Cách nhau bởi chiếc bàn, Tô Bối quan sát Lận Thiếu Trì đang ngồi ở đối diện bọn họ.
Ấn tượng mà vị thiếu đổng nhà họ Lận này để lại cho người khác chính là bộ vest tối màu mà hôm nay cậu mặc: bình tĩnh, điêm đạm và thận trọng, thậm chí còn có chút cảm giác nghiêm túc.
Đương nhiên, những điều trên đều là xét theo vẻ diện mạo bên ngoài mà thôi.
Thân là nhân viên part time thuộc quyền quản lý của Lận Thiếu Trì, mặc dù chưa gặp mặt trực tiếp nhưng hai người cũng nói chuyện qua mạng rất nhiều lần, Tô Bối vẫn tự tin mình hiểu được ông chủ của mình thế nào-Nghiêm túc gì đó chỉ là thể hiện bên ngoài, sự thật thì Lận Thiếu Trì là một người vô cùng ấm áp.
Điểm này có chút giống với Tần tiên sinh, chẳng qua là có một ít điểm khác biệt, sự ấm áp của ba ba chỉ dành cho mình cô và Tô Tiểu Bảo.
Phát giác ra được ánh mắt của cô bé đang nhìn mình, Lận Thiếu Trì ngẩng đầu lên, nhìn Tô Bối hỏi: "Tiểu Bối có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Có lẽ là bản thân đã rất quen với Lận Thiếu Trì, vì thế, dù cho bị đối phương phát hiện ra mình đang nhìn anh ta, Tô Bối cũng không hề ngượng ngùng khi bị phát hiện, thản nhiên lắc lắc đầu.
"Lận đại ca muốn ăn chút điểm tâm không?" Tô Bối hỏi.
Lận Thiếu Trì cười cười, tỏ ý từ chối: "Hai đứa cứ ăn đi."
Tô Bối: Nhưng mà bọn em không ăn nổi nữa rồi.
Chú Trần nói người làm mang lên nhiều đồ ăn quá. Cuối cùng Tô Bối chỉ đành chọn ra vài món mà cô bé thích nhất để ăn trước. Cho dù như vậy, trên bàn vẫn còn dư lại một đống đồ ăn.
Lận Thiếu Trì cũng để ý tới "hành động nhỏ" này của Tô Bối: Cậu phát hiện ra có vẻ là Tô Bối từ đầu đến cuối chỉ luôn ăn món bánh ngọt phô mai vị matcha.
Lận Thiếu Trì: "Cái này rất ngon sao?"
Tô Bối: "Lận đại ca anh nói cái này sao? Rất ngon, anh chắc chắn là không muốn thử một chút sao?"
Lận Thiếu Trì: "Không cần đâu." Cậu chỉ thấy Tô Bối đang ăn cái này, đột nhiên nhớ tới "q" hình như đã từng nói cô nàng cũng rất thích ăn cái này.
Ngồi tán gẫu với hai chị em một lúc, Lận Thiếu Trì bèn đứng dậy đi ra ngoài xã giao với khách khứa.
Lận Thiếu Trì vừa đứng lên không lâu, Tạ Dân Hiên ở đằng xa đi về phía bàn của hai chị em Tô Bối, trên gương mặt của cậu đem theo sự mệt mỏi sau khi "bị ép kinh doanh".
"Các cậu thật biết tìm nơi để trốn nhỉ." Nghĩ tới vừa rồi mình ở bên ngoài xã giao cùng với chủ tịch của mấy doanh nghiệp, lại nhìn thấy hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã ở đây an nhàn ăn điểm tâm, trong lòng Tạ Dân Hiên vô cùng bất bình.
"Người vừa mới rời đi là Lận Thiếu Trì sao?" Tạ Dân Hiên ngồi xuống, hỏi.
Tô Bối: "Đúng vậy, gần đây nhà mình và Lận gia hợp tác rất nhiều hạng mục."
Tô Tiểu Bảo: "Sao, hai người có thù oán gì à?"
"Sao có thể chứ", Tạ Dân Hiên thản nhiên liếc Tô Tiểu Bảo một cái, rồi lại nói: "Anh ta cùng lắm cũng chỉ xem là cơn ác mộng trước đây của tôi mà thôi."
