Trong ngôi nhà kính rộng lớn phủ đầy sương đêm, dưới hồ bơi, hình ảnh một người con gái tay cầm ly rượu, hát vu vơ vài câu, gương mặt phản chiếu ánh trăng lấp lánh, sáng bừng trong màn đêm, cả thân hình mảnh mai nằm dài trên chiếc phao nệm, thả mình lơ lững trên mặt nước.
Đâu đó, vài chiếc đèn led được mắc trên cây lập loè làm khung cảnh thêm phần hư ảo, phải nói là Ngọc Như thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của cô khiến người khác say lòng.
Khánh Nam củng không ngoại lệ, anh thoáng chệch nhịp tim khi nhìn Ngọc Như ở khoảng cách khá gần như này.
“Bủm”- Á!!! Cứu!!- Ngọc Như sau khi nghe tiếng tủm dưới nước vội quay qua nhìn lên thành hồ, có một bóng đen cao to đứng đó nhìn chằm chằm mình, giật mình bật người dậy thì cô bị té xuống nước.
Vốn không biết bơi, cô chỉ muốn nằm trên phao chơi nước thôi.
Cô hoảng loạn vùng vẫy, kêu cứu.
Khánh Nam khá bất ngờ, cô không biết bơi sao dám ra ngoài này, nằm tỉnh queo trên mực nước có độ sâu gần hai mét chứ, nghĩ bụng người con gái kia muốn gây sự chú ý cho mình, anh cười khẩy, thoáng nghĩ đứa con gái đẹp nào cũng toan tính như vậy sao??
-Anh… Cứu tôi với, không biết bơi..
ặc!!- La quá, Như kiệt sức nên đã chìm hẳn xuống hồ.
-Hả?!!! Cô không biết bơi thật sao?- Hoảng hốt, nhìn Ngọc Như ngạc nhiên, cứ nghĩ cô ta muốn tạo cảnh “ anh hùng cứu mỹ nhân” nhưng không ngờ.
“Ùm” – Khánh Nam vội nhảy xuống hồ, anh sợ nếu Như xảy ra chuyện thì anh sẽ ân hận chết mất vì anh đã có suy nghĩ không tốt dẫn đến nguy hiểm cho người con gái ấy.
Khi đã nắm chắc được thân thể yếu ớt ấy trong tay, Kháng Nam nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh đưa cô lên bờ, lấy cái khăn vắt trên thành choàng cho cô, gương mặt hốt hoảng thực hiện động tác hô hấp nhân tạo, nhưng thân thể ướt đẫm ấy vẫn nằm im bất động, không có dấu hiệu tỉnh lại.
-Này người đẹp, cô hãy tỉnh dậy ngay trước khi tôi hôn cô đấy!!- Khánh Nam gấp gáp hô hấp nhân tạo bằng tay cho Ngọc Như, miệng lẩm bẩm hù doạ.
Chỉ mong cô mở mắt ra.
Được một lúc, Khánh Nam đã hết cách, anh cuối xuống nhẹ nhàng tách môi Ngọc Như ra, anh hôn Như dịu dàng, thổi cho người con gái ấy sự sống.
Ngọc Như khẽ mỡ mắt, cảm thấy mình bị cưỡng hôn, cô vùng vẫy.
“Chát”- Thằng biến thái, sao anh dám…- Cô vừa nói vừa lấy tay chùi miệng mình.
-Tỉnh rồi à?!!- Khánh Nam vừa rồi bị tát đau quá, vì Như cũng là dân võ nên sức không hề nhẹ chút nào, máu khẽ chảy ra từ khoé miệng anh.- Này! Sao cô đánh đau ân nhân cứu mình vậy.
Cô nợ tôi một mạng đấy, người đẹp!- Vừa nói, Khánh Nam vừa lau máu trên khoé miệng mình, cười cợt nói.
- Anh cứu tôi hả, tên biến thái?!!- Ngọc Như chau mày nghi ngờ, cố gắng nhớ lại, thì ra cô té xuống rồi xém chết ngạt, anh ta hô hấp nhân tạo cho cô chứ đâu phải làm bậy gì!!
-Tôi không cứu cô thì đã không bị ăn tát oan thế này!!- Khánh Nam nhếch miệng, oan ức nói.
- Này! Xin lỗi nha..- Ngọc Như lấy trong túi áo khoác của mình một cái khăn giấy mỏng, đưa cho Khánh Nam, cô cảm thấy ân hận vô cùng chỉ vì quá nóng tính thôi, bản chất của cô thế đấy.- Vào nhà thôi, anh là ai vậy, anh Thiên Bảo, anh Thái Phong, hay….
- Anh là Khánh Nam!- Khánh Nam mỉm cười hiền với Ngọc Như
-À!!- Như đăm chiêu suy nghĩ như để nhớ một cái gì đó.- Anh là Huỳnh Khánh Nam, đại gia trẻ tuổi nhất à?!! Nhìn cũng đâu thua gì bố tôi, thế mà gọi là trẻ tuổi!!- Ngọc Như nhìn Nam từ trên xuống dưới rồi buông một câu phán xét làm con người đứng đối diện phải bật ngửa.
-Này! Anh mới 28 tuổi thôi đấy nhé, cô gái!!- Khánh Nam không vừa lòng cải lại.
-Trời! Thế mà nói không già sao ?!!..
