Chúng Ta Là Hai Thế Giới

Chương 22




Những thứ xung quanh em là vật trang trí. Và những vật trang trí đấy đẹp hơn em.

Còn em nổi bật hơn chúng.

.....................................................

Cô bạn Khánh Ngọc không biết lấy đâu mấy cái gậy bánh chày nữa, biến ra à?Ảo thuật gia hả?

Mấy nàng chỉ biết nhìn nhau tò mò.

Cô bạn Khánh ngọc đưa cho mỗi người một chiếc, đến lượt mấy nàng thì hết phần.

Mấy người kia kéo nhau đi ra khỏi lớp, mấy nàng lúi húi theo sau như kiểu một đám tiểu tốt chạy theo đại nhân kính mến ấy.

Tức giận?Vì cái quái gì chứ?Mà lớp"cá biệt" chưa đủ hay sao mà có cả lớp "đặc biệt" vậy?Có phải lớp "đặc biệt" cũng giống như lớp "cá biệt" không nhỉ? Tò mò ghê.

Trường học đúng là quái dị thật.

Các cô không thể hiểu và cũng không muốn hiểu.

Sẽ hại não chết các cô luôn.

Các cô là ăn trộm đâu cần phải đi học đâu chứ.

Mấy cái tên đáng ghét kia đẩy các cô vào đây để thong dong đi Ý.

Tức chết mất.

Mà...có giết các cô, thì các cô cũng không bước chân đến Ý thêm một lần nào nữa.

Các cô nhớ dõ cái lần các cô ăn trộm hơn trăm lô hàng vũ khí của đám Mafia, toàn hàng xịn, tốn rất nhiều tiền để mua, thế mà lại bị các cô lén lút cuốn đi hết. Không tức đến điên thì mới là lạ, bọn Mafia chắc chắn vẫn đang truy lần các cô, mối thù này đã được lằn sâu vào tận nội tạng của chúng luôn rồi, chỉ cần đặt một ngón chân lên đất Ý thôi là đã bị chúng chĩa hàng trăm chiếc súng Ak47 vào đầu rồi bắn cho không còn một mảnh xương sọ nào luôn ấy chứ, tốt nhất là sống thế nào cho không quá nổi và cũng không quá chìm, cứ vừa chìm vừa nổi là hay nhất.

Mà cái vụ các cô ăn cắp " viên ngọc của trời" có kinh động đến chúng không nhỉ?Có khi nào chúng sẽ kéo nhau đến đâu không?Sao bây giờ mới nhớ tới chứ?

Điên mất.

Chỉ sợ trong nháy mắt các cô đã biến toàn thế giới này đều trở thành kẻ thù của các cô.

Nhưng các cô chưa có bản lĩnh đấy.

Và các cô cũng không thừa hơi.

Sống yên lành và có tiền vẫn là sướng nhất.

Đáng lẽ ra là các cô bây giờ đang vung tiền bừa bãi rồi ấy chứ, chỉ tại mấy cái tên kia.

Tất cả là tại mấy người đó.

Đáng ghét.

....

Mấy người kéo nhau theo, đến sân trường thì lại trở thành tâm điểm, toàn trai xinh gái đẹp thế này thì sẽ làm cho người bên ngoài trường ngưỡng mộ hết sức. Cầm gậy bóng chày đi lại trong trường thì khác gì du côn chứ. Dù có là người nghiện chơi bóng chày đi chăng nữa thì cũng không như thế này, mặt của họ đen lại, có thể thấy dõ ràng sự tức giận khó mà xóa bỏ được.

Chỉ là dạy kèm thôi mà, đâu cần phải cầm gậy bóng chày, làm bộ mặt du côn rồi đi quanh sân trường đâu chứ.

Thật là...

Các cô có biết cụ thể lớp "đặc biệt" là lớp như thế nào đâu, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng lớn tới các cô, không quan tâm làm gì.

Điều cần quan tâm nhất bây giờ là rốt cuộc mấy người này sẽ dẫn cô tới đâu vậy.

Đừng nói là trường này có phòng tra tấn nhé.

Có phải học sinh phạm tội nặng là sẽ ném vào đấy không?

