Chúng Ta Là Của Nhau

Chương 11: Tôi đang chờ đợi cái gì?




Trước mặt tôi là một màu xám cùng với làn khói trắng đục đang bay lượn. Khung cảnh ở đây thật lạ lẫm, tôi không thể xác định được mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ có phần lạnh lẽo.

Trên người bận một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, kết hợp với một chiếc quần jeans đen, tôi dùng hai tay ôm lấy thân người để tăng thêm nhiệt độ cho mình.

Ở đây hình như không có ai.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một chút, cố gắng vượt qua đám sương mù dày đặc kia để tìm thêm một bóng người nữa. Bước đi, tôi chập choạng đi trên nền đất khô cằn như đã lâu lắm rồi không được khai thác. Nó cằn cỗi đến mức nứt nẻ hết cả ra.

Đi một bước, tôi lại cảm thấy lạnh hơn, lớp sương mù ngược lại tản ra bớt. Con đường phía trước đã xuất hiện, tôi có thể thấy một đường thẳng tắp hiện lên trong mắt.

Hình như ở đó còn có một người nữa, không, là đến tận hai người. Hai người đó đang nắm tay nhau, bước bên cạnh nhau, nhưng không hề nói chuyện.

Bọn họ cứ thế lặng lẽ đứng một chỗ, không bước đi cũng không mở miệng, hệt như hai pho tượng bị bỏ quên.

Tôi nheo mắt nhìn một chút rồi hít lấy một hơi, tiến lên. Tôi bước lại gần chỗ bọn họ, nhưng bọn họ lại giống như xa tôi hơn.

Một bước của tôi bằng hai bước của họ. Cứ như thế, khoảng cách giữa chúng tôi không hề được níu lại mà ngược lại ngày càng xa nhau hơn.

Dừng bước, tôi mở to mắt mình để nhìn rõ người bên trai. Thân ảnh này thật quen thuộc, vóc dáng đó, mái tóc đó, bộ quần áo đó thật sự là rất quen.

Người nọ hình như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, thân người bắt đầu nhúc nhích. Người nọ hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, lập tức trưng ra gương mặt quen thuộc.

Tôi nắm chặt bàn tay của mình, ngăn cản sự run rẫy sắp ùa đến. Người nọ nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lãnh đạm. Tôi không hiểu vì sao người nọ lại như thế, nhưng cảm giác xa lạ quá, tôi có hơi sợ.

" A Kiên, là anh phải không?"

Tôi lên tiếng gọi người đó.

Thế nhưng người đó chỉ nhìn tôi rồi cười mỉm một cái, qua lớp sương mỏng, tôi phát hiện cô gái bên cạnh người đó cũng bắt đầu quay lại phía sau nhìn tôi. Đôi mắt mơ màng vô hồn, hai người cứ vậy nhìn tôi.

Mãi cho đến khi tôi muốn nói thêm một câu nữa thì hình bóng của hai người đó dần mờ nhạt, tay vẫn nắm chặt rồi bước đi.

Không khí ấm lên hẳn, tôi cảm thấy cả người mình đều bắt đầu nóng lên đến khó chịu. Cựa người một chút, tôi mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Cả người lúc ấy đều đã ướt đẫm mồ hôi, tấm chăn bông đắp ngang người càng khiến tôi ngột ngạt khó thở. Đảo mắt quanh phòng, tôi mới nhận ra, mình vừa mơ.

Một giấc mơ quái đản, mà cũng rất thực. Nó khiến lồng ngực tôi phập phồng không yên, trái tim cũng nhói lên vài lần.

Định thần lại, tôi chống tay ngồi dậy thì từ trên trán rơi xuống chiếc khăn mặt mang theo nhiệt độ âm ấm. Nhìn qua trái, tôi phát hiện một thao nước nhỏ.

Hoá ra tôi bị sốt.

Nhớ lại đêm qua sau khi ở quán karaoke về, tôi uống say lắm. Tửu lượng vốn kém, tôi lại bị bọn bạn ép uống vài ly, sau đó thì...

