Chúng Ta Ly Hôn Rồi Anh À....!

Chương 14: Ngoại truyện : Trác Lãng (2)




Không hiểu tại sao cô ấy cứ từng ngày từng ngày thâm nhập vào cuộc sống vào của tôi bằng nụ cười bằng ánh mắt dịu dàng kia, cô ấy rất đơn thuần không phải lúc nào cũng bám theo tôi như bọn con gái kia, cô ấy sẽ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi nói rất nhiều chuyện làm cho tôi vui, tôi rất thích nhìn cô ấy cười, nụ cười ấy mang bao ấm áp khiến trái tim gần như băng giá của tôi dần tan chảy, tôi và cô ấy chính thức trở thành bạn bè sau cơn mưa đó. 

Tôi mời cô ấy đi ăn kem và cảm ơn về việc cô ấy cho tôi mượn chiếc ô hôm trời mưa, cô ấy có lẽ muốn từ chối nhưng tôi lại khăng khăng muốn mời. Tôi chọn một quán kem ở gần trường trung học của cô ấy. Nhờ vậy tôi biết được rằng cô ấy thích hương bạc hà cũng giống như mùi hương trên tóc của cô ấy, cô ấy không phải loại con gái làm ra vẻ để tôi yêu thích chỉ biết rằng bản thân thích cái gì sẽ làm cái đó, lúc ăn kem sẽ nói đủ thứ chuyện từ việc ở trường cô ấy thích học môn gì nhất đến con phố Tây có những gì, cô ấy không ngần ngại mà kể cho tôi nghe với vẻ mặt hết sức tự nhiên, cô ấy tỏ ý muốn kết bạn với tôi khiến tôi rất vui vẻ như một vườn hoa đang nở trong lòng. Tôi đương nhiên là ngay lập tức đồng ý.

Tôi biết rất nhiều về cô ấy, ví như cô ấy thích học môn Văn và cực kì ghét các môn Tự Nhiên sẽ thường xuyên phụng phịu khi bài kiểm tra của các môn Tự Nhiên không được cao, ví như cô ấy có một người ba mắc bệnh nặng không thể chữa trị, cô ấy có một người anh trai xuất sắc, cô ấy thích ăn kem hương bạc hà, thích màu lam ngọc, viết văn cực kì hay thường xuyên được 100 điểm môn Văn đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng thường xuyên khen thưởng cô ấy... Có một lần cô ấy được 100 điểm môn Hóa Học cái môn mà cô ấy luôn đau đầu vì điểm rất kém, cô ấy liền chạy đi khoe với tôi rất vui vẻ cô ấy bảo sẽ về nói cho ba mẹ biết, nhưng ngày hôm sau khi đến lớp tôi lại thấy hốc mắt cô ấy đỏ hoe, do lúc đó còn ở trường nên không tiện hỏi lúc ra về liền hỏi cô ấy lúc ấy dựa vào tôi khóc nức nở bảo rằng ba cô ấy không còn nhớ ra cô ấy là con gái mình, không biết cô là ai, cô ấy rất yêu thương ba mình nên khi nghe ba nói vậy liền đau lòng mà khóc. Một khoảng thời gian sau, tôi không thấy cô ấy đi học tầm 3-4 ngày hỏi giáo viên chủ nhiệm của cô ấy thì mới biết ba cô ấy mất rồi giờ phải ở nhà một thời gian cùng mẹ lo tang sự, mấy ngày sau cô ấy đã trở lại trường bao nhiêu lo lắng của tôi gần như vơi bớt đi mấy phần nhưng cô ấy gầy đi thấy rõ, cũng ít nói ít cười hơn, bạn bè có đến an ủi hỏi thăm nhưng cô ấy không nói gì chỉ mỉm cười gượng gạo. Tôi lúc ấy không biết phải làm gì cho đúng, tôi sợ nhìn thấy nụ cười mệt mỏi ẩn hiện trên gương mặt 15 tuổi tôi thích thầm lắm! chỉ biết ở bên ngoài cửa sổ lớp cô ấy nhìn cô ấy dần dần bớt đi muộn phiền, tôi biết lúc này tôi chỉ cần quan tâm cô ấy là đủ không nên nhiều lời sẽ khiến cô ấy ghét bỏ tôi. 

Cho đến một hôm tan học, tôi đi xe đạp chở theo cô ấy đi đến ngọn núi phía sau trường, cô ấy hỏi đến đây làm gì tôi chỉ nói rằng là bí mật, cô ấy cười cười đồng ý đi cùng tôi. Ngọn núi phía sau trường rất lớn tôi và cô ấy phải mất tận 10 phút mới lên đến nơi.

Một vườn hoa hồng liền hiện ra trước mắt hai chúng tôi, tôi nhìn thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy, tôi liền giải thích.

"đây là vườn hoa nhỏ của anh, khi buồn anh sẽ đến đây ngắm hoa nhìn trời, hihi" 

"wow, Trác Lãng anh thực tài nha một vườn hoa hồng như thế này mà anh cũng có thể vun trồng lên, hiếm thấy nha!" cô ấy cúi đầu đưa mũi ngửi lấy mùi hương thoang thoảng của đóa hồng nhung.

"mà anh hôm nay buồn việc gì chứ?" cô ấy khó hiểu hỏi tôi.

"anh hôm nay không buồn mà là em đấy, anh muốn em cảm thấy thoải mái thôi!" tôi cười nói với cô ấy.

"uh, cám ơn anh" cô ấy cúi đầu tay vuốt nhẹ từng cánh hoa hồng xinh đẹp.

Cơn gió chiều nhẹ thổi qua, bầu trời từ màu xanh thăm thẳm chuyên thành một màu hồng cam u sầu nhuộm hết cả một ngọn núi, tôi và cô ấy ngồi với nhau ngắm nhìn từng chú bướm bay lượn quanh vườn hoa, ánh chiều tà chiếu rọi khiến bóng của hai chúng tôi dài ra, dù cách một khoảng cách rất gần chưa đầy hai gang tay nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hai chúng tôi xa nhau ngàn trùng, muốn chạm vào cô ấy sao thật khó. Tôi muốn chân thật nó ra rằng tôi có tình cảm với cô ấy nhưng không hiểu sao tôi lại sợ, sợ rằng bản thân không có được cô ấy mà lại còn đánh mất tình cảm thuần khiết này, sợ rằng sẽ làm mất đi nụ cười ấy, đôi mắt có muôn vàng vì sao lấp lánh ấy, tôi đành phải im lặng để nắm giữ dù không có được tình yêu của cô ấy nhưng tôi mong sẽ có được tình bạn cùng sự tin cậy của cô ấy, chỉ thế thôi là đủ đối với tôi, với tôi tình cảm không nhất thiết là phải ràng buộc lẫn nhau chỉ cần thấy đối phương hạnh phúc là được, có thể tình bạn sẽ thích hợp hơn tình yêu cũng nên... Như thế này cũng tốt, mỗi sáng sẽ cùng cô ấy gặp nhau qua hành lang lớp học, còn mỗi chiều tan học sẽ cùng cô ấy ngắm nhìn thành phố rộng lớn trên ngọn núi sau trường, cùng cô ấy trăm sóc vườn hồng xinh đẹp này, cùng cô ấy nói chuyện phiếm, sẽ âm thầm bên cạnh cô ấy mỗi khi cô ấy vui buồn, chỉ cần cô ấy muốn tôi sẽ có mặt sẵn sàng làm chỗ dựa vững chắc cho cô ấy...