Dương Chính Phong đồng ý, chuyện quay phim tuyên truyền coi như đã được định ra, chẳng qua vì Xà Sơn bây giờ đang ở thủ đô, không ở Trạch Vu nên phải lùi lại hai ngày.
Lúc Mạnh Trì nói chuyện này qua wechat cho Dương Tự Nhạc biết, tên nhóc này không thể tin nổi trực tiếp gửi liền mười mấy dấu chấm hỏi.
[Anh nói cha em đồng ý? Còn đồng ý xuất hiện nữa?]
[Ừ.]
Mạnh Trì nhắn tin trả lời: [Cho nên đừng bận tâm chuyện này nữa, học tập cho tốt đi. Sắp thi đại học rồi đấy, cậu có biết không hả?]
Nghe đến hai chữ học tập là Dương Tự Nhạc lại đau đầu, gửi một chuỗi dấu [……], cộng thêm một cái [Phốc], nói: [Xem ra anh mới là con ruột của ổng. Em nói thì ổng mắng em, anh nói thì ổng lại đồng ý.]
Nhìn thấy câu nói chua xót này, Mạnh Trì bất đắc dĩ bật cười.
[Nói bậy cái gì đấy?]
[Cậu cũng không phải không biết cha cậu khẩu xà tâm phật, cậu càng đối nghịch thầy thì thầy càng phản đối.]
Dù sao lần nào cãi nhau cũng là do hai người nói qua nói lại, không ai nhường ai. Dương Tự Nhạc nói thế cũng có phần sai, trong lòng có chút áy náy và tự trách, cũng không nói gì nữa, vài phút sau mới trả lời: [Tối mai em về nhà ăn cơm, xin lỗi ông ấy.]
Mạnh Trì nở nụ cười: [Thế này mới đúng chứ.]
Tắt điện thoại di động, Mạnh Trì đi từ phòng nghỉ ngơi ra, sau đó nhìn thấy Tống Mân ở trong sảnh lớn quán trà. Tống Mân đang ngồi ở bàn trà gần sân, nhìn thấy Mạnh Trì đi ra, khuôn mặt đang cúi thấp hơi ngẩng lên, gọi một tiếng: “Thầy… anh Mạnh.”
Có lẽ là do thay đổi xưng hô, Mạnh Trì không cảm giác được người này nhìn thấy mình thì vui vẻ gì, ngược lại còn lộ ra vẻ chật vật. Chẳng qua Mạnh Trì vẫn mỉm cười đi đến.
“Cậu đến tìm tôi sao?” Mạnh Trì hỏi.
“Ừm, em tìm anh có việc.” Tống Mân gật gật đầu, Mạnh Trì để ý thấy mi tâm cậu chàng nhíu lại rất khẽ, vẻ mặt hơi khó xử rồi biến mất, dường như có hơi khó có thể mở lời.
“Chuyện gì?” Mạnh Trì lại hỏi.
“Em muốn học pha trà.” Tống Mân nói xong, thấy lông mày Mạnh Trì khẽ nhíu, cậu liền bổ sung, “Tuần sau là sinh nhật bà nội em, em muốn tự tay pha trà cho bà một lần.”
Mạnh Trì hiểu ra gật đầu, Tống Mân lại hỏi: “Anh có đồng ý dạy em không ạ?”
Bị Tống Mân dùng biểu tình đáng thương này nhìn mình, Mạnh Trì đúng là không nói được lời từ chối, nhất là nghĩ đến chuyện có lẽ Tống Mân cũng miễn cưỡng lắm mới đến tìm mình hỗ trợ, dù sao bây giờ cậu với Úc Đình Chi đang yêu nhau, nói cách khác thì cậu cũng được coi là tình địch của Tống Mân.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi này, quan hệ của ba người hoàn toàn đảo lộn, cũng rất buồn cười.
Mạnh Trì và Tống Mân còn chưa đến mức không thể nhìn mặt nhau, nếu Tống Mân đã đến nhờ cậu thì cậu cũng đành đồng ý.
Trước kia khi làm đề tài nghiên cứu, Tống Mân đã có tiếp xúc với việc pha trà, những bước cơ bản thì không cần dạy nữa, bèn bắt đầu từ nghi thức pha trà và các thao tác. Bây giờ Mạnh Trì không còn mượn cớ để tiếp xúc chân tay như trước nữa, cho dù là có dạy bằng tay thì cũng chỉ là chạm vào rồi thôi.