Ông anhh -Ngọc Như cố tình trêu Khánh Nam khiến anh tức đỏ mặt tía tai, hai mươi tám tuổi, hơn cô những chín tuổi còn gì.- Em là Ngọc Như, bạn của Thiên Kim, em gái kết nghĩa của anh Thiên Minh hì hì, hân hạnh được biết anh, đại gia trẻ biến thái- Ngọc Như khẽ nháy mắt, xổ một tràng rồi chạy vào nhà bỏ mặc anh đứng đó, đứng hình vài giây, trên gương mặt lãng tử ấy xuất hiện một nụ cười, nụ cười chân thật hiếm thấy.
-------- 5.00 p.m----
-Ê! Dậy ngay con heo kia!- Tiếng Thiên Kim the thé bên tai làm Ngọc Như giật mình mở mắt dậy, đập vào mắt cô bây giờ là gương mặt cười tươi như hoa của nó.
-Oh my god!! Mày tính sáng sớm hù ma tao đấy à!- Như giật mình lui người mạnh về phía sau la hoảng lên.
-Đi học đi! Nói cho biết, hôm qua chị đây ngủ sớm nhá, nên bây giờ tao là người dậy sớm nhất trong nhà này đấy, anh Thiên Minh và hai người kia chưa dậy đâu.- Nó vươn tay ưỡn ngực tự hào nói.
- Mấy giờ rồi?!!- Ngọc Như ngáp dài, hỏi nó.
-5 giờ sáng rồi, dậy đi!- Nó bình thản nói
-Trời ơi, mày dậy lúc năm giờ sáng à con kia, tính đi ăn trộm sao? Thôi tao ngủ, con khùng, chơi với ma đi mày.- Như bực tức ôm gối rồi trùm mền ngủ tiếp.
- Ê! Sao vậy?!- Nó lay mạnh người con bạn nhưng cũng vô tác dụng vì Ngọc Như có ngủ say thì thiên lôi đánh trúng chắc cũng chưa mún dậy.- Haizz!- Ngồi một mình chán quá nên nó đi ra ngoài hít thở không khí và ngắm mặt trời mọc.
Trên bầu trời, ánh nắng đã bắt đầu len lỏi trong những đám cây, dưới ánh sáng rực rỡ của buổi ban mai, hình bóng người con gái hai tay dang rộng, ngước mặt lên trời khẽ hát vu vơ vài câu, gương mặt rạng rỡ ánh ban mai hồng sáng, trông nó như một thiên thần bước ra trong tranh.
HÌnh ảnh đẹp như tranh của cô gái đập vào mắt của một người con trai cách đó không xa, trong đầu anh lại vô thức nhớ đến một hình ảnh nhỏ nhắn khác.
Nhưng anh rất mau đẩy tan hình ảnh đó, bước đến cạnh cô gái.
-Không ngờ một thiên kim tiểu thư cũng không tệ, dậy sớm thế này!
Thiên Kim giật mình, quay mặt lại.
Ánh sang mặt trời vừa lên ôm trọn hình ảnh cao lớn vững vàng ấy, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén như cười như không, làm tim cô nhảy một nhịp.
-Anh là…
-Chào em, anh là Thái Phong, bạn của anh hai em!
-Ồ, em chào anh hihi
Thiên Kim nở nụ cười thật tươi, khoe lúm đồng tiền thật sâu, đôi mắt đen sâu thẳm được ánh sáng chiếu vào, như mặt nước phẳng lặng không một cơn sóng.
Thái Phong chợt thấy tim mình lỗi nhịp, tại sao ánh mắt cô gái này lại quen thuộc đến thế.
Anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười nhẹ, cùng nó nói chuyện một lúc lâu.
----7h30p----
-Anh hai yêu dấu!!!- Nó chạy từ trên lầu xuống, điều đầu tiên nó làm khi đặt chân xuống nền cầu thang là nhảy như bay vào lòng anh nó.
Nó thương anh nó lắm và nó biết anh nó cũng vậy.
-Ôi! Em gái bé nhỏ, em không thấy là có nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta sao?!!- Thiên Minh nhìn mấy thằng bạn đang ngơ ngác thì nhắc nhở em mình, cô lớn rồi nên anh muốn cô nghiêm túc.
-Ê! Con kia, đâu phải anh của mình mày, cũng là anh của tao mà.- Ngọc Như không biết từ đâu bay ra, nắm hai vai nó kéo ngược lại về phía sau làm nó tiếp đất ê ẩm.
-Thôi thôi, được rồi, anh đều là anh của cả hai được chưa, mấy đứa có chịu đi học không??- Thiên Minh hết nhìn ánh mắt nham nhở trêu chọc của Ngọc Như lại nhìn ánh mắt chứa đầy căm hận, bực tức của em gái mình, anh lên tiếng cầu hoà.
Tay vô thức cũng ôm luôn Ngọc Như vào lòng, xoa đầu cưng chiều nhìn cô.
-Đi thôi, trễ rồi, ngày đầu mà trễ là không được đâu.- Eris từ ngoài cửa bước vào.
-Bộ mày có hẹn với em chân dài nào sao?!- Thái Phong và Khánh Nam đồng thanh.
-Phải rồi, mình có hẹn với Quỳnh My đấy Kim, để nó chờ là chết với nó à!- Ngọc Như chợt nhớ, lên tiếng nhắc nhở nó.
-Quỳnh My!?!!!- Lần này là Eris, Thiên Minh đồng thanh lên tiếng.
Không lẽ trùng hợp vậy sao?!!
- Thôi được rồi, go thôi mọi người!- Thái Phong lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của Minh và eris, hắn sợ trễ đây mà.
Một chiếc xe hơi sang trọng, dài, quý phái, là xe du lịch loại đắt bảy chỗ đỗ sẵn trước cổng, cả sáu người bước nhanh lên xe, chiếc xe boong boong lăn bánh đến trường Đại Học Ngôi Sao..