Chúng Ta Là Đại Gia Đình

Chương 27: Chương 27






-Chào, Thái An ,em thích món quà đó chứ?- Roy nhìn cô, ánh mắt anh ta có vài nét yêu thích nhìn chằm chằm vào Thái An, ánh mắt ấy khiến cô có chút bối rối.
-Sao anh lại đem chiếc xe ấy cho tôi, tôi và anh không có liên quan gì cả! Tôi đến trả xe cho anh.- Cô nghi hoặc dò xét hỏi.
-Tôi có thể tặng quà cho bất cứ ai tôi muốn.- Roy khẳng định, anh ta bước đến một tủ kiếng, lấy chai rượu Pháp, rót ra hai ly, rồi đưa cho Thái An.
-Nếu anh mang bốn trăm tỷ đi tặng cho một người xa lạ, trừ khi đầu óc anh không được bình thường,” berserker” (điên khùng- tiếng Pháp)- Thái An bực dọc, cô không cầm ly rượu, quay mặt sang chỗ khác.
-Đây là rượu nhẹ, yên tâm.- Nói rồi anh đưa ly rượu tới trước mặt Thái An một lần nữa, tay kia nhấp nhấp ly rượu vào miệng.
Thái An giật lấy ly rượu đặt mạnh xuống bàn, cô đưa giấy tờ xe và chìa khoá của chiếc Zenvo ST1 ra trên chiếc bàn thuỷ tinh giữa phòng, toan bước đi.
-Từ trước đến giờ, có nhiều loại người bước vào nơi này, nhưng ra thì chỉ có hai, một là để đồ của họ lại hoặc mang đồ của tôi cho họ ra ngoài.- Roy tức giận, anh ta lớn tiếng, bàn tay chắc chắn siết chặt lấy cánh tay trắng của Thái An khiến một phần trên nó đỏ bầm lên, còn Thái An khẽ nhăn mặt vì đau.
-Hey!- Thái An giơ chân lên định đánh Roy, dù sao cô cũng có chút võ nghệ phòng thân, sợ gì người trước mặt.
“Pặc”
-Quá chậm!- Roy nhếch mép
Roy không cần tiêu hao chút năng lương nào cũng hạ được Thái An, anh ta đặt mạnh cô ngồi xuống ghế, anh ngồi cạnh.
-Tôi chỉ muốn tặng nó cho em, tôi muốn em lấy nó, và không còn gì nữa- Roy khẳng định

-Chỉ vậy thôi?- Thái An ngạc nhiên, cô thật sự rất thích chiếc xe này, nếu như cô không tốn một xu mà cũng lấy được nó, quá tốt rồi.
-Vậy thôi- Roy quay sang Thái An, gương mặt anh lúc này đang áp sát gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô, ánh mắt anh vẫn cứ như khi nãy, cứ dịu dàng mà chiều chuộng nhìn cô.

Đôi mắt sâu xanh biếc híp lại vẻ ám muội.
-Trừ khi em muốn trả ơn tôi sẽ không khước từ!
-Trước hết anh thôi nhìn tôi bằng ánh mắt ấy đi.- Thái An lại bị đỏ mặt quay sang hướng khác, cô bực dọc lên tiếng
-Em về được rồi, lái xe cẩn thận!- Roy cũng quay đi hướng khác, anh thở dài rồi thiễu não nói.
Thái An vừa nghe câu ấy, cô vội bước đi như chạy, nhưng vừa đến cửa, cô chợt quay lại, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Roy, bóng lưng rất đơn côi.

Cô bỗng cảm thấy chiếc xe ấy đúng thật như một món quà, có thể là quà gặp mặt, giữa những người bạn, bỗng chốc ác cảm của cô với hắn như giảm xuống hết mức.
-Cám ơn!- Thái An thì thầm, đủ để Roy có thể nghe được.
Roy quay lại nhìn Thái An ,gương mặt có đôi nét ngạc nhiên, nhưng anh ta trở lại vẻ nghiêm nghị bình thường, mỉm cười nhẹ, anh ta đứng dậy bước về phía Thái An, từng bước một, chẳng mấy chốc, anh ta đã dồn Thái An vào sát tường, hai tay đưa ra tạo thành một hàng rào không cho cô thoát ra, anh cất giọng, rất tà mị bên tai Thái An.
-Brian và anh trai em sẽ phải cảm ơn em vì chuyện này đấy, nhưng chỉ tạm thời thôi.

Sau này, tôi mong có thể gặp lại em, lúc ấy em sẽ không dễ dàng chạy đi như vậy đâu.- Nói rồi Roy buông hai tay ra, anh lại nói.
-Tạm biệt.
Thái An cũng khó hiểu, sau chuyện hôm nay, cô mới biết người con trai này đã phải lòng cô, nhưng câu nói vừa rồi có ý gì, nhưng cô không để tâm, cứ quay đầu đi, bỏ lại phía sau một gương mặt u buồn, thất vọng.
-------------Nhà Kính-------
-Sao? Anh ta nói như vậy thật ư? Vậy là ý gì?
Mọi người đều tập trung đầy đủ ở nhà kính, quây quanh cái bàn tròn màu trắng ngà cạnh hồ bơi, Ngọc Như vừa nghe xong Thái An kể về chuyện lúc sáng, cô bức xúc thắc mắc.
-Lần này hắn trở về, chắc chắn muốn thừa cơ hội không có Eris mà áp đảo H.P, vậy tại sao hắn lại nói thế?- Thiên Minh trầm tư hồi lâu, anh cũng lên tiếng.