Chẳng qua tuy rằng Tống Mân học rất nghiêm túc, nhưng động tác vẫn rất lạ lẫm, Mạnh Trì dạy cậu hơn một tiếng đồng hồ, đến gần chạng vạng mới xong. Tống Mân còn chủ động mời Mạnh Trì ăn tối để cảm ơn, Mạnh Trì khéo léo từ chối, nói buổi tối cậu có hẹn rồi.
Tống Mân hơi tiếc nuối gật đầu, môi có hơi mấp máy, như là muốn hỏi cậu có hẹn với ai, nhưng cuối cùng lại thôi.
Mạnh Trì liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy cách lúc Úc Đình Chi tan tầm cũng chỉ khoảng nửa giờ, bèn thuận đường đưa Tống Mân về trường học.
Tống Mân hẹn cậu thời gian học tiếp theo, rồi nhìn cậu đi đến giảng đường số 6 của Viện Nghệ thuật.
Mạnh Trì đến Đại học Trạch Vu nhiều lần, nhưng vẫn chưa đi vào giảng đường bao giờ. Giờ vẫn là giờ học, khuôn viên trường rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có giọng một vài giảng viên vang lên.
Có lẽ mỗi trường đều có một con đường rợp bóng cây, hai bên là hai hàng cây phong cao lớn, cảnh sắc sẽ thay đổi theo từng mùa, xuân hạ tươi tốt xanh um, thu đông lá rụng trơ cành.
Mạnh Trì đi trên con đường này, trên đỉnh đầu là màu xanh biếc xen trong bầu trời xanh thẳm, có mây trắng chim bay. Ánh dương vụn vặt chiếu xuống, từng mảng sáng loang lổ nhảy nhót trên người cậu.
Nhìn sinh viên chăm chú nghe giảng trong phòng học, nghe những kiến thức từ trong lời giảng viên, Mạnh Trì có hơi hoài niệm thời học sinh mà cậu từng không quý trọng, đòng thời trong lòng cũng nảy sinh một chút ao ước.
Cậu không nhìn lâu thì điện thoại liên tục rung lên kéo hồn cậu về. Mạnh Trì cúi đầu lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Trần Ngạn gửi đến wechat.
[Sao cậu lại ở đây?]
[À, đến tìm thầy Úc.]
Tự hỏi tự trả lời.
Mạnh Trì im lặng một giây, chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh các phòng học vài lần, muốn nhìn xem Trần Ngạn nhìn thấy cậu từ chỗ nào, điện thoại lại rung lên.
[Đằng trước, trong phòng học trước mặt ấy.]
Rất nhanh Mạnh Trì đã tìm được phòng học mà Trần Ngạn nói, vừa đến cửa sổ gần cậu nhất thì chợt nghe được giọng nói quen thuộc đang nói những lời cậu không quen thuộc. Mạnh Trì ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy người yêu mình đang đứng trước bục giảng.
Hôm nay Úc Đình Chi mặc một bộ âu phục giản dị màu be, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc chải ra sau để lộ vầng trán cao rộng và đường nét khuôn mặt sắc sảo, trên sống mũi là kính viền vàng, ánh sáng trên gọng kính che đi khí chất kiêu ngạo trên người anh, thêm vài phần nhã nhặn ôn hoà.
Một tay anh đút túi, tay kia cầm bút laser màu đỏ, đứng trước màn chiếu nói về phong cách của bức tranh trên đó.
Mạnh Trì chưa từng thấy qua dáng vẻ khi Úc Đình Chi đứng lớp, bây giờ mới nhìn một cái đã không dời được tầm mắt.
Có lẽ là do trên bục giảng có một loại từ trường đặc thù, có thể khiến cho thân phận “thầy giáo” trở nên sống động, khiến người ta không tự giác mang theo cảm thụ kính sợ nhìn người đứng nơi đó. Vì thế, trong mắt Mạnh Trì, cảm giác cao khiết lạnh lùng trên người Úc Đình Chi giờ này càng thêm mãnh liệt.
Nhưng nhìn một Úc Đình Chi như thế, trong đầu cậu lại đều là dáng vẻ hưng phấn của anh khi cao trào, so sánh hai bên, tâm trạng Mạnh Trì bỗng nhiên bắt đầu hơi vi diệu.
Dáng vẻ bây giờ của thầy Úc, cũng rất “làm bộ”, khiến người ta cực kỳ muốn xé nát vỏ bọc nhã nhặn này của anh, nhìn thấy sự phóng đãng hoàn toàn trái ngược kia.
[Nhìn vẻ si mê của cậu kìa!]