Cái này là các cô nghe được từ thiên hạ.

không lâu, họ đã kéo nhau đến một dãy nhà ba tầng trông siêu oách luôn, phải nói là còn đẹp hơn cả mấy cái nhà hàng mà cô từng tới luôn ấy.

Bỗng nhiên có hai anh bảo vệ đi ra đứng chặn mấy người.

- Các cô các cậu làm gì mà cầm gậy kéo nhau tới đây.-Anh bảo vệ 1 hỏi.

- Biến.-Boss Đức Long trừng mắt, gằn giọng nói.

- Cậu..cậu...-Anh bảo vệ 1 tức ói máu.

- Cậu đúng là cái loại vô giáo dục.-Anh vảo vệ 2 chỉ tay vào mặt boss Đức Long, nói.

- Biến.-Vẫn câu nói đó, khuôn mặt của boss Đức Long trở nên đáng sợ hơn.

- Học sinh thì nên biết thân biết phận về lớp học ngoan ngoãn ngồi một chỗ để mà học, đây là nơi cho mấy học sinh như các cậu được vào, quay về lớp học của mình ngay.- Anh bảo vệ 2 không chùn bước vẫn lên giọng chỉ bảo.

- Này, ngứa da mặt à, cần gãi không?-Cậu bạn Minh Nhật gằn giọng nói.

- Cậu...-Anh bảo vệ 2 định nói cái gì đó thì bị chặn lời.

- Biến đi, làm cho người ta ngứa mắt quá đấy, biết thân biết phận thì nên quay về chỗ cũ, không thì thảm đấy.-Cậu bạn Quốc Huy nói, sắc mặt thì cũng chẳng thua kém gì mấy cái người kia.

- Làm gì có học sinh nào hỗn láo như thế này chứ, này cậu tên gì, tôi sẽ báo lên nhà trường để đuổi học cậu.-Anh bảo vệ 1 hung hăng nói.

- Muốn chết sớm thì để bọn này tiễn.-Cậu bạn Đỗ Phong lên tiếng.

- Tớ muốn móc mắt mấy đứa con gái độn lốt phấn kia.-Cô bạn Khánh Ngọc đứng khoanh tay, nói to.

Đám người kia sợ sệt, túm tụm lại vào nhau. Đương nhiên mấy người kia nghe thấy và hiểu ý nghĩa của cái câu đấy, cô ấy muốn vào trong ngay.

- Cút.-Câu nói của cậu Quốc Huy nghe thật chẳng lọt tai chút nào.

- Cậu...-Anh bảo vệ 2 nói thì bị cậu bạn Đỗ Phong thô bạo đấm cho nhát vào mồm, hộc cả máu.

Chắc đau lắm nhỉ.

Anh bảo vệ 1 túm lấy cổ áo cậu bạn Đỗ Phong, không may bị cậu bạn Quang Lâm cầm gậy bóng chày phang cho nhát vào đầu nằm lăn ra ngất. Mấy người kia chỉ đứng nhìn xem cảnh hay, cười nhếch mét, trông đáng sợ hơn là trông vui vẻ.

Đám người kia kinh hãi hét lên chói tai, không may bị cô bạn Khánh Ngọc với cô bạn Lan Chi lườm cho câm nín. Mấy nàng cũng hãi, bình thường họ siêu siêu vui vẻ, bây giờ thì lại như kiểu dân xã hội đen lên cơn thèm giết người ấy.

Mấy người bước qua xác vẫn còn sống để đi tiếp, họ tiến vào trong dãy nhà, đi thẳng, mấy nàng nhà ta nghó nghiêng như kiểu người rừng lạc đến đây ấy, quả đúng là trong đẹp hơn ngoài nhiều, lấp lánh huy chương, bằng khen nhiều không thể tin nổi. Trong một phòng rộng vừa mới đi qua cũng không thể chứa hết được. Họ đi đến đâu huy chương, bằng khen có đó. Như kiểu huy chương, bằng khen rải rác khắp dãy nhà này vậy. Nhưng thật không may là, đi đến đâu họ nhìn thấy gì là phá luôn đến đấy, giật hết mấy cái bằng khen xuống, đập vỡ hết tủ kính để lôi huy chương ra đập phá. Có hơi quá đáng nhỉ?

Mà...đúng rồi còn gì nữa, hơi quá đáng là cái gì, là quá quá đáng ấy chứ.