Tôi không nhớ rõ mình đã làm gì sau đó, chỉ nhớ man mán hình bóng của Lưu Nghệ Kiên vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Anh ta đưa tôi về nhà, thay đồ giúp tôi, sau đó...sau đó...

Hình như tôi đã làm loại chuyện gì đó, nhưng nói thật, tôi chẳng nhớ nữa. Ký ức mơ màng quá, tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu. Cho nên quyết định sẽ không nghĩ đến nữa.

Lúc ấy, cửa phòng mở ra, người bước vào là ba tôi. Ông ấy cầm trên tay một mâm thức ăn cùng với ly nước cam vắt, hướng mắt đến tôi mà cười:

" Con dậy rồi sao? Ăn sáng đi."

Đặt mâm thức ăn xuống, ông đưa tay kiểm tra thân nhiệt của tôi rồi mới ngồi xuống nệm, thở dài:

" Đêm qua con đã về trễ, lại còn say nữa. Tiểu Đan, từ bao giờ con lại uống bia rượu như vậy? Nếu không phải A Kiên nằng nặc đòi đi đón con, thì có lẽ đêm qua con đã mất tích ở đâu rồi."

Nghe đến Lưu Nghệ Kiên, tôi vừa nhấp môi ly nước cam thì liền ngẩng mặt hỏi:

" Ba, anh ấy đâu rồi? A Kiên ở đâu?"

Ba tôi nheo nheo mắt, ra vẻ đầy khó hiểu:

" Đương nhiên là đi học rồi. Con uống say quá nên không nhận thức được gì à? Đêm qua con bị sốt cao, A Kiên nó thức một đêm chăm sóc cho con, sáng nay thì dậy sớm để đi học. Nhìn thằng nhỏ thật thương làm sao!"

Nói rồi, ông đánh vào đầu tôi một cái:

" Con đó, chỉ biết khiến người khác lo lắng thôi!"

Tôi vội ôm đầu, kêu mấy tiếng. Sau đó, trong đầu chỉ toàn là những câu nói của ba. Ba bảo đêm qua A Kiên đã chăm sóc cho tôi, bỗng dưng tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Cảm xúc này rất kỳ lạ, cứ như tôi vừa được điểm cao trong kỳ thi vậy đó. Nếu không nhầm, thì tôi đang rất vui khi nghe những lời nói kia.

Bên cạnh, tôi bắt đầu lo lắng cho cái tên kia. Đêm qua thức khuya như vậy, sáng nay lại đi học sớm, không biết có ngủ gật trong lớp không nhỉ?

Sau khi ăn sáng, tôi chỉ một mực ở trong phòng, cơ thể vẫn còn mệt nên không muốn đi đâu cả. Đến chiều, tôi nghe bên dưới vọng lên giọng của Lưu Nghệ Kiên. Tâm tình chốc chốc thay đổi, tôi đang ngồi liền nằm xuống, kéo chăn trùm kín người.

Cứ vậy, tôi chờ đợi. Không hiểu vì sao tôi lại làm cái trò trẻ con này, nhưng tôi vẫn nhắm hờ mắt và chờ đợi.

Năm phút trôi qua, tôi không thấy động tĩnh gì cả. Trong lòng cứ nghĩ rằng, A Kiên đang nói chuyện với ba mình bên dưới. Kỳ thực, đó chỉ là lý do để an ủi bản thân tôi thôi, ngược lại tôi vẫn hụt hẫng lắm.

Lẽ nào anh ta không lên đây để thay đồ hay sao? Ít nhất...cũng phải vào một chút chứ?

Tôi miên man nghĩ cho đến khi ở cửa có động tĩnh. Có người đẩy cửa bước vào, tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt mình lại. Tiếng bước chân ngày càng gần lại, trái tim tôi theo từng bước chân người kia mà đập lên thình thịch.