[Hình ảnh.]
Trần Ngạn lại gửi 2 tin nhắn đến, Mạnh Trì nhìn ảnh mình trong điện thoại, có vài phần ngượng ngùng, gõ điện thoại trả lời: [Cậu muốn tạch môn đúng không?]
[Chậc, làm sư nương chính là khác bọt!]
[Muốn thổi gió bên gối thầy Úc rồi!]
Mạnh Trì: “..”
Mạnh Trì trợn trắng mắt, đang định trực tiếp bơ luôn thì Trần Ngạn lại gửi một tin khác: [Nếu muốn xem thầy Úc giảng bài, không bằng vào xem luôn đi.]
[Cậu mà đứng đó, đợt lát nữa là cả lớp có thể chiêm ngưỡng một dã 0 u mê thầy người ta rồi.]
Mạnh Trì híp mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng có thể nhìn thấy Trần Ngạn đang ngồi ở gần cửa sau.
Phòng học này rất lớn, sinh viên lên lớp cũng không nhiều lắm, cho nên mấy hàng ghế sau đều trống. Trần Ngạn ngồi hàng cuối cùng, bên trái là một người bạn cùng phòng có quan hệ tốt với hắn, còn bên phải thì không có ai.
Trần Ngạn ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, dùng khẩu hình nói “Vào đi”, lại chỉ chỉ cánh cửa sau lớp đang mở.
Sau đấy Mạnh Trì nhận được 1 tin nhắn: [Cậu không muốn vào cửa sau của thầy Úc lần nào sao?]
Mạnh Trì: “…”
Có lẽ là đống phế liệu màu vàng trong đầu vừa nãy phát triển thành một vài ý tưởng play kỳ lạ, như ma xui quỷ khiến, Mạnh Trì thật đúng là đi hẳn một vòng, lẻn vào từ cửa sau của lớp.
Âm thanh giảng bài của Úc Đình Chi chợt dừng lại trong chớp mắt, ánh nhìn của anh lướt qua người Mạnh Trì, khoé miệng vẽ lên một nụ cười như có như không.
Mạnh Trì nhìn thẳng vào anh, còn khẽ chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Úc Đình Chi vẫn không thay đổi, tiếp tục nói về sự ra đời của nghệ thuật cổ đại, giống như không hề bị Mạnh Trì làm cho ngứa ngáy.
Lớp nghệ thuật có thầy giáo cực kỳ đẹp trai, lúc tin tức này vừa truyền ra, gần như mỗi lần Úc Đình Chi lên lớp đều có người ở khoa khác đến xem. Mãi đến khi phong cách giảng bài biến thái của Úc Đình Chi được mọi người biết đến, người đến tìm nghe cũng càng ngày càng ít.
Mặc dù thế, vẫn sẽ có những “nghệ sĩ” to gan lớn mật đến nhìn trộm dáng vẻ của “người đẹp”. Cho nên khi sinh viên Mạnh Trì lẻn vào trong lớp cũng không ai thấy lạ, chỉ có vài nữ sinh thấy cậu đẹp trai thì nhìn nhiều hơn vài cái.
Mạnh Trì cũng chưa từng nghe qua bài giảng trên đại học, không hiểu sao tâm trạng lại có vài phần kích động, không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, hình thành đối lập mãnh liệt với Trần Ngạn đang lười biếng ngồi bên cạnh.
Sau khi Mạnh Trì vào lớp, Trần Ngạn vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ là hạ giọng nói bên tai Mạnh Trì một câu: “Xem cho kỹ vào, chỉ mong cậu nghe xong tiết học này, khi về rồi còn có thể cứng được với thầy ấy.”
Mạnh Trì: “…”
“Cái miệng này của cậu phải bị niêm phong lại mới đúng.”
Trần Ngạn bĩu môi, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại, hai ngón tay bấm phím nhanh đến mức gõ ra tàn ảnh.
Mạnh Trì ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào Úc Đình Chi trên bục giảng, tầm mắt di chuyển theo từng cử động của anh, nhìn hai chân dài đi tới đi lui hiện ra đường cong tinh tế. Nhìn anh khom lưng nhấn chuột, bờ mông cong vểnh lên. Nhìn anh chống tay trên bàn nói chuyện, xương khớp nơi mu bàn tay hiện lên rõ ràng.
Mỗi một bộ phận đều có thể khiến Mạnh Trì nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng ở trong lớp học nghiêm túc này, cậu chỉ có thể cố sức kiềm nén.