Haizz, nói chung là tan nát mọi thứ.

Đi lên tận tầng ba, rồi đi một đoạn dài nữa thì họ thấy ở trên một cánh cửa gỗ to được điêu khắc điệu nghệ có một bảng hiệu ghi:"Phòng hiệu trưởng".

Mấy nàng cười khổ, cái gì thế này, đâu cần phải động kinh đến cả hiệu trưởng trường nữa chứ, chỉ là lớp này dạy kèm lớp kia thôi mà, có cần thiết phải chuyện bé xé to thế này không vậy?Mấy nàng tâm trạng hỗn loạn. Chính xác là muốn lên cơn điên ngay bây giờ.

- Này...này...-Bạch Dương ấp úng lên tiếng, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.

- Nói.-Boss Đức Long nói.

- Có...có...cần...phải làm quá lên...như thế này...không?-Bạch Dương cúi đầu hỏi.

-...-Mấy người đó im lặng nhìn chằm chằm Bạch Dương tức giận.

- Đúng...có...gì đâu mà phải...như thế này chứ.-Cự Giải không chịu nổi nên nói.

-...-Họ không trả lời, cũng không nhìn Bạch Dương nữa.

Này, sao lại không trả lời thế. Vô duyên, có biết thế nào là lịch sự không vậy?Cần các cô dạy viết chữ "Lịch Sự" không, dạy theo kiểu thầy viết thư pháp luôn nhé.

Chữ rồng bay phượng múa.

Chậc.

Họ không thèm để ý sắc mặt của mấy nàng, đạp cửa xông vào như quân khủng bố.

Thầy hiệu trưởng ngồi quay đâu vào trong nhìn cửa sổ, không thể thấy mặt của thầy hiệu trưởng được.

- Làm tôi đợi mãi, sao giờ mới tới.-Giọng của một người đàn ông, nghe giọng nói của thầy hiệu trưởng trầm trầm cũng có cảm giác rất ấm áp, kiểu này có khi nào là một chàng đẹp trai không nhỉ?Tò mò đến cuống cuồng luôn.

- Lắm lời, nói luôn, sao làm thế?-Boss Đức Long nói.

- Vì mấy người cả ấy mà.-Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa cười đùa.

- Chúng tôi không nói là cần có người quan tâm, không phải cách đây không lâu chúng tôi đã nói rồi à?-Cô bạn Khánh Ngọc hung dữ nói, tiện tay đập luôn cái bình sứ cổ bên cạnh.

Mấy nhà ta đau sót, tiếc đứt cả ruột, đừng có đập chứ, có gì thì nhờ họ đến ăn trộm cho nó đáng giá lắm đấy. Đúng là cái đồ không hiểu biết gì mà.

Các cô gào thét trong tâm cam, mặt thì nhăn nhó.

- Mấy bình sứ, đập hoài không chán à?-Hiệu trưởng nói, vẫn không chịu quay mặt ra cho các cô nhìn.

- Nếu chán thì đã không đến đây chung vui cùng hiệu trưởng.-Cô bạn Khánh Ngọc vừa nói vừa đi đến chỗ chiếc bàn làm việc của thầy hiệu trưởng rồi ngồi lên, vắt chéo chân.

- Ồ, vậy thì tôi thật sự rất may mắn.-Thầy hiệu trưởng cười ha ha.

- Mẹ kiếp, nói, sao làm thế?-Boss Đức Long tức giận, lại gần đạp bàn.

- Không phải đã nói rồi à, vì các người cả.-Thầy hiệu trưởng nói, giọng điệu không còn sự đùa giỡn nữa.

-...-Mấy người kia im lặng, cau mày.

- Mấy người là học sinh cuối cấp rồi, dù sao thì cũng phải học hành cho tử tế, tôi thả cho các người 1 năm tự tung tự tại là quá đủ rồi bây giờ các người cần phải học làm sao cho đỗ đại học, trường tôi là trường có uy tín chưa một học sinh nào trượt đại học cả, tôi không muốn vì mấy người là trường mất đi uy tín, nó...là điều...không thể.-Thầy hiệu trưởng nói, hai từ cuối cùng thì kéo dài giọng.- Nói chung...đây là lần cuối tôi tha cho các người đấy, hiểu chứ?