Vì nhắm chặt mắt nên tôi không biết người đang đứng ở trước giường mình là ai, cũng không can đảm hé mắt để nhìn thoáng qua. Cứ vậy, căn phòng im lặng như ban đầu, người kia hình như lấy đồ gì đó rồi rời khỏi phòng.

Tiếng cánh cửa đóng lại làm tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi cảm nhận được rất rõ sự hụt hẫng này, môi bất giác cong lên. Cười giễu bản thân.

Lắc đầu nguầy nguậy, tôi tự phỉ báng mình, lúc nãy là mình mong chờ điều gì vậy? Rốt cuộc là mình đã chờ đợi cái gì?

Càng nghĩ lại càng không thể tự đưa ra câu trả lời thoả đáng, tôi bất mãn ngồi dậy rồi mang dép lê, đi xuống nhà dưới. Lúc xuống bếp, tôi phát hiện có một người lạ mặt.

Ba tôi vừa thấy tôi liền cười lên xán lạn, vẫy tay với tôi:

" Tiểu Đan à, mau đến đây chào khách đi nào."

Theo lời ba mình, tôi chậm chạp bước đến đó. Người lạ mặt ở trong nhà tôi là một nữ sinh cùng trường với anh em tôi, người đó có khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng vừa phải, nụ cười thân thiện.

Thế nhưng nhìn người đó, tôi cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ tôi đã gặp người này ở đâu đó rồi. Người đó nhìn tôi, đôi mắt cũng đầy sự kinh ngạc.

Một lúc lâu, người đó bắt chuyện:

" Nhìn nãy giờ chị mới nhận ra em đó, Tiểu Đan!"

Còn gọi tôi là Tiểu Đan một cách thân mật nữa. Tôi không biết mình nên trưng ra biểu tình gì cho phù hợp nên cứ đơ mặt ra nhìn người nọ.

Ba tôi bên cạnh nghe vậy lấy làm lạ:

" Hai đứa con đã gặp nhau rồi sao?"

Người đó nghiêng đầu cười:

" Vâng ạ. Hôm trước con cùng A Kiên đi ăn thì thấy Tiểu Đan cũng có ở. Mà, hôm ấy hình như Tiểu Đan không được khoẻ, sắc mặt rất đỏ, lại còn bỏ chạy..."

Nói đến đây, trong đầu tôi liền à một tiếng, sau đó thì chưng hửng. Lẽ nào người con gái này chính là cô gái hôm đó? Cái hôm mà A Kiên đã thất hứa với mình?

Chính là chị ta!!!

Tôi đảo mắt nhìn người kia một lần nữa, trong lòng vô cùng bức bối. Không cần quan tâm lý do là gì, tôi nhìn chị ta với một ánh mắt vô cùng bất mãn, không hề thiện cảm.

Lúc này, Lưu Nghệ Kiên từ trong bếp bước ra, anh ta vẫn như thường ngày không thay đổi gì cho lắm. Có điều, quầng thâm trên mắt có hơi đậm hơn trước.

Tôi nhìn anh ta một lúc rồi mới hỏi:

" Lúc nãy anh vào phòng phải không?"

Lưu Nghệ Kiên cũng nhìn tôi, tuy vậy ánh mắt đã không còn dịu dàng như trước, có phần lạnh lùng.

" Ừm."

Chỉ một tiếng ừm nhưng đủ khiến tâm trạng tôi tụt dốc thảm hại. Đúng là anh ta đã vào phòng, vậy mà không hề đến xem xem tôi đã khoẻ hơn chưa? Không hề...nói một câu.

Lúc này, dì Phương Nam trong bếp nói vọng ra:

" Mọi người ơi, vào ăn thôi, thức ăn xong hết rồi."

Dứt lời, cả ba người kia đều vui vẻ sải bước tiến vào đó. Còn mỗi tôi vẫn chưng hửng ở phòng khách, vẫn như trước, tôi nhếch môi cười đầy giễu cợt.

