm ơn hai đứa nhỏ đã đi tìm và đến bên cạnh ông mà không phải Tô Mân.
Về phần ghét bỏ... ban đầu chắc là có, nhưng hiện tại, bọn con chính là niềm kiêu hãnh của ba.
"Đi thôi, lên lầu đi."
"Dạ?"
"Có lễ vật muốn đưa cho các con."
"Vâng!" Chị em hai người cùng kêu lên.
Vốn là tiểu Bối còn nghỉ lễ vật mà Tần tiên sinh nói là đồ vật gì đó, giống như cà vạt này, vớ này,... hoặc quần lótI!
Kết quả vừa mới bước tới tầng trên, rơi vào trong mắt hai người là một chùm pháo hoa rực rỡ bay lên, chiếu sáng rực khắp cả khung cửa sổ, kéo dài trên mặt đất.
Tiếp sau đó, là hàng loại các loại pháo hoa ngũ sắc rực rỡ nở rộ khắp bầu trời Cảnh Viên.
"Thật đẹp!" Từ trong ngạc nhiên định thần lại, Tô Bối vừa kinh hỉ ngửa đầu ngắm pháo hoa đầy trời vừa nói.
Lúc trước vào lễ mừng năm mới, tuy rằng bọn Tô Bối cũng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy huyện thành phóng pháo hoa, nhưng mà tất cả đều là nhìn từ xa xa. Đây là lân đầu tiên Tô Bối được xem pháo hoa với khoảng cách gần như vậy. Những cái này tựa như là phóng lên từ đỉnh đầu bọn họ vậy, chỉ cần mở mắt ra, cả tâm mắt sẽ đều bị pháo hoa đủ mọi màu sắc chiếm lấy, loại cảm giác này quả thực rất mộng ảo.
"Ba ba", Tô Bối lôi kéo cánh tay Tần tiên sinh: "Chúng ta ra bên ngoài xem đi."
Tần Thiệu: "Bên ngoài lạnh lẽo, ở trong nhà xem cũng giống nhau mà."
"Không giống, xem pháo hoa là phải xem ngoài trời, như vậy mới cảm nhận hết được."
Tô Tiểu Bảo cũng tán thành gật gật đầu.
Đối mặt với sự kiên trì hiếm gặp của con gái, Tần tiên sinh cuối cùng cũng gật đầu: "Trước tiên mặc thêm quần áo vào đã. Tới khi hai người Tô Bối đều bọc thành một quả cầu, Tần tiên sinh mới vùa lòng dẫn hai người ra bên ngoài.
Bên ngoài thật sự rất lạnh, Tô Bối vừa ra đến đã rùng mình một cái, mắt nhìn pháo hóa, thân thể lại theo bản năng mà hướng về phía Tần tiên sinh đứng bên cạnh cọ cọ.
"Giờ mới biết lạnh?" Tần Thiệu cúi đầu nhìn Tô Bối, khẽ cười nói.
"Dạ còn chịu được ạ."
Tô Bối một bên kiên định tỏ vẻ mình không lạnh chút nào, một bên lại đem bàn tay đã bị đông tới lạnh ngắt nhét vào túi áo khoác của Tần tiên sinh.
Giây sau, bàn tay lạnh như băng đã được một bàn tay to, ấm áp bao lấy.