"Nói một cách chính xác thì Lận Thiếu Trì có lẽ là cơn ác mộng chung trong lòng của hầu hết những người thuộc thế hệ trẻ như chúng ta."
Tạ Dân Hiên kể với hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo quá trình vì sao Lận Thiếu Trì lại trở thành ác mộng của họ.
Lận Thiếu Trì mặc dù lớn hơn những đứa trẻ đồng trang lứa bọn họ tới 5-6 tuổi, thế nhưng anh ta lại có vai vế ngang hàng với họ.
Vậy nên, từ nhỏ tới lớn thứ mà Tạ Dân Hiên nghe được nhiều nhất đều là: Vị thiếu niên trẻ tuổi của Lận gia đã tham dự bao nhiêu kỳ thi, đã dành được bao nhiêu giải thưởng lớn gì đó và được học vượt mấy lớp. Rồi sau đó chính là thiếu đổng của Lận gia năm 15 tuổi đã thay mặt Lận gia bàn bạc về một dự án, năm 16 tuổi đã có thể quản lý độc lập một công ty con của gia đình, năm 17 tuổi có được hai bằng cử nhân đại học...
Tóm lại, Lận Thiếu Trì trong mắt mọi người, chính xác là hình tượng con nhà người ta trong giới thượng lưu. Mấy người như Tạ Dân Hiên từ nhỏ tới lớn đều lớn lên trong cái bóng của Lận Thiếu Trì. May thay, hiện giờ cậu cũng đã trở thành "ác mộng" của người khác rồi.
Tạ Diên Hiên nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt lóe lên một tia hãnh diện.
Dĩ nhiên, nếu như không có Tô Bối và tên ngốc ở bên cạnh thì càng tốt hơn.
Trong lòng Tạ Dân Hiên thâm nghĩ.
Việc Tần tiên sinh đem theo hai người thừa kế tới công ty sớm đã không phải là bí mật gì ở trong giới nữa. Điều này chưa diễn ra bao lâu thì hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã được những người ở trong giới kinh doanh đó đã thổi phồng thành cầu vồng hào quang rồi.
Ngay đến cả ông nội của Tạ Dân Hiên, gần đây câu nói mà ông thích nói trước mặt cậu bé cũng là: "Hai đứa trẻ của Tần gia đúng là rất khá, các cháu đã là bạn học thì phải cố gắng noi theo người ta để lấy thừa bù thiếu, có biết chưa hả?"
Trong lòng Tạ Dân Hiên điên cuồng trách móc, lại không biết lão gia tử nhà cậu lúc này đang cùng với Tần tiên sinh cùng ngồi ở trong phòng khách quý uống trà nói nói cười cười.
"Hai đứa trẻ của nhà cậu đúng là làm cho mọi người trong giới chúng ta bất ngờ không nhỏ đó."
Tần tiên sinh cũng cười cười: "Chỉ sợ chưa chắc đã là niềm vui."
Tạ Chu Thành: "Ha ha, nói thì nói vậy, có điều Tạ gia và Tần Thị không có xung đột, vì thế đối với tôi mà nói lại là chuyện vui."
"Nghe nói dự án NST cũng là do khuê nữ nhà cậu tiến cử sao?" Tạ Chu Thành nói, lại không nhịn được mà thốt lên: "Mới bằng này tuổi đầu mà nhận thức đã nhạy bén như vậy, khá lắm khá lắm."
Nghe thấy Tạ lão gia khen con mình như vậy, Tần tiên sinh vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng.
"Thiếu gia của Tạ gia tuổi này cũng có thể một mình đảm đương được công việc rồi, thực sự cũng là hiếm có." Tần Thiệu cũng khen lại Tạ Dân Hiên mấy câu có qua có lại, nhưng ông thầm bổ sung thêm: Thằng nhãi ranh đó của Tạ gia cũng được. Chỉ là Tiểu Bối, Tiểu Bảo khởi đầu muộn mà vẫn có thể ngang hàng với đối phương, chứng tỏ là vẫn lợi hại hơn con cái nhà người khác một chút.
Nghe Tần Thiệu khen ngợi cháu đích tôn nhà mình, Tạ Chu Thành cũng bật cười, nói: "Tính cách bọn trẻ chưa vững vàng, vẫn còn chưa đủ chín chắn. Có điều, ba đứa trẻ này có vẻ rất thân với nhau, để cho chúng thường xuyên tiếp xúc với nhau một chút cũng không tồi."