Vào bàn ăn, cô gái kia bắt đầu giới thiệu:

" Con là Nhược Anh, bạn học cùng lớp với A Kiên. Rất vui khi gặp cô chú với Tiểu Đan đây."

Nói rồi, cô ta cười một cái.

Ba tôi hình như thích Nhược Anh lắm, nhìn cách ông ấy bắt chuyện gần gũi thì cũng đủ hiểu. dì Phương Nam cũng vậy, bọn họ đều rất thích Nhược Anh.

Còn A Kiên, anh ta...dĩ nhiên phải thích Nhược Anh rồi.

Vì sao ư?

Vì tôi đã nghe rõ ràng từng chữ mà Lưu Nghệ Kiên nói với hai phụ huynh. Từng chữ một, nó rành mạch và khiến đầu óc tôi muốn quay cuồng.

Chúng con đang tìm hiểu nhau.

Lưu Nghệ Kiên và Nhược Anh là đang hẹn hò. Chuyện này, trước đây tôi chưa bao giờ nghe. Rõ ràng anh ta đã bảo người này chỉ là bạn thân, không phải bạn gái cơ mà?

Suốt cả buổi ăn, tôi liên tục làm chuyện hồ đồ. Không làm đổ nước thì cũng vơi cơm ra ngoài, một lúc sau thì bị sặc nước.

Mọi người lúc đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu. Còn tôi chỉ biết cúi gằm mặt, không muốn nhìn vào mắt ai.

Tay cầm đũa cứ thế bơi cơm vào miệng, muốn ăn cho thật nhanh rồi đứng dậy rời khỏi đó. Nhìn bộ dạng vội vã của tôi, ba tôi đã lên tiếng:

" Tiểu Đan, con ăn nhanh như vậy sẽ hại bao tử đó."

Tôi không nhìn ông, chỉ cười khan vài tiếng:

" Con có sao đâu chứ, ba khéo lo!"

Nói rồi, tôi đẩy ghế một bên rồi bước nhanh. Khoảnh khắc tôi rời đi thì tay tôi đã chạm phải tay của anh ta. Nhiệt độ lành lạnh đó rất quen thuộc, chỉ chạm tay nhau thôi mà tôi đã mém nữa không chịu nổi.

Tôi mém nữa đã ngẩng mặt lên nhìn người đó.

Cánh tay cả hai vô tình sượt qua nhau trong tích tắc, tôi lại càng điên loạn mà chạy lên phòng mình. Đóng cửa lại, tôi chạy đến bên giường, thả mình xuống đó. Toàn bộ gương mặt đều vùi sâu vào lớp gối, tôi không muốn nghe bất cứ âm thanh nào nữa.

Trong đầu chỉ vọng lại giọng nói của người kia, từng chữ mà người kia nói, tôi cứ vô thức mà khắc sâu vào.

Hoá ra anh ta là người như thế, mình rốt cuộc đã chờ cái gì?

Ba chữ cảm ơn em, có lẽ tôi đã nghe nhầm.

Những suy đoán của tôi, hoàn toàn sai lầm.

Lưu Nghệ Kiên không hề thích con trai, tôi là tự mình đa tình mất rồi. Lúc ấy, tôi chợt nhớ ra, hành động hồ đồ hôm qua mình đã gây nên.

Có phải vì tôi đã hôn anh ta cho nên...ánh mắt dịu dàng kia mới mất đi không?

Anh ta...đang giữ khoảng cách với tôi, có phải hay không?

Nói cho cùng, trong chuyện này chỉ một mình tôi có lỗi thôi. Lưu Nghệ Kiên, anh ta không hề sai. Anh ta đang làm đúng...

Chính là tôi đã tự động lòng trước anh trai mình, tại sao đã biết quan hệ giữa chúng tôi là anh em mà tôi vẫn thả trôi bản thân như thế?

Ngẫm lại, Trương Dịch Đan tôi rốt cuộc là đang chờ đợi cái gì từ người kia?