-...-Mấy người đó đứng đực ra, không ậm cũng không ừ, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.

Vì sao?Tên hiệu trưởng đáng ghét đó rốt cuộc bị cái gì chiếm mất não thế?Sao lại bắt họ phải vô được đại học chứ?Không thể nào có chuyện chỉ vì uy tín của trường mà bắt họ phải học cả, nhất định là có người nào đó đang đánh lén sau lưng họ, ba mẹ?

Không thể nào, họ đã không còn tin tưởng vào mấy người nữa rồi.

Họ còn không thèm nhìn, không cần biết sống ra sao, không cần mấy người nữa rồi.

Suy nghĩ.

Lo lắng...có, hoang mang...có, vui...có, sợ...có.

Chẳng có lý do gì mà họ làm vậy cả.

Từ 1 năm trước, họ không còn liên lạc gì với nhau cả.

Họ muốn biết tại sao.

Ẩn ý?

Tò mò.

Làm cho người ta phát run lên vì muốn biết mọi thứ.

Khi biết rồi...liệu...họ có thất vọng.

Khóc?

Lại nước mắt.

Nó mặn lắm.

Nếu nước mắt mà đắng...thì sẽ thế nào nhỉ?

Đã có người nói:"Càng khóc thì sẽ càng yếu đuối."

Muốn.

Họ.

Muốn yếu đuối.

Muốn yêu thương.

Muốn được bao bọc.

Muốn được bảo vệ.

Nhưng...Không được.

Họ...muốn gì...nếu nói ra.

Liệu có ai giúp không?

Mấy người không nói gì, khuôn mặt buồn, trông rất đáng thương, nhìn mà thấy chua xót. Nhìn họ cười trông thoải mái hơn nhiều, mấy cô cảm thấy không quen với biểu cảm của họ bây giờ...trông rất đáng ghét.

Khuôn mặt đáng thương không hợp với họ.

Khuôn mặt tức giận không hợp với họ.

Khuôn mặt vô hồn không hợp với họ.

Khuôn mặt vui tưới mới hợp với họ.

Đó là những gì các cô nghĩ.

Họ đáng lẽ ra phải được sống trong sung sướng.

Nhìn họ cười, các cô cũng vui lây, trông họ rất tự nhiên, dễ gần, thân thiện.

Các cô thích điều đó.

Họ ngẫm nghĩ mãi, một lúc lâu thì họ mới chịu nhúc nhích một chút. Boss Đức Long liếc mắt nhìn thầy hiểu trưởng đang ngắm cảnh trường học, mà sao không chịu quay đầu ra cho xem mặt thế, kiêu quá.

- Thế trường này thiếu giáo viên à?Sao lại để cho học sinh dạy kèm học sinh chứ.-Boss Đức Long cau mày nói.

- GÌ chứ, tất cả học sinh đều có mong ước là để lớp "đặc biệt" dạy kèm", huống hồ là lớp"cá biệt", mà...nói đi sao lại không muốn?-Thầy hiệu trưởng hỏi.

- Không muốn là không muốn, lý do gì mà tôi phải để lớp"đặc biệt" dạy kèm chứ.-Boss Đức Long cau mày khó chịu.

- Thì đấy...lý do là tất cả học sin...-Thầy hiệu trưởng đang nói thì bỗng dưng...

- Bằng chứng, tôi cần bằng chứng.-Boss Đức Long đập bàn thật mạnh rồi quát.

Thầy hiểu trưởng im lặng không nói gì, mà tự dưng sao lại lôi bằng chứng vào đây chứ, đột ngột thế này thì lấy đâu ra bằng chứng cho các người, ai mà rảnh rỗi để mà đi kiếm bằng chứng cho các người vào giờ này. Boss Đức Long tự tin rằng mình đã bắn trúng tim đen của thầy hiệu trưởng, chắc chắn thầy hiệu trưởng sẽ không có bằng chứng.

Nhưng không...cậu đã lầm.

Đột nhiên thầy hiểu trưởng ném cho cậu một tập giấy đã đính gim, không biết lấy từ đâu ra chắc là lúc nãy cầm tay suốt. Cậu cầm lên xem, nhìn vẻ mặt của cậu ban đầu là ngạc nhiên sau đó là cau có.