Tần tiên sinh gật đầu, xem như là tán đồng với câu này là Tạ lão gia.
Một lúc sau, Tạ Chu Thành thảnh thơi nhấp một ngụm trà, rồi bỗng nhiên ông dừng lại động tác giống như nảy ra ý gì đó.
Thốt lên một câu: "Bọn trẻ bây giờ khác với chúng ta ngày xưa quá."
"Mười bốn, mười năm tuổi đầu, nếu đặt vào thời điểm chúng ta lúc đó, việc kinh doanh cũng chưa có vội mà trước tiên đã lo đến việc hôn sự từ sớm rồi."
Người nói có ý hay không thì không biết, thế nhưng Tần tiên sinh sau khi nghe thấy lời này của Tạ lão gia, thì gương mặt của ông nhanh chóng tối sầm lại.
"Suy nghĩ của Tạ gia có hơi lạc hậu rồi." Tân tiên sinh nghiến răng, ngoài cười mà trong lòng không cười, nói.
Ở một bên, nghe thấy mấy "chuyện thú vị" thời niên thiếu mà Tạ Dân Hiên nói đó, Tô Bối liền lôi điện thoại ra.
Tô Bối: "Hai người đừng có động đậy, để mình chụp cho mọi người một tấm ảnh."
"Làm gì?"
Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên còn chưa nói xong, Tô Bối đã chụp xong rồi. Sau khi chụp xong, Tô Bối nhanh chóng gửi tấm ảnh này lên diễn đàn Wechat.
"Tô Bối: Các cậu mau nhìn xem, có giống với hai doanh nhân trẻ đang ngồi bàn bạc công việc không?”
"Lưu Giai: Ha ha, wth, giống thật đó!"
Trong tấm ảnh mà Tô Bối gửi lên, hai người Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên mỗi người ngồi ở một bên của ghế sofa. Cả hai đều là hai thiếu niên hăng hái, nhiệt huyết hôm nay mặc bộ vest trông vô cùng lịch sự đẹp trai, hơn nữa còn hơi có chút cảm giác trưởng thành. Trông hai người đều ngầu lòi y chang nhau, ngay đến cả cái kiểu mắt cao hơn đầu, khinh thường liếc nhìn đối phương cũng giống nhau. Dáng điệu này, thật sự giống hai đại lão đang dùng miệng thay súng gươm tiến hành khẩu chiến.
"Từ Dương Dương: Đù, ảnh này cool quá! Không nhận ra được Bảo ca và Hiên ca của ta nữa."
"Đổng Văn Kỳ: Hâm mộ quá, Tạ Thần có thể tham gia được hội nghị thường niên của nhà Tô Bối." "Trần Tử An: Me too."
Hội nghị thường niên của Tần Thị, họ cũng rất muốn đi. Chỉ đáng tiếc, mấy người còn lại ở trong group này, hoặc là vẫn chưa đủ tư cách tham gia hội nghị của Tần Thị, hoặc là không hề qua lại vê nghiệp vụ với Tần Thị....
"Tô Tiểu Bảo: Kỳ thực là rất nhàm chán."
"Đỗ Nhất Minh: Nhàm chán ta cũng muốn tham gia/thiệp mời" hội nghị thường niên của Tần Thị đủ cho ta chém gió khoe khoang cả năm rồi!"
"Đổng Văn Kỳ: Đúng vậy!"
"Đổng Văn Kỳ: Ta thấy rồi! Nhiều bánh kem như quá đỉiiiii!l Đồ ngọt! Oaaal"
"Đổng Văn Kỳ: Hừ hừ, có đồ ăn ngon không share cho bạn bè, mong cho ba người béo phì lên."...
Đổng Văn Kỳ nhắc nhở một câu như vậy, Tô Bối mới nhớ ra, cô còn chưa mời Tạ Dân Hiên ăn cup cake của họ.
"Tạ Dân Hiên, cậu muốn ăn cup cake không?" Tô Bối hỏi.
Tạ Dân Hiên: "Được, thử một cái đi."
"Thế nào? Ngon không?" Thấy Tạ Dân Hiên rất hợp tác ăn hết một đĩa bánh ngọt phomai, đôi mắt Tô Bối sáng lên, hỏi.
Tạ Dân Hiên: "Ừm, cũng được."
