Giữa một Úc Đình Chi quần áo chỉnh tề như thần tiên và một Úc Đình Chi nhã nhặn bại hoại háo sắc, chỉ cần một Mạnh Trì.
Cho dù Mạnh Trì không làm gì cả, Úc Đình Chi cũng đều muốn cậu, đều yêu cậu.
Cho nên khi Mạnh Trì cố ý câu dẫn, định lực của Úc Đình Chi chỉ yếu ớt như tờ giấy mỏng, Mạnh Trì nâng mắt một cái đã vỡ vụn thành bông tuyết.
Nụ hôn như gặm nhấm, như vuốt ve rồi lại dữ dội như muốn xé rách, Mạnh Trì hoà tan dưới thân anh, vừa đau đớn lại thoải mái.
Bầu không khí trong phòng ngủ không còn êm đềm nữa, trong mắt hai người đang dây dưa kịch liệt chỉ còn lại đối phương, video được bật lên, tiếng thở dốc và rên rỉ hô ứng với hai người, đến mức nhóc mèo con cong cả người lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Úc Đình Chi hai mắt đỏ bừng, như là cảm thấy cực kỳ phẫn nộ khi thấy anh gần như là hung ác đè lên Mạnh Trì.
Giữa một tiếng rên rỉ trầm thấp, chú mèo nhảy lên, sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Nói thật, Mạnh Trì có chút hối hận mình quá mức câu dẫn, khiến Úc Đình Chi không khống chế được, vẻ mặt hay động tác đều mạnh bạo mười phần. Kết quả là, mông cậu nở hoa tưng bừng, không chỉ để lại một mảng ửng đỏ do va chạm, còn có thêm hai dấu tay rõ ràng, là Úc Đình Chi trừng phạt cậu vì tự tiện chạy trốn mà để lại.
Nhìn thấy video chiếu trên màn hình, nhất thời Mạnh Trì không phân biệt được mình trong video thảm hơn, hay trên giường thảm hơn.
Cậu vốn tưởng là Úc Đình Chi giữ lại đoạn video giám sát kia xem đi xem lại nhiều lần đã đủ biến thái rồi, nhưng không ngờ Úc Đình Chi còn giữ lại cả cái roi da nữa. Lúc nhìn thấy cái roi đó, Úc Đình Chi đã thật sự khiến cậu nhớ lại sự điên rồ của đêm nọ.
Tình hình đêm đó như lại xuất hiện, chẳng qua lúc này Mạnh Trì không né tránh, mà là phối hợp, tự tìm được cách khiến mình vui vẻ.
Cậu siết chặt hai tay ôm lấy Úc Đình Chi, vùi đầu vào cổ anh, hạ giọng nói: “Thầy Úc, sao anh lại biến thái thế nhỉ?”
Úc Đình Chi ôm cậu làm như trấn an, nhưng lại khiêu khích dùng roi da cọ vào thắt lưng cậu: “Không thích sao em?”
“Em… em không thích thì anh sẽ để yên cho em à?” Điểm mẫn cảm trên lưng bị đối đãi như thế, Da đầu Mạnh Trì tê dại, sao mà nói ra nổi một chữ “không”, chỉ có thể quay đầu, há miệng cắn lên yết hầu Úc Đình Chi, giống như đang phản kích.
Úc Đình Chi cười: “Là do em không chịu buông tha cho anh, cắn anh chặt như vậy.”
Mạnh Trì không nói nên lời, chỉ có thể nâng mắt hung dữ trừng anh một cái, nhưng ánh mắt nhuốm màu tình dục ướt át, sóng mắt lưu chuyển, không có chút uy hiếp nào, chỉ có khiêu khích lẫn trêu người.
Sau khi xác định Mạnh Trì có thể tiếp nhận những bức tranh mình vẽ, cũng có thể tiếp nhận chuyện mình giữ lại video, điểm mấu chốt trong lòng Úc Đình Chi cũng theo đó mà tán loạn, chỉ còn lại dục vọng và niềm yêu mãnh liệt, chẳng chút để ý, cứ thế xâm nhập thật sâu vào Mạnh Trì.
Úc Đình Chi ôm chặt lấy cậu, để cho họ dán vào nhau không chút kẽ hở, hết lần này đến lần khác kích thích Mạnh Trì.
Video trên máy chiếu đã sớm kết thúc, tấm màn buông xuống cũng vì thời gian chờ quá lâu mà đã kéo lên, cảnh tượng trước mắt Mạnh Trì từ mơ hồ đến rõ ràng, từ rực rỡ đến bình tĩnh, cậu nhìn tấm ảnh chiếm cứ cả bức tường, bỗng nhiên bắt đầu tưởng tượng, lúc không có mình, Úc Đình Chi đã ở đây giải toả như thế nào, lại dùng cảm xúc gì vẽ nên những bức tranh kia.