- Đây là tất cả những gì học sinh của toàn trường tự ghi ra, không phải chúng tôi ép buộc gì, kết quả này cũng khiến tôi bất ngờ, tôi thật sự không nghĩ là học sinh của chúng tôi lại muốn được lớp"đặc biệt" dạy kèm, hình như chúng chán ghét giáo viên rồi, mà...tôi làm thế này cũng là vì các người.-Thầy hiệu trưởng nói, có vẻ thầy hiệu trưởng đang vuốt cằm.

- Vậy để cái lũ lớp"đặc biệt" đấy dạy học sinh của ông đi, chúng tôi không cần.-Boss Đức Long gằn giọng.

- Không được, kết quả khảo sát này là để tìm người dạy thích hợp nhất cho các người, không thể thay đổi.-Thầy hiệu trưởng cười cợt.

- Ông lợi dụng học sinh.-Boss Đức Long cau mày khó chịu.

- Xem như tôi đang giúp lũ trẻ viết ra ước mơ của chúng.-Thầy hiệu trưởng nói.

- Giúp cái con lợn, ai lại giúp học sinh kiểu này, là lợi dụng mới đúng.-Cô bạn Khánh Ngọc tức giận đứng xuống đạp vào ghế ngồi của thầy hiệu trưởng.

- Con gái không được ăn nói như thế, thật mất thể diện.-Thầy hiệu trưởng nói.

- Tôi không có thể diện, đồ hiệu trưởng thối nát.-Cô bạn Khánh Ngọc hình như đạp luôn vào chân thầy hiệu trưởng.

- Tôi giúp lấy thể diện, được không?-Thầy hiệu trưởng nói.

- Thể diện tôi tự lấy, không cần loại thối nát đụng vào.-Cô bạn Khánh Ngọc chống hông, kiêu ngạo nói.

- Vậy được rồi, quyết định vậy đi.-Thầy hiệu trưởng nói.

-...-Mấy người không nói gì, họ quay lưng định ra về thì đột nhiên thầy hiệu trưởng nói.

- À, đúng rồi, gọi luôn cả cái cậu kia về đây, bảo học hành cho đoàng hoàng, được không?-Thầy hiệu trưởng.

- Biết rồi.-Boss Đức Long nói.

- À, đừng có gọi tôi là ông, tôi vẫn còn là trai chưa vợ đấy.-Thầy hiệu trưởng.

- Ông còn lâu mới lấy được vợ, tôi gọi thế để ông không đau thương về chuyện không lấy được vợ.-Boss Đức Long nói xong thì quay ngắt đi luôn.

Thầy hiệu trưởng cười thầm, thế là xong việc, việc còn lại là gọi cho cô chị gái của thầy hiệu trưởng để báo cáo tình hình. Đang lôi điện thoại ra định ấn số thì đột nhiên.

Nhân Mã xuất hiện trước mặt thầy hiệu trưởng, làm cho hiệu trưởng giật nảy mình.

- Ồ, hiệu trưởng đẹp trai ghế.-Nhân Mã trầm trồ khen ngợi.

Thầy hiệu trưởng theo phản xả nhìn xung quanh, quả mấy là mấy nàng đều đang ở đây.

- Vậy, mấy trò có chuyện gì?-Thầy hiệu trưởng hỏi.

- Đẹp trai thế kia còn gì.-Bạch Dương nói.

- Phù, cứ tưởng là một ông là đầu hói chứ.-Cự Giải thở phào.

- Tớ còn tưởng là một lão già tầm 80 tuổi.-Xử Nữ nói.

-...

Thầy hiệu trưởng bị làm lơ, hiệu trưởng cười khổ, sao học sinh bây giờ ai cũng chẳng ngoan ngoãn gì thế này.

- Khụ...khụ...các trò có việc gì?-Thầy hiệu trưởng không chịu nổi nên giả vờ ho để gây chú ý.

Các nàng theo phản xạ nhìn về nơi phát tiếng động, mấy nàng ngơ ngác nhìn thầy hiệu trưởng như nhìn thấy động vật quý hiếm.

- Đi thôi.-Xử Nữ nói.

Thế là các nàng kéo nhau ra về, để lại thầy hiệu trưởng ngu ngơ đau khổ nhìn mấy nàng rời khỏi.