-Hay là anh ta muốn đình chiến với anh?- Thiên Nhã nói.
-Không có chuyện dễ dàng vậy đâu, Roy chưa hề chịu thua ai, chưa bao giờ.- Hoàng Lâm khẳng định.
-Theo tôi thì… Roy đã thật sự có tình cảm với Thái An, một mặt hắn không muốn chuyện đó xảy ra và không muốn làm người xấu trong mắt Thái An, bởi vậy hắn tạm thời để yên cho H.P, chỉ là tạm thời.

Hắn có thể sẽ trở về Pháp để không lún sâu hơn tình cảm với Thái An, vừa có thể lập kế hoạch đối phó.- Thái Phong phân tích, anh rất giỏi trong việc soi mói trí óc đối phương, việc anh suy tính luôn luôn đúng lý không hề sai.
-Em cũng nghĩ như thế, việc hắn ta khổ công dành chiếc xe trong buổi đấu giá, mục đích chắc là muốn dằn mặt anh Thiên Minh, nhưng rồi lại đem chiếc xe bốn trăm tỷ đồng mà dâng cho Thái An mà lại không đòi hỏi chị ấy điều gì, đây là bằng chứng cho kết luận của anh Thái Phong.- Quỳnh My cũng góp ý
-Tính ra việc này cũng có lợi.- Khánh Nam nãy giờ yên lặng cũng lên tiếng.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt khó hiểu về phía anh, còn Thái An thì lại nhìn anh với ánh mắt toé lửa.
-Anh Nam nói cũng có phần đúng đấy.- Thiên Kim cũng nói chen vào.

Cô nhìn Thái An rồi nói:
-Nói thật sự như mọi người suy đoán Roy đúng là có tình cảm với chị thì… việc mà một người không sợ trời không sợ đất như anh ta không dám làm là tổn hại chị, đương nhiên nếu anh ta tổn hại đến mỗi người trong chúng ta cũng như sẽ tổn hại đến chị vì vậy nên anh ta chịu tạm thời đình chiến với anh hai, em nói phải không?- Thiên Kim nói rồi quay sang Thiên Minh đang ngồi gật gù.
-Việc này, tạm thời cho qua đi, nếu đã vậy thì sẽ không có chuyện gì nên mọi người đừng lo lắng nữa.- Thái An nói, gương mặt cô trĩu nặng, cô đứng dậy bước vào trong.


Tám con người kia chỉ biết nhìn cô, họ không hiểu cô đang buồn rầu chuyện gì, nhưng nếu Thái An buồn chắc chắn họ cũng sẽ chẳng vui tí nào.
Buổi tối hôm đó, chỉ có Thái An, Hoàng Lâm, Ngọc Như, Khánh Nam ở nhà.

Thiên Nhã có hẹn với Thanh Tâm đi chơi, Thiên Kim thì tập bóng rổ với Thái Phong ở sân cỏ trong rừng nhân tạo ở phía sau biệt thự, Thiên Minh và Quỳnh My thì biến đâu mất tăm.
----phòng bọn nó----
“Cốc cốc cốc” - Ai vậy?- Giọng Ngọc Như ngái ngủ vang lên, cô đang tròn giấc bỗng có người gõ cửa, bình thường nếu là một trong bọn nó thì đã có chìa khoá mà vào rồi.
-Là Khánh Nam đây!- Khánh Nam đứng ngoài, trên tay anh cầm một hộp gì đó, miệng mỉm cười đáp.
Ngọc Như vừa nghe xong liền bật dậy, cô không biết cô đang làm gì nữa, phòng ốc rất bừa bãi bởi cô ngủ rất chiếm diện tích, cô vội chạy đi đánh răng một lần nữa, chải lại tóc, thay vào một chiếc đầm ôm màu trắng tay ngắn, tô ít son màu hồng rồi bước ra ngoài mở cửa, gương mặt có ý cười nhìn Khánh Nam.
-Anh à, em đang ngủ đấy!- Cô giả bộ thều thào
-Đang ngủ mà đầu tóc em cũng thật gọn nhỉ, còn chưa tẩy trang nửa sao??- Khánh Nam vừa nhìn đã biết Ngọc Như ở trong làm những gì, anh giả vờ trêu ghẹo cô.
“Hứ” Ngọc Như lườm Khánh Nam một cái sắc lẹm rồi bước thẳng vào trong, trím tim cô cũng tự nhiên nhảy nhót lung tung trong lồng ngực, cô làm sao vậy nè.