Mạnh Trì không biết cách thưởng thức một bức tranh đẹp, nhưng khi cậu nhìn thấy số tranh đầy ắp căn phòng kia, khi cậu nhìn thấy bóng dáng mình trong những bức tranh ấy, hình như cậu có thể cảm nhận được tình cảm của người vẽ tranh ẩn giấu đằng sau đó, cảm nhận được mỗi một nét vẽ của đối phương đều chứa đựng dục vọng kỳ diệu, mỗi một lần hạ bút lại thêm một lần đậm sâu.
Chúng tích tụ rồi giao hoà vào nhau, để khi Mạnh Trì đối mặt trực tiếp sẽ mãnh liệt bủa vây lấy cậu, giống như khiến cậu thấy được một Úc Đình Chi mà cậu chưa biết.
Anh là một nghệ sĩ, cũng là một người bình thường, anh có thơ ca nhạc hoạ, nhưng anh cũng có ái tình xác thịt.
Tình yêu, dường như là một quá trình mở lòng với nhau. Ta sẽ hiểu được những mặt khác của người, nhận ra những điều bình thường hay không hoàn hảo ở đối phương. Rồi khi những lần gặp gỡ ngày một nhiều, tình yêu ta dành cho người ngày một lớn, yêu cả ở những điều không hoàn hảo của nửa kia.
“Em rất thích.” Mạnh Trì bỗng nói.
Cổ họng Úc Đình Chi phát ra một tiếng nghi vấn, Mạnh Trì quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn từ bức ảnh trên tường rơi trên ánh mắt vương nét tình dục còn chưa tan của Úc Đình Chi.
“Những bức tranh kia cũng được, ảnh chụp cũng tốt, còn có video, đúng là có chút biến thái,” Giọng Mạnh Trì dịu dàng hiếm thấy, mỗi một chữ nói ra đều là rung động từ tận đáy lòng, “Nhưng lúc em nhìn thấy chúng, em rất vui, cũng rất thích.”
Bởi vì chúng đều là tình yêu của Úc Đình Chi.
Khi Mạnh Trì mở miệng, động tác Úc Đình Chi đã dần dần chậm lại, gần như là nhu tình ôm lấy cậu, nghiền nát cậu.
Mạnh Trì thẳng người dậy, ngồi trên người Úc Đình Chi, hai tay nâng mặt anh lên, khẽ cười để lộ hàm răng trắng xinh, nói tiếp: “Có thể thấy được, em cũng không phải người tốt đẹp gì. Cho nên, chúng ta chính là một đôi trời sinh.”
Ánh mắt Úc Đình Chi đột nhiên sâu thẳm, tình dục mãnh liệt vì hai câu này bị khơi trào, anh ôm chặt lấy cậu, hôn lên cậu, cường thế mà cũng tình tứ xâm chiếm cậu. Thẳng đến khi cao trào đã qua, Mạnh Trì thở dốc lấy sức, Úc Đình Chi mới thả lỏng, ôm cậu yên lặng hưởng thụ dư vị còn đọng lại.
–
Thời gian đi Phúc Châu được xác định là hai ngày sau, đúng lúc lớp học của Úc Đình Chi có lịch thi. Cho nên dù Úc Đình Chi rất muốn đi theo nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thả Mạnh Trì đi cùng Xà Sơn. (không sai đâu, tác giả dùng từ “thả” đấy:v)
“Yên tâm đi, chỉ là đi ba ngày mà thôi.” Trước cửa quán trà Du Nhiên, Xà Sơn không kiên nhẫn nhìn Úc Đình Chi lưu luyến không rời chăm chú nhìn Mạnh Trì, “Vợ cậu không chạy thoát đâu.”
Mạnh Trì: “…”
Úc Đình Chi liếc xéo Xà Sơn một cái, nói thay Mạnh Trì: “Em ấy là nam.”
Mạnh Trì chợt sửng sốt cười, lông mày Xà Sơn giật giật, ha một tiếng, lại nói: “Thì là chồng cậu, được chưa!”
Nói xong, sắc mặt Xà Sơn bỗng có chút cổ quái, tầm mắt hắn xoay đi xoay lại giữa Mạnh Trì và Úc Đình Chi, thấy vẻ mặt hai người bình tĩnh, Xà Sơn nhướng mày “ú ớ” một tiếng: “Trâu bò, cái này chính là vì yêu làm 0 trong truyền thuyết đấy à!”
Mạnh Trì đang mang hành lý nghe thế thì nghẹn họng, tuy rằng đúng là cậu vì yêu làm 0, nhưng hiển nhiên lời này của Xà Sơn là đang nói Úc Đình Chi.
Úc Đình Chi vì yêu làm 0 lười để ý hắn, đến bên cạnh Mạnh Trì giúp cậu đặt hành lý vào trong xe địa hình của Xà Sơn.
Cất hành lý xong, Dương Chính Phong lại gọi Mạnh Trì qua dặn dò vài câu, bảo cậu chú ý an toàn.