Lúc Úc Đình Chi mở một video bài giảng, Trần Ngạn ngồi bên cạnh bỗng nhiên vung tay ném điện thoại di động lên sách, ngoài miệng còn chửi thề một câu tục tĩu.
“Cậu làm sao thế?” Mạnh Trì quay đầu, vừa lúc nhìn thấy màn hình điện thoại hắn còn chưa tắt, trên khung chat hiện ở màn hình, từng dòng chat màu xanh lá cây đều có dấu chấm than đỏ, mà trên cùng lại là biệt danh “quỷ tóc dài”.
*ý chỉ Trần Ngạn bị block đó
Nhìn thấy biệt danh này, Mạnh Trì liền nghĩ đến chàng trai tóc dài tên là Chu Vãn kia.
Cho nên mãnh 1 có kỹ thuật cao siêu – Trần Ngạn, vẫn đang ở trong danh sách đen của người ta.
“Người ta vẫn không để ý đến cậu à?” Mạnh Trì hơi buồn cười liếc mắt nhìn Trần Ngạn, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ nghẹn khuất của hắn như vậy.
Nghe thế Trần Ngạn khinh thường “Hừ” một cái: “Ai thèm chứ, trừ mặt với mông còn miễn cưỡng nhìn được ra cũng chỉ còn toàn xương với xẩu, tôi còn chưa thèm chê hắn như que củi thì thôi, hắn lại còn…”
Tuy rằng Trần Ngạn chưa nói hết, nhưng Mạnh Trì lại có thể biết hắn muốn nói gì.
“Đã ngốc còn gầy, cái đồ sườn tinh.” Trần Ngạn càng nghĩ càng giận, lại mắng một câu.
*sườn tinh: maybe là gầy thành tinh á
Mạnh Trì: “…”
Từ hai lần gặp mặt trước mà nói, bất kể là chiều cao hay vóc người của Chu Vãn đều thuộc về kiểu đàn ông bình thường khoẻ mạnh, tuyệt đối không hề gầy yếu. Hình dung “sườn tinh” này, tuyệt đối là do Trần Ngạn cố tình hạ thấp cho hả dạ.
Chuyện của Trần Ngạn và Chu Vãn dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, Trần Ngạn không nhắc đến thì Mạnh Trì cũng không hỏi nhiều.
“Chú ý tố chất được không?”
Trần Ngạn hừ một tiếng, lại ghé sát vào tai Mạnh Trì hơn chút, gần như là dán vào bên tai cậu nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không đánh cậu ta đều là vì tôi rộng lượng, loại cặn bã ngủ xong không thèm nhận mặt như cậu ta ¾”
“Trần Ngạn.”
Video bài giảng không biết từ lúc nào đã bị tạm dừng, cả lớp học yên tĩnh, giọng nói lạnh lùng của Úc Đình Chi cắt ngang lời tố cáo của Trần Ngạn.
Ánh mắt Úc Đình Chi bình tĩnh dừng trên hai người ngồi bàn cuối đang châu đầu ghé tai ra chừng thân thiết lắm, hỏi: “Cậu nói thử xem, những bức tranh xuất hiện trong video vừa rồi có ý nghĩa gì đối với sự phát triển của mỹ thuật thời kỳ này?”
“A?” Vẻ mặt Trần Ngạn khó hiểu chạm trán ánh mắt lạnh lùng của Úc Đình Chi, theo bản năng nhìn thoáng qua Mạnh Trì bên cạnh.
Mạnh Trì: “…” Cậu nhìn tôi làm gì, tôi cũng có biết đâu.
Nhìn Úc Đình Chi cao gầy như hạc đứng trên bục giảng, Mạnh Trì bỗng hiểu được vì sao những sinh viên kia lại sợ hãi thầy Úc như vậy.
Thầy Úc vẻ mặt lạnh te, ánh mắt như sắc như dao nhìn xuống từ trên cao, thật đúng là có chút khiến người ta sợ từ tận đáy lòng.
“Không biết?” Úc Đình Chi lại hỏi.
Trần Ngạn chỉ có thể lấy im lặng để trả lời. Hắn biết cái rắm gì đâu, hắn chỉ biết lòng tốt của mình không được đền đáp!
Yên lặng hai ba giây, giọng nói nhẹ nhàng của Úc Đình Chi lại vang lên: “Bài luận cuối kỳ viết 2 bản, một cái đề tài tự chọn, một cái đề tài là bài học vừa rồi.”
Trần Ngạn: “…?”
–