Tô Bối: "Vậy cậu muốn ăn thêm cái nữa không?"
Tạ Dân Hiên: "." Không muốn.
Ngọt kinh khủng.
Tự bản thân Tạ Dân Hiên cũng cảm thấy kỳ lạ: Cho dù để cậu tham gia vào đại hội cổ đông của công ty hay là bàn bạc làm ăn với phía đối tác thì cậu cũng không cảm thấy căng thẳng, thế nhưng gần đây lúc đối diện với Tô Bối, cậu bé lại luôn cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh một cách khó hiểu mà không thể giải thích rõ được.
"Được." Tạ Dân Hiên, gật đầu, rồi lại nhận thêm một đĩa điểm tâm nữa từ tay của Tô Bối.
Trong lòng Tô Bối thì lại nghĩ: "Tốt quá, lại mời thêm được một đĩa, lãng phí thật đáng xấu hổ. Tạ Dân Hiên tốt nhất là ăn thêm mấy đĩa nữa, như vậy bọn họ có thể giải quyết xong đống điểm tâm này rồi.
Lúc Tần tiên sinh đi qua, vừa hay nhìn thấy ba đứa trẻ đang vui đùa, ánh mắt đột nhiên sầm xuống.
Nếu như đặt vào thời điểm trước đó, Tần tiên sinh nhìn thấy cảnh này sẽ không cảm thấy thấy có gì không ổn cả. Thế nhưng sau cuộc nói chuyện với lão già nhà họ Tạ kia thì hiện giờ ánh mắt mà Tần tiên sinh nhìn tên nhãi ranh nhà họ Tạ này chính là một trăm lần không thuận mắt.
Dạ hội kết thúc, vừa quay về Cảnh Viên, Tần tiên sinh đã gọi bác Phúc lại.
Tần Thiệu: "Ông nhanh tìm tới một giáo viên có kinh nghiệm dạy về phương diện sinh lý giáo dục."
Nghe thấy vậy, Phúc bá ngây ra, có chút ngạc nhiên: "Tiên sinh ngài định mời giáo viên cho Tiểu Bảo và Tiểu Bối sao?"
Về việc giáo dục giới tính cho hai đứa trẻ đúng là cần người có kinh nghiệm. Một mặt Tần tiên sinh muốn con mình hiểu về những chuyện này, mặt khác ông lại không muốn giáo viên giảng quá kỹ về nó.
Vì thế, khi Tần tiên sinh nói mời giáo viên tới dạy, bác Phúc cũng đồng ý với ý kiến này.
Chỉ là
"Tiên sinh hiện giờ tìm giáo viên có phải là hơi sớm không? Tiểu Bối, Tiểu Bảo hai đứa hiện giờ vẫn còn nhỏ." Bác Phúc nói.
Tần tiên sinh khẽ liếc bác Phúc trâm giọng nói: "Cũng không còn nhỏ nữa."
"Sang năm đã bước sang 15 tuổi rồi."
Hai người ở trên lầu không biết mình sắp có thêm một khóa học cho kỳ nghỉ, lúc này lại đang ở trong phòng của Tô Tiểu Bảo mong chờ bóc món quà năm mới mà Trần Đức tặng cho họ.
Tô Bối: Hộp to như vậy, lẽ nào là sản phẩm điện tử không?
Tô Tiểu Bảo: Nặng thế này, liệu có phải là bộ figure nhân vật trong game mà gần đây cậu rất muốn sở hữu chăng? (Figure là một mô hình nhân vật, chủ yếu là nhân vật game và anime)
Hộp quà được mở ra, một màn màu sắc rực rỡ đập vào tâm mắt.
Hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cùng lúc ngây người ra.
Gói quà năm mới được đóng gói đẹp bẽ là những cuốn bài tập ngữ văn, tiếng anh, đại số, vật lý, hóa học... lớp 8.
Mặt Tô Tiểu Bảo tối sầm lại, còn mặt Tô Bối thì cũng cứng đờ. "Tô Tiểu Bảo, chị quyết định tặng lại hết món quà này cho em đó." Tô Bối võ vỗ bả vai của Tô Tiểu Bảo, buông lại một câu, nhón chân chạy về phòng của mình. Ở trong phòng, một mình Tô Tiểu Bảo ngồi đó trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn hai chồng sách bài tập đó.