Có lẽ lần trước Mạnh Trì rót canh gà cho Dương Tự Nhạc có tác dụng, Dương Tự Nhạc không náo loạn muốn đi cùng nữa, thành thành thật thật ở nhà ôn tập đọc sách, chẳng qua cũng không quên bảo Mạnh Trì học hỏi nhiều một chút, khi nào về thì nói cho hắn biết.
Bởi vì phải đi quay ngoại cảnh nên ngoại trừ Xà Sơn và hai trợ lý của hắn, còn cần một người nữa hỗ trợ. Mạnh Trì vốn định tìm một người trong tiệm, nhưng vì khoảng thời gian này quán trà Du Nhiên làm ăn không tệ, không có ai rỗi rãi để ra ngoài cả, chỉ có thể để Xà Sơn tự mình giải quyết.
Chẳng qua Mạnh Trì không nghĩ đến, người hỗ trợ mà Xà Sơn tìm lại là Tống Mân, người đưa cậu chàng đến lại là Tống Sâm.
Nghe Dương Chính Phong dặn dò xong, cậu quay đầu thì thấy hai anh em nhà họ Tống đi xuống từ một chiếc Mercesdes màu đen, đến cạnh Úc Đình Chi.
“Tống Mân? Sao cậu cũng ở đây?” Mạnh Trì đi đến hỏi.
“Không đủ người, Tống Mân vừa vặn học đạo diễn, đi theo còn có thể giúp đỡ.” Xà Sơn nói.
Tống Mân gật gật đầu: “Anh Mạnh, anh không muốn cho em đi cùng ạ?”
Mạnh Trì cười một tiếng: “Tất nhiên là không rồi.”
Tống Mân thở phào nhẹ nhõm, cười cười với cậu.
Tầm mắt Úc Đình Chi xoay qua xoay lại giữa Mạnh Trì và Tống Mân, sau đó nói: “Đây không phải là đi chơi, sẽ rất mệt mỏi, cậu có thể được không?”
“Ừm.” Tống Mân quyết tâm gật đầu.
Tống Sâm nhìn thoáng qua em trai nhà mình: “Đây cũng không phải lần đầu tiên thằng bé ra ngoài, không có việc gì đâu, không phải còn có Xà Sơn sao.”
Xà Sơn ở một bên xem náo nhiệt, nhìn quanh nhìn co bốn người này, ý vị không rõ cười một tiếng, sau đó xoay người cầm hành lý của Tống Mân lên xe, rời xa nơi thị phi này.
Tống Mân hỏi: “Đình Chi ca ca, anh cũng đi sao?”
Úc Đình Chi lắc đầu: “Không, tôi đưa Mạnh Trì đến.”
Chữ “đưa” này rất vi diệu, dù sao với quán trà Du Nhiên mà nói, Úc Đình Chi là người ngoài.
Nhìn thấy xe Úc Đình Chi dừng bên cạnh, Tống Sâm cũng hiểu được, Úc Đình Chi nói “đưa” là đưa Mạnh Trì từ nhà anh đến.
Chẳng qua Tống Mân lại không hiểu được chỗ này, cười cười không hỏi thêm nữa.
Sự thật hai người họ ở bên nhau khiến biểu cảm trên mặt Tống Sâm khựng lại thoáng chốc, nhưng rất nhanh anh đã thu liễm lại tâm trạng, khôi phục vẻ lịch sự và xa cách.
Dù sao Úc Đình Chi cũng đã nói đủ rõ ràng với anh.
Tống Sâm cảm ơn Mạnh Trì đã dạy Tống Mân pha trà, lại khách sáo nói một câu: “Lần này Tiểu Mân đi cùng, còn làm phiền cậu giúp chăm sóc một chút.”
Tất nhiên là Mạnh Trì gật đầu đồng ý.
Thời gian cũng đến lúc, Dương Chính Phong quay lại cửa hàng, họ không nói chuyện nữa. Trước khi lên xe rời đi, Mạnh Trì thấy trên vai Úc Đình Chi dính hai sợi lông mèo, bèn đưa tay gạt ra, suy nghĩ một chút rồi nhắc anh: “Em có để một hộp trà trái cây trong tủ lạnh, anh ít uống cà phê thôi, khi nào muốn nâng cao tinh thần thì cứ uống trà.”
Đáy mắt nhìn thấy hai anh em nhà Tống và Xà Sơn đều nhìn họ, người thì tâm trạng phức tạp, người thì ghét bỏ không kiên nhẫn.
Úc Đình Chi khẽ cong môi, đưa tay nắm lấy tay Mạnh Trì, hơi dùng sức nhéo một cái: “Nếu như uống trà cũng vô dụng thì sao?”
Mạnh Trì nhướng mày, cười khẽ một tiếng, hạ giọng nói: “Vậy thì gọi điện thoại cho em, em giúp anh lấy lại tinh